Đặc Thù Không Gian

Chương 88: Lam Lâm xuất quan trước thời hạn(1)




Lúc này, lại có dị biến. Thần Anh trong cơ thể kích thích một dòng khí cường đại, thân mật kết hợp. Cỗ lực lượng này bắt đầu chảy vào trong cơ thể Thất công chúa.
Long Vũ mừng rỡ, vội vàng âm thầm lấy tâm thần chú ý tình huống của Thần Anh, đồng thời cũng chú ý tình huống thân thể của Thất công chúa. Ước chừng qua chừng mười phút đồng hồ, dòng khí đã đình chỉ vận chuyển. Mà ban đầu, sắc mặt tái nhợt của Thất công chúa bây giờ đã tỉnh lại. Thần sắc của nàng so với lúc trước đã tốt lên rất nhiều.
- Em không chết sao?
Thất công chúa ngẩng đầu nhìn Long Vũ hỏi:
- Em còn tưởng rằng em đã chết. Lực lượng trong cơ thể đã biến mất toàn bộ.
- Không đúng.
Khi đang nói, Thất công chúa đã cảm thấy tình huống trong cơ thể. Lực lượng không có toàn bộ biến mất mà rõ ràng là đã thay thế bằng một lực lượng mạnh hơn.
- Sao lại thế này?
Thất công chúa hỏi.
- Song tu.
Long Vũ thản nhiên trả lời. Trên thực tế, nguyên nhân cụ thể hắn cũng không rõ ràng lắm. Hành động lúc trước của Thần Anh có chút kỳ quái. Khi chưa gặp La Lâm, đối với tình huống của Thần Anh, hiện tại hắn cũng không hiểu rõ.
Sau khi mặc xong quần áo, Long Vũ âm thầm kiểm tra một chút thì chỉ cảm thấy trong đan điền có một cỗ nội tức khổng lồ phát ra, chảy qua kinh mạch toàn thân. Mà hắn cũng không có cảm thấy cái gì dị thường.
Ôm lấy thân thể mềm mại Thất công chúa, Long Vũ đem nàng đặt ở trên giường. Hiện giờ đúng là tứ nữ cùng ngủ một giường.
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa.
Long Vũ cẩn thận cảm ứng một chút, xác định người đến là Tây Vương Mẫu thì sau đó liền mời nàng đi vào.
Tây Vương Mẫu sau khi vào. Đi vòng qua bình phong, liếc mắt một cái vào phòng ngủ của Long Vũ liền thấy được trên giường có bốn nữ nhân. Trong đó còn có nữ nhi của nàng.
Tây Vương Mẫu khẽ nhíu nói:
- Ngươi thực biết hưởng thụ nha, Không thẹn là vũ nội chí tôn. Tiểu Thất, chúng ta đi…
Thất công chúa ôn nhu nói:
- Con không đi. Con muốn cùng anh Vũ cùng tiến thoá… Mẫu thân, chuyện người muốn con nói con đã nói với anh ấy rồi. Hơn nữa anh ấy đã thừa nhận, chuyện đó là thật. Nhưng anh ấy cũng không quên Tiên Cảnh chúng ta. Tiên Cảnh của chúng ta đã được mang theo bốn trăm người.
Tây Vương Mẫu hít một hơi nói:
- Chỉ có bốn trăm người? Ít như vậy sao?
Long Vũ trầm mặc một lát, rồi đáp:
- Còn chê ít. Ta chỉ có thể cứu bốn vạn sinh linh. Trong đó có Ngũ Phương Thiên, tính cả người của Tiên Cảnh. Hơn nữa còn có người của thế giới sự thật. Tiên Cảnh các người đạt được bốn trăm người, đã là không ít rồi.
Thất công chúa cũng gấp gáp, nàng vội nói:
- Bốn trăm đã là không ít rồi. Mẫu thân, bốn trăm người, người quyết định đi. Nhất định phải tiến hành trong bí mật.
Trên mặt Tây Vương Mẫu tràn ngập từ ái nói:
- Hài tử, đây là do mặt mũi của con, nên cũng là con ra quyết định.
- Cũng có một phần của ngươi.
Long Vũ cười nói:
- Đừng quên, ngươi cũng là nữ nhân của ta.
Tây Vương Mẫu trong lòng bất giác ấm áp. Bất quá trước mắt tình cảnh trong phòng thật sự là có chút mờ ám. Nàng cảm thấy có chút thẹn thùng nên cũng không tiện nói gì.
Sau một lúc, Tây Vương Mẫu nói:
- Cám ơn.
Long Vũ hít một hơi:
- Giữa ta và ngươi còn nói cám ơn cái gì. Nói thật, ta đã làm hết sức, hy vọng các người có thể hiểu được. Đúng rồi, ngươi không phải đang tính toán tới đón Tiểu Thất và đi nhờ Tôn Thần sao?
Thất công chúa thấp giọng nói:
- Sẽ không đâu, trước mắt sẽ không làm như vậy...
Tây Vương Mẫu hờ hững cười nói:
- Nói thật ta muốn đón Tiểu Thất trở về để chờ chết.
- Chẳng lẽ ngươi không tin ta?
Long Vũ nhíu mày hỏi.
Tây Vương Mẫu thở dài một tiếng nói:
- Không phải ta không tin ngươi, mà là Tôn Thần đã nói rõ ràng cho ta mọi chuyện cần thiết. Ta cảm thấy ngươi căn bản cứu không được nhiều người như vậy.
- Đúng rồi, đến tột cùng là ngươi như thế nào làm được?
Tây Vương Mẫu ngẩng đầu nhìn Long Vũ hỏi:
- Rất khó tưởng tượng tới việc ngươi lại có thể có thể cứu bốn vạn sinh linh. Ta nghĩ cho dù là Tôn Thần cũng không kịp chuẩn bị?
- Con nói cho người biết.
Thất công chúa đã mặc quần áo xong. Nàng từ trên giường leo xuống, vội vàng đem chuyện thuyền cứu nạn cẩn thận nói cho mẫu thân mình.
Tây Vương Mẫu nghe xong, kinh ngạc đến mức không ngậm miệng được. Về vấn đề khoa học kỹ thuật, nàng nhiều ít gì cũng hiểu biết một chút. Phi tử của Thiên Nguyên trước kia và Thiên Hậu cũng tinh thông khoa học kỹ thuật. Nhưng việc nàng nghe được hôm nay có chút không thể tưởng tượng.
Nếu không phải chính tai mình nghe được, nàng hẳn là sẽ không tin tưởng.
- Có thật không?
Tây Vương Mẫu muốn chứng thực cùng Long Vũ.
- Đúng vậy.
Long Vũ nghiêm túc gật đầu nói:
- Thật sự như vậy. Tây Vương Mẫu, việc này không nên chậm trễ, ta xem ngươi nên trở về Tiên Cảnh ngay lập tức, chọn lựa bốn trăm người. Nhớ kỹ vạn lần không thể lộ phong phanh gì về chuyện này. Sau khi làm thỏa đáng chuyện này, bí mật đưa bọn họ mang tới đây. Lúc đó ta sẽ thống nhất đưa bọn họ tới vị trí của thuyền cứu nạn. Nhớ kỹ, không thể có lòng thương hại, nếu có tư tưởng đồng tình thì đừng nói bốn trăm người. Một người ngươi cũng cứu không được.
- Ta biết.
Tây Vương Mẫu nghiêm túc trả lời.
- Đợi một chút, Tây Vương Mẫu ngươi hay mềm lòng. Đôi khi rất hay xử trí theo cảm tính nhưng đó cũng không phải là chuyện xấu.
Long Vũ đột nhiên lại gọi lại Tây Vương Mẫu, dặn dò:
- Có mấy lời ta phải nói rõ ràng. Nếu ngươi để lộ một chút phong phanh, bốn trăm người của Tiên Cảnh sẽ bị loại bỏ. Đến lúc đó, ta chỉ có thể cho phép ngươi cùng Tiểu Thất lên thuyền.
Lời này vừa nói ra, Tây Vương Mẫu vội vàng tỏ thái độ:
- Ngươi yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không để lộ một chút nào. Ta sẽ nghiêm khắc dựa theo lời của ngươi mà làm.
- Rất tốt.
Long Vũ nói:
- Hiện tại ngươi có thể đi rồi. Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời của ta.
- Ta biết.
Tây Vương Mẫu gật gật đầu, lập tức nhìn Thất công chúa rồi nói:
- Tiểu Thất, ta sẽ chọn lựa hai trăm người. Số người còn lại sẽ lưu cho con.
- Hả?
Thất công chúa nghe vậy, hơi có chút cảm động:
- Cám ơn người, mẫu thân.
- Người nên cám ơn con là ta.
Tây Vương Mẫu nghiêm mặt nói:
- Nếu không bởi vì con, Tiên Cảnh chúng ta cùng công tử cũng sẽ không có quan hệ như vậy. Và bốn trăm người kia sẽ không thể may mắn mà tồn tại. Bốn trăm thật có chút ít. Nhưng còn tốt hơn so với toàn quân bị diệt.
……………………………..
…………………………………..
Chỉ còn có thời gian một ngày, đã có thể quyết định vận mệnh của vũ nội. Buổi tối, Thiên Nguyên đột nhiên có một loại dự cảm. Hắn cảm giác Quang Minh Tôn Thần có thể sẽ tìm đến hắn.
Ban đêm, hắn trằn trọc, thủy chung không thể đi vào giấc ngủ. Đang định đứng dậy lên núi ngắm trăng thì trong đầu xuất hiện âm thanh của Tôn Thần.
Hắn theo sau sự chỉ dẫn của thanh âm này mà tới bên ngoài.
Giờ phút này, trên bầu trời bỗng xuất hiện một cái không gian lốc xoáy.
Sắc mặt Thiên Nguyên hơi đổi, nhìn bộ dáng của Quang Minh Tôn Thần quả nhiên là đến hưng sư vấn tội..
Một cỗ hấp lực thật lớn đem Thiên Nguyên hút vào lốc xoáy kia. Hắn biết rõ lốc xoáy không gian này sẽ mang theo hắn đến Thiên Ngoại Thiên. Cả quá trình, hắn cũng không kháng cự, tóm lại cứ thuận theo rồi sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Trước đây, Quang Minh Tôn Thần đã khôi phục lực lượng, mà hắn đã đáp ứng làm việc cho Tôn Thần. Nhưng bây giờ, hắn đã phản bội Tôn Thần. Về tình về lý, hắn đều nên cho Tôn Thần một cái công đạo.
Thời gian không lâu, Thiên Nguyên đã xuất hiện ở Thiên Ngoại Thiên. Trước mặt của hắn rõ ràng là Quang Minh Tôn Thần đang đứng, Tôn Thần mở miệng:
- Việc ngươi làm chính là lời hứa nguyện trung thành với ta?
- Ta đã lựa chọn một con đường khác.
Thiên Nguyên nghiêm nghị nói:
- Long Vũ nói đúng. Ta không nên lại đi làm chó.
Quang Minh Tôn Thần trầm mặc, sắc mặt có chút khó coi, sau một lúc lâu mới lên tiếng:
- Nhưng ngươi đã phản bội ta. Đừng quên sinh mệnh thứ hai của ngươi là ta đưa cho.
Thiên Nguyên nhìn nhìn Quang Minh Tôn Thần. Những lời này trong lòng, hắn đã biết, cái gì cũng biết.
Sau một lát, Quang Minh thần lạnh lùng nói:
- Coi như ngươi phản bội ta. Ngươi cũng không nên ở tại thế giới này một thời gian dài như vậy. Chỉ còn có thời gian bốn ngày, thế giới này sẽ bị hủy diệt.
Thiên Nguyên ho hai tiếng, bình tĩnh tự nhiên nói:
- Long Vũ sẽ giải quyết tràng nguy cơ này. Ta rất hiểu hắn. Ta biết hắn có năng lực như thế.
Quang Minh Tôn Thần nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười khổ thở dài:
- Xem ra Long Vũ đích xác có mị lực độc đáo. Có thế làm cho ngươi khen ngợi hắn như vậy trong thời gian ngắn.
Thiên Nguyên nao nao, đang muốn nói cái gì đó, Quang Minh Tôn Thần thở dài phất tay nói:
- Thiên Nguyên, Long Vũ rốt cuộc có phương pháp hay không. Ngươi cũng biết cái gì?
- Ta cái gì cũng không biết.
Thiên Nguyên ăn ngay nói thật.
Dừng một lúc, Thiên Nguyên còn nói:
- Tôn Thần, an toàn của Tam Giới cùng vũ nội kỳ thật nằm trong tay ngươi. Nếu ngươi chịu cam tâm tình nguyện bị Thiên Đạo hủy diệt, tất cả chuyện này hết thảy đều được giải quyết sao? Tuy rằng đến lúc đó ngươi sẽ chết, nhưng hàng tỉ sinh linh trong vũ nội lại vì vậy mà được cứu sống. Đây là công đức lớn cỡ nào?
- Đồ hỗn trướng.
Mặt Quang Minh Tôn Thần không chút thay đổi nói:
- Ngươi muốn cho ta chủ động hy sinh để đổi sinh mệnh cho đám kiến hôi trong vũ nội sao? Buồn cười.
- Một chút cũng không buồn cười.
Thiên Nguyên bình tĩnh nói
- Sinh mệnh là bình đẳng. Kỳ thật ngươi cũng không cao cấp hơn ai, cũng không thể so ai cao hơn.
Quang Minh Tôn Thần lạnh lùng nói:
- Vớ vẩn, buồn cười. Không thể tưởng được làm nhân loại vài ngày mà ngươi lại có thể thông cảm cho bọn chúng.
- Không phải là đạo đức giả.
Thiên Nguyên trả lời như đinh đóng cột, nói:
- Tôn Thần, ta nói thật. Ta thật sự cảm thấy được trong vũ nội, dù bất luận sinh mệnh nào, bất luận hình thái hay thân phận nào, đều là bình đẳng. Cho nên ta khẩn cầu ngươi, có thể buông tha cho hàng tỉ sinh linh trong vũ nội không?
Quang Minh Tôn Thần lần này cũng không giận, mà là nghiêng đầu hỏi:
- Nếu để cho ngươi hy sinh đi giải cứu vũ nội, ngươi nguyện ý sao? Nói ra lời trong lòng của ngươi đi.
Thiên Nguyên cười khổ đáp:
- Nếu là đổi lại là ta trước kia, ta là không muốn. Nhưng là hiện giờ đã bất đồng, ta nghĩ ta sẽ nguyện ý.
Hắn nói xong, rồi nói tiếp:
- Tôn Thần, chẳng lẽ ngươi không biết là, lực lượng càng lớn, trách nhiệm lại càng lớn sao? Ngươi và ta đều đang ở địa vị cao, vì sao chúng ta không thể đi bảo hộ sinh mệnh nhỏ yếu?
- Trợ giúp của chúng ta sẽ nhận được báo đáp.
Thiên Nguyên nhỏ giọng mỉm cười nói:
- Làm chuyện tốt, Thiên Đạo là có thể thấy được.
- Có thể sao?
Quang Minh Tôn Thần híp mắt nói.
- Tại sao không thể?
Thiên Nguyên thở dài:
- Nhân loại thường nói nếu làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng, đối với lần này ta rất chắc chắn.
Quang Minh Tôn Thần trầm tư thật lâu. Sau đó từ trong lỗ mũi ừ một tiếng.
- Có lẽ bởi vì ngươi có công đức, có thể sẽ xoay chuyển được.
Thiên Nguyên tiếp tục nói.
Quang Minh Tôn Thần nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.