Dạ Diên

Chương 15:




Đêm về khuya, tại tiểu hắc ốc.
Tử Kính đứng thẳng người trước mặt Dạ Diên và Dạ Minh Hiên, kiên quyết nói:
“Định hồn châu, ta lựa chọn định hồn châu.”
Cho dù sau khi dùng định hồn châu, nhất định châu không rời khỏi thân, nếu không khi đứng dưới quang nhật- hồn phi phách tán……..
Cho dù trong quá trình định hồn, bản thân phải gánh chịu nỗi đâu“trùy tâm tố cốt”…..
(Giày xéo tâm gan, đau đớn xương cốt…đau như vậy sao 0_0!)
Cho dù đã dùng định hồn, nhưng bản thân vẫn không được liệt vào hàng nhân loại…..
Vậy tại sao lại muốn dùng định hồn châu?
Chỉ có dùng định hồn châu, ta mới không cần phải dùng thể xác của ngoại nhân nữa.
Chỉ có dùng định hồn châu, ta mới có thể thực hiên được lời thề suốt bao năm chờ đợi: Ta sẽ đứng dưới thiên quang, nhìn ngươi mà mỉm cười……
Tới tận hôm nay ta mới biết, hóa ra hai ngàn năm đã trôi qua, đều đã lâu như vậy, ta chìm trong bóng tối u ám, chờ đợi người ấy trở về tìm ta, đã chờ qua hai ngàn năm rồi……..
“Tử Kính, đây là Vũ mà cha ngươi đã kể, về sau ngươi có thể gọi hắn là Vũ ca ca.”
“Vũ ca ca, ta chán ghét ngươi!”
“Vũ ca ca, sau này Tử Kính lớn lên sẽ làm tân nương của ngươi nga?”
“Tử Kính vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn thích Vũ ca ca.”
Sau khoản thời gian ngọt ngào của tình yêu, chính là một thời khắc bạo kiếp giáng xuống, toàn gia tộc Tử Thị diệt vong, hỏa thấu tận trời cao, huyết nhục tuôn tràn, cha mẹ, tỷ muội cùng vô số thân nhân lần lượt tử nạn bên cạnh mình, chỉ có Vũ ca ca cố gắng mang mình đang bị trọng thương thoát khỏi vòng nguy hiểm. Cứ trốn, cứ chạy, tới được nơi này, nằm trong ***g ngực Vũ ca ca, bản thân không thể kiên trì được nữa, cuối cùng cũng khép hai mắt lại ……….
Vì chấp niệm muốn báo thù cùng kiên trì bảo vệ tình yêu của mình với Vũ ca ca mà hóa thành oán niệm, làm cho linh hồn bản thân rời khỏi vòng luân hồi, trở thành “Quỷ Hồn” phiêu lãng bên người Vũ ca. Nhưng oán khí “Quỷ hồn” của mình tích tụ vẫn không đủ, cho dù phiêu lãng nhưng vẫn không thể hiện thân, nên mãi cũng chỉ có thể đứng từ xa quan sát.
Nhìn thấy Vũ ca ca, ba ngày ba đêm ôm thân xác của mình.
Nhìn thấy Vũ ca ca dùng mười ngón tay, vì mình mà đào mộ huyệt.
Nhìn thấy Vũ ca ca khắc trên mộ bia lục tự : Ái thê Tử Kinh chi mộ.
Nhìn thấy Vũ ca ca đứng trước mộ bia mình thề thốt: Tử Kinh, chờ ta báo hoàn cừu, nhất định trở về cùng ngươi……
Vũ ca ca đi rồi. Chỉ còn mình chờ đợi tại nơi đây. Dần lâu, bản thân ta trong đêm đã có thể hiện hình. Dần lâu, mộ phần ta đã xanh thẫm cỏ. Dần lâu, mộ bia đã đổ. Dòng lục tự “Ái thê Tử Kinh chi mộ” cũng đã phong hóa đến lụi tàn…… Thời gian cứ thế trôi, thế rồi nơi này, nhân tộc cũng bắt đầu xuất hiện.
Một đôi phu thê xây nhà trụ lại….
Vợ chồng sinh sống theo thời gian cũng lão dần…..
Hài tử của bọ họ cũng đã cưới thê tử….
Thế hệ tiếp nối thế hệ. Ta vẫn cứ ở đây, chứng kiến nhân tộc sinh ra, tồn tại, rồi ra đi.
Trên người ta, oán khí càng ngày tích tụ càng dày đặc, càng ngày càng mạnh lên.
Nhưng, Vũ ca ca đến nay vẫn chưa quay trở về…..
Thời gian dần trôi, đến nay, ta chờ vẫn cứ mãi chờ. Thế nhưng ta đang chờ cái gì, lý do ta chờ đợi cũng dần dần rơi vào quên lãng, không còn thanh minh như trước nữa.
Bản thân tựa thụy phi thụy ( thụy = ngủ), tựa như tỉnh phi tỉnh, không còn khái niệm thời gian, chỉ biết bản thân vẫn luôn kiên trì chờ đợi ….
Thật lâu sau đó, Nhân tộc thống trị Vân Sơ đại lục, nơi này trở thành Hoàng cung, nơi này trở thành lãnh cung mà trước đó là tẩm cung của một vị phi tử được sủng ái. Hoàng đế có được tuyệt sắc vẫn chưa đủ, lại sinh tình với tỳ nữ của phi tử mình, bên cạnh tẩm cung nàng xây dựng một gian phòng nhỏ. Chính mình nhìn thấy vị cung nữ kia vào ở trong phòng nhỏ, mỗi ngày mỗi tối cũng là đang chờ đợi, vì thế liền trú tại trong gian phòng này, cùng cung nữ yên lặng mà chờ đợi Hoàng đế bất chợt ngẫu nhiên ghé qua……
Vị quý phi kia sinh ra ghen ghét, giết chết người cung nữ vô tội. Thế rồi, sủng phi thất sủng, tẩm cung trước kia biến thành lãnh cung, chung quanh hoàn toàn hoang vắng lãnh khốc. tiệu ốc này đã trở thành địa điểm kiên kị nhất hoàng cung. Chỉ còn mình lưu lại nơi đây, tiếp tục chờ, thời gian theo đó cũng chậm rãi trôi qua không biết đêm ngày…..
Thẳng đến một ngày nọ,tại tiểu hắc ốc này, lại có một tiểu hài tử tám tuổi tiến vào, là một “Tiểu ngốc thư” vì bị người lừa gạt mà tiến vào phòng. Tâm mình vốn tựa chỉ thủy (nước ngừng trôi…tỉnh lặng) lại sinh ý muốn trêu đùa, giả khóc vài tiếng, nhìn thấy tiểu hài tử kia ngước nhìn khoản không rồi cuối đầu run sợ, thật là thập phần buồn cười. Một hài tử phong lưu mỹ mạo, lớn hơn hắn một chút, tiến vào túm “tiểu ngốc thư” lôi đi, vừa đi vừa mắng:
“Thật sự là tiểu ngốc tử a, kêu ngươi vào ngươi liền tiến vào…..”
(=))…bé xót vợ na…hắc hắc)
Thật là hai tiểu hài tử phi tự nhiên. Nhưng không biết như thế nào, nhìn thấy hình thức hai tiểu nam hài sóng vai bên nhau, lại làm bản thân nhớ tới thời gian trước đây mình ở cùng Vũ ca ca. Tâm tình an tường chờ đợi rất lâu tới nay, lần đầu tiên bởi vì vậy mà gợn sóng…..
Qua vài ngày, trong lúc đang nghỉ ngơi, cảm giác được trong phòng lại có người, cứ nghĩ đó là tiểu hài tử lần trước lại đến, nhịn không được nổi tâm trêu đùa.
Chỉ trong một buổi tối đó đã làm thay đổi tất cả mọi thứ. Bản thân tựa như quỷ ma ám ảnh, xuôi khiến mình muốn có được linh hồn tiểu oa nhi kia. Không ngờ lại thấy được sự cường đại của một tiểu oa nhi: thân hình hòa trong hỏa long, tựa như phượng hoàng tái sinh, gương mặt nho nhỏ nhưng vừa kiên nghị lại thánh khiết …..
Dù không hiểu rõ, nhưng bản thân lại rất tin tưởng vào tiểu oa nhi này, vì thế mà nhịn không được phân trần toàn bộ thân phận của bản thân, đưa ra điều kiện. Đến khi tiểu oa nhi vừa trưng ra bộ mặt già dặn vừa đáp ứng điều kiện của mình, trong lòng cảm giác được một trận kích động, giống như tâm nguyện lập tức có thể đạt thành, chính mình lập tức có thể nhìn thấy Vũ ca ca. Nên đã kể ra toàn bộ tưởng niệm và đợi chờ của bản thân suốt hai ngàn năm qua……..
Dạ Minh Hiên cùng Dạ Diên đứng nhìn Tử Kính đem định hồn châu đeo lên cổ, sau đó thân thể liền kịch liệt run rẩy, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ cực đại. Qua ước chừng một khắc chung thời gian, định hồn mới hoàn thành.
Tóc, màu da, môi Tử Kính khôi phục bình thường, ấn kí hoa mai ở mi tâm cũng đậm lên rất nhiều. Song nhãn mở ra, đồng tử không còn đỏ rực mà trở nên thanh minh…..
Có chút suy yếu rồi lại kiên định hơn, tiến đến trước mặt Dạ Minh Hiên cùng Dạ Diên cúi đầu bái lạy:
“Tiểu nữ tử là Ma tộc Tử Thị chi nữ Tử Kính, bái kiến Kì quốc Hiên đế bệ hạ cùng Thất hoàng tử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.