Dạ Hành Ca

Chương 12: Gió nổi




Phong trần mệt mỏi chạy về Thiên Sơn, bước vào thủy điện, bước chân vô hình chậm lại. Có lẽ do dòng nước sen xanh trong điện, chuông sò nhẹ vang, hoặc có lẽ là do âm u yên tĩnh, như được bảo phủ trong màn sương. Chợt hoàn hồn từ những trận sát phạt máu tanh liên tục, xao động trong người như lắng xuống.
Khác hoàn toàn với Trung Nguyên, vất bỏ hết mọi suy nghĩ, giơ tay vung dao không chút do dự, trở thành sát nhân hữu danh vô thự, nhưng không cách nào oán trách được thiếu nữ đang chờ hắn ở cuối hồ sen xanh.
Đấy là lựa chọn của hắn, lựa chọn cúi đầu xưng thần trước mặt nàng, tùy ý sai bảo. Còn nàng, mãi chỉ là cái gật đầu hững hờ, chỉ ra thiếu sót trong hành động, rồi lại phái đi làm nhiệm vụ tiếp theo.
Thời gian như dừng lại trên người nàng.
Dù từ lần đầu gặp đến nay đã mấy năm trôi qua, nhưng hình dáng của nàng vẫn như xưa, không lớn lên chút nào, giáo đồ không nhịn được thậm thụt trao đổi, thậm chí còn có lời đồn nói nàng là yêu quái. Bề ngoài non nớt nhưng thủ đoạn lại hơn người, tính tình lạnh lùng, ít giao du với bên ngoài, dường như tất cả đều chú thích thêm cho lời đồn.
Nhìn cô gái xiêm y trắng như tuyết trước mắt, hắn cũng cảm thấy lạ lùng, nhất thời hoảng hốt sợ hãi.
“Thù Ảnh!” Mãi không thấy người trả lời, Ca Dạ nhíu mày.
Hắn lấy lại tinh thần, nói ra câu trả lời nàng muốn.
“Ngươi đang nghĩ gì đấy?” Cái nhìn thanh lạnh chuyển một vòng trên mặt hắn, có phần kinh ngạc.
“Rốt cuộc cô mấy tuổi rồi?” Không biết vì sao, hắn lại hỏi ra nghi vấn đã giấu bao lâu nay, nói xong liền bất giác lùi ra sau một bước, hối hận vì lỡ lời.
Ca Dạ sững sờ một lúc lâu, rồi dần dần bật cười, đôi mắt sáng lên như bừng tỉnh.
“Ta thế này, giống yêu quái lắm nhỉ.” Ngón tay nhỏ xoa xoa lấy trán, âm thanh trước sau như một không chút gợn sóng lại có phần tự giễu.
Hắn mở miệng, nhưng không nói nên lời.
“Sau này đừng hỏi nữa.” Rũ tay xuống lại lạnh lùng như băng, hệt như thay đổi trong nháy mắt đó chỉ là ảo giác, “Đó không phải là chuyện ngươi nên quan tâm.”
Là sức lực gì lại khiến một đứa bé ngừng trưởng thành?
Đi ra khỏi thủy điện, hắn nhớ lại vẻ mặt lúc đó của Ca Dạ. Ảm đạm, chán chường, và cả sự thê lương bất lực, có thứ gì đấy đã xuyên qua lớp mặt nạ lạnh lùng, khiến nàng bộc lộ cảm xúc khó che giấu. Dưới lớp mặt nạ không chút nhược điểm, chưa bao giờ thất lễ, tỉnh táo biết khắc chế, luôn cân nhắc chu toàn lại là sự chân thực hiếm thấy.
Lúc này hắn mới mơ hồ cảm nhận được, người thiếu nữ tay nắm quyền lớn này, cũng là người có máu có thịt.
Lục Di ở đối diện mặc áo xanh như nước, nở nụ cười ngọt ngào, y theo giáo quy hành lễ rồi chớp mắt, âm thanh cực nhỏ truyền vào tai.
“Giờ Hợi* hôm nay, Thanh Gia các ở Mị viên.”
(*Giờ Hợi là khoảng từ 9-11 giờ đ êm.)
Hắn im lặng không đáp, cứ thế mà bước qua, tay siết chặt.
Mị viên, là chốn cực lạc hiếm có tại nhân gian.
Phóng mắt nhìn đều là phấn son tuyệt sắc, yểu điệu đón người, mùi hương phấn tấn công dồn dập, dịu dàng triên miên thấu xương.
Nhanh chóng tách mình khỏi những thân hình uốn éo đang bám trên người, hắn nêu tên Thanh Gia các, sau đó được một cô gái người Choang xinh đẹp lại dẻo miệng dẫn vào một tiểu các lung linh, để lại sau lưng là sóng thu oán trách. Sau khi băng qua mấy hành lang, đập vào mắt đều là rường cột chạm trổ, khúc uyển tường trắng, rất có vẻ thanh tao của Giang Nam.
Phần lớn độc uyển là chỗ ở của mỹ nữ hàng đầu, người có thể ra vào đều phải là thượng cấp trong giáo trở lên. Cô gái người Choang dẫn đến trước cửa thì biết ý lui xuống, có hai tiểu tỳ dặm phấn nhạt mặc xiêm y mỏng đi ra chào đón, chợt mắt sáng lên, tiếng nói trong trẻo uyển chuyển cúi lạy, rồi sau đó vừa kéo vừa đẩy hắn vào nội thất.
Mỹ nữ trong phòng biếng nhác chải đầu trước gương.
Nghe thấy phía sau có tiếng người, không hề quay đầu mà chỉ vén mái tóc đen lên, cắm cây trâm bạch ngọc lên, áo tơ trắng như trăng bạc, tóc đen tựa gỗ mun, để lộ cần cổ nhỏ xinh làm người yêu thương. Có lẽ cảm thấy có chút khác thường, nhưng chẳng biết là tại vì sao, cho đến khi mỹ nữ quay đầu lại, yêu kiều cười một tiếng giòn tan thì hắn mới chợt vỡ lẽ.
Da trắng như tuyết, mắt đen lạnh lùng, cả người ngoài cây trâm ngọc ra thì không có đồ trang sức nào khác, mặt mũi lại có ba phần giống Ca Dạ. Chỉ là thân hình cao hơn, uyển chuyển động lòng người, là một cô gái trưởng thành thướt tha vô cùng.
Mỹ nữ thấy hắn không nói gì thì hé môi cười, gọi tiểu tỳ đưa rượu vào, đợi rượu và thức ăn có đủ thì cho lui, sau đó nàng nhấc đôi tay trắng nõn cầm bình rượu rót đầy ly ngọc.
“Công tử mới tới, Yên Dung không có quà cáp gì để biếu, xin tự uống trước một ly vậy.” Dứt lời liền uống cạn ly rượu, dung mạo bị mùi rượu kích thích khiến hai má ửng đỏ.
“Cô tên là Yên Dung?”
Mỹ nữ nở nụ cười ngọt ngào, còn chưa kịp trả lời thì bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ.
“Yên Dung giải ngữ, Mị viên vô song, ngay đến cả việc này mà ngươi cũng chưa từng nghe qua à.” Một gã nam tử nhẹ nhàng nhảy vào từ cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Cửu Vi!” Hắn khẽ thốt lên, đã ba năm chưa từng đối mặt trò chuyện, tâm tình hắn không khỏi kích động.
Đối phương quan sát từ trên xuống dưới, đi đến siết chặt vai hắn, cũng cảm khái không thôi.
“Ba năm rồi, giờ mới có thể gọi ngươi một tiếng ở ngay trước mặt.”
Cửu Vi trước mắt đã bỏ đi nhuệ khí chín chắn lão luyện, lại có thêm phần uy thế. Hai người nhìn nhau cười, hàng trăm mùi vị cảm xúc dấy lên trong lòng, qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại, Yên Dung thức thời lui ra ngoài gảy đàn, để lại hai người ở trong phòng trò chuyện.
“Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc tìm ta thế?” Nhiều năm chưa gặp mặt, lần này Cửu Vi đã vận dụng đến tay trong ở Mị viên, nhất định không chỉ đơn giản là hàn huyên.
“Gần đây có chuyện, ngươi mới quay về núi, có thể không biết.” Cửu Vi ngồi xếp bằng trên ghế mềm, đi thẳng vào vấn đề.
“Là gì?”
“Ngươi biết đấy, thời gian trước giáo vương rất sủng ái một mỹ nhân do Khâu Từ quốc tiến dâng.”
“Có nghe nói, gọi là Nhã Lệ Ti gì đó đúng không?”
“Không sai.” Chậm rãi thưởng thức rượu ngon, ánh mặt Cửu Vi trở nên thâm trầm. Qua năm tháng rèn luyện, bọn họ đã không còn là thiếu niên hào hứng của ngày xưa nữa, “Nữ nhân kia rất không đơn giản.”
Hắn nhanh chóng tìm lấy ấn tượng, mơ hồ nhớ lại một nữ nhân dịu dàng đáng yêu vô ngần, “Vì sao lại nói vậy.”
“Ả ta nói gì giáo vương đều nghe đấy, gần đây hạ rất nhiều mệnh lệnh khác thường.” Mày rậm nhíu chặt, Cửu Vi nói rõ ra, “Ả ta không có chức vị, nhưng lại có thể nhúng tay vào giáo vụ của Thiên Minh, giáo vương còn cho phép mặc ả ra lệnh cho người của Thí Sát doanh, mấy ngày trước một người dưới trướng thủ hạ của ta vừa giúp ả ta giết kẻ thù xong.”
“Kẻ thù thế nào?”
“Là tả đại thần của Khâu Từ.” Cửu Vi cười lạnh, “Tổn thất mấy cao thủ, chỉ để đem lại niềm vui cho ả.”
“Thiên Minh Tử Túc đối phó thế nào?” Một thoáng im lặng, hắn khá khó tin.
“Tạm thời vẫn chưa tính toán với Tử Túc, còn Thiên Minh… Ả rất thông minh, biết cách lấy lòng lôi kéo.”
Hắn rúng động.
“Nếu cứ mặc kệ vậy…” Cửu Vi rót cho mình một ly, mùi rượu thơm phức lan tỏa trong phòng, khiến người muốn say.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn thăm dò xem thái độ của Ca Dạ thế nào, công việc trong ba mươi sáu nước là do nàng quản lý, chỉ sợ chuyện của Khâu Từ sẽ do nàng giải quyết êm đẹp.”
Hắn gật đầu, “Cần phải đợi chỉ thị của giáo vương.”
Khâu Từ vốn có cống nạp hằng năm, xưa nay luôn cung thuận không có gì để chèn ép. Lần này trong giáo lại tự ý giết trọng thần, quả thật khó mà ăn nói được, chỉ loại bỏ thuộc hạ thôi cũng không đủ để trấn an, nói không chừng còn muốn ép đích thân Ca Dạ đi.”
“Thuận tiện điều tra xem rốt ruộc nữ nhân kia có lai lịch gì luôn.” Trong mắt Cửu Vi lóe lên tia sáng lạnh lùng, “Hai ám sứ ta phái đi không một ai trở về.”
Có thể khiến thuộc hạ tinh nhuệ của Cửu Vi biến mất im hơi lặng tiếng, tuyệt đối không phải là người bình thường, trong lòng hắn không khỏi thất kinh, “Ta nhớ rồi, còn gì nữa không?”
“Tốt nhất là…”
Cửu Vi không nói thẳng ra, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, một nhân vật phiền phức không điều tra được lai lịch như thế, nên sớm diệt trừ mới phải, nếu không sau này sẽ thành nuôi ong tay áo.
“Lần này nếu nàng xuống núi, ta sẽ cố đi theo.”
Hắn nâng ly lên, cụng ly với đối phương rồi uống hết sạch, mùi thơm rượu ngon trút vào cổ họng bỏng rát, như lửa đốt cháy hừng hực.
Cửu Vi liếc nhìn sắc mặt hắn, không khỏi bật cười, “Đã nhiều năm vậy rồi mà vẫn không quen rượu mạnh Tây Vực à?”
Hắn lắc đầu, “Ta rất ít uống rượu.”
“Dù sao bây giờ ngươi cũng là nhân vật có quyền trong giáo, sao có thể không uống rượu chứ.” Cửu Vi cười, lại rót đầy cho hắn, “Đi theo Ca Dạ, cũng chớ học nàng ta lạnh lùng vô dục, thế thì sống còn nghĩa lý gì.”
Uống liên tiếp mấy ly, có thể do cơn say ập đến mà nhiệt độ tăng lên, hắn giơ tay cản.
“Đừng rót nữa, đấy là rượu mạnh phía Bắc Trường Thành, say cũng không tốt.”
Bị hắn trừng mắt nhìn, Cửu Vi vẫn cười hì hì mặc kệ, dường như nét bỡn cợt bất hảo ngày xưa đã quay về, “Nói đến đây thì Yên Dung tốt hơn nàng ta nhiều, ăn sóc tỉ mỉ, lại thức thời nữa. Ngươi cần gì phải dè dặt thế chứ.”
“Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy.” Hắn liếc mắt nhìn sang phòng bên theo bản năng, tiếng đàn du dương, chưa hề ngắt đoạn lần nào.
“Ta nói bậy ư? Tại sao ngươi không bao giờ đến Mị viên, không phải là do cố kỵ nàng ta ư?” Cửu Vi nhiều năm không gặp vẫn ăn nói lung tung, độc miệng như cũ, “Không cần phải lo, Yên Dung biết rõ cái gì nên nghe cái gì không nên nghe, thông minh dịu dàng lại rất khiến người ta hài lòng. Ca Dạ thì có gì tốt, người gì đâu lạnh lùng như tuyết, lại còn không lớn nổi nữa.”
“Đừng có nói khó nghe như thế.” Hắn nghe không lọt tai chút nào.
Thấy hắn sầm mặt, Cửu Vi bật cười, nghịch ly rượu trong tay.
“Sự thật là thế này, nàng ta luyện công đả thương đến kinh mạch, có lẽ mãi mãi đều là hình dáng đó, ngươi chịu nổi không? Dáng vẻ đó vốn chẳng được xem là nữ nhân, ôm một đứa trẻ không ngực không mông —— ưm —— “
Lời nói biến mất đằng sau gối mềm, cái gối đập thẳng lên mặt Cửu Vi, làm hắn rên đau.
“Sao ngươi lại biết chuyện nàng ta luyện công?” Hài lòng phủi tay, hắn khẽ hỏi.
Cửu Vi xoa mũi, ném sang cái nhìn ai oán, “Tử Túc nói, giáo vương hỏi mà Ca Dạ cũng tự mình thừa nhận rồi, ta còn thắc mắc vì sao nàng ta còn bé mà võ công lại cao cường thế chứ, thì ra là luyện công tà môn.”
“Là võ công gì?”
“Ai biết được, trưởng lão tiền nhiệm trước kia là người Ba Tư, có vài bí thuật đến cả giáo vương cũng không biết.”
Im lặng một lúc lâu, Cửu Vi lại lên tiếng, “Nên ta mới nói Yên Dung tốt hơn, nếu không phải nhân lúc mấy ngày nay Thiên Minh không có ở trong giáo thì không đến được đâu.”
“Thiên Minh?”
“Thiên Minh hay đến Thanh Gia các, dù không hẳn là hoa trong gương trăng dưới nước, nhưng ngắm mai giải khát cũng tốt rồi.” Cửu Vi cười gian tà, hiểu rõ lòng nam nhân, “Ngay cả giáo vương cũng triệu Yên Dung đến sủng hạnh một thời gian, ngươi đúng là mù mắt.”
“Giáo vương cũng…”
“Không sai, cho nên nàng ta chưa trưởng thành chưa chắc đã là chuyện xấu.” Cửu Vi nghiêm mặt, đề phòng bị đánh lần nữa, “Với tính cách của Ca Dạ, ta khó mà tưởng tượng nổi cảnh nàng ta khéo léo hầu hạ dưới người giáo vương.”
Hắn hít sâu một hơi, dùng sức siết chặt ly rượu đến mức khớp xương trắng bệch, “Ngươi còn biết gì nữa không?”
“Liên quan đến nàng ta?”
“Ừ.”
Thu hồi vẻ hài hước, Cửu Vi trầm tư chốc lát, “Nàng ta cũng là người Trung Nguyên giống ngươi, dù chính nàng ta không nhớ.”
Hắn ngạc nhiên giương mắt nhìn, Cửu Vi gật đầu khẳng định, “Không cảm thấy Yên Dung và nàng ta có nét giống à? Các nàng đều là nữ tử phương Nam điển hình.”
Hắn vẫn cứ ngỡ là con lai, vì trong Thiên Sơn có rất nhiều hậu duệ của hai dòng máu Hồ – Hán.
“Mười mấy năm trước, tả sứ bắt được một nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ ở gần Đôn Hoàng dâng lên giáo vương, nghe nói là tuyệt sắc khuyenh thành, còn dẫn theo đứa con gái bốn năm tuổi, giáo vương dùng tính mạng kỹ nữ bắt buộc, lấy thời hạn một ngày ép nàng ta vào khuôn khổ, kết quả…”
Hắn im lặng lắng nghe, một nữ nhân yếu ớt rơi vào lòng bàn tay của giáo vương, có thể gặp được kết quả gì chứ.
Cửu Vi thở dài, “Không quá một ngày, nữ tử kia đã chết.”
“Chết ư? Là tự vẫn sao?” Có khoảng hơn mười phương pháp khiến người ta muốn chết cũng không được, sao trong giáo có thể xảy ra việc đó được.
“Theo lý mà nói thì không có khả năng, lúc ấy đã dùng ngọc hương tán, ngay cả nhấc tay cũng rất miễn cưỡng, người chết là do bị đâm giá cắm nến vào ngực.” Cửu Vi tiện tay nhổ nến trắng ra, bên dưới chỗ cắm là gai nhọn lóe sáng đến phát lạnh, “Kỳ lạ là người chết trên giường, hoàn toàn không có dấu hiệu động đến.”
“Bị giết? Là ai?”
“Trong điện của giáo vương, nào ai dám vào giết người chứ.” Cửu Vi lắc đầu, “Nghĩ chắc chỉ có thể là ấu nữ ở cùng phòng với nữ tử kia.”
“Ý ngươi là…” Hắn nhướn mày, ngay sau đó lập tức phủ định, “Sao có thể chứ.”
“Ngoài người này ra thì không còn ai khác cả, giá cắm nến đâm rất sâu, mất mạng tại chỗ, tiểu nha đầu té xỉu bên mép giường, tay còn dính máu.”
“Không hỏi qua nàng ta đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Sao có thể không hỏi chứ, vẫn do giáo vương tự hỏi, kết quả vô ích, nàng ta chẳng nhớ được gì. Ngay cả mình là ai hay có mẫu thân đều quên cả, chỉ khóc lóc không ngừng. Không thể là ngụy trang được, một đứa trẻ bốn năm tuổi tuyệt không thể lừa nổi giáo vương.” Cửu Vi buông tay, câu chuyện ly kỳ không tìm ra lời giải thích, “Sau đó thấy nàng ta có dáng dấp mỹ nhân nên định đựa vào mị vườn, nhưng trưởng lão tiền nhiệm thấy căn cốt nàng ta không tệ nên nhận làm đồ đệ, chuyện về sau thì ngươi cũng biết đấy.”
“Bây giờ nàng ta vẫn không nhớ gì?” Yên lặng một lúc lâu, hắn gượng gạo hỏi.
“Chắc là thế, quên tội giết mẹ cũng tốt.” Cửu Vi cụp mắt, có vẻ đứng đắn hiếm thấy, “Dù có nhớ ra thì tự xử thế nào chứ, mà giáo vương cũng không cho phép.”
Lo lắng sợ hãi không cách nào nói nên lời, hốt hoảng hồi lâu, Cửu Vi đấm vào vai hắn, “Đừng nghĩ nữa, bây giờ nàng ta sống không tệ, địa vị cao uy phong tám phía, người ngưỡng mộ đếm không xuể, khổ sở thay nàng ta làm gì chứ.”
“Sao ngươi biết nhiều thế?” Kiềm chế tâm tình, hắn chợt nhận ra bí mật thế này vốn không hề lưu truyền trong giáo.
“Ta?” Cửu Vi cười cợt nhã, “Nghe từ chỗ Tử Túc, nàng ta giỏi thu thập tình báo, huồng hồ năm đó nàng ta cũng chừng mười tuổi, có nghe nói về chuyện này.”
“Sao Tử Túc lại nói với ngươi?” Hắn nghi ngờ truy hỏi.
“Cái này, ngươi cũng biết đấy.” Cửu Vi gãi đầu, lúng túng nhìn trái nhìn phải, “Có vài thời điểm miệng nữ nhân không kín cho lắm, ví dụ như trên giường…”
Trợn mắt nhìn hồi lâu, hắn không biết đáp gì, “Tự ngươi phải cẩn thận đấy.”
“Yên tâm, ta có chừng mực mà.” Cửu Vi nghiêm mặt, không còn thái độ cười đùa nữa, “Ta biết rõ thủ đoạn của nàng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.