Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 27: Tôi Đã Quá Nuông Chìu Em





Trần Minh bước chậm lại một bước, hẹn hò? Anh không hề nghĩ đến điều đó, anh chỉ là định đi đón Ái Triêm về mà thôi.
Tự nhiên nghe Cao Nhãn nói hai từ hẹn hò, cảm thấy hơi lạ lùng.
Cao Nhãn không thấy anh nói lời nào, lại càng chắc chắn suy đoán của mình, liền tiếp tục nói:
-Nếu anh muốn đi hẹn hò thì tôi nghĩ là nên mang theo một bó hoa, hoặc một món quà nhỏ, cô chủ nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.
Anh thấy thế nào?
Tuy rằng anh không phải chuẩn bị đi hẹn hò, nhưng nghe lời đề nghị của Cao Nhãn cũng không tồi, vì thế Trần Minh cũng thuận tiện gật đầu đáp ứng:
-Các cuộc hẹn buổi chiều cũng dời lại luôn đi.
Còn nữa, chuẩn bị cho tôi một bó hoa.
-Dạ vâng, tôi sẽ lập tức chuẩn bị.
Nhưng cô ta còn chưa kịp quay đi thì đã bị Trần Minh gọi giật lại:
-À, mà này.
Khi hẹn hò thì...!các người thường đi đâu?
Cao Nhãn cũng không bất ngờ khi Trần Minh hỏi câu này.
Anh là một kẻ cuồng công việc.
Ngoài những cuộc gặp gỡ đối tác, đi công tác và về nhà, anh chỉ là ở phòng làm việc xử lý công văn, làm gì có khái niệm hẹn hò, đừng nói là hẹn hò với Ái Triêm.

-Tôi cùng ông xã thường sẽ cùng nhau đi xem phim, hoặc tìm một nhà hàng lãng mạn cùng nhau ăn tối.
Đôi lúc chỉ đơn giản là cùng nhau đi dạo phố mà thôi.
Trần Minh đại khái cũng chẳng cảm thấy những chuyện này có gì thú vị, còn không bằng ở thư phòng xử lý công việc.
Tuy nhiên anh cũng vẫn muốn anh và cô thử giống như những cặp tình nhân bình thường một lần:
-Ừm.
Vậy cô đi thu xếp cho tôi một chút.
Cao Nhãn gật đầu ghi nhớ.
Lúc ngẩng đầu lên, liền thấy bên môi Trần Minh cong lên một nụ cười, bước đi nhẹ nhàng về phía thang máy.
Nội tâm Cao Nhãn vì thế mà hoảng loạn.
Thật là thấy quỷ thật rồi.
Thổ thần thiên địa ơi.
Tảng băng ngàn năm của tập đoàn bọn họ vậy mà đi hẹn hò, còn cao hứng như vậy? Cao Nhãn dùng ánh mắt kinh hãi nhìn bóng dáng người kia khuất dần sau cánh cửa thang máy.
Bộ vest màu xanh ngọc của anh hôm nay quả thật rất bắt mắt.
Khi xe chạy đến khu nhà trọ của Ái Triêm thì đúng 9 giờ sáng.
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn về người phía sau vẫn đang chăm chú xử lý công vụ, nhẹ giọng nhắc nhở:
-Chủ tịch, đến rồi ạ.
Lực chú ý của Trần Minh từ trên máy tính dời đi, ngay sau đó dừng trên bó hoa hồng đỏ chói bên cạnh, hơi hơi nhíu mày ghét bỏ.
Nếu hoa này không phải đưa cho Ái Triêm phỏng chừng Trần Minh mắt cũng không chớp mà trực tiếp quăng vào thùng rác.
Tại sao phụ nữ đều thích những thứ tẻ nhạt như này kia chứ? Ghét bỏ thì ghét bỏ nhưng anh vẫn cầm hoa hồng trên tay, đi vào nhà trọ.
Thực chất nhà trọ mà Ái Triêm thuê chỉ là căn nhà cấp bốn rất bình thường.
Trần Minh ăn mặc trịnh trọng, cả người và xe đều là hàng cao cấp vượt trội không hợp với nơi như thế này chút nào.
Sau khi đến nơi, anh kéo lại áo vest, đưa tay nhấấn chuông cửa, khóe môi ẩn giấu nụ cười, đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Thời gian một phút qua đi, bên trong không truyền đến bất cứ âm thanh nào.

Ý cười trên mặt Trần Minh dần dần biến mất, ánh mắt cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Anh nhìn chằm chằm tay nắm cửa phòng một lúc, mặt chậm rãi đanh lại.
Trong lòng tràn đầy vui mừng cùng chờ mong giống như đột nhiên bị rơi vào trong hố băng.
Anh kiên nhẫn nhấn chuông thêm lần nữa.
Vẫn là không có hồi âm.
Cảm giác tức giận chưa từng có quét qua toàn thân, tinh thần anh phẫn nộ nhưng cố gắng khắc chế, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, nói với người phía sau:
-Mở cửa ra.
Cửa căn hộ bị Vĩnh An dùng lực đạp bay ra, giày da của Trần Minh nặng nề gõ trên sàn nhà tiến vào, phát ra tiếng trầm vang, chứng tỏ không có sự tồn tại của người anh cần tìm trong căn nhà này.
Bó hoa hồng bị ném vào thùng rác trước hiên nhà một cách tàn nhẫn không nhìn ra sắc thái ban đầu.
Ái Triêm biến mất đã làm Trần Minh giống như con rồng lửa bị mất đi xiềng xích, toàn lực phun hết lửa giận ra bên ngoài không một ai có thể chấp nhận lửa giận đó.
Tiếng loảng xoảng đồ đạc trong căn nhà bị đập vỡ đã thu hút sư chú ý của hàng xóm xung quanh.
Một nguời ở nhà bên đã tò mò đi sang bị Vĩnh An cản lại ở cửa hỏi thăm một câu mới biết được Ái Triêm từng bị ngất được người đưa đi bệnh viện.
Trần Minh vừa nghe Vĩnh An báo lại mới dừng đập phá, nhấc chân chậm rãi đi ra từ phòng ngủ của cô.
-Tra bệnh viện.
Vĩnh An đâu chờ anh giao phó, đã cho người bắt đầu tìm kiếm từ nãy.
Trần Minh bên này trên tay là một thùng giấy, đủ thứ linh tinh được chất trong đó.

Tầm mắt anh dừng lại ở mấy trang giấy đã rách, rồi dùng tay cầm một mẩu lên xem.
Đó là một bức tranh bị xé nát, bị xé ra thành năm sáu miếng, tùy tiện nhìn cũng phát hiện hình dáng một người đàn ông.
Trần Minh nhìn chăm chú trong chốc lát, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống, lạnh băng.
-Ái Triêm, là tôi đã quá nuông chìu em.
Thì ra mẫu giấy bị xé là một phần bức tranh Ái Triêm vẽ Trần Minh.
Lúc đó cô không hiểu vì sao lại vẽ anh, đến khi nhìn lại sản phẩm trên tay thì đã tức giận xé nát rồi tiện tay vứt vào thùng giấy loại.
Đến khi Vĩnh An thông báo đã tìm được ngờời, anh mới ngẩng lên, nhưng rồi điềm tĩnh nhặt hết những mẫu giấy của bức tranh bị xé nát rồi mới quay người đi ra ngoài, còn thả lại một câu:
-Vĩnh An.
Cho người sắp xếp lại mọi thứ như cũ.
Vĩnh An khóc không ra nước mắt.
Như cũ ư? Ngài tưởng con là thánh á? Ái mượn ngài động cái là đập phá? Giờ người gánh lại là con? Số cậu ta khổ quá mà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.