Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 23: Không Hề Có Sự Bình Đẳng





Hiếu Minh dẫn đầu đám người chặn đường của Ái Triêm không cho cô rời khỏi:
-Ồ, đây không phải là cái đuôi của anh Minh à? Những chỗ như thế này mày cũng dám tới sao?
Một nguời bên cạnh hắn, hình như tên là Chấn Quân, cười hỉ hả chêm thêm vào:
-Không phải mày đã dọn ra khỏi biệt thự rồi sao hả? Sao? Không nỡ ra đi sao?
Vài người bọn họ nói những lời dẫm đạp người khác, lại có thể nhẹ nhàng cười cợt như đang vui đùa điều gì đó vậy.
-Các cậu có dám cược không? Con nhỏ này đi mấy ngày thì lại lăn về?
Lần đầu tiên Ái Triêm cảm thấy việc cô bỏ đi thì ra cũng có thể làm cho bọn nguời kia hồ nháo đến là vui vẻ.
Không ai để ý đến cô không hề có ý định phản ứng lại họ, tiếp tục cười cợt.
-Hiếu Minh, cậu đánh cược mấy ngày? Ừm...!ba ngày?
Hiếu Minh bật cười:
-Không, tôi cá là đêm nay.
Cả bọn cùng nhau cười đến là vui vẻ.
Ái Triêm chưa bao giờ cảm thấy mình vô cảm đến như thế.
Đối mặt với sự cợt nhã của những người này mà mặt cô không hề đổi sắc.

Cô xoay người nhìn thẳng Hiếu Minh:
-Cái đó...!chắc phải khiến cho mấy người thất vọng rồi.
Cô nhẹ nhàng cong môi, mắt không chớp nhìn Hiếu Minh:
-Tôi cược cả đời.
Anh ...!dám chơi không?
Hiếu Minh vì bất ngờ bởi sự phản pháo của cô, một phần ánh mắt phải nhìn đến một người ở phía sau cô mà sửng sốt, không kịp phản ứng.
Ái Triêm hừ lạnh, xoay người định bỏ đi, lại đụng phải Trần Minh không biết đứng ở đó bao lâu, cũng không biết nghe cuộc trò chuyện của cô với đám người kia đến đâu.
Tóm lại, sắc mặt của anh không tốt.
Tiếp sau đó, cánh tay cô bị nắm lấy, bị Trần Minh mạnh mẽ cường ngạnh kéo vào phòng nghỉ bên cạnh, cửa phòng rất nhanh được đóng lại.
Cổ tay cô còn đang bị anh nắm chặt, nhẹ nhàng lôi kéo:
-Cả đời không muốn trở về? Hửm?
Trong lòng Ái Triêm cũng rất bất đắc dĩ, xưa nay cô không có thói quen làm ầm ĩ ở nhà người khác như thế, vốn tưởng chuyện chia tay dùng lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn là có thể đem nó giải quyết một cách êm đẹp.
Nhưng thấy thái độ của Trần Minh bây giờ, hình như không thể nào giải quyết trong hòa bình rồi.
Trần Minh nâng cằm cô lên:
-Trong lòng em suy nghĩ kỹ rồi đúng không?
Ái Triêm không muốn nói chuyện, vừa rồi anh ở trước mặt nhiều người không bận tâm đến mặt mũi của cô, lôi vào phòng nghỉ, cô liền biết...!chuyện chia tay này, bất luận cô muốn hay không cũng khó lòng làm được.
Người đàn ông này cao ngạo như thế, làm sao lại có thể để cô tự ý nói lời chia tay? Hay nói cách khác, anh mới là người quyết định cuộc chơi này, chỉ có anh bỏ cô, không cho cô tùy ý bỏ anh.
Sao cô lại có thể thích một người không hề yêu cô, thường xuyên dùng lời nói lạnh nhạt đối với cô trong nhiều năm như thế?
-Mới có mấy ngày ở bên ngoài, tim cũng thay đổi luôn rồi hả?
Ái Triêm hất bàn tay của anh ra khỏi mặt mình:
-Không biết anh đang nói gì, tôi muốn ra ngoài.

Hiển nhiên Trần Minh không để cô rời đi dễ dàng như vậy:
-Ba ngày sau tôi đi đón em, em mau thu dọn hành lý ngoan ngoãn dọn về.
Ái Triêm chỉ có thể nghĩ lý do duy nhất Trần Minh cho cô thời gian ba ngày, là vì công việc của anh đang rất bận rộn, ba ngày sau mới có thời gian rảnh.
Trong lòng cảm thấy có chút may mắn, may mắn anh lấy công việc đặt lên hàng đầu, nên cô mới có thể có thời gian ba ngày tự do.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Trần Minh đưa cô trở về chung cư, cô muốn từ chối cũng không được.
-Em có thể trải nghiệm cuộc sống mà em muốn, nhưng đừng quên vị trí ban đầu của em, là ở bên cạnh tôi.
-Trần Minh.
Thế giới rộng lớn như vậy, vì sao tôi phải nhất định ở bên cạnh anh?
Cô biết tại thời điểm hiện tại nói ra lời loại lời nói này, rất dễ dàng khiến ba ngày tự do sẽ biến mất, nhưng cô không kìm được sự tức giận trong lòng:
-Dựa vào cái gì anh muốn rời đi là có thể rời đi, mà tôi muốn chia tay thì lại không được?
Trần Minh khó hiểu nhìn cô, giống như anh chưa từng nghĩ đến chuyện cô sẽ nói câu này.
-Trên thế giới này không phải chuyện gì cũng có thể công bằng, một số việc tôi có thể, nhưng em thì không được.
Ngọn lửa trong lòng Ái Triêm dần dần bình ổn, tứ chi lạnh lẽo.
Giờ khắc này, cô phát hiện ở trong lòng Trần Minh, địa vị của bọn họ vẫn luôn không bình đẳng.
Xe tới nhà trọ, Trần Minh bước xuống mở cửa xe, cô cũng chưa hồi phục lại tinh thần.

Một cơn gió lạnh không xác định thổi đến, giúp cô tỉnh táo lại đôi chút, chớp chớp mắt.
Lục tìm chìa khóa, mở cửa đi vào xong liền nhanh tay đóng cửa, khóa chốt, nhốt anh ở ngoài.
hiện tại cô chưa biết mình phải dùng cách nào để đối mặt với anh nên không muốn chung một chỗ với anh.
Trần Minh nhìn cánh cửa đóng chặt mà mặt đen lại.
Cô là người duy nhất dám có hành động này trước mặt anh.
Hai tay nắm chặt thành đấm quay lại xe rời đi.
Ái Triêm nghe tiếng xe rời khỏi mới chậm rãi ngồi trên ghế sofa, che mặt, đầu tiên thấp giọng nghẹn ngào, cuối cùng càng ngày càng ủy khuất, âm thanh cũng càng ngày càng lớn, biến thành tiếng khóc vang dội.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến, vì sao bản thân mình có thể cố gắng lâu đến như vậy, chịu đựng lâu eến như vậy mới quyết định rời xa anh.
Khi cô rất vất vả mới trở lại quỹ đạo cuộc sống bình thường, chuẩn bị chậm rãi quên đi anh, thì anh lại giống như cơn lốc xoáy bất ngờ ập đến, mạnh mẽ thổi quét hết mọi cố gắng của cô.
Đến lúc không còn sức lực, Ái Triêm nằm xuống sofa, nhắm mắt lại, mỗi một bộ phận trên cơ thể cô đều gào thét phản công, mệt mỏi không muốn động.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.