Dạ Sắc Biên Duyên

Chương 12:




“Cậu cứ tự nhiên tắm rửa hay làm gì đó.” Feldt nới lỏng cổ áo, thân hình tao nhã hơi chút hoang dã. “Chờ đến tối, chúng ta sẽ gặp lại Jasmine ở đây.”
““Nhà mới” của Jasmine ở đây?”
“Phải, nếu không sao tôi lại chọn nghỉ lại đây.”
“Anh nên nói sớm chứ! Làm tôi còn tưởng anh lại đang…” Rolin ngậm miệng, tốt xấu gì Feldt cũng đã chủ động nói chuyện với mình, nếu bầu không khí vẫn xấu hổ như lúc nãy, Rolin thà rằng trong túi không có tiền, không có ID, không được ngủ cũng vẫn muốn ở ngoài chờ đến tối hôm sau, “Trời mau sáng quá, anh muốn ngủ trước không?”
“Ừ, giường rất lớn, không cần lo tôi sẽ đụng phải cậu.” Feldt đã bắt đầu cởi quần áo.
“Tôi đi tắm một chút.” Rolin ngượng ngùng đi tới toilet, sợ rằng nếu Feldt có hành động chọc ghẹo nào mình sẽ lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng tử của Feldt mất.
Nghe tiếng nước chảy, môi Feldt vẽ lên độ cung, ngón tay nghịch đầu mẩu thuốc lá khi nãy, sau đó, đưa lên môi, ngậm lấy.
Dường như độ ấm đôi môi của người kia vẫn còn ở ngay đây.
Rolin chỉ tắm qua loa rồi đi ra, mùi hương bạc hà khiến Feldt quay đầu lại, khi thấy tiến sĩ D đã quần áo chỉnh tề thì có chút tiếc nuối, vốn Feldt còn đang nghĩ tới cảnh kiều diễm khi Rolin quấn khăn tắm bước ra a.
“Tắm nhanh thế, không phải sợ tôi sẽ tập kích cậu chứ?” Feldt nhét đầu mẩu thuốc lá vào túi áo mà không để Rolin thấy, đi vào toilet, “Cậu ngủ trước đi, tôi cũng tắm một cái.”
“Ừ.” Rolin tắt đèn, vén chăn lên nằm xuống liền ngủ, ngoại trừ ngủ, quả thật Rolin không biết nên làm gì nữa.
Feldt nhìn dòng nước ấm đang chảy vào bồn tắm, trong phòng tắm tràn ngập mùi vị của người ấy.
Bước vào làn nước ấm áp, Feldt rốt cục cũng trút hết được mọi căng thẳng, để mặc cho dục vong phóng túng, chỉ có ở không gian không có sự ràng buộc này, Feldt mới có thể mặc sức tưởng tượng đến việc ôm người ấy, hôn người ấy, tưởng tượng đến cảnh người ấy cũng đang tha thiết nhìn mình…
Lúc quay lại phòng, tiến sĩ D đã nghiêng người ngủ rất sâu.
“Cậu tin tưởng tôi vậy sao?” Ngón tay Feldt điểm một cái giữa chân mày Rolin.
Lúc sau Rolin tỉnh lại là vì đói bụng.
Tiếng dạ dày kêu làm Feldt phía bên kia giường nở nụ cười.
“Cười cái gì!” Rolin ra sức vuốt chăn, lơ đãng thấy nửa khuôn mặt tươi cười của Feldt đang chôn trong gối.
Đối phương thong thả vươn tay, nhấc điện thoại, gọi một phần thức ăn tiêu chuẩn.
“Mấy giờ rồi?”
“Đừng vội, mặt trời còn chưa xuống núi, vẫn còn đủ thời gian để cậu dùng bữa.” Feldt ngồi ở đầu giường, cười thích ý.
Hai mươi phút sau, bữa ăn được đưa tới.
Rolin ngồi bên mép giường, quay người qua ăn.
Lưng thẳng tắp, sống lưng lộ ra, thậm chí cả khe hở dụ người kia cũng như ẩn như hiện trước mắt.
“Anh biết cách để tìm Jasmine sao?”
“Ừm. Chủ tịch khách sạn này là bạn của Jasmine, vào bảy giờ tối nay, chúng ta cần đi tham dự tiệc rượu trên tầng cao nhất của khách sạn.”
“Xem ra Jasmine ngoại giao thật rộng a.” Rolin dùng khăn lau miệng, “Nếu là tiệc rượu, chúng ta có cần mặc lễ phục không?”
Feldt xuống giường, thuần thục mặc bộ vest của mình vào. Rolin ngửa đầu, bĩu môi.
“Sao vậy?”
“Là đàn ông, không phải tôi không thừa nhận anh là hàng chất lượng cao, cho nên tôi mới thắc mắc, sao Jasmine lại không mời anh làm hội viên của hắn.”
Feldt cài nút áo, xoay người, ngoắc tay với Rolin, “Tối nay cậu có thể hỏi hắn.”
Hai người đi lên tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở đã có bốn vệ sĩ đứng nghiêm đó, hai tay chắp sau lưng.
Lúc ra thang máy, Rolin đi trước Feldt, vừa bước một bước khỏi cửa liền bị bảo vệ ngăn lại.
“Tiên sinh, tôi nghĩ ngài đi sai lầu rồi.”
Feldt đằng sau một tay kéo Rolin vào lòng, ngón tay không quên trêu ghẹo cổ Rolin, chọc đến lông mi tiến sĩ nhăn lại thành một hàng. Feldt lại như không xảy ra chuyện gì, độ cong khóe môi vẫn hoàn hảo, “Jasmine không nói cho tôi biết hắn tìm bốn người cựu hải quân đến tiếp đón tôi a.”
Không nói đến tướng mạo của Feldt, mà cả khí chất và cách ăn mặc của hắn cũng giống người có tiền.
“Thật xin lỗi tiên sinh, vì trong danh sách tiệc rượu không thấy ảnh của ngài, xin ngài cho xem thiệp mời.” Một người tiến lên, thái độ đã chuyển đổi rõ rệt.
Rolin thầm mắng một câu, lẽ nào tiến sĩ D tôi đây nhìn không giống người có tiền sao, tốt xấu gì tôi cũng là nhà khoa học gia trị giá chục triệu a!
Năng lực quỷ hút máu của Feldt lại lần nữa phát huy tác dụng, bốn gã bảo vệ trong mắt Feldt liền biến thành Mộc Đầu Nhân ngốc lăng tại chỗ, còn Rolin và Feldt cứ thế nghênh ngang đi vào hội trường.
Không hổ là tiệc rượu của khách sạn năm sao, nội thất trang trí lộng lẫy, chỉ vài chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà thôi đã bằng kinh phí hoạt động một tháng của phòng thí nghiệm rồi. Rolin tuy rất ít tham dự mấy buổi tiệc xa xỉ thế này, nhưng mùi rượu nồng đậm trong không khí này, chắc là rượu ngon lâu năm a. Trong sảnh tiệc rượu có không ít “thiếu nữ” ăn mặc quần áo thanh cao, nhưng từ đường cong trên cơ thể họ, Rolin đoán được… trong sảnh này không có đến một gã đàn ông. Còn những người nổi tiếng giàu có thì mặc áo đuôi tôm, cố gắng làm bản thân mình trông thật phong độ.
Rolin lấy vai huých huých cộng sự, “Này, anh xem bọn họ nhìn giống chim cánh cụt không?”
Thế nhưng bên cạnh lại không có ai trả lời, hóa ra Feldt đã bị vài ba “thiếu nữ” quấn lấy rồi. Người này tính tình thật tốt a, cười đến nở hoa luôn kìa.
Rolin tùy ý lấy một ly rượu đỏ, nhìn quanh bốn phía, nghĩ thầm rốt cuộc đến bao giờ Jasmine mới xuất hiện “Thật là một bông hoa lạ xinh đẹp.” Đi được vài bước, cánh tay bị người ôm lại.
“Anh và mấy gã kia không giống nhau.” Cậu thiếu niên còn chưa vỡ giọng hấp dẫn lực chú ý của tiến sĩ D.
“Không giống chỗ nào?” Rolin nghiên người nhìn qua, đó là một cậu bé với khuôn mặt thanh tú, chỉ khoảng mười lăm tuổi, nhưng không nữ tính quá mức như những người khác, ngược lại còn có nét trung tính.
“Ánh mắt anh không có dục vọng.” Cậu bé nâng chén lướt qua những người đàn ông khác, “Bọn họ sẽ tới bắt chuyện với tôi, thử tôi, rồi dẫn tôi rời hội trường, rồi mây mưa một trận trong một căn phòng nào đó dưới lầu.”
Rolin nhíu mày, cách đó không xa, Feldt đang cười, người này chuẩn bị xem kịch vui của mình.
“Cậu đang tìm gì à?” Cậu bé ngẩng đầu, lúc này, một người đàn ông khoảng hơn năm nươi tuổi đi tới, trong mắt bắn ra tia săn mồi, ngón tay vuốt ve khuôn mặt cậu bé.
“Bảo bối, không có bạn sao.”
Trên mặt hiện lên nét tươi cười, nhưng thân thể cậu bé lại bất giác lui về sau một bước.
Rolin vươn tay đặt lên eo cậu, nghiêng đầu cậu qua hôn lên, buông ra rồi cười xấu xa, “Vật nhỏ, em thật là hư, vừa rồi còn ở với tôi rất vui vẻ, mới chớp mắt đã đi quyến rũ người khác rồi sao?”
Hai mắt cậu bé mở thật to nhìn Rolin, hiểu ý liền vùi đầu vào ngực Rolin, nhỏ giọng nói: “Em còn tưởng anh không thích em chứ.”
Rolin cười với người đàn ông kia, “Thật ngại quá, hoa đã có chủ.”
“Anh là ai? Rất ít người dám tranh giành với tôi!” Người đàn ông mất mặt vì bị người khác cướp mất con mồi, thẹn quá hóa giận.
“Không ai hết. Ngài đây rảnh rỗi ở đây cùng tôi nói “nói chuyện phiếm”, không bằng qua bên kia thương lượng với luật sư làm sao để bồi thường cho gia đình cậu bé chưa đến bảy tuổi tử vong vì đất bị ô nhiễm tại tòa án Washington vào cuối tuần đi.” Ngón trỏ Rolin gõ một cái lên miệng ly rượu, khóe mắt một tia giảo hoạt khiến đối phương nhìn đến thất thần.
“Sao anh biết…”
“Sao tôi lại không biết chứ?” Rolin cũng không trả lời, chỉ ôm cậu bé đi tới bàn ăn.
Nói thừa, là tôi xét nghiệm thứ đất ô nhiễm trong phòng thí nghiệm đấy, cuối tuần tôi còn muốn ra tòa làm chứng nữa này!
“Cám ơn anh… Người kia, nghe nói rất thích ngược đã đối tượng của mình.” Cậu bé nhẹ thở ra một hơi.
“Tôi nhìn ra được cậu không hứng thú với chuyện này,” Rolin lắc lắc cổ áo, “Nếu không thích, sao còn đến chỗ này?”
“Dù sao tôi cũng là 0, đều bị thượng.” Cậu bé nhún vai, “Ở đây còn có thể kiếm tiền.”
“Chỉ vì tiền thôi sao?”
“Tôi muốn học xong trung học.” Cậu bé nhìn món ăn xa xỉ muôn màu muôn vẻ trước mặt, cười bất đắc dĩ, “Lúc nhỏ, tôi ước mơ trở thành một nhà hóa học, nhưng hiện tại còn không có đủ tiền để học hết trung học, rất buồn cười đúng không?
“Thành tích của cậu thế nào? Sao không xin học bổng?”
“Học bổng? Chẳng qua là kẻ có tiền vẽ ra mà thôi.”
“Học xong trung học cậu muốn thi vào trường đại học nào.”
“Tôi muốn vào Standford, anh tính nuôi tôi sao.”
Rolin lấy giấy ăn, viết nhanh mấy chữ lên mặt, sau đó đứa tới trước mặt cậu bé, “Câu này cậu giải thế nào?”
“Này, đừng xem thường tôi!” Cậu bé lấy cây bút trong tay Rolin, nhanh chóng viết ra đáp án, “Tôi cũng tự học hết chương trình trung học rồi nhé.”
Rolin gật đầu, lấy danh thiếp ra đưa cho cậu, “Cậu có thể cầm danh thiếp này đến tham gia bài kiểm tra nhập học của trường Massachusetts, bài kiểm tra này đặc biệt nhắm vào những đối tượng chưa hoàn thành trung học nhưng có khả năng trở thành sinh viên đại học. Nếu cậu có thể vượt qua, học phí của cậu sẽ do quỹ trên danh thiếp này tài trợ.”
“A?”
“Bây giờ cậu có thể tự lựa chọn, tiếp tục ở lại đây đợi những kẻ có tiền đến “chiếu cố”, hoặc lập tức về nhà chăm chỉ đọc sách, không cần lo về học phí tại đại học. Nếu cậu làm thêm ở một tiệm cà phê hay làm buổi tối ở siêu thị nào đó, cậu hoàn toàn có khả năng gánh vác cuộc sống của mình.”
Ngón tay cậu bé siết chặt lấy tấm danh thiếp, lẩm bẩm nói: “Anh… ruốt cuộc là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.