Đặc Thù Không Gian

Chương 16: Đại phượng hoàng




Sau tiếng nổ kịch liệt, hỏa diễm tán đi, rõ ràng là do tiểu phượng hoàng gây
ra.
Nguyên nhân là nó thấy Long Vũ không thể né tránh được công kích của Vu
Chiến Thiên, liền vội vàng bay tới cứu giúp. Tuy rằng trên người phượng
hoàng có tịnh thế chi viêm, chính là khắc tinh của hắc ám tu chân. Đáng tiếc
nó mới được sinh ra, lực lượng nhỏ bé. Tuy rằng có thể tiếp nhận được công
kích của Vu Chiến Thiên, nhưng thân mình cũng bị tổn thương.
- Thật không ngờ một con tiểu phượng hoàng cũng có tình cảm…
Vu Chiến Thiên cười lạnh một tiếng, tiếp tục công kích. Tốc độ lúc này còn
nhanh hơn trước rất nhiều.
Nhìn thấy tiểu phượng hoàng lại muốn thay mình ngăn cản công kích, Long Vũ
khẩn trương, lập tức phân phó cho La Lâm mở ra khuếch đại đạo lực. Dồn hết
toàn lực, hỏa hệ dị năng cùng đạo lực toàn lực phát kích, Phá Ma Thần Long
giận dữ hét lớn, tiếp đón Vu Chiến Thiên.
Phá Ma Thần Long trực tiếp đón nhận âm chưởng, sau một tiếng vang, âm chưởng
bị đánh tan, Phá Ma Thần Long nhỏ đi một chút, nhưng uy thế không giảm, tiếp
tục gào thét hướng tới Vu Chiến Thiên.
Vu Chiến Thiên giật mình rống lên một tiếng, lập tức phát cuồng, há mồm phun
ra một đạo hắc khí. Tay cầm Khô Lâu pháp kiếm, vài đạo huyền quang kiếm
hoa lập tức bắn ra, thế công sắc bén. Chỉ trong phút chốc Phá Ma Thần Long
đã bị đánh tan.
Mã Chính Phong nhìn thấy sự việc không ổn, vội vàng nghênh chiến với Vu
Chiến Thiên. Sự tình đến nước này, hắn không thể chỉ lo nghĩ cho bản
thân mình.
Tính tình của người Huyền Cảnh chính là ích kỷ.
Nếu dựa theo tình hình chung, Mã Chính Phong đã sớm đào tẩu, căn bản không
có bận tâm đến sống chết của người khác. Nhưng hôm nay lại khác, Long Vũ là
một người đặc biệt. Trên người hắn có nhiều điều thần bí, hơn nữa có thể tự
do đi lại từ thế giới thật đến Huyền Cảnh, hắn còn phải trông cậy vào Long
Vũ đưa hắn trở về nhà. Vì vậy hắn phải hết sức cứu Long Vũ.
- Thật là không biết sống chết.
Vu Chiến Thiên đã bị chọc giận, Khô Lâu trong tay phát ra sát khí càng lớn,
sát chiêu càng nhiều. Hai người dần dần thấy áp lực càng lớn, như ngọn núi
cao áp xống, dần dần cảm thấy bất lực.
- Kéc kéc..
Tiểu phượng hoàng uể oải, không ngớt tiếng thét chói tai, giống như đang cầu
cứu. Rất nhanh sau đó, từ phía chân trời phát ra âm thanh lớn truyền đến,
một cố khí tức cường đại xuất hiện. Sắc mặt Vu Chiến Thiên lập tức phát
lạnh, nói:
- Không tốt, là phượng hoàng lớn…
Dường như cảm nhận được thế cục không ổn, Vu Chiến Thiên không hề hiếu
chiến, rút thân nói:
- Hai ngươi hãy nhớ kỹ cho ta. Sẽ có ngày các ngươi gặp lại ta, ta sẽ dạy
cho các ngươi một bài học.
Nói xong, Vu Chiến Thiên liền hóa thành một đạo hắc vụ biến mất. Long Vũ
cùng Mã Chính Phong lập tức cảm thấy áp lực chợt biết mất.
Con mắt Mã Chính Phong lảo đảo quanh người tiểu phượng hoàng. Dường như có
chút không cam lòng.
Đúng lúc này, phía chân trời truyền đến tiếng kêu dồn dập của phượng hoàng.
Tiểu phượng hoàng phát ra tiếng kêu to đáp lại. Sau đó, nó nhảy múa giống
như đang biểu đạt cái gì đó.
Một lúc sau, nó giương cánh bay rời khỏi sơn động.
Mã Chính Phong âm thầm tức giận. Đến bao giờ mới có được cơ hội như thế này
nữa?
Long Vũ dường như biết tâm tư của hắn, cười nói:
- Mã đại ca, không nên tức giận. Thực ra đệ và huynh may mắn là đã không
xuống tay với tiểu phượng hoàng, nếu không chúng ta nhất định phải chết. Với
tu vi của Vu Chiến Thiên, chúng ta ngay cả liều mạng cũng không phải là đối
thủ của hắn.
- Nói cũng phải.
Mã Chính Phong đồng ý gật đầu.
Dừng lại một chút, Long Vũ hỏi:
- Mã đại ca, chúng ta bây giờ phải làm gì? Tiếp tục đến rừng Ngô Đồng hay là
quay trở lại. Phượng hoàng không phải dễ bắt. Khí thế của phượng hoàng lớn
huynh chắc cũng cảm ứng được, ngay cả Vu Chiến Thiên cũng phải sợ hãi mà bỏ
chạy.
- Không thể quay lại.
Mã Chính Phong nói:
- Nếu đã đến đây, coi như không bắt được phượng hoàng cũng nên xem qua phong cảnh một chút. Vu Chiến Thiên là cao thủ dục giới. Người dục giới có thể
tới, ta nghĩ đạo sĩ cũng có thể sẽ tới để góp vui.
- Sao huynh không nói đến long quật, phượng sào?
Long Vũ hỏi.
- Theo ước định, phượng sào cùng long quật là nơi nhân loại không dễ gì đặt
chân.
Mã Chính Phong dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Kỳ thật cũng không nhất định như vậy. Từ khi có lời đồn năm phương lệnh
chủ đồng thời mất tích, ước định Ngũ Phương Thiên cũng không còn quyền uy.
Mấy năm nay, người coi thường ước định ngày càng nhiều.
Nói đến đây, Mã Chính Phong tiếp tục:
- Như vậy, chúng ta càng phải tăng thêm kiến thức… Tiểu Vũ, một đường tu
luyện, không thể nhắm mắt làm liều, muốn tốt hơn nhất định phải học hỏi
nhiều hơn.
- Okie.
Long Vũ gật đầu đồng ý nói:
- Huynh đã nói vậy, đệ cũng không phản đối… Dù sao đệ cũng đã đáp ứng huynh
rồi.
…………………………………………� �…………………………..
…………………………………………� �……………………………
Sau một lúc điều tức, dựa theo hướng dẫn điện tử của La Lâm, Long Vũ cùng Mã
Chính Phong tiếp tục lên đường. Hai người chạy như điên, chỉ hai giờ đã có
thể xuống núi.
Càng xuống phía dưới linh khí càng dồi dào, nhưng mà áp lực ngày càng lớn.
Long Vũ thu hồi thái độ đùa giỡn, cảnh giác cầm thiên sư pháp kiếm trong
tay. Đi được một giờ, hai người tiến vào trong rừng Ngô Đồng.
Tiến vào trong rừng Ngô Đồng, hai người dè dặt xem chừng bốn phía. Nhìn
thấy dấu chân người tu chân ven đường, nhìn bộ dáng, nhân số cũng không ít.
Mã Chính Phong nói:
- Xem ra bọn họ đã đi trước chúng ta rồi… Chúng ta cần phải đi nhanh lên mới
được.
- Vâng.
Long Vũ trả lời một tiếng, lập tức cất bước nhanh hơn.
- Kiệt kiệt.
Đột nhiên, phía xa trong rừng cây phát ra một tiếng kêu chói ta, còn có một
chút mơ hồ cùng với tiếng huyên náo.
- Là Vu Chiến Thiên…
Mã Chính Phong vẫy tay về phía Long Vũ, sau đó hắn nhảy lên một cây ngô
đồng:
- Nhất định là Vu Chiến Thiên đã xung đột với đám người tu đạo.
Long Vũ theo sau Mã Chính Phong nhảy lên một cây ngô đồng, cẩn thận nhìn xa
xa. Đáng tiếc là nhánh cây ngô đồng tươi tốt, chặn tầm mắt lại, hắn không
nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
- Đi theo ta.
Mã Chính Phong nói một tiếng, thân hình nhảy lên từng nhánh cây ngô đồng,
rất nhanh đã đến gần chỗ Vu Chiến Thiên cùng với đám người.
Mà nguyên nhân xung đột chính do một quả trứng phượng hoàng nhiều màu.
- Bọn họ đã phát hiện ra trứng phượng hoàng.
Mã Chính Phong thở dài một tiếng:
- Nếu chúng ta có thể đến sớm hơn thì thật tốt.
Lúc này trên không vang lên một tiếng kêu chói tai. Trong lòng chợt động,
Long Vũ ngẩng đầu nhìn lên phía trên thấy hai con phượng hoàng lớn bay về
phía mọi người.
- Chúng đang tức giận.
La Lâm từ trong tiếng kêu của phượng hoàng có thể đo lường được tâm tình của
bọn chúng:
- Chủ nhân, chúng ta nên lui về phía sau. Chỗ này sắp diễn ra một trận đại
chiến.
- Mã đại ca, nên cẩn thận. Hai con phượng hoàng này đang bị chọc giận.
Lúc này hai con phượng hoàng bay qua đầu, Long Vũ nhìn thấy trong mắt bọn
chúng phát ra ánh sáng màu đỏ, nhìn vào trong rất khủng bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.