Đặc Công Hoàng Phi

Chương 13: Đối chọi cân bằng (2)




Lạc Vũ nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại làm động tác dựa lưng vào ghế, lạnh lùng cười nói: “Tử Diễn quốc công phủ, là một trong 3 đại quốc công phủ ở Phi Vũ quốc. Thế lực ngấm sâu vào từng nơi của đế quốc.
Những cái khác không nói, 4 đại cao thủ lam tôn trong vương quốc thì một người trong số đó lại là người của Tử Diễn quốc công phủ.
Thế lực quả nhiên cường thịnh, năng lực này ta cũng thừa nhận. Trước mắt ta không đánh lại cao thủ lam tôn, cũng không cường thịnh bằng Tử Diễn quốc công phủ của các ngươi.
Nhưng… như vậy thì như thế nào chứ?”
Trong lòng Lạc Vũ tự biết rõ.
Người, có thể điên cuồng, có thể ngạo.
Nhưng nếu đứng trước mặt một thế lực tuyệt đối mạnh hơn, có cuồng ngạo cỡ nào cũng không có tác dụng, chỉ như trứng chọi với đá mà thôi, như vậy không phải cuồng ngạo mà là thùng cơm(người vô dụng).
Mà Lạc Vũ, tự nhận chưa bao giờ là thùng cơm.
“Như vậy thì như thế nào.” Quân Lệ cười lạnh: “Như vậy đại biểu chính là, ngươi không có tư cách cùng bản hầu gia đàm điều kiện ở đây. Lạc Lê đi hay ở, không tới phiên ngươi lên tiếng.”
Âm thanh cười lạnh vang lên, mang theo cuồng vọng phát ra từ trong xương.
Lạc Vũ nghe vậy, khóe mắt khẽ nhúc nhích nhìn Quân Lệ.
Trên gương mặt nàng hoàn toàn không có phẫn nộ, không có vội vàng xao động, không có kính sợ, ngược lại khóe miệng lại giương lên vẻ tươi cười, một nụ cười mỉa như nói rằng “ngươi thật đáng thương” vậy.
Làm cho gương mặt nửa bên thiên sứ, nửa bên ác ma, hoàn toàn đem đẹp và xấu đối lập nhau chan chát.
Trong nháy mắt, sắc mặt Quân Lệ có điểm trầm xuống, Lạc Vũ lại thấy hắn đáng thương.
Ngay lúc này, Lạc Vũ lại chậm rãi mở miệng nói: “Tử Diễn quốc công phủ, không tính bàng hệ, chỉ tính trực hệ con cháu tổng cộng có 348 người. (*bà con không tính, chỉ tính máu mủ ruột trực hệ trong nhà)
Cấp bậc cao nhất chính là hầu tước đại nhân con của ngươi Quân Lạc Phi, cao thủ cấp sáu. (*lam tôn)
Mà cấp bậc thanh tôn trong Tử Diễn quốc công phủ chỉ có mấy người. (*cấp 5)
Quân hầu gia, ta tin tưởng rằng sau khi trở về, 2 vị đệ đệ của ngươi đã nói cho các ngươi biết về thực lực của ta.
Bây giờ, cho dù ta không đối phó nổi với thanh tôn cao thủ, nhưng còn cấp bậc dưới thanh tôn thì sao nào?”
Nói đến đây, Lạc Vũ đột nhiên dừng lại một chút, nhìn sắc mặt có chút cứng lại của Quân Lệ, ngón tay chậm rãi vuốt ve thân thể của Tiểu Ngân.
“Ta tin chắc rằng, nếu ta muốn giết bọn họ, cũng dễ như trở bàn tay.”
Ánh mắt dịu dàng, nhưng lời nói lại lạnh thấu xương, giống như những tia băng nhọn mạnh mẽ đâm thẳng ra.
“Ngươi dám!” Trong nháy mắt, hai mắt Quân Lệ híp lại, một cỗ sát khí toát ra từ trong cơ thể hắn.
Cùng lúc, Lạc Vũ cũng thu lại nét mặt dịu dàng, giương đầu lên, trực diện đối kháng hắn, lạnh lùng nói: “Không tin chúng ta cứ thử xem. Chỉ cần ngươi dám động đến đệ đệ của ta dù chỉ một sợi tóc, ta cũng sẽ cho Tử Diễn quốc công phủ của các ngươi tuyệt tôn.”
Một con mèo nhỏ uể oải thường thường vươn móng vuốt, lại đột nhiên biến ảo thành một con báo muốn ăn thịt người.
Khí thế đột nhiên biến hóa như vậy, làn cho Quân Lệ nao nao, trong nháy mắt khí thế của hắn hoàn toàn bị đè bẹp bởi khí thế của Lạc Vũ.
Không khí trong đại sảnh lạnh trầm, làm cho người ta hít thở không thông.
“Tiểu nữ oa, khẩu khí thật lớn, ngươi không sợ hôm nay sẽ không thể bước ra khỏi quốc công phủ này sao?”
Ngay lúc không khí lạnh trầm hít thở không thông, một âm thanh lộ vẻ tang thương đột ngột đánh vỡ khí thế giằng co trong đại sảnh, một lão nhân tóc bạc, chắp tay sau lưng đi đến.
“Phụ thân đại nhân.”
Quân Lệ nghe tiếng lập tức đứng lên, cung kính nói.
Quân Nhiêu Thiên, mặc một thân triều phục quốc công gia của Tử Diễn quốc công phủ, thản nhiên liếc con hắn một cái, rồi tập trung ánh mắt đến trên người Lạc Vũ. Quân Lệ thấy phụ thân liếc mắt nhìn hắn thì không khỏi chột dạ, phụ thân đại nhân đây là đang trách cứ hắn mới vừa rồi lại bị một đứa bé gái nho nhỏ chèn ép khí thế, quả thật làm mất mặt quốc công phủ.
Quay đầu, chống lại tinh thần mạnh mẽ của Quân Nhiêu Thiên, Lạc Vũ thu hồi khí thế mạnh mẽ lúc nãy, lại nhàn nhã dựa lưng vào ghế, nói: “Muốn giết ta, các ngươi có dũng khí đó sao?”
Lời vừa nói ra, Quân Nhiêu Thiên nhất thời gật đầu: “Khá lắm nữ oa nhi, năm đó quả thật là chúng ta mắt mờ, khó trách có thể đạt được chút thành tựu như hôm nay, quả nhiên là đủ thông minh.”
Lạc Vũ nghe vậy, mỉm cười, gật đầu, giống như đang khách khí đối với lời ca ngợi của Quân Nhiêu Thiên.
Ven đường, nàng cũng có nghe thấy mấy lời đồn đã kỳ cục về Tam hoàng tử, cùng với lời đồn Tam hoàng tử ra lệnh bắt nàng phải đến đế đô.
Thân phận bây giờ của nàng, vốn là nơi Tam hoàng tử muốn trút giận.
Đồng thời, trước mắt Quốc vương còn chưa có hủy bỏ hôn ước giữa nàng và Tam hoàng tử.
Với 2 thân phận nặng ký (*Tam vương tử muốn nàng sống để hành hạ + con dâu của Quốc vương) này của nàng, Tử Diễn quốc công phủ không thể nói muốn giết nàng là giết được.
Nếu Tử Diễn quốc công phủ có thể tự làm chủ, hôm nay bọn họ cũng không bị bức phải mang nàng đến đế đô.
“Nhưng mà, trái tim rất tàn nhẫn.”
Một khắc trước thì ca ngợi, ngay sau đó Quân Nhiêu Thiên liền nói một câu nói nặng.
Đoạn tử tuyệt tôn, bởi vì một mình Lạc Lê, nàng lại có dũng khí nhắm thẳng đầu mâu vào tất cả mọi người trong Tử Diễn quốc công phủ, mà bọn họ cũng là thân nhân của nàng.
“Ngay khi chúng ta bị đuổi đến nơi hẻo lánh, không phải Quân quốc công đã xem như chúng ta là người xa lạ rồi sao.
Tử Diễn quốc công phủ chỉ cần người có năng lực mạnh mẽ, về phần những người yếu đuối như chúng ta, có tùy tiện bị chết ở một góc nào đó các người cũng sẽ không động dung. (*không đau xót hay gì cả, hoàn toàn không có cảm giác)
Đã như vậy, những người của Tử Diễn quốc công phủ các ngươi cùng Quân phủ của chúng ta, bây giờ chỉ là hai nhà xa lạ, vốn có chút quan hệ trước đây mà thôi.
Đối với địch nhân, hà cớ gì nói ta có trái tim tàn nhẫn.”
Lạc Vũ đang cười, rất lãnh đạm, rất lạnh: “Ta chỉ tuân thủ theo quy tắc trò chơi của các ngươi mà thôi.
Như vậy bây giờ các ngươi cũng đừng tới tìm ta nhấc lên quan hệ, bây giờ, ta hỏi một lần nữa, đệ đệ ta đang ở đâu?”
Lời này vừa nói ra, Quân Nhiêu Thiên vốn đang cau mày, trong mắt chợt lóe mà qua một tia kinh ngạc cùng thâm thúy.
Ngăn lại Quân Lệ đang phẫn nộ, Quân Nhiêu Thiên đánh giá thật sâu Lạc Vũ một chút, sau đó lại chậm rãi ngồi trên chủ vị, bày ra một bộ chủ khách chi phân. (*là chủ nhà đang tiếp khách, không phải ông nội và cháu gái đang nói chuyện với nhau)
“Quốc công phủ của chúng ta cũng không ít cao thủ tuổi trẻ tài cao có tiền đồ, có thêm một người như ngươi cũng không nhiều lắm, mà ít đi một người như ngươi cũng không sao cả.
Ngươi đã nói rõ ra như vậy, Tử Diễn quốc công phủ chúng ta cũng nhân tiện nói một chút.”
Giọng nói của Quân Nhiêu Thiên rất lãnh đạm, nhưng lại pha lẫn không giận mà uy.
“Quân phủ của ngươi cùng Tử Diễn quốc công phủ chúng ta vốn là người xa lạ, được, vậy ngươi hẳn là rõ ràng, hôn ước năm đó vốn là do phụ thân ngươi định ra.
Mà bây giờ bởi vì hôn ước này, Tử Diễn quốc công phủ chúng ta ở trước mặt Quốc vương bệ hạ cùng Tam vương tử, cuộc sống trôi qua rất không tốt.
Hơn nữa, Tam vương tử kiên quyết không đồng ý hối hôn, đã xin ý chỉ của Quốc vương bệ hạ, một khi hắn trưởng thành sẽ lập tức thành thân, nếu có ai dám cãi lời, xét nhà diệt tộc.
Bổn quốc công, không có nghĩa vụ phải thay ngươi giải quyết việc này.
Ngược lại, ngươi phải xử lý việc này thích đáng cho chúng ta.”
“Được.”
Lạc Vũ nghe vậy nhíu nhíu mày, nhưng cũng lưu loát dứt khoát chấp nhận.
Quân Nhiêu Thiên thấy vậy gật đầu, chính thức tỏ ra bộ dáng chủ khách nói chuyện: “Về phần đệ đệ ngươi Lạc Lê, một tháng trước đã trải qua huấn luyện của quốc công phủ.
Chúng ta thấy rằng thiên phú của hắn cũng không sai, nên đã đưa đến Học viện đế quốc học tập.
Mặc dù có Tam vương tử ở bên trong, nhưng bổn quốc công đã tự an bài người bảo vệ hắn.
Quân Lạc Vũ, ngươi hẳn là biết rõ, rất khó để tiến vào học trong Học viện đế quốc, một khi đệ đệ ngươi tốt nghiệp, sẽ có tiền đồ vô hạn, việc này xem như quốc công phủ chúng ta trả lại ngươi một cái nhân tình.”
Lạc Vũ nghe thế, mặc dù rất lo lắng làm như thế chẳng khác nào đưa Lạc Lê đến trước mặt Tam vương tử.
Nhưng nàng cũng biết rõ, Lạc Lê có thể vào học trong Học viện đế quốc, đây quả thật là một chuyện vô cùng tốt.
Nơi này, quả thật là Học viện tốt nhất của Phi Vũ quốc, được cộng đồng quản lý bởi 2 quốc gia.
Những người tốt nghiệp từ trong trường này, đều thành long thành phượng. (*ai học trong đó ra cũng có tương lai tốt đẹp hơn những người học ở trường khác)
“Đa tạ, nhân tình này ngày khác sẽ báo đáp.” Lạc Vũ đứng lên.
“Tốt lắm.” Quân Nhiêu Thiên gật đầu, lập tức vung tay lên, một tấm thiệp màu đỏ bay về phía Lạc Vũ.
Ngón tay Lạc Vũ khẽ duỗi ra, hai ngón tay kẹp lại bắt lấy tấm thiệp.
“Hôm nay vốn là kỳ hạn chiêu sinh cuối cùng trong mùa xuân của Học viện đế quốc, đây là thiệp đề cử của bổn quốc công.”
Lạc Vũ mở ra nhìn lướt qua, vết mực vẫn còn chưa khô, xem ra là vừa viết xong thiệp đề cử liền đưa cho nàng.
Lập tức mi mắt khẽ động đậy, ngẩng đầu nhìn vào mắt Quân Nhiêu Thiên, đột nhiên nói: “Quân quốc công quả thật là Quân quốc công.”
Quân Nhiêu Thiên thản nhiên gật đầu rồi đáp lại một câu: “Đa tạ khen ngợi.”
Lạc Vũ thấy vậy cũng không nói gì thêm, ôm quyền với Quân Nhiêu Thiên, xoay người ra khỏi đại sảnh.
Bóng hình chớp lên, đảo mắt đã đi đến phía xa xa.
Đứng ở trong đại sảnh, Quân Lệ thấy vậy, lúc này nhìn Quân Nhiêu Thiên, có chút hồ nghi nói: “Phụ thân đại nhân, ngài vì sao…”
Quân Nhiêu Thiên chậm rãi bưng chén trà trên bàn lên, uống một ngụm.
Nhìn bóng lưng đã đi xa của Lạc Vũ, chậm rãi nói: “Quân Lệ, ngươi nhớ kỹ, Trữ khi lão đến nhược, mạc khi thiếu niên nghèo, nữ oa này còn thông minh hơn nhiều so với chúng ta nghĩ.” (*đại ý là: già yếu, nghèo hèn mới bị người ta khi dễ)
Quân Lệ thấy Quân Nhiêu Thiên thận trọng nói, nét mặt thoáng có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ, với bộ dạng ma chê quỷ hờn của Quân Lạc Vũ, sau này cũng có thể ngồi lên vị trí Vương phi, tiếp sau đó sẽ leo lên ngôi vị hoàng hậu sao?
Tuy nhiên, cho dù có ngồi lên được ngôi báu hoàng hậu, thế lực cũng thua kém rất nhiều so với Tử Diễn quốc công phủ, ngược lại còn phải cần dựa vào bọn họ nữa kìa, cũng đâu cần phải…
Quân Nhiêu Thiên thấy Quân Lệ vẫn không hiểu rõ ý tứ của hắn, cũng không nói gì thêm, chỉ đứng dậy đi về hướng cửa ra ngoài.
Nhìn Tử Diễn quốc công phủ có thế lực khổng lồ như vậy, nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong cũng đã nát vụn và suy đồi, những điều này hắn đều biết. Đây xem như là một chiến thuyền hoa lệ, nhưng âm thầm có không biết bao nhiêu chỗ bị đục lỗ.
Không biết còn có thể đi được bao xa, cũng không biết lúc nào sẽ bị chìm xuống.
Mà nữ tử này tuy tuổi còn nhỏ, tình nguyện cùng hắn xé rách mặt(*công khai đối đầu), cũng muốn cùng Tử Diễn quốc công phủ cắt đứt quan hệ.
Tâm cơ không cạn không sâu…
“Nếu có thể dùng nàng để đạt được một nửa lợi ích cũng tốt, lợi cả đôi đường lại càng tốt, nhưng, nếu như nàng làm hư hao ích lợi của chúng ta…” Quân Nhiêu Thiên không nói gì, chỉ đưa tay lên cao chém xuống một đường, dứt khoát cực kỳ lãnh khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.