Đá Xay Sữa Bò Đậu Đỏ

Chương 7:




Edit: Mr.Downer
Thẩm Thư Kiệt hàn huyên cùng Giang Hạo Phong một hồi rồi bị đạo diễn gọi, cậu với đạo diễn cũng coi như có quen biết, Thẩm Thư Kiệt đã tham gia vài bộ phim của ông, tuy rằng đều là nam phụ thứ n, đạo diễn vẫn luôn rất thích Thẩm Thư Kiệt, cũng từng muốn đề bạt cậu, nhưng Thẩm Thư Kiệt thật sự không có khiếu diễn xuất nên cuối cùng cũng thôi.
Đạo diễn thấy cậu lại đây liền để cậu ngồi xuống, sau đó lấy kịch bản ra nói với cậu: “Tiểu Thẩm, có khả năng phải cho cậu thêm cảnh quay, đối với cậu mà nói có hơi khó, thế nhưng người diễn cùng chính là Trần Dật, anh ta có thể dẫn cậu nhập vai, cảnh này rất quan trọng, Tiểu Thẩm cậu cố gắng lên.”
Thẩm Thư Kiệt thấy cũng không sao, thêm cảnh quay là chuyện tốt, cậu chỉ khá lo về năng lực của mình, đây là một bộ phim có vốn sản xuất lớn, nam chính nữ chính đều là cấp bậc ảnh đế ảnh hậu, may mà đạo diễn vừa ý cậu, cậu cũng muốn đột phá chính mình một ít: “Phiền ngài nói tôi nghe đôi chút.”
Bộ phim này chủ yếu nói về một đại gia tộc thịnh vượng trở nên suy bại, phụ thân vai chính dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, gầy dựng nên một thời kỳ phồn vinh, nhưng bởi vì đấu tranh nội bộ nên gia tộc từ từ suy yếu, Thẩm Thư Kiệt diễn vai Lục công tử, một nhân vật không trọng yếu thế nhưng không thể thiếu, Lục công tử là một tên ma ốm, không có năng lực tranh đoạt gia sản cũng như không có bất kỳ giúp đỡ gì đối với sinh ý trong nhà, may mắn thay y là em trai của nam chính, bởi vì dính vầng sáng của nam chính, vì vậy Lục công tử cũng sống được đến tập cuối cùng, cảnh quay thêm này vốn là phân đoạn của nữ chính, nữ chính bị đối địch bắt trói trên lưng ngựa phi nhanh, sau đó kẻ đối đầu bị nam chính đuổi theo bao vây, cuối cùng gã vứt bỏ nữ chính chạy trốn, đây là bước ngoặc chuyển biến tình cảm của nam nữ chính, xem như là một trong những cảnh quay rất quan trọng.
Thẩm Thư Kiệt nghe đạo diễn nói xong liền không biết nên phản ứng như thế nào, bây giờ nam phụ thứ n đã có thể tùy tiện đoạt kịch bản của nữ chính sao?
Đạo diễn nhìn vẻ mặt của cậu liền biết cậu đang không tài nào hiểu được, mau chóng giải thích: “Lúc trước Đường Hân bị thương, không tham gia quay được rất nhiều cảnh, chuyện này chắc cậu cũng biết, mà lịch trình của cô ấy lại kín, chúng ta cũng không thể chờ, thế nên đổi thành em trai của nam chính cũng rất hợp lý, màn quay này chỉ có mấy chỗ cần cậu đích thân diễn, cảnh khá khó là quay cùng kẻ địch của Trần Dật, đối với cậu mà nói thì rất thách thức, động tác nguy hiểm chúng ta có đóng thế, vì vậy cậu chỉ cần luyện lời thoại cho tốt là được.”
Đang nói thì nam chính liền đi tới, gật đầu với Thẩm Thư Kiệt, cậu mau chóng đứng lên cúi chào: “Anh Dật.”
Trần Dật nở nụ cười với cậu: “Ngồi đi Tiểu Thẩm, hai chúng ta trước tiên tập diễn một chút.”
Lúc quay coi như thuận lợi, Trần Dật là người có kỹ năng diễn xuất khá lợi hại, cảm xúc của người xung quanh cũng đều bị Trần Dật cuốn theo. Nghe theo chỉ dẫn của Trần Dật, Thẩm Thư Kiệt cảm thấy dường như mình cũng thật sự tiến bộ rất nhiều, cậu nghĩ lát nữa kết thúc nên đến học hỏi Trần Dật một chút.
Mấy chỗ vốn tưởng khó quay vài lần đã xong, thế nhưng tại một cảnh bình thường lại xảy chuyện ngoài ý muốn, ngay khi quay bổ sung thêm cảnh trên ngựa, cậu chỉ cần nằm bất động trên lưng nó, nói vài câu thoại là được, kết quả không biết ngựa làm sao lại bị kinh động, đột nhiên chạy điên cuồng, Thẩm Thư Kiệt bị trói hai tay nên không cách nào điều khiển, mạnh mẽ té xuống đất, may mắn thay phim trường là một khu sa mạc nhỏ, cũng không bị gì nghiêm trọng, Thẩm Thư Kiệt ăn một miệng đầy cát được đám người đạo diễn kéo dậy, đạo diễn thấy cậu rơi xuống ngựa mà gấp gáp đến mức chảy một đầu mồ hôi: “Như thế nào hả Tiểu Thẩm? Có bị thương không?”
Trên tay chân của Thẩm Thư Kiệt có chút trầy da, cậu uống một ngụm nước súc miệng do nhân viên đưa tới, sau đó cười lắc đầu với đạo diễn: “May mắn là khu sa mạc, không thôi sau này nam phụ thứ n ngự dụng của đạo diễn phải đổi người rồi.”
Đạo diễn nhìn cậu còn có sức cười, chỉ dùng ngón tay chọc đầu cậu mấy cái: “Còn cười, chắc té cũng nhẹ.”
Thẩm Thư Kiệt cắn răng chịu đựng: “Không có chuyện gì, chỉ trầy da mà thôi.”
Bữa nay vừa vặn có fan đến tham ban, lúc Thẩm Thư Kiệt bị té xuống đã được fan đăng lên weibo, ‘Thư Thư đóng phim bị té ngựa ngày hôm nay, trông rất đau, có điều Thư Thư thật mạnh mẽ, còn cười đùa với đạo diễn, nhưng vừa nãy xem chân thấy chảy máu, không biết có nghiêm trọng không.’
Thẩm Thư Kiệt trở về phòng xử lý chỗ trầy da, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cả người cậu đau nát bét, chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi, chờ đến lúc cậu tỉnh lại thì nhìn thấy Giang Hạo Phong đang ngồi trước giường mình, hai mắt của Thẩm Thư Kiệt buồn ngủ mông lung nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói “Nằm mơ rồi”, sau đó muốn ngủ thiếp đi tiếp.
Giang thiếu gia thấy người chỉ liếc nhìn mình một cái rồi lại ngủ, tức giận dùng sức nắm chặt tay: “Không phải mơ.”
“Hả?”
Trong giọng nói của Giang thiếu gia mang theo băng vụn: “Anh nói em không nằm mơ.”
Lúc này Thẩm Thư Kiệt mới vuốt mắt bò dậy, kết quả không cẩn thận đụng tới chỗ trầy trên chân, lập tức đau đến tỉnh người, cậu có chút vui mừng nhìn Giang Hạo Phong: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Hạo Phong hơi khẩn trương trong nháy mắt, nhìn chân của cậu một chút, thấy cậu không có chuyện gì mới lại nghiêm mặt: “Tham ban.”
Thẩm Thư Kiệt cao hứng ôm cổ của hắn: “Có phải biết em té bị thương nên cố ý đến thăm em đúng không? Lý tổng nói cho anh biết? Tin tức công ty em lúc nào lại linh thông như vậy.”
Giang Hạo Phong vô cùng nghiêm túc gỡ tay cậu ra, sau đó để cậu ngồi thẳng: “Thẩm Thư Kiệt.”
“Nà!”
“…”
“Nghiêm túc một chút.”
“Vâng!”
Giang Hạo Phong thấy cậu kéo khóe miệng cười, cau mày nói: “Anh không muốn yêu cầu em bất cứ cái gì.”
“Thế nhưng lần này anh muốn đưa ra một chút yêu cầu với em.”
“Anh không phải đang thương lượng với em, hi vọng em nhất định phải làm được.”
Nghe thấy ngữ khí nghiêm túc của Giang Hạo Phong, Thẩm Thư Kiệt lẳng lặng nhìn hắn.
“Nếu như em không tránh khỏi gặp phải chuyện nguy hiểm, thì đầu tiên phải gọi điện cho anh, biết không?”
“Em biết rồi.” Thẩm Thư Kiệt cong mắt, gật đầu với hắn.
Giang Hạo Phong vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng nhìn vết thương đen tím trên người cậu, từ từ kéo cậu vào trong lồng ngực của mình: “Có đau không?”
Thẩm Thư Kiệt cử động thân thể, khẽ hít một hơi: “Có một chút.”
“Chỉ có một chút thôi?”
“Nhiều hơn một chút.”
Giang Hạo Phong vuốt mái tóc mềm mại của cậu, âm thanh mang theo cảm giác trầm thấp cùng từng tia mê hoặc: “Đau thì nói với anh, ở trước mặt anh không cần chịu đựng.”
Thẩm Thư Kiệt ôm thật chặt thắt lưng của hắn, kề mặt sát vào ngực hắn, có chút ủy khuất: “Giang Hạo Phong… Em đau muốn chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.