Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 85:




Edit: Hà Phương
Nhớ thanks, nhớ thanks nha mọi người ơi, ít đến đáng thương
Có loại người chơi với bạn mình, lúc mới bắt đầu bạn thích bắt chước cách ăn mặc, thích học phương thức nói chuyện của người đó, từ từ bạn bắt đầu thích theo các sở thích của họ, sau đó bạn phát hiện ngay cả tác phong làm việc của mình cũng mang bóng dáng của người đó.
Người đó trở thành một bộ phận không thể vứt bỏ trong sinh mệnh của bạn, bởi vì người đõ đã sớm nhân lúc bạn không có phòng bị khắc sâu ảnh hưởng với bạn.
Nhiễm Tư Bùi nói xong câu đó thì trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, Lạc Ngạn nhìn vẻ mặt cô ta thì chỉ cảm thấy quá mức cổ quái.
Từ vô tình gặp được Tạ Nhiên rồi đến gặp được bà vợ này của cậu ta, Lạc Ngạn đều cảm thấy kỳ quái, đặc biệt là người phụ nữ này gợi cho anh một loại cảm giác quen thuộc. Lạc Ngạn dám khẳng định, lần tham gia hôn lễ Tạ Nhiên anh tuyệt đối không có loại cảm giác quen thuộc này với Nhiễm Tư Bùi.
"Tạ Nhiên, chúng ta nên đi chào hỏi những người khác," Nhiễm Tư Bùi nói xong liền lôi kéo Tạ Nhiên rời đi, nói thật Tạ Nhiên đã sớm thích ứng với loại hành động đột nhiên xuất hiện này của Nhiễm Tư Bùi.
Hắn nhỏ giọng nói xin lỗi với Lạc Ngạn rồi hẹn lần sau liên lạc.
Chờ Nhiễm Tư Bùi đi thẳng tới một chỗ khác, Lạc Ngạn mới quay đầu nhìn Thu Tử Thiện, nhưng Thu Tử Thiện vẫn còn nhìn chằm chằm theo bóng dáng Nhiễm Tư Bùi.
"Thiện Thiện, sao em chưa từng nói với anh là em quen biết với vợ của Tạ Nhiên?" Lạc Ngạn có chút buồn cười ôm vai cô, đại khái cũng cảm thấy cái vòng này thật là nhỏ khác thường.
Thu Tử Thiện nói: "Em cũng đâu có biết ai là Tạ Nhiên."
Sắc mặt Lạc Ngạn đột nhiên cứng đờ, hầu kết đang lăn lộn đột nhiên bất động, lời nói đã đến khóe miệng cũng dừng lại. Nếu như nói Lạc Ngạn đối với Nhiễm Tư Bùi cũng chỉ là hơi không ủng hộ, thì Thu Tử Thiện đối với Tạ Nhiên chính là lơ toàn tập.
Lúc này Lạc Ngạn cũng mới nhớ tới hồi nãy trừ lúc Thu Tử Thiện cùng Nhiễm Tư Bùi nói mấy câu, toàn bộ hành trình cũng không nhìn Tạ Nhiên lấy một cái, hiển nhiên cô hết sức ghét hoặc là nói cô ghét thậm tệ bạn anh.
Nếu như nói lúc này Thu Tử Thiện vẫn còn đang ở giữa ranh giới của cô bé và người lớn, như vậy Nhiễm Tư Bùi đã sớm trở thành một danh viện tỏa sáng trong các buổi tiệc xã giao.
Cô ta là người thừa kế duy nhất của vương quốc Nhiễm thị, cha mẹ cô ta đã song song qua đời khi cô ta còn nhỏ, là ông nội đã bồi dưỡng cô ta thành người. Khi cô ta  được mười bảy tuổi đã vượt qua đại dương đi đến học tập tại Học viện thiết kế Parsons ở nước Mĩ xa xôi. Đại danh của Học viện thiết kế này hiện nay đã không cần bất kỳ dài dòng nào, bởi vì chỉ cần một ít danh nhân nổi tiếng trong giới thời thượng học tập ở đây cũng đã nói lên phân lượng của học viện thiết kế này.
Lúc internet còn chưa thịnh hành mà chuyện gì cũng có thể biết, Nhiễm Tư Bùi đã tỏa sáng thật mạnh trong các loại sự kiện, mỗi lần mốt ăn mặc của cô ta đều có thể đưa tới sự chú ý của các cô gái Vân Đô, dù là phương pháp xử sự khoan dung hay giọng điệu khinh thường người khác cũng tản ra sức quyến rũ khuynh đảo.
Chủ biên của tạp chí Fashion Magazine nổi tiếng trong nước đã từng đánh giá như thế này: "Nhiễm Tư Bùi vĩnh viễn luôn tràn đầy tự tin, cô hoàn toàn không để ý đến cái nhìn của người khác cũng càng không quan tâm mình có làm mích lòng người ta không, có lẽ cô có chút lãnh khốc, nhưng trên người cô hết lần này tới lần khác có thể chất đặc biệt có thể tác động người khác, khiến họ bị cô hấp dẫn".
Nếu như dùng một câu để hình dung, đó chính là cô là giấc mơ của tất cả các cô gái, dĩ nhiên cũng là giấc mơ của các chàng trai.
Nhưng điều khiến người ta phải tiếc nuối là cô gái được mệnh danh tương xứng với bất kì người đàn ông thần kì nào trên thế giới, lại làm ra một lựa chọn khiến mọi người vô cùng ngoài dự kiến.
Ngay lúc tất cả mọi người hi vọng nhìn thấy cô thừa kế vương quốc thời trang Nhiễm thị, ở giới thời trang lật mây che mưa thì cô lại lựa chọn cuộc sống lập gia đình cùng ẩn cư. Từ đó trừ lúc cô thỉnh thoảng ăn mặc đoan trang xuất hiện tại một vài dạ tiệc, mọi người cũng tìm không được Nữ hoàng đã từng là người dẫn đầu trào lưu nữa.
Người đã từng là nữ vương đó hôm nay đã trở thành bà Tạ, đang mặt ngọt ngào hàn huyên cùng một vị quý phụ nhân. Cô ta thân thiết và khéo léo muốn mời vị phu nhân này đến bên cạnh trên ghế sa lon ngồi một chút.
Vị phu nhân này cảm thấy cực kỳ kinh ngạc đối với việc Nhiễm Tư Bùi chủ động hàn huyên với mình, trong sự kinh ngạc còn mang theo vài phần vui sướng bất ngờ, thậm chí bà ta còn không tự chủ thu lại giọng nói thoải mái lúc bình thường.
Không giống như những người khác, bà chẳng những không ra vẻ khó chịu với việc Nhiễm Tư Bùi thân cận, ngược lại còn cực kỳ thân thiết tiến lên kéo tay Nhiễm Tư Bùi. Sau khi hai người hàn huyên một lúc, Nhiễm Tư Bùi đứng lên rời khỏi chỗ ngồi của mình trước.
Thu Tử Thiện vẫn đứng tại chỗ nhìn từng cử động của Nhiễm Tư Bùi, lúc cô ta nghiêng đầu khóe miệng cong lên một đường cong, lúc cô ta nói chuyện khẽ giơ cằm lên, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra lúc này trong mắt cô ta lộ ra ý cười khinh miệt.
Giờ khắc này Thu Tử Thiện thậm chí có chút mê say, giây phút này cô mới nhớ tới mình và Nhiễm Tư Bùi đã rất lâu không gặp mặt.
Kiếp trước cô biết được Nhiễm Tư Bùi đã sớm biết cha mình ngoại tình nhưng vẫn không tự nói với cô, Thu Tử Thiện tựa như phát điên cãi vả với cô ta, chỉ trích cô ta  phản bội thậm chí ngay cả lời giải thích của cô ta cũng không muốn nghe.
Mà mãi cho đến cô tranh đoạt công ty thất bại, ngồi lên máy bay đi nước Mĩ cô vẫn luôn không gặp lại Nhiễm Tư Bùi. Nhưng cô lại không biết, sau khi Nhiễm Tư Bùi đi Canada sinh sống biết được chuyện của cô, sau đó bắt đầu tìm kiếm cô.
Có vài người mặc dù cách trăm núi ngàn sông, mặc dù bọn họ không hề liên lạc, nhưng bất kể là thời gian hay không gian cũng sẽ không trở thành giữa chướng ngại họ.
--- --------
"Ủa, đồng hồ kim cương của tôi đâu mất rồi?" Lúc quý phụ nhân kia đưa tay cầm ly sâm banh lên mới liếc thấy cổ tay trống rỗng của mình.
Bà ta cũng không để ý tới ly rượu trong tay liền nhanh chóng trở lại chỗ mới ngồi, nhưng cố tình trừ một người phụ nữ mới vừa ngồi xuống, không hề thấy tung tích của cái đồng hồ kim cương đâu.
Nhưng dù trong lòng gấp gáp vẫn cố kị trường hợp, bà ta miễn cưỡng cười hỏi:"Xin hỏi chị có nhìn thấy một cái đồng hồ kim cương rơi ở đây không?"
Trương Tuyết Vân vốn bởi vì cực ít tham gia loại dạ tiệc này nên rất khẩn trương, lại cộng thêm tối nay bà ta lựa chọn một đôi giày cao gót rất dài mảnh nên chống được đến giờ mới ngồi xuống đã coi như khó có được. Nhưng ai ngờ bà ta mới vừa ngồi xuống liền có người đi tới hỏi đồng hồ kim cương gì đó, vì vậy ngay cả nhìn bà ta cũng chưa nhìn liền lạnh nhạt nói: "Không nhìn thấy."
Thời kí cải cách mở ra, có một nhóm người dốt đặc cán mai bởi vì trời sinh có xúc giác nhạy cảm buôn bán nên đã lăn lộn đến trong vòng phú hào. Tuy có một phần phú hào sau khi có tiền liền bắt đầu thay cũ đổi mới, ngay cả vợ cũng thuận tay thay đổi.
Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng không phải tất cả đàn ông đều không hiểu được tri ân đồ báo. Đơn cử như vị có đôi tay thô to trước mặt này, bà chính là một vị may mắn trong số đó.
"Cái gì mà không nhìn thấy, trước hết chị nhấc người lên một chút xem thử," Tuy đồ mặc trên người giá trị cả năm con số nhưng cũng không khiến quý phụ nhân này đè thấp lại âm thanh để giữ ý tứ.
Trương Tuyết Vân không ngờ ở bên trong loại trường hợp này cũng có người sẽ hô to gọi nhỏ, mặt bà ta đỏ tới mang tai khi thấy mọi người chung quanh bắt đầu chú mục vào đây.
Cuối cùng bà ta cũng xê dịch về bên cạnh một chút, lúc này vị quý phụ nhân kia quan sát thấy trên ghế sa lon màu xanh dương đậm nhung thiên nga cũng không có đồng hồ kim cương của mình, sắc mặt lập tức khó coi muốn ăn thịt người.
"Xem ra kịch hay sắp bắt đầu," ánh mắt Thu Tử Thiện đang nhìn Trương Tuyết Vân thì Nhiễm Tư Bùi mới ngắn ngủi biến mất lúc này vừa vặn xuất hiện bên cạnh hai người.
Lạc Ngạn quan sát cô ta một cái, cũng không rõ ý tứ của cô ta lắm.
"Bà Trình, đã xảy ra chuyện gì," Ngay lúc quý phụ nhân muốn nổi giận thì bên cạnh có một vị xem ra là người quen của bà ta vội vàng đi tới.
Bà Trình nhìn thấy có người quen đến liền lập tức kể khổ oán trách nói: "Hồi nãy tôi mới ngồi ở chỗ này xong, mới đi qua lấy ly sâm banh lại phát hiện đồng hồ kim cương không còn, trở về đây tìm lại không thấy."
Nghe lời này bà kia cũng hơi ngây ngẩn một cái, cuối cùng thuận miệng khuyên can: "Chị tìm kĩ lại trong túi xách xem, nói không chừng là bị chị bỏ quên trong túi xách thì sao."
Trương Tuyết Vân vừa thấy có người giúp mình nói chuyện, nguyên bản đúng lý hợp tình lúc này càng thêm khinh thường, bà ta liếc mắt nhìn bà Trình nói: "Đúng đó, nói không chừng là chị quên ở chỗ nào rồi, ở đây kêu la om sòm cũng không sợ mất mặt."
Câu sau cùng Trương Tuyết Vân nói rất nhỏ, nhưng dù nhỏ cũng làm cho người người bên cạnh đều nghe rất rõ ràng rành mạch.
Vị nữ sĩ đang khuyên bảo bên cạnh nghe được lời bà ta nói thì hơi nhíu nhíu mày, bà Trình đây vốn là người tánh khí nóng nảy. Mình tới đây giúp một tay nói chuyện chỉ vì không muốn làm cho mặt mũi mọi người đều quá khó coi, nhưng chuyện gì đang xảy ra đây? Còn muốn thêm dầu vào lửa?
Lúc này bà Trình cũng nhìn kỹ Trương Tuyết Vân một cái, nhắc tới mới nói trong giới thượng lưu không có gì bí mật cả. Đặc biệt là trong nhóm quý bà thượng lưu này, trong ngày thường sáp lại chơi mạt chược, nói đúng ra là từ mấy quý bà này truyền lưu ra các loại xì căng đan lời đồn đãi.
Phải nói cũng là duyên phận kỳ quái, Tuyết Vân vân cũng không thường xuất hiện trong các buổi tiệc giới thượng lưu, Thu Vĩ Toàn sau khi ly hôn cũng cực ít dẫn bà ta ra xã giao. Nhưng cố tình cứ mấy lần ít ỏi đó đều có quý bà Trình này.
Kỳ thật mấy thứ này cũng vẫn xuất hiện đầy rẫy trong hậu viện của mấy quý bà này, dù sao đàn ông có tiền dù không đú đởn bên ngoài thì cũng sẽ có phụ nữ tự nguyện dán lên bọn họ. Mà quý bà Trình này cũng không phải là loại bà vợ hiền lương thục đức chỉ biết chờ đợi trong nhà, bà ta đã từng mang người tìm được Tiểu Tam mà chồng mình bao nuôi, nữ sinh đó bị bà ta đánh một trận ngay trong trường đại học. Sau đó ép trường đại học đó đuổi học nữ sinh kia, bản thân nữ sinh đó cũng bị cha mẹ mình dẫn đi rời khỏi tòa thành phố này.
Vì vậy bà Trình cực kỳ chán ghét những ả đàn bà đi làm tình nhân cho đàn ông, càng đừng nói ả đàn bà thâm độc này lại có thể ẩn núp hai mươi năm, còn khiến vợ cả giúp một tay nuôi lớn con mình. Cũng may bà Trình không biết Thang Kiều, nếu không bà ta tuyệt đối sẽ vỗ bắp đùi giáo dục Thang Kiều, tuyệt đối không thể buông tha đôi cẩu nam nữ này.
Huống chi, ả đàn bà đê tiện này lại thản nhiên để cho con gái mình đi làm vợ bé cho một ông già, khiến ngay cả cha ruột cũng không muốn tiệp nhận đứa con gái này.
"Tôi còn tưởng là ai, thì ra là loại mặt hàng rách nát không ai cần, sao chị lại trà trộn được vào đây. Họ Thu kia không phải đã sớm trốn đến Hongkong sao."
Khuôn mặt Trương Tuyết Vân trong nháy mắt bị tức hồng, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng bị tức xuất hiện hai cái, bà ta hỗn hển nói: "Bà nói bậy gì đó? Nói chuyện để ý chút, nếu không..."
"Nếu không cái gì, hay là bà sẽ kêu đứa con làm vợ bé của bà đến, kêu cô ta dạy dỗ tôi?" Bà Trình năm xưa cùng chồng mình tranh đấu giành thiên hạ, là một nhân vật cay cú cái gì cũng dám nói ra khỏi miệng: "Cùng lắm chỉ là một vợ bé mà làm như ghê gớm lắm. Con gái bà nếu thật sự có tiền đồ, tại sao ngay cả cha ruột cũng không chịu nhận cô ta."
Vị phu nhân bên cạnh vốn còn muốn khuyên nhủ lúc này lại chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, nhẹ giọng trách cứ: "Bà Trình, bà cũng không nên nói như vậy. Cái cô Hà kia có tới mấy cha ruột, lúc trước ở tiệc cưới còn không phải là mời ông Hà nào đó đến sao."
Loài người luôn là sinh vật như vậy, rõ ràng đối phương làm chuyện cũng không chạm đến bất kỳ ích lợi nào của mình, nhưng chỉ bởi vì nhìn thấy người khác đạp người đó một cước, hay hoặc giả là bởi vì họ cảm thấy người đó đáng giá bị giẫm một cước, cũng bắt đầu bắt chước đạp theo.
Hỗn loạn nho nhỏ này rất nhanh đưa tới sự chú ý của chủ nhân bữa tiệc.
Nhiễm Tư Bùi đứng bên cạnh Thu Tử Thiện, biểu cảm nghiện ngẫm hỏi: "Em đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì?"
Thu Tử Thiện không lên tiếng nhưng ánh mắt của cô đã không còn sự lạnh lùng như vừa rồi nữa.
Nữ chủ nhân của bữa tiệc là minh tinh một thời, lúc ấy lấy tư thế hiên ngang anh tư tỏa sáng trên màn hình, mà thông qua thái độ làm người của bà ta cũng nhận ra đây là một người gọn gàng linh hoạt.
Sau khi nghe bà Trình nói xong, bà cũng theo phép lịch sự hỏi Trương Tuyết Vân một câu: "Xin hỏi cô Trương, cô thật sự không nhìn thấy cái đồng hồ kim cương đó sao?"
"Nói nhảm với bà ta làm gì, khẳng định là bà ta cầm, tôi cũng chỉ mới đi một chút. Sao mới nhoáng một cái đã không có, nói không chừng nó đang nằm trong túi xách của bà ta đấy."
Bà Trình vừa dứt lời thì những người chung quanh đều đưa tầm mắt nhìn về túi xách màu đen của Trương Tuyết Vân.
Trương Tuyết Vân kinh hoảng nói: "Bà không bằng không chứng, tại sao dám nói tôi như vậy?"
Lúc này nếu như Trương Tuyết Vân không muốn cho người khác xem túi xách của mình thì người chung quanh cũng không thể cứng rắn đến cướp đoạt. Đúng lúc này người đàn ông đi cùng Trương Tuyết Vân rốt cuộc xuất hiện.
Trương Tuyết Vân vừa nhìn thấy hắn thì nhanh chóng dựa vào, cả người giống như bị kinh sợ, lời nói cũng nhỏ hơn một nửa so với lúc nãy: "Thiệu Tùng, bà Trình đây cứ nói không thấy đồng hồ kim cương đâu, nhưng em thật sự chưa từng thấy qua."
Chu Thiệu Tùng ôm eo bà ta, mang trên mặt nụ cười áy náy: "Các vị phu nhân, có phải có cái gì hiểu lầm không?"
"Ngài Chu, đồng hồ kim cương của bà Trình đây không thấy đâu, chúng tôi cũng không phải hoài nghi cô Trương. Chỉ là cô ta vừa vặn ngồi ở vị trí này nên tôi làm chủ nhân không thể không giúp bà Trình hỏi thêm đôi câu," nữ chủ nhân nói kiểu ai cũng không thể đắc tội.
Bà Trình cũng không bình tĩnh nghe mấy lời nói này, cái đồng hồ kim cương đó của bà giá trị hơn 60 vạn, sao có thể cứ tùy tùy tiện tiện một câu không thấy là có thể bỏ qua. Bà ta cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, trực tiếp nói: "Nếu bà nói mình vô tội, vậy mời bà mở túi xách để cho chúng toi nhìn một chút."
Yêu cầu này thật có chút quá phận, tuy vị nữ minh tinh này cũng không thích nhân vật như Trương Tuyết Vân xuất hiện trên bữa tiệc của mình nhưng bạn trai của bà ta là do chồng mình mời đến, cho nên dù không để ý tới thể diện của Trương Tuyết Vân thì cũng phải bận tâm tới mặt mũi của ngài Chu này.
Bà đang chuẩn bị mở miệng cho hai bên một nấc thang thì nghe Chu Thiệu Tùng đột nhiên nói: "Có thể cho bà xem túi xách của Tuyết Vân."
Trương Tuyết Vân không dám tin mà kêu một tiếng Thiệu Tùng, nhưng Chu Thiệu Tùng chỉ trấn an vỗ vỗ lưng bà ta một cái, sau đó kiên định nói: "Nhưng nếu như không đồng hồ kim cương nào, xin mời bà Trình đây nhận lỗi với cô ấy."
"Nói xin lỗi thì nói xin lỗi, " Bà Trình túm túm áo choàng lông thú trên người, biểu hiện trên mặt có hơi mất tự nhiên, nhưng mà vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Trương Tuyết Vân hoảng thần nhìn Chu Thiệu Tùng, nhưng Chu Thiệu Tùng lại an ủi bà ta: "Anh tin tưởng em trong sạch, chúng ta thanh giả tự thanh, dù đưa túi xách cho bọn họ kiểm tra thì thế nào. Em yên tâm, tất cả đã có anh."
Có Chu Thiệu Tùng an ủi, Trương Tuyết Vân cũng tin chắc mình vô tội liền đưa túi xách cho Chu Thiệu Tùng.
Nữ chủ nhân nhận lấy xách tay mở ra, trong nháy mắt khi túi xách được mở ra, người chung quanh phàm là có thể nhìn thấy cái vật khéo léo trong xách tay cũng không khỏi hít vào một hơi.
Bà Trình còn mang theo vẻ mặt mất tự nhiên thấy vậy lập tức đoạt lấy xách tay nhỏ xinh kia, đưa tay lấy ra một cái đồng hồ kim cương từ trong túi xách ra.
"Mọi người xem xem, đây còn không phải là đồng hồ kim cương của tôi sao," bà ta giơ đồng hồ lên cho người chung quanh nhìn: "Nếu mọi người không tin, có thể lên nhìn xem kí hiệu trên đồng hồ, loại đồng hồ đeo tay này đều được có đánh số, không ngờ ăn mặc dạng chó hình người, cũng là tên trộm."
"Trước kia trộm đàn ông của người khác đã đủ hạ tiện rồi, bây giờ lại còn trộm châu báu của người khác, báo cảnh sát, báo cảnh sát, nhanh chóng báo cảnh sát, hôm nay tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tên trộm này."
Bà Trình lần này không hề khách khí, âm thanh kêu la e rằng mọi người bên ngoài phòng bữa tiệc cũng có thể nghe được.
"Mặc dù cái phương pháp này rất quê mùa, nhưng chỉnh người vẫn rất có hiệu quả, không phải sao?" Nhiễm Tư Bùi quay đầu nhìn chằm chằm Thu Tử Thiện, trên mặt mang theo nụ cười đạt được mục đích.
Lạc Ngạn nhìn thấy cái nụ cười này tựa như bị sét đánh một cái, anh vẫn kinh ngạc tại sao lần này gặp mặt anh luôn cảm thấy Nhiễm Tư Bùi cực kỳ quen thuộc.
Bây giờ anh mới hiểu rõ ràng cái làm anh quen thuộc không phải Nhiễm Tư Bùi, mà là Thu Tử Thiện.
Anh đã từng bao nhiêu lần nhìn thấy Thu Tử Thiện giở trò đùa ác xong đều lộ ra nụ cười như vậy, ngay cả đuôi mắt xếch lên cũng y hệt.
Thu Tử Thiện nãy giờ vẫn không có để ý tới Nhiễm Tư Bùi lúc này mới quay đầu nhìn cô ta, dù biểu hiện trên mặt bình thản, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười: "Sao chị lại trộm được cái đồng hồ đó vậy?"
"Giấu nghề là tài của phụ nữ mà, chị cũng chỉ mượn thôi," Nhiễm Tư Bùi khẽ nghiêng đầu vô ý nói,  sau đó cô ta cười một tiếng: "Trước kia lúc chị đến Newyork đã từng một tuần lễ mất tới ba cái đồng hồ. Sau đó chị bắt được tên trộm kia, chẳng qua chị không đem hắn vào bót cảnh sát."
"Chị học nghề của hắn sao?" Đây là lần đầu tiên Thu Tử Thiện mang theo sự hăng hái nói chuyện với Nhiễm Tư Bùi.
"Cho nên em phải hiểu được, có lúc nhiều tài nghệ hạng nhất cũng không phải chuyện xấu, mặc dù chỉ là một hạng tài nghệ ăn trộm."
Người bên kia đã bị an ninh khách sạn chạy tới cung kính mời đi ra ngoài. Thu Tử Thiện quái dị nhìn người đàn ông ở bên cạnh Trương Tuyết Vân, coi như hắn thấy trong túi xách tay của Trương Tuyết Vân xuất hiện một chiếc đồng hồ kim cương không thuộc về bà ta nhưng vẻ mặt hắn cũng không hề xuất hiện biến hóa gì.
Dù chuyện này đủ để về sau hắn không ngốc đầu lên trong giới được, nhưng hắn vẫn trước sau như một trấn an cùng dịu dàng đối đãi với Trương Tuyết Vân, cái này rất không đúng, rất không được bình thường. Phải biết, dù là nhân sĩ thành công có tính tình ôn hòa, đối mặt với loại chuyện như vậy cũng sẽ không biểu hiện sự bình tĩnh như vậy.
Lạnh nhạt đến giống như chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.
Thu Tử Thiện còn đắm chìm trong loại nghi ngờ này thì Nhiễm Tư Bùi đã cầm hai ly sâm banh từ khay của người phục vụ, đưa qua một ly cho Thu Tử Thiện: "Ăn mừng thành công của vở ác kịch này một chút chứ?"
Thu Tử Thiện nhận lấy ly rượu, cụng ly với cô ta xong liền uống một hơi cạn sạch.
Nhiễm Tư Bùi nhân cơ hội nói: "Thiện Thiện, mượn chuyện ám muội lần này cho em một lời khuyên."
"Khi tham gia mấy bữa tiệc kiểu này, tuyệt đối đừng để túi xách của mình ở trên bàn, quá ngu xuẩn. Ngay cả hơi rời đi một chút cũng không được, kết quả em nhìn thấy rồi đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.