Dã Thú Ngửi Tường Vi

Chương 67:




Cây trâm lam thủy kia Lâm Vũ Dao không dám nhắc lại, mà là nhìn về phía ngọc sức khác được bầy trong hộp , Ðại Uyển Mĩ Ngọc nổi danh đứng đầu, không chỉ ngọc chất không hề tì vết, màu sắc hoặc đậm rực rỡ hoặc thanh nhã , tinh mỹ vô song.
Lúc này Lâm Vũ Dao nhìn không chuyển mắt, tiểu nha hoàn bên cạnh là một nha đầu giản dị ở nông thôn, thấy mĩ ngọc trợn tròn ánh mắt, ở phía sau tiểu thư hâm mộ nói:“Tiểu thư tiểu thư, trang sức cửa hàng ngọc này thật sự dễ nhìn a, so với ngọc sức chúng ta trên chợ bán năm lượng bạc dễ nhìn hơn……”
Lâm Vũ Dao nghe vậy không khỏi quay đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn nha hoàn một cái, tiểu nha hoàn lập tức cúi đầu ngậm miệng, quay đầu Lâm Vũ Dao hơi có chút xấu hổ nói với chưởng quầy:“ Nha đầu ở nông thôn không hiểu quy củ, vừa rồi nếu có mạo phạm , còn xin chưởng quầy đừng để ý.”
Trần chưởng quầy nghe nha đầu kia nói, vốn có chút không vui, Ðại Uyển Mĩ Ngọc là cửa hàng ngọc thượng đẳng tốt nhất trong kinh thành , ngọc kiện thấp nhất cũng đều là trăm lượng trở lên, mấy kiện ngọc kém vài lượng bạc mấy mai đồng tiền sao có thể bằng được .
Bất quá nếu là nha đầu ở nông thôn, cũng không cần so đo cùng nàng, trên mặt mặc dù tươi cười không giảm, nhưng ánh mắt đã âm thầm đánh giá, tiểu thư tiểu hộ môn gia từ nông thôn đến thật có thể mua được ngọc sức tốt ở đây hay không, đừng trách Trần chưởng quầy nghĩ như thế , đổi lại bất cứ tiểu nhị một cửa hàng ngọc nào lúc này cũng đều là nhìn mặt mũi, ai cũng không muốn đem ngọc sức thượng phẩm lấy ra cho người ta , chịu phiêu lưu rơi rớt ném hỏng, kết quả đối phương cũng chỉ nhìn lại mua không nổi , dù sao ngọc kiện thượng phẩm cũng không phải đồ ngọc kém rơi một kiện mấy văn mấy lượng, một bộ ngọc sức thượng phẩm sẽ lên đến ngàn lượng bạc thậm chí trên vạn lượng,
Mà Lâm Vũ Dao vừa rồi xem mấy bộ ngọc khí giá đều từ một ngàn năm trăm lượng đến ba ngàn lượng , nàng xem giá rất đắt mới giả bộ không thích, kỳ thật là trong túi ngượng ngùng, lại lấy ra lấy vào nhìn mấy bộ dù Trần chưởng quầy kiên nhẫn vô cùng tốt, cũng mất kiên nhân, bất động thanh sắc thấy nàng lại nhìn một bộ dương chi bạch ngọc , rốt cục nhịn không được mở miệng khách khí hỏi:“Không biết tiểu thư vừa ý là màu sắc và chủng thủy dạng gì, hoặc là phạm vi giá cả, ta có thể giúp tiểu nhị lấy ra món thích hợp để tiểu thư chọn lựa.”
Chưởng quầy tuy rằng nói uyển chuyển, nhưng Lâm Vũ Dao vẫn xấu hổ, vốn định tức giận xoay người rời đi, nhưng nghĩ đến gì đó, chân như đóng đinh trên mặt đất, cuối cùng không đi, chỉ phải cùng chưởng quầy nói yêu cầu thực tế của mình.
Đã biết cái giá khách nhân muốn mua ngọc sức , hết thảy cũng dễ làm, bất quá, có lẽ trong cửa hàng ngọc khác ngọc sức một ngàn lượng không ít, nhưng ở trong Ðại Uyển Mĩ Ngọc, đầy đủ trang sức một ngàn lượng bạc, cơ hồ ít lại càng ít, chỉ có một bộ chủng thủy kém hơn một chút, và một bộ hơi có chút tì vết còn đang bán, vì thế liền mang theo Lâm Vũ Dao đi bên trái quầy ngọc khí .
Từ Trường Thanh vừa lúc đọc sách lật một tờ, nhận thấy phía trước có người liền hơi ngẩng đầu liếc mắt một cái, thấy Trần chưởng quầy mang theo vị nữ tử đi tới, mà nàng kia ánh mắt cũng đang nhìn hắn, Từ Trường Thanh đã sớm quen ánh mắt người khác như thế, cũng không để ý, chỉ là vừa thấy nàng , lại cảm thấy có chút quen mặt, vì thế không khỏi nhìn thêm hai lần.
Nàng kia cũng là đồng dạng mỉm cười với hắn, Từ Trường Thanh nhất thời cảm thấy nghi hoặc, không khỏi có chút thất lễ lại đánh giá một lát, cử chỉ hiền thục cùng khuôn mặt khéo léo, cũng khiến hắn đột nhiên nghĩ đến một người.
Ba năm trước đây trong tay hắn có chút tiền bạc , liền từng mướn người hỏi thăm Lâm gia tiểu nữ Lâm Vũ Dao năm đó, nhưng lúc ấy nơi nơi loạn đói , dân chạy nạn khắp nơi, muốn từ trong đó nghe được tin tức một vị nữ tử hơn mười tuổi, há có dễ dàng, hơn nữa Lâm gia vẫn không ổn định, trong ba năm liên tục thay đổi bốn năm chỗ , càng không thể nào biết được.
Sau lại không có kết quả , liền đành phải để người đi hỏi thăm Từ gia, thế mới biết, Lâm phụ đã cùng Từ gia mẹ cả hủy bỏ hôn ước trong lúc đó của hắn cùng với Lâm Vũ Dao, tất nhiên như thế Từ Trường Thanh cũng không sao, mà trên thực tế hắn còn nhẹ nhàng thở ra, sở dĩ lúc trước vẫn chấp nhất như thế, đó là bởi vì mẫu thân khi còn sống vì hắn đính mối hôn sự này, hắn cần phụ trách danh dự của mẫu thân, đối với người giữ tín mới có thể làm tròn chữ hiếu, mà nay đối phương hủy bỏ hôn ước, ước định đã không tồn tại, vậy hắn cũng không cần lại vì thế áy náy với mẫu thân, một thân thoải mái.
Hơn nữa vài năm nay trôi qua cực kì thư thái, nhất thời đem việc này quên đi, nay đột nhiên nhìn thấy người, không khỏi khiến hắn ngẩn ra, lại nhìn mi nhãn, bộ dáng tiểu nữ Lâm gia năm đó mơ hồ trong trí nhớ, cũng dần rõ ràng .
Là cố nhân gặp nhau, nghĩ một chốc, liền đứng dậy nghênh đón, đầu tiên là ra tiếng gọi Trần chưởng quầy, sau đó quay đầu mỉm cười hướng Lâm Vũ Dao ôn ngữ hành lễ dò hỏi:“Thứ tại hạ mạo muội, cô nương họ Lâm ?”
Lâm Vũ Dao thấy Từ Trường Thanh, tâm nhất thời đập bịch bịch, vừa rồi xem từ xa cảm thấy hắn phong thái nhất lưu, hiện tại thấy gần , càng như trích tiên trong họa , tuy là bộ dạng khi đó so người khác tuấn tú, lại không nghĩ rằng ngày sau không tầm thường như vậy, nhất thời thanh âm kích động lại có chút mất tự nhiên, vội vàng che dấu trả lời:“Gia phụ thật là họ Lâm.”
Từ Trường Thanh nghe vậy dừng một chút, sau đó nhìn về phía nàng:“Vậy tiểu thư khuê danh là Lâm Vũ Dao ?”
Lâm Vũ Dao cuối cùng từ dung mạo Từ Trường Thanh hồi thần, sau đó hào phóng cười, làm một hồi lễ nói:“Vốn nghe nói Ðại Uyển Mĩ Ngọc đông gia họ Từ, tưởng rằng là cùng tên cùng họ, lại không nghĩ rằng thật là Từ Tam thiếu gia, còn xin thứ cho tiểu nữ thất lễ vừa rồi không dám tùy tiện đến nhận thức ……”
Biết được thật là cố nhân, mi gian Từ Trường Thanh ngược lại là có vài phần tiếu ý, dù sao Vũ Dao mới trước đây cùng mình từng có hôn ước, lại là bạn chơi, coi như là thanh mai trúc mã, tuy Lâm phụ giải hôn ước, nhưng Từ Trường Thanh đối với nàng không để ý , dù sao mình khi đó thân mắc thiên họa, sinh tử chưa biết, đổi lại ai cũng sẽ không dễ dàng lấy chung thân đại sự của nữ nhi ra vui đùa, lúc trước mình luẩn quẩn trong lòng quả thật là nhãn giới nhỏ hẹp, mấy năm nay lại sớm trong lòng vô vị, trên thực tế chuyện này cũng là không quan hệ cùng Vũ Dao, tuy lúc đầu nghe được có chút không thoải mái, nhưng vật đổi sao dời, nhân sự vật phi, thật sự không nên ghi hận .
Thấy nàng quỳ gối thi lễ, Từ Trường Thanh vội hư nâng cười nói:“Vũ Dao không cần cùng ta đa lễ như vậy, cũng đừng gọi ta Từ Tam thiếu gia, Từ Tam thiếu gia trước kia đã mất.”
Lâm Vũ Dao nghe xong khó hiểu, nhưng đầu óc thông minh, sau đó hiểu được ý tứ trong lời nói của Từ Trường Thanh, liền nói:“Vậy Vũ Dao về sau liền gọi tam thiếu gia là Từ công tử đi ?” Nàng vốn muốn gọi Thanh ca, lại cảm thấy nhiều năm sau lần đầu gặp mặt, cách gọi chủ động như thế, khiến đối phương nghĩ mình cố ý leo lên, đành phải tạm thời làm thấp.
“Cũng tốt.” Từ Trường Thanh hơi gật đầu, sau đó hỏi chưởng quầy Lâm Vũ Dao vừa rồi muốn mua ngọc sức gì, Lâm Vũ Dao sợ chưởng quầy nói ra mình thầm muốn mua một bộ trang sức ngàn lượng bạc, vội vàng nói mình sẽ không chọn lựa, đã chậm trễ thời gian của chưởng quầy , cắt đứt câu chuyện.
Từ Trường Thanh nghe xong, đầu tiên là lui một bước ngắm nghía Lâm Vũ Dao, thấy nàng sắc mặt trắng nõn, gương mặt nga đản, dáng người tinh tế có độ, nhân tiện nói:“ nữ tử Ðại Uyển thích hồng phỉ , nhưng màu đỏ diễm lệ trương hiển, cùng khí chất dịu dàng của Vũ Dao tương phản, không bằng hồng nhạt cùng màu tím càng thêm thích hợp.”
Mà Lâm Vũ Dao thích nhất hai màu hồng tím, không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, lập tức do dự nói:“Vũ Dao tuy rằng thực thích, chỉ là thủ sức hồng tím khẳng định giá xa xỉ, mà hôm nay trên người không mang nhiều ngân lượng lắm, vẫn là đợi ngày sau cầm đủ ngân lượng lại đến chọn mua……”
Từ Trường Thanh cười cười, quay đầu để Trần chưởng quầy đem hai bộ phỉ thúy thượng phẩm tinh phấn và thấu tử không bán trong cửa hàng lấy ra.
Trần chưởng quầy tuy lên tiếng trả lời, xoay người lấy ngọc vẻ mặt đau lòng, hai bộ này nhưng giá cực cao, bởi vì phỉ thúy lên giá một ngày lại hơn một ngày, nhất là phỉ thúy thượng phẩm, kẻ có tiền kinh thành thật nhiều, có quan quý phú giáp nguyện ý vì mĩ ngọc vung tiền như rác, mà trong cửa hàng hiện tại chỉ còn có mấy bộ ngọc sức thượng phẩm, hắn vẫn nắm ở trong tay, gần đây không ít khách nhân nhìn trúng muốn mua, cũng chưa bỏ khỏi tay, thầm nghĩ đưa giá cao tới đâu tuyệt không bán vội, kết quả cũng là để tiểu cô nương trên người chỉ có một ngàn lượng bạc chiếm đại tiện nghi, lấy ngôn ngữ của đông gia nhà mình vừa rồi, tặng không cũng có khả năng, điều này sao không khiến hắn hối hận lại đau lòng, bất quá, nếu đông gia lên tiếng, vô luận bất mãn thế nào cũng vẫn đem ra.
Đem hai bộ ngọc sức đặt quầy , Lâm Vũ Dao xem yêu thích không buông tay, một kiện cầm ở trong tay lăn qua lộn lại, lại một kiện không nỡ bỏ xuống
Lâm Vũ Dao lựa chọn không được, đành phải quay đầu cầu cứu Từ Trường Thanh, Từ Trường Thanh nhìn hai màu phỉ thúy, lập tức cười chỉ vào một bộ Tử la lan nói:“Này không cốc u lan, thích hợp nhất với cô nương gia chưa lấy chồng, hơn nữa cùng thiển tử y sam trên người ngươi thập phần xứng đôi.”
Lâm Vũ Dao mới lưu luyến không rời buông bộ ngọc hồng tươi, nhìn về phía Tử la lan, kết quả nhìn kỹ lại càng thích, không khỏi cầm lấy một cây trâm khắc ngọc lan hoa , yêu thích không buông tay.
Mà chưởng quầy bên cạnh nội tâm đã đấm ngực dậm chân, Tử la lan này gần đến băng chủng cực kì ít ỏi, cho nên bán giá trên năm ngàn lượng cũng không tính cao, mà bộ hồng tươi kia cũng bất quá là ba ngàn lượng, nhưng đông gia nhà mình vô tâm nhắm mắt tham khảo như vậy, đúng là không duyên cớ lại bồi thêm hai ngàn lượng bạc, nếu không phải Từ Trường Thanh bình thường rất ít như thế, hắn phải mắng to đông gia là một bại gia tử .
Bên này Lâm Vũ Dao đem Tử la lan trâm đeo thử , lại cầm gương đồng soi, mặt lộ vẻ tâm nghi , trâm hoa lan quả thật đúng với khí chất của nàng, cả người đều lộ ra một vẻ đẹp nhàn tĩnh .
Yêu thích không buông tay , do dự mãi mới ngẩng đầu hỏi chưởng quầy:“Không biết bộ ngọc sức này cần bao nhiêu ngân lượng ?”
Từ Trường Thanh nói:“Ngươi và ta mới trước đây cùng một chỗ chơi đùa, ta gọi là ngươi tiểu muội, ngươi gọi ta đại ca, nay đại ca đưa ngươi một bộ ngọc sức, sao lại muốn tiểu muội trả tiền.” Nói xong liền hướng nha hoàn phía sau Lâm Vũ Dao nói:“Còn không tới đem ngọc sức cất đi cho tiểu thư nhà ngươi .”
Nha hoàn kia nghe nói tặng không hiển nhiên lại choáng váng, nửa ngày mới hoàn hồn luống cuống tay chân tới, mà Lâm Vũ Dao sợ nàng bản thủ bản cước làm rơi ngọc sức dọa mình dọa người, vội vàng nói không cần, lại cùng Từ Trường Thanh luôn khách khí mãi.
Cuối cùng vẫn bướng bỉnh không được, thu ngọc sức, lại nghe Từ Trường Thanh nói, đem ngọc sức đeo lên xem thích hợp hay không, nếu nói nàng vốn có ba phần đẹp, vậy hiện tại không thể nghi ngờ là gấp đôi, Tử la lan thông thấu nội liễm sẽ không đoạt phong thái của nàng, không lấn át làn da như tuyết của nàng, cực kỳ đẹp, ngay cả nha hoàn ngốc kia cũng nhịn không được khen ngợi một câu .
Mà trâm gài tóc trong lúc vội vàng gài có chút không ổn, Từ Trường Thanh thấy thế không khỏi nâng tay nhẹ nhàng rút ra, muốn giúp nàng gài lại.
Kết quả khi Chiến Vô Dã tiến vào, liền nhìn thấy tình cảnh như vậy .
Một vị nữ tử đang cúi đầu xấu hổ , mà bảo bối của hắn đang mắt hàm mỉm cười, cực kì chuyên chú một tay cầm trâm một nâng ống tay áo, dịu dàng thắm thiết vì nàng kia cẩn thận gài trâm, một bộ lang tình muội ý khiến Chiến Vô Dã vốn đầy mặt tươi cười nhất thời đanh mặt, sắc mặt cơ hồ đen thành khối than củi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.