Dạ Sắc Biên Duyên

Chương 10:




Rolin ngẩn ngơ, chợt nhớ tới ngày đó Feldt đứng dưới ánh đèn đường ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
“Cám ơn sự giúp đỡ của ngài, tiến sĩ Depew.” Ra khỏi phòng Elina, Rolin để lại danh thiếp của mình, “Hi vọng sau này nếu có gặp phải vụ án tương tự cũng có thể tới thỉnh giáo cô.”
“Không thành vấn đề, nếu tôi rời Washington, cậu cũng có thể fax tư liệu cho tôi.” Elina cũng nhiệt tình đưa Rolin tới trước cửa thang máy, khi cửa thang máy sắp đóng, cô bỗng dưng vươn tay chặn lại. “Đúng rồi, tiến sĩ D… Tôi còn một suy đoán, không biết cậu có muốn nghe không?”
“Về vụ án sao? Là suy đoán gì?” Rolin có chút tò mò.
Ngay lúc đó, đối phương bỗng nghiêng người ra trước, hôn lên môi Rolin.
“Tiến sĩ… Depew…” Rolin đưa tay xoa xoa môi mình, bên trên vết son môi của Elina, “Cô đùa hơi quá rồi.”
“Ha ha, suy đoán của tôi là, chờ cậu trở về… Feldt chắc chắn sẽ nổi cơn ghen.” Elina thoáng hiện một mạt cười xấu xa, buông tay, cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Rolin nhắm mắt lại, day day huyệt thái dương, không hổ danh đã từng hợp tác với Feldt a, ngay cả hành động cũng giống như đúc.
Lái xe vào một nhà hàng, Rolin quyết định không cần bạc đãi bản thân, hôm nay nhất định phải hảo hảo mà ăn một bữa ngon.
Vì thu nhập vượt qua chỉ tiêu ban đầu, nên nhà hàng quyết định tặng hai vé vào cửa công viên, ý của tiểu thư phục vụ chính là, anh chàng dễ nhìn này có thể đi cùng bạn gái tới đấy, dĩ nhiên nếu anh không ngại, tôi cũng có thể đi cùng anh. Rolin có chút xấu hổ, nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong kính chiếu hậu, tuy rằng tính cách của mình chẳng ra gì, bất quá thoạt nhìn thì đúng là dễ nhìn thật.
Rolin không có hứng thú với công viên, nếu anh thật có bạn gái, anh thà rằng hai người cùng ăn một bữa cơm thật ngon, rồi lên giường làm một ít chuyện người lớn còn hơn. Vừa muốn ném hai tấm vé ra ngoài cửa xe, anh chợt nhớ tới Mike, đứa bé kia trừ lúc đi mua giày, hình như chưa từng rời khỏi phòng thí nghiệm.
Trở lại phòng thí nghiệm, còn hai tiếng nữa là hết giờ làm việc, Melanie và Albert đều vẫn đang làm việc, Rolin trở lại trước máy vi tính mở tư liệu của Shade và ba nạn nhân, rồi sắp xếp lại quan hệ của họ.
Bất chợt nhớ lại ngày đó dưới lầu phòng thí nghiệm, Shade dường như có ý với mình… Không lẽ mắt tên đó thật sự có vấn đề sao?
Haizzz… Một Feldt đã đủ phiền phức rồi, anh thật sự không muốn được lọt vào “mắt xanh” của đàn ông nữa.
Suy nghĩ một hồi, cũng đã hết giờ làm việc. Melanie mặc trang phục như nữ hoàng mang giày cao gót rời đi, không chừng là đi hẹn hò với anh chàng nào đi. Albert vẫn một bộ dạng mơ màng, nói cho cùng thì cậu ta vẫn đang đau đầu vì bài luận văn tốt nghiệp thạc sĩ của mình. Tuy rằng Rolin đã đáp ứng sẽ cho cậu ta điểm cao, nhưng nếu cậu ta nộp lên bài đáng bỏ đi, thì Rolin vẫn sẽ đánh rớt cậu.
Mặt trời chiều ngả về tây, mở cửa phòng ngủ, Rolin cũng không mở đèn. Mike trên chiếc giường nhỏ xem ra đã tỉnh, mà giường của anh lại bị Feldt chiếm mất. Có lẽ Mike nói không sai, tướng ngủ của mình nếu so với Feldt thì không thể chỉ dùng hai từ “khó coi” để hình dung.
“Tiến sĩ? Anh đã về rồi?” Mike bò dậy.
“Ừm.” Rolin gật đầu, từ trong túi trước rút ra hai tấm vé đưa cho Mike.
“A, là vé đi công viên!” trẻ con thật đúng là trẻ con, khi vui vẻ, ánh mắt như phát sáng, “Hai vé lận nha, tiến sĩ anh sẽ dẫn em đi nha!”
“Đương nhiên là không.” Roin giương giương miệng, chỉ trên giường, “Để anh ta dẫn em đi, em uống máu anh ta để lớn mà.” Giọng điệu kia như đang nói Feldt mới là mẹ Mike.
“Nhưng nếu tiến sĩ không đi, em cũng không đi đâu.” Mike để hai tấm vé xuống giường, vẻ mặt ủy khuất.
“Không đi thì thôi.” Rolin nghĩ thầm anh mang vé về cho em là tốt rồi, lại còn muốn anh dẫn đi?
Mike không nói gì, ngồi trên giường gấp chăn mền lại, rồi nhảy xuống giường cúi đầu đi ra ngoài.
Nhìn hai tấm vé đặt trên gối đầu, Rolin nhướng mày, nghĩ thầm trẻ con đúng là phiền phức.
Nâng tầm mắt lên, anh phát hiện Feldt cũng đã tỉnh, đang ngồi dựa lưng vào giường tựa tiếu phi tiếu nhìn mình.
“Cười cái gì?”
“Cùng đi chứ?” Feldt thản nhiên nói, “Cậu không phải điều tra hung án thì cũng là ngây ngốc trong phòng thí nghiệm, cũng nên làm một số chuyện thư giãn đi.”
Rolin nhìn Mike bên ngoài đang ngồi trước máy vi tính đánh bài bridge, hơi nhíu mày, nghĩ thầm công viên cũng không phải nơi gì đáng sợ, “Chỉ có hai vé, xem ra anh phải tự trả tiền mua vé rồi.”
“Tôi?” Feldt nghiêng mặt đi, chân mày giương lên, như đem hết thảy viết lên trên mặt, “Ai bảo tôi kiếm được nhiều tiền hơn cậu chứ?”
Mặc dù cách ăn nói vẫn đáng ăn đập như xưa, nhưng Roliln biết cãi nhau với Feldt thì đến cuối cùng người xui xẻo cũng chỉ là anh mà thôi. Anh không nói gì, chỉ đi tới sau Mike, vỗ vai nó nói: “Đi thôi tiểu quỷ.”
Mike cười tươi rói, quay lại nháy mắt vài cái với Feldt, hưng phấn đi vào đôi giày thể thao mới rồi chạy chậm theo sau Rolin ra ngoài.
Hôm nay không phải cuối tuần, người đi chơi cũng không đông lắm, do đó rất nhiều trò không cần xếp hàng cũng có thể chơi, chỉ tiếc là đoàn xe hoa diễu hành vào ban đêm và trình diễn phim hoạt trình chỉ cuối tuần mới có.
Mike suy cho cùng cũng chỉ là tiểu quỷ sáu tuổi, tuy rằng bắp rang và kem ly đối với nó đã không còn ý nghĩa, nhưng nó vẫn dùng ánh mắt năn nỉ làm Rolin phải mua cho nó một cái nón tiểu ác ma.
Ngồi trên lưng ngựa gỗ xoay tròn, nó hưng phấn mà vẫy tay với Rolin và Feldt, cho dù Rolin vẫn là mang bộ dạng không để ý.
“Một ngày nào đó, cậu nhóc sẽ phát giác cuộc đời mình tựa như vòng xoay ngựa gỗ, cứ một vòng lại một vòng quay đều, thứ nhìn thấy cũng chỉ là cảnh vật đồng dạng.” Feldt mỉm cười nhìn ngựa gỗ được đèn màu chiếu sáng, thản nhiên nói.
“Như vậy anh đang theo đuổi điều gì ở đây? Feldt?” Rolin nghiêng đầu, có chút buồn cười. ”Hiển nhiên là cảnh vật vĩnh viễn vẫn sẽ như vậy.”
“Tôi không biết, nhưng mà vẫn phải tìm một ít chuyện gì đó để làm đúng không?” Feldt xoay người, dựa lên lan can, “Hôm nay cậu đã gặp Elina.”
“Ừ, bất quá tôi vẫn cảm thấy tâm lý học đúng là một ngành nghiên cứu chủ quan.”
“Nhưng phân tích của cô ấy vĩnh viễn khách quan.” Feldt bỗng vươn ngón tay, đặt trên môi Rolin, giống như trong dự liệu của hắn, Rolin cau mày quay đầu đi, “Cô ấy có nói với cậu rằng, tôi sẽ ghen?”
“Ghen?” Rolin đứng xích qua bên cạnh, Mike vẫy tay lướt vụt qua bên cạnh bọn họ, “Anh ghen cái gì?”
“Son môi Dior, là hiệu Elina yêu nhất.” Feldt vẫn dựa vào lan can như trước, đầu ngửa ra sau, từ góc độ đó, hắn có thể thấy toàn bộ biểu tình trên mặt Rolin, “Son môi cô ấy dính trên môi cậu, tôi đương nhiên sẽ ghen.”
Lúc này đây, Rolin không nhích ra xa nữa, ngược lại dựa lên lan can như Feldt, nghiêng đầu nhìn vị cộng sự của mình. “Feldt, anh làm điều này với tôi có ý gì? Anh thật sự rất mê người, nếu anh cần chứng minh mị lực của mình thì tôi thừa nhận, anh đã vô số lần khiến tim tôi đập rộn ràng, nếu anh không muốn tôi làm cộng sự của anh, lấy thân phận trong FBI của anh thì anh hoàn toàn có thể làm bản báo cáo điều tôi đi nơi khác, do đó…. Lý do là gì?”
Feldt nhìn Rolin, không nói gì. Tựa như anh vừa hỏi một vấn đề không có đáp án.
Rolin nhắm mắt lại, thở dài một hơi, “Đừng nói với tôi là bởi vì, anh quá buồn chán.”
Feldt chống tay đứng thẳng dậy, đôi môi một lần nữa muốn hôn Rolin, ngay lúc này cơ thể tiến sĩ D ngửa về sau, môi hắn chỉ có thể xượt qua cằm Rolin.
Giây phút ấy, tiếng gầm trên đường ray của tàu lượn siêu tốc đằng sau vòng quay ngựa gỗ vang lên, tiếng kêu sợ hãi của nam nữ trẻ tuổi đã lấn át hết thảy.
Rolin nhìn thấy đôi môi Feldt khép mở, nhưng lại không nghe thấy hắn nói cái gì.
Mà Mike ngơ ngác nhìn hình ảnh của Rolin và Feldt, ngựa gỗ lại một lần nữa xoay tròn lướt qua.
Khi rời khỏi công viên, Rolin mang biểu tình tồi tệ đi tuốt đằng trước, Mike cùng Feldt đi phía sau, cách nhau khoảng năm sáu mét.
“Feldt, anh thích tiến sĩ phải không?” Mike ngẩng đầu hỏi.
Fledt cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Đã là cộng sự thì phải thích thôi.”
“Vậy thì, anh yêu tiến sĩ phải không?”
Người đàn ông tao nhã nhếch lên khóe môi của mình, sự sâu xa trong mắt hắn người bình thường khó mà lý giải được, “Mike, đó là bí mật.”
“Không thể nói cho em biết sao?”
“Ha ha” Tiếng cười nhẹ nhàng nhộn nhạo trong không khí, “Anh không thể nói cho em biết, bởi vì ngay chính bản thân anh cũng không biết.”
Ra ngoài công viên, Rolin liền túm Mike qua, nghiêng đầu nói với Feldt: “Chúng ta phải về nhà, đặc vụ Feldt Hassing, anh cũng có thể trở về căn nhà xa hoa trên đại lộ Gordon của anh.”
Đang muốn quay người, lại không nghĩ tới Feldt bỗng kéo lấy cổ tay anh, hành động của tên này vẫn nhanh đến mức làm cho người khác giật mình.
“Làm gì?” Rolin không cố gắng giằng tay ra, anh biết sức mình không phải là đối thủ của đối phương.
“Hiện tại vẫn còn một biện pháp để bắt được hung thủ.”
“Là gì? Theo dõi cô người mẫu kia?”
Feldt lắc đầu, hai tay đút trong túi áo, nhún vai nói: “Tôi nói Shade có ý với cậu, là sự thật.”
“Cho nên?” Rolin giựt giựt khóe miệng, nghĩ thầm tên này sẽ không thật sự…
“Đi câu dẫn hắn đi.”
“Hửm?” Rolin đời này cũng không nghĩ tới hai từ “câu dẫn” lại được phát ra từ miệng Feldt.
“Yên tâm, cho dù Roger muốn làm gì cậu, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu.” Feldt vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc eo, này làm Rolin càng thêm bực bội.
Rolin đặt tay lên ngực đối phương ngăn lại, “Tôi không cần anh bảo vệ.” Nói xong, liền quơ quơ cổ tay, ý nói Feldt buông tay.
Kêu tôi đi cùng tên Shade kia? Điên rồi sao? Feldt anh sao không tự mình đi đi?
“Tiến sĩ, anh lại cãi nhau với Feldt.” Trên đường đi tới bãi đậu xe, Mike ngẩng đầu hỏi.
“Ừ.” Rolin nhăn mũi, có chút bực mình.
“Tại sao phải như vậy chứ? Người kia thích anh mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.