Đại Ác Nhân

Chương 2:




Hắc y nam tử vừa thất thần thì nhuyễn kiếm đã hướng mắt phải của hắn đi đến.Tuy ngoài miệng tươi cười nhưng mắt hắc y nam tử đã tập trung vào Tà Tích, hắn còn chưa muốn chết.
"Lâm, ngươi ngày càng thích đùa nhỉ?"
Nhuyễn kiếm thu lại, Tà Tích mắt hạnh như cũ có ý cười nhìn Trịnh Lâm, đệ nhị sát thủ trên Thất Trọng bảng.
"Ta nghe nói ngươi nhận nhiệm vụ ở Tương gia."
Hắc y nam tử khuôn mặt như trẻ nhỏ, trắng ngần, mắt to tròn, mũi nhỏ, môi hồng nhìn thật không ra dáng một sát thủ. Nhìn mặt hắn ai có thể ngờ đây là một sát thủ đại danh đỉnh đỉnh chứ.
Tà Tích không trả lời, chỉ nhìn về phía rừng trúc, đôi mắt mờ mịt, nhìn rừng trúc nhưng như là muốn nhìn thứ gì khác bất định. Qua chừng một khắc(15 phút) nàng khẽ nói.
"Mệnh lệnh mãi mãi là mệnh lệnh."
Trịnh Lâm bỗng thấy xót thương cho Tà Tích, nàng chưa bao giờ dám trái lệnh người kia, dù cho là đi giết Tương gia, nhà mẫu thân nàng.
"Tích nhi, nàng là người."
Trịnh Lâm nâng ngữ điệu lên mấy phần. Nàng là người, nàng cũng có thất tình lục dục.
"Lâm, ngươi sai rồi. Ta là sát thủ. Là sát thủ mạnh nhất, muốn duy trì mãi thì ta chỉ có cách thật tàn nhẫn, không có điểm yếu."
Trịnh Lâm không biết đã là lần thứ mấy nghe Tà Tích nói vậy. Khuôn mặt như trẻ nhỏ khẽ cau lại,phi thân rời khỏi. Đầu gỗ này đúng là khó cải tạo a.
Khuôn mặt Tà Tích bị bóng tối bao phủ, không nhìn thấy biểu cảm của nàng, chỉ thấy bàn tay nàng nắm chặt thắt lưng, tay hằn lên gân xanh, mặc cho lòng bàn tay bị thắt lưng làm chảy máu, từng giọt máu chảy dọc theo bàn tay trắng trẻo, hòa vào đất mẹ, nàng như vô cảm vẫn không hay biết.
*******************************
Ở hậu viện Trần gia, Tử Thương quốc.
"Nhanh tay lên a, phu nhân sắp đến rồi."
Hôm nay là ngày Trần gia đón tân chủ mẫu, vợ trước của Trần lão gia là Dũ thị chỉ mới cưới vào cửa sau đêm tân hôn đã hồn về cực lạc, ba kế thê trước đó cũng vậy. Người ta nói là oan hồn của vị phu nhân đầu tiên không muốn Trần lão gia có thê tử mới nên làm vậy.
"Ta là nói nha, Trần lão này cũng đã sáu mươi rồi, gần xuống lỗ rồi, còn đi cưới tiểu cô nương mới mười tám tuổi, đây là làm khổ con người ta sao?"
Quan khách phía dưới ồn ào nghị luận về Trần lão gia.
Tuy nhà lão giàu nhất Hạ thành nhưng tính cách háo sắc, suốt ngày trong bụi hoa( ý nói thanh lâu) nên con nhà đàng hoàng đều tránh xa. Tân phu nhân này nghe nói là hoa khôi ở thanh lâu do lão chuộc thân cho.
"Nhất bái thiên địa! Nhị bái cao đường! Phu thê giao bái!"
Theo tiếng nói của bà mai Trần lão cùng Trần thê cúi đầu với nhau. Mọi người đều than thở cho số phận Nhữ Tiểu Mai, làm kĩ nữ thanh lâu đã khổ lắm rồi nay còn lấy nhằm lão già khắc thê.
Nha hoàn bên người Nhữ Tiểu Mai, Dư Nhan khóc ô ô khi nghe mọi người thảo luận. Đổi được rất nhiều ánh mắt đồng tình.
Không biết là vì tủi thân hay lo cho chủ tử, chỉ thấy tuy nước mắt trên mặt tiểu nha hoàn giàn giụa nhưng vẫn theo chủ tử vào hỉ phòng.
Khi cánh cửa hỉ phòng vừa khép lại, Dư Nhan đã không còn vẻ đáng thương vô tội lúc nãy nữa mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn tân nương trên giường nhẹ nhàng bước đến. Lật khăn che mặt tân nương lên.
Nhữ Tiểu Mai vừa nhìn thấy người đến là Dư Nhan thì nước mắt hai hàng, quỳ xuống.
"Đa tạ tiểu thư cứu giúp, Tiểu Mai đời này không dám quên. Nguyện theo sự sắp xếp của tiểu thư. Làm thân trâu ngựa đền đáp."
Dư Nhan nhìn Tiểu Mai mắt nồng đậm ý cười, hồng môi khẽ mở.
"Không cần ngươi đền đáp. Đây gọi là hợp tác, ta có được thứ ta muốn, ngươi có được tài sản Trần gia."
Tà Tích vừa nói vừa xoa nhẹ thắt lưng, nàng cũng hết cách mới phải tìm Nhữ Tiểu Mai.
Cô gái này là nàng vô tình cứu giúp. Lần giết người trước đó của nàng là một gã quan tam phẩm.
Hắn vào Túy Hồng Lâu mua vui, dùng quyền lực cưỡng ép Nhữ Tiểu Mai, nàng thi hành nhiệm vụ, giết hắn, vô tình cứu tiểu cô nương này.
"Lần đó ta không phải muốn cứu ngươi."
Tiểu Mai mắt vẫn nồng đậm sự biết ơn, cúi đầu xuống lạy nàng.
"Tiểu Mai hiểu, chỉ là người không để trong lòng nhưng ơn này Tiểu Mai mãi mãi không quên."
Ánh mắt kiên định đó làm Tà Tích ngẩn ngơ, đây là lần đầu có người vì nàng đến vậy.
"Hảo, cầm lấy."
Quăng một bịch màu trắng xuống đất, Tà Tích nhẹ giọng nói.
"Tùy ngươi, thuốc này sẽ làm Trần lão ngủ đi, ngươi không sợ bị thất thân."
Nói xong, nàng nhìn ra ngoài, đi đến nâng Tiểu Mai lên đội khăn hỉ vào cho nàng.Đóng cửa lại ra ngoài.
Tà Tích vừa đi Trần lão gia đã đến. Toàn thân lão đầy mùi rượu, cười hề hề đi đến mở khăn che mặt của Tiểu Mai ra, nhìn Tiểu mĩ nhân da trắng như tuyết, mắt như làn thu thủy trước mắt mà lòng như nở hoa.
"Tiểu Mai, nào nào, gia thơm cái."
Khuôn mặt già nua của lão bị bàn tay bé nhỏ đẩy ra, Tiểu Mai cười híp mắt chỉ bình rượu trên bàn.
"Để thiếp lấy rượu giao bôi."
Lời nói nũng nịu làm Trần lão gia cười híp mắt, tạm tha cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.