Dã Man Vương Tọa

Chương 23: Rời khỏi rừng rậm




- Bây giờ ngươi biết ta rất hung bạo rồi chứ? – Tiểu lão hổ dường như tổng kết lại gật đầu nói:

- Cả núi Noeller, người nào không biết Thái ca ta vốn hung bạo nhất? Ta đã hung bạo có lẽ không còn nhân tính...

Đại hắc cẩu giữ im lặng, đầu cúi rạp trên mặt đất, móng vuốt buồn chán khuấy động hòn đá nhỏ trước mắt, Lục Dực Kim Quang tê Thái Ca quay đầu lại liếm liếm lông vũ của mình, lải nhải không ngừng như trước:

- Đương nhiên, ta cũng không phải nhân loại, cho nên ta không có nhân tính, chẳng qua ta vẫn cực kỳ hung bạo, cả núi Noeller cũng biết...

Bên kia, Bane Claren run sợ kinh hãi thu hồi nắm tay trên đầu Trương Đức Bưu, mới vừa rồi thập lục cấp Vương cấp ma thú đột nhiên bộc phát, thật sự làm cho hắn càng thêm hoảng sợ.

Tuy rằng hắn nắm chắc an toàn thoát khỏi nanh vuốt Lục Dực Kim Quang tê, nhưng đám người Donaldson tuyệt đối khó có thể may mắn thoát khỏi!

- Tiểu tử A Man này quả thật là là con nhím, không thể dễ dàng sờ vuốt được mà...

Ngay lúc Lục Dực Kim Quang tê bộc phát, Song Đầu Giao Mãng kia sợ tới mức hồn vía thất lạc, lập tức vứt bỏ đám người Donaldson, quay đầu bỏ chạy. Các kiếm sĩ cũng sợ tới mức ngây người, đợi tinh thần phục hồi lại, Song Đầu Giao Mãng sớm đã bỏ chạy không còn tăm hơi.

- Mới cừa xảy ra chuyện gì vậy? – Donaldson trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.

- A, không có gì. – Trương Đức Bưu khôi phục tinh thần, nói:

- Chúng ta tiếp tục đi thôi.

Nữ kiếm sĩ Tina nhìn thấy hắn đi đến một con đường khác, vội vàng nói:

- Này! Chúng ta đã đánh Song Đầu Giao Mãng khắp người thương tích, không đuổi theo giết chết nó sao?

- Song Đầu Giao Mãng mất máu nhiều lắm, chắc chắn sẽ dẫn một kẻ săn mồi cường đại đến, nếu như các ngươi không muốn bị một đám Vương cấp ma thú vây công, tốt nhất là hãy theo ta rời đi.

Trong mấy ngày rèn luyện sau này, Trương Đức Bưu ít nhiều có chút hồn vía thất lạc, mấy lần suýt nữa mang bọn họ dẫn tới trong đàn Vương cấp ma thú, cũng may phát giác kịp thời, nhờ vậy mới không có gây ra đại họa.

Chuyến rèn luyện chấm dứt, sau khi Bane Claren mang theo đám người Donaldson, Tina rời khỏi thôn Man Chuy, Trương Đức Bưu vẫn còn vẻ mặt ngẩn ngơ.

Sở dĩ hắn không yên lòng như vậy, tất nhiên là cái bí mật do Bane Claren nói kia gây ra.

Từ trong miệng Bane Claren, tinh thần lực cùng tốc độ tu luyện trong đó có quan hệ, ước chừng tinh thần lực gấp mười lần là có thể nâng cao gấp đôi tốc độ tu luyện.

Nếu như lời hắn nói là thật, vậy có nghĩa là, nếu tinh thần lực của ngươi gấp mười đối phương, thì như vậy tốc độ tu luyện của ngươi sẽ liền gấp đôi đối phương!

Tinh thần lực gấp trăm lần, liền tròn gấp mười lần đối phương!

Lão Bane có được tinh thần lực cao gấp ngàn lần so với người thường, tốc độ tu luyện của hắn liền gấp trăm lần người thường!

- Chẳng phải quá cường hãn rồi sao... - Trương Đức Bưu vẫn cảm thấy được có chút gì đó khó có thể tin, chẳng qua cẩn thận nghĩ đến, đấu khí tâm pháp xác thật được gọi là đấu khí đạo dẫn thuật, dùng tinh thần lực dẫn dắt vận chuyển đấu khí dọc theo thông đạo, tinh thần lực càng cường đại, tốc độ vận chuyển đấu khí đương nhiên cũng càng nhanh, tu vi nâng cao chắc chắn cũng càng nhanh.

Kỳ thật tìm hiểu lịch sử Man tộc, bí mật này cũng là có căn cứ có thể tin theo. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trong truyền thuyết anh hùng Man tộc, thường xuyên có người trước ba mươi tuổi đã trở thành Đấu thánh, thực lực cường đại chưa từng có, được xưng là thiên tài tuyệt thế, nghìn đời truyền tụng.

Những người này có một điểm giống nhau, chính là bọn họ khi còn bé, đều có một con ma thú Thánh cấp mạnh mẽ thậm chí cấp Truyền Kỳ ký kết khế ước chủ tớ với bọn họ.

Trương Đức Bưu bây giờ nhìn lại, những người này cũng không phải cái gì gọi là thiên tài tuyệt thế, mà là bọn hắn đã lấy được tinh thần lực cường đại từ trên người ma sủng, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp trăm nghìn lần người khác, cho nên mới có thể đạt được thành tựu kinh người ngay lúc tuổi trẻ như thế!

- Xem ra, ta hẳn là phải rời bộ lạc, đi ra thành thị bên ngoài nhìn qua một tý rồi...

Vài ngày sau, Trương Đức Bưu rốt cục hạ quyết tâm, đến học viện Tinh Mang nghiên cứu học hỏi.

Không bao lâu sau khi hắn ra quyết định, một thương đội buôn bán đi tới thôn Man Chuy, mang đến cho hắn một lá thư thông báo nhập học của Tinh viện.

Học trò Đức Bưu Man Chuy:

Dựa theo nguyên tắc tuyển chọn sát hạch toàn diện chọn nhân tài, ngươi đã được Ban giáo học Ma pháp học viện Tinh Mang thành Philina tuyển chọn, thỉnh mời vào nhập học ngày 15 tháng 2 năm 17 đến ngày 18 tháng 2, khi nhập học cầm theo thư thông báo này đến đăng ký báo danh.

Phía sau là ấn chương chiêu sinh của Tinh Mang học viện.

Theo cùng lá thư thông báo này là một gói đồ nhỏ, bên trong là hai bộ áo choàng Ma pháp học đồ, còn có một cây ma pháp trượng thô sơ.

Sắc mặt gã thương nhân mang đến lá thư thông báo cùng ma pháp bào cực kỳ cổ quái, từ lúc vào thôn liền luôn luôn lắc đầu không ngừng, miệng thì thầm lẩm bẩm không biết nói cái gì đó.

Từ xưa đến nay, Man tộc chưa từng xuất hiện một Ma pháp sư, đây là bởi vì người Man tộc trời sinh chính đã là chiến sĩ, trong cơ thể Dã Man kình là hình thái nguyên thủy của Man đấu khí, cùng ma pháp "thủy hỏa bất dung", cũng khó trách vị thương nhân này kinh ngạc, tinh thần có chút thất thường.

Hoàn toàn trái ngược lại với thái độ vị thương nhân, người dân thôn Man Chuy đều xôn xao lên, kích động chạy nhanh khắp nơi bẩm báo, lão thần côn Vu sư thậm chí len lén tìm được tiểu man tử, tuyên dương hắn sở dĩ hắn có thể trở thành Ma pháp sư đầu tiên của Man tộc Nam Cương, tất cả đều là công lao của nữ thần Sinh Mệnh.

- Nhị Thế, từ viễn cổ man hoang tới nay ngươi là Ma pháp sư đầu tiên của Nam Cương ta, đây tuyệt đối là vinh quang của nữ thần Sinh Mệnh! Hài tử đến đây, theo ta cùng nhau nói: ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!

- Ca ngợi cái rắm!

Gã què cười nhạt trước thuyết pháp của Vu sư, kéo tiểu man tử đến một bên, lời nói thành khẩn:

- A Man, nghe Nhị thúc, ngươi đến ban Ma pháp nghiên cứu học hỏi ngàn vạn lần không thể đem nữ thần Sinh Mệnh tụng ngoài miệng, nếu không hội Ma pháp sư cho rằng ngươi lập dị liền đốt chết ngươi! Ngươi phải nói, ca ngợi nữ thần Ma Pháp!

Trong thôn một người duy nhất được gọi vẫn bình tĩnh là thôn trưởng Nham Thạch Man Chuy, đệ nhất dũng sĩ bộ lạc Mông Chuyên đối với kích động của thôn dân thật chẳng thèm ngó tới, câu nói đầu tiên trên miệng luôn là:

- Đại sự cái rắm, đáng để cao hứng như thế sao?

Trương Đức Bưu không ngờ phát hiện vẻ trầm mặc ít lời ngày thường của phụ thân so với ai cũng phải kích động, vụng trộm chạy đến trên nấm mộ mẫu thân khóc cả buổi, sau khi trở về con mắt đều là đỏ hoe, cố tình còn làm ra một bộ dạng cay nghiệt.

- Ôi... – Thiếu niên thở dài, thầm nghĩ:

- Nếu như bọn họ biết mục đích của ta đến ban Ma pháp là để học tập đấu khí, không biết bọn họ còn có thể kích động được như vậy hay không...

Ba ngày sau, thiếu niên mặc ma pháp bào vào, cỡi một con chó đen lớn, cuối cùng bước vào hành trình tới thành Philina.

Bên cạnh hắn, một con cọp nhỏ lông vàng vội vàng vỗ cánh, bay tới bay lui vây quanh Tiểu Hắc, miệng lải nhải không ngừng:

- Tiểu Hắc ngươi biết không? Kỳ thật ta ban đầu cũng không phải ở tại núi Noeller, ban đầu ta ở tại đỉnh một địa phương không có ban ngày, có một ngày mụ mụ mang ta đi ra ngoài chơi, nhìn thấy nhiều nhân loại ngon miệng. Mẹ ta bắt đầu ăn thịt nhân loại, đang ăn vài cái nhân loại liền đem mẹ ta giết chết, bọn hắn vốn đang muốn giết luôn ta, nhưng bị chủ nhân trước của ta cản lại. Chủ nhân trước của ta là một Thánh ma đạo lợi hại, về sau chủ nhân trước của ta lại chết...

Trương Đức Bưu vỗ vỗ cái trán thủ sơn khuyển, không nhịn được nói:

- Tiểu Hắc, kêu bằng hữu của ngươi câm miệng đi!

Kim Mao lão hổ kêu lên the thé:

- Ngươi dám bảo ta câm miệng? Ngươi có biết ta là ai hay không? Cả núi Noeller cũng biết, Thái ca ta vốn là hung bạo nhất!

Thủ sơn khuyển khịt mũi một tiếng, Lục Dực Kim Quang tê lúc này mới an tĩnh lại, tròng mắt loạn chuyển, đột nhiên nhìn thấy bên đường có hai con Vân Sinh báo ngồi chồm hổm trên cây, con cọp nhỏ lông vàng hưng phấn bay qua, đầu trở nên to lớn giống như một núi nhỏ, hả miệng nuốt luôn một con vào trong bụng, sau đó vỗ vỗ cánh hù dọa Vân Sinh báo đến ngây ngốc, tha cho nó một mạng, dương dương tự đắc bay trở về.

- Bây giờ, cả Lạc Nhật sâm lâm ai cũng biết, Thái ca ta vốn hung bạo nhất rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.