Đại Bát Hầu

Chương 10: Thợ săn (2)




Thợ săn đứng lên, tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi đao.
Khi hắn quay đầu lại, hầu tử đã hiểu.
Thời khắc tử vong cuối cùng đã đến, hắn bắt đầu dùng toàn lực giãy dụa.
- Chạy mau... Chạy mau... Tước nhi chạy mau!
Phía sau truyền đến thanh âm khẩn trương không kém của Tước nhi:
- Còn thiếu chút nữa, còn thiếu chút nữa.
- Ba ——!
Sợi dây đã đứt!
- Chạy mau ——!
Tước Nhi chợt vỗ cánh bay lên.
Hất sợi dây ra, hầu tử chịu đựng đau đớn chạy như điên về phía rừng cây.
Thợ săn giật mình chứng kiến mọi chuyện, hắn tiện tay nắm lấy cung tên bên cạnh, giương cung, nhắm trúng bóng lưng của hầu tử, sau đó dừng một chút, ngược lại nhắm ngay vào Tước Nhi đang kinh hãi bay đi!
- Hưu ——
Một tiếng xé gió chói tai, mũi tên nhọn không bắn trúng Tước nhi, nhưng lại xẹt qua trước ngực nàng!
Nhất thời, máu tươi chảy ra như rót!
Tước Nhi phảng phất như quả bóng xì hơi, cả người gục xuống, lại được hầu tử vững vàng ôm lấy.
Hắn ôm chặt Tước Nhi vào ngực, liều mạng chạy như điên, lợi dụng cây cối không ngừng né tránh.
Thợ săn ở phía sau giương cung, liên xạ ba tiễn, nhưng điều không trúng đích. Lúc này thợ săn đã chuyển sang dùng chủy thủ đuổi sát phía sau.
- Tước nhi, Tước nhi! Không sao đâu! Chúng ta nhất định có thể chạy thoát! Ngươi cố gắng lên!
Trực tiếp xuyên qua rừng cây, cho đến khi không nghe được tiếng bước chân, hầu tử mới dừng bước, run rẩy cúi đầu nhìn Tước nhi.
Dòng máu ấm áp đã thấm ướt bộ lông trước ngực hắn, Tước Nhi đang hấp hối!
Hoảng sợ trợn tròn hai mắt, tim của hầu tử đau đớn như bị kim châm.
Hắn bối rối muốn dùng tay che vết thương, để cho máu ngừng chảy, nhưng máu vẫn từ khe hở rỉ ra, nhỏ xuống mặt đất.
- Tước Nhi! Ngươi đừng chết!
- Hầu tử...
Tước nhi khẽ duỗi cổ, vẻ mặt thống khổ không nói ra lời.
Nàng mấp máy mỏ, tựa như muốn nói cái gì, nhưng thanh âm nhỏ đến thương cảm.
Hầu tử vội vàng gục xuống đưa lỗ tai tiến tới bên mỏ nàng.
- Hầu tử... Nếu ngươi tu thành... Nhớ đưa ta về Hoa Quả Sơn... Ta không muốn... rời ngươi... quá xa...
Thanh âm biến mất...
Buổi đêm lạnh lẽo, yên tĩnh không tiếng động...
Hầu tử run rẩy đứng lên, sau đó lại ngã ngồi trên mặt đất, chậm rãi dịch về phía sau mấy bước.
Nhìn Tước nhi đã không còn chút động tĩnh nào, nước mắt trào ra khóe mắt.
- Tước nhi! Tước nhi! Ngươi đừng chết!
Hắn tê tâm liệt phế khóc la.
Nhưng con chim hoàng yến nho nhỏ kia đã không nói chuyện nữa rồi, không còn lải nhải không dứt bên tai như trước.
Hơi ấm trên thân thể nhỏ bé của nàng dần dần tiêu biến.
Hầu tử dùng hai tay che đầu, cào cấu lên người:
- Không thể nào... không...
Chính vào lúc này, một cánh tay từ phía sau túm lấy hắn nhấc lên!
Chợt quay đầu lại, hắn nhìn thấy cặp mắt ăn thịt người kia!
Không biết lúc ấy hắn lấy khí lực từ đâu, hắn liều mạng vùng dậy, trực tiếp chộp lên gương mặt thợ săn! Móng tay bén nhọn xẹt qua, máu tươi bắn khắp nơi!
- Ngao —— "
Tiếng kêu rít thống khổ vang lên, thợ săn khẽ nới lỏng tay.
Hầu tử lại thất kinh chạy trốn, chờ thợ săn tỉnh táo lại, hắn đã chạy trốn tới phía sau nham thạch cách đó không xa.
Hầu tử không muốn chết, nhưng hắn cũng không thể đi —— Tước nhi vẫn còn ở nơi này!
Nhưng cảnh tượng kế tiếp lại khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.
Thợ săn che vết thương hướng bốn phía quan sát, đang muốn đi, lại phát hiện thi thể Tước nhi trên mặt đất.
Cho nên, ngay trước mặt hầu tử, hắn ngồi xổm xuống, nhặt Tước nhi lên, dùng sức xé tung ——
Lông mao màu vàng bay tung tóe trên mặt đất, hòa với máu tươi, thợ săn trong cơn đói bụng đút từng điểm từng điểm máu thịt vào trong miệng!
Trong nháy mắt, tâm tạng hầu tử như bị xoắn thành phấn vụn.
Nước mắt giống như vỡ đê trào ra, hỗn tạp với máu tươi nhỏ ra từ bụng, cùng nhau rơi xuống đất!
...
Hắn quỳ rạp xuống đất, vết thương trên bụng đầy máu song không đau đớn bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng.
Nước mắt chạy dọc theo gò má, chảy xuống ướt đẫm cả lông lá.
Hầu tử che miệng, đôi mắt trợn tròn đã hoàn toàn bị lệ quang bao phủ, trước mắt mơ hồ không rõ.
Trong ánh sáng mờ mờ, thợ săn khẽ lay động thân thể, xé thịt, xương, nhổ sạch lông vũ ném vào trong miệng nhai ngấu nghiến.
Hầu tử không thể làm gì được, thậm chí bản thân hắn còn khó bảo toàn, chỉ có thể đứng ở phía sau tảng đá trơ mắt nhìn.
Nhìn thợ săn ăn tươi nuốt sống Tước nhi, nhìn hắn rời đi, nhìn máu tươi và xương vụn đầy đất
- Tước... Nhi...
Chỉ có thể thốt lên hai tiếng, hắn cũng đã thất thanh.
Cứ như vậy quỳ xuống, che vết thương trên bụng, mặc kệ cho nước mắt chảy xuôi, thật lâu, thật lâu, không mở miệng nói được lời nào.
Mặt trời mọc mặt trời lặn, cho đến ba ngày sau, hầu tử mới đứng lên.
Không ai biết hắn lấy đâu ra sức lực, động thủ chôn cất tàn cốt của Tước nhi, hắn không tiếp tục đi về hướng tây, mà đi về hướng doanh địa của thợ săn.
Nửa tháng sau, trong một đêm đen gió lớn, hắn mò tới đầu giường của thợ săn, dùng búa của chính thợ săn đập nát đầu đối phương.
Trong giấc ngủ thợ săn thậm chí còn chưa kịp hét lên.
Từng nhát búa bổ xuống, óc tóe ra, bắn lên trên mặt hầu tử.
Lần đầu tiên giết người, giết một người từng là đồng loại của mình trong kiếp trước, hắn không có chút nào sợ hãi, có chẳng qua là sự điên cuồng, điên cuồng như dã thú.
Trong khoảnh khắc đó, có lẽ hắn đã không coi mình là người nữa, hắn cảm giác mình cùng Tước nhi mới là đồng loại, mà kẻ trước mắt muốn ăn bọn họ chỉ là súc sinh!
Không giống như con cọp phản kháng thợ săn, hầu tử chỉ tới và giết hắn.
Làm thêm bất cứ điều gì cũng đã không còn ý nghĩa.
Hắn mang theo chủy thủ của thợ săn trở lại trước mộ Tước Nhi, dùng một khối gỗ khắc thành bia mộ.
Nhìn dòng chữ giản đơn xiêu vẹo —— Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không phu nhân chi mộ, hầu tử lại không kìm nổi nước mắt.
Lau khô nước mắt, hầu tử nghẹn ngào nói:
- Ta sẽ tiếp tục đi về phía tây, ta sẽ trở lại. Tước nhi, chờ ta. Còn nhớ ta từng nhắc tới Thái Thượng Lão Quân không? Hắn không chỉ có thể tạo ra đan dược giúp người thành tiên, còn có Hoàn Hồn đan. Vô luận bao nhiêu năm nữa, vô luận bao nhiêu con đường, ta nhất định sẽ trở lại, ngươi nhất định phải chờ ta. Chờ ta tới cưới ngươi.
Mười năm, suốt mười năm, mới đầu chỉ vì không cam lòng, sau đó biến thành không có đường lui, mà cuối cùng, biến thành một loại chấp niệm.
Mười năm sau, khi hầu tử tới Linh Đài Phương Thốn, ngay cả chính hắn cũng không biết mình vượt qua đoạn đường này thế nào.
- Lúc bắt đầu mỗi ngày ta đều cùng Tước Nhi mặc sức tưởng tượng tương lai tươi đẹp sau khi đến Linh Đài Phương Thốn sơn cầu tiên học đạo, đó là tự động viên chính mình. Cho dù ở hoang mạc bị một đám sói vây quanh một gốc cây ba ngày ba đêm chúng ta cũng không từ bỏ.
- Loại lòng tin này kéo dài cho tới khi ta bị một thợ săn bắt lại. Hắn buộc chặt ta, ở bên cạnh mài đao. Ta cố gắng mở miệng nói chuyện, để hắn biết ta không phải một con khỉ bình thường, cầm ta đi bán còn hơn là ăn ta. Nhưng không có tác dụng, hắn quá đói rồi, nơi đó đang mất mùa. Đừng nói là hầu tử có thể nói chuyện, chính là thần tiên có thể nói chuyện cũng không thể ngăn cản hắn mài đao.
- Sau đó ta chạy, Tước nhi đã cứu ta. Nhưng nàng... Ta đã mất đi đồng bạn duy nhất. Đêm đó nhìn vết thương máu chảy đầm đìa của nàng, ta phát hiện mình chỉ là một con khỉ vô dụng không thể làm gì, chỉ có thể rơi lệ nhìn nàng chết đi.
- Thợ săn này, hắn thế nhưng...
- Từ sau ngày đó ta không bao giờ chảy nước mắt nữa, ta nghĩ có lẽ toàn bộ nước mắt của ta đã chảy cạn hôm đó rồi.
- Nàng nói ta tu thành nhớ về đón nàng, nàng không muốn cách ta quá xa. Sau đó ta chôn nàng trên một sườn núi nhỏ, vì nàng dùng khối gỗ làm bia ——Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không phu nhân chi mộ, ta sợ lúc ta trở về sẽ tìm không được...
- Ta nhất định sẽ trở về, nhất định!
...
- Sau đó, ta cũng không biết điều gì đã giúp đỡ mình đi hết đoạn đường này, cảm thấy chân cứ cố chấp đi về phía trước, trong đầu chưa bao giờ xuất hiện ý niệm từ bỏ.
- Yêu quái, thần tiên, ta đã gặp qua tất cả, mãnh thú, thợ săn, quả thực là chuyện thường như cơm bữa. Không có gì có thể ngăn cản ta đi về phía trước.
- Khi đó ta nghĩ, ngay cả đoạn đường như vậy ta cũng đã đi qua, thế giới này còn có gì có thể làm khó được ta?
Mười năm sau leo lên Linh Đài Phương Thốn sơn đã không còn là xuyên việt giả ban đầu, mà là một con hầu tử ti tiện, một con dã thú triệt để từ tận linh hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.