Dạ Chi Sát

Chương 64:




Để Tuyệt Sát mở rộng hai chân ngồi trên đùi mình, Lam Đức vừa hôn vừa gặm cắn lên cổ lẫn xương quai xanh của y, không ngừng lưu lại trên da thịt màu lúa mạch những ấn ký rõ nét chỉ thuộc về một mình hắn.
Bộ dáng đầu ngửa ra sau, đôi mắt khẽ nheo lại, không chút phòng bị mặc cho hắn làm càn của Tuyệt Sát khiến Lam Đức gần như không kiềm chế được nữa, thầm nghĩ muốn đẩy ngã y xuống, hung hăng xỏ xuyên qua y.
Nhưng không được, lý trí còn sót lại cảnh báo hắn như thế. Không thể làm như vậy, nếu không Sát nhất định sẽ biến mất một lần nữa. Hắn còn chưa quên, lần trước y biến mất chính là sau khi hai người hoan ái, hắn không cho phép cùng một việc xảy ra hai lần.
Cho nên trước khi được Tuyệt Sát đồng ý, trước khi hắn không thể khống chế dục vọng của chính mình, hắn sẽ không phóng túng bản thân. Nhất là hiện tại, dưới tình huống cơ thể y rõ ràng không khỏe, hắn càng không thể vì thỏa mãn dục vọng riêng của mình mà tổn thương đến y.
Kiềm chế cơ khát thân thể, Lam Đức chỉ có thể thừa dịp Tuyệt Sát ý thức mơ hồ, tùy ý vuốt ve hôn khẽ như để an ủi y, bởi vì sau khi y thanh tỉnh, hắn không biết chính mình còn cơ hội để tiếp xúc thân mật như vậy hay không.
“A…” Khí quan tinh xảo được bàn tay chai sần của hắn bao trùm lấy, khiến Tuyệt Sát khó mà ức chế tiếng rên rỉ sung sướng phát ra từ trong cổ họng.
“Sát! Sát! Sát!” Dưới áp lực mê hồn, dục vọng đã sưng to từ từ ngẩng cao đầu. Lam Đức nồng nhiệt hôn liên tiếp lên người y, bàn tay đang bao trọn khí quan của y liên tục ma sát đầy kỹ xảo.
“Ân… A… Hộc hộc…” Tiếng rên rỉ vui sướng ngọt ngào theo đôi môi đỏ mọng tràn ra, thanh âm không chút kiềm nén kia rơi vào tai Lam Đức, êm tai tựa như tiếng nhạc.
Ánh mắt mê ly mất hẳn nét lạnh lùng ngày thương, hai tròng mắt xen lẫn giữa ngày và đêm cũng nhiễm chút hơi nước, khiến cho trái tim hắn đập mạnh liên hồi. Nhìn Tuyệt Sát như vậy, Lam Đức cảm thấy áp chế dục vọng bản thân chính là điều vượt quá khả năng.
“Ân… A!” Được nam nhân như có như không dẫn dắt, Tuyệt Sát tựa hồ cảm thấy tất cả hơi nóng đều hướng về đan điền, tập trung tại bộ vị khiến người ta e thẹn, sưng to nóng bỏng đến mức khó chịu.
“Sát…” Bàn tay giúp Tuyệt Sát thoải mái không dừng lại, Lam Đức khẽ thì thầm bên tai y, sau đó gặm cắn lên vành tai cũng đã đỏ bừng, cảm nhận được người trong lòng vì động tác này mà run rẩy, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười sung sướng.
Mặc kệ là hôn hay vuốt ve đều không bị y phản kháng, đây vốn là chuyện hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Đắm chìm trong hiện thực đẹp như mộng ảo, hắn chẳng cần lo lắng sau khi Tuyệt Sát tỉnh lại có thể càng thêm căm hận hắn hay không.
“Để ta phóng túng lúc này thôi, Sát!” Lam Đức phảng phất như đang ở giới hạn giữa băng và lửa, một mặt không thể khống chế bản thân tàn sát bừa bãi trên người Tuyệt Sát, một mặt lại muốn đấu tranh với dục vọng bản thân để tránh xúc phạm tới y.
Nỗi đau chính là niềm vui, Lam Đức rốt cuộc đã hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
“Ô… Nóng quá, thật khó chịu!” Tuyệt Sát đau khổ lắc đầu, bàn tay đặt trên vai hắn siết chặt, lưu lại dấu vết đỏ hồng.
Nóng quá, nóng quá… Y gào thét từ tận đáy lòng, chỉ cảm thấy nơi hạ thân kia càng lúc càng nóng rực, đau đớn tới mức khó mà chịu nổi, thân thể cũng sốt cao trở lại, kêu gào được giải phóng ra ngoài, chính là không thể tìm nơi phát tiết.
“Sát!” Nhìn nét mặt y một lần nữa trở nên thống khổ, Lam Đức cũng phát giác sự tình dường như không đơn giản như vậy… Đến lúc này, dục vọng của y vẫn đang ngẩng cao đầu, chính là không hề có dấu hiệu sắp sửa phóng thích.
“Nóng quá, ô… Nóng quá! Thật khó chịu…” Bị cơn sốt cao không chỗ phát tiết cũng không thể tiêu trừ tra tấn, y đau đớn khó nhịn, một lần lại một lần phun ra những ngôn từ yếu ớt mà lúc tỉnh táo y tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra.
“Ân… A!” Cho rằng Lam Đức không thể giúp mình được dễ chịu, Tuyệt Sát khó khăn chịu đựng cơn nóng dày vò, dùng một tay đẩy bàn tay Lam Đức đang đặt trên khí quan của mình ra, sau đó dùng hai tay cầm lấy thứ đang ngẩng cao đầu, mạnh mẽ thô bạo ma sát.
“Đừng làm như vậy, Sát!” Động tác thô bạo của y hoàn toàn dọa sợ Lam Đức, hắn nhanh chóng xoay người đẩy y ngã xuống, cầm lấy hai tay của y đè lên đỉnh đầu, ngăn cản hành vi tự ngược bản thân của y,
“Buông, buông tay ra!” Hai tay bị ràng buộc, khí quan sưng to nóng rực không được an ủi, Tuyệt Sát khó chịu đến cực điểm, thân thể như con rắn không ngừng uốn éo vặn vẹo, tựa hồ làm như vậy có thể xua tan cơn nóng khiến người ta kinh sợ.
“Đáng chết! Sao lại thế này?” Sự thống khổ của y khiến hắn rất đau lòng. Nhìn cơ thể không ngừng giãy dụa cùng nét mặt lộ rõ đau đớn của y, không quá mấy giây sau, Lam Đức liền hạ quyết tâm.
Một tay hắn tiếp tục giữ chặt tay y, ngăn không cho y tự ngược bản thân, một tay còn lại thì nhanh chóng trút đi quần áo của mình. Mở rộng đôi chân quỳ gối trên người y, đôi mắt xanh biếc lóe lên tia sáng dị thường, tiếp theo liền cúi xuống hôn lên môi y, đồng thời một bàn tay cũng di chuyển ra phía sau, xâm nhập vào u huyệt bí ẩn chưa từng có bất cứ ai nhìn thấy.
“Nhịn thêm chút nữa đi, Sát! Rất nhanh sẽ ổn thôi…” Hôn nhẹ lên vùng trán, hai má cùng đôi môi y, hắn không đợi ngón tay thứ nhất hoàn toàn thích ứng, ngón tay thứ hai đã tiến vào.
Nhìn Tuyệt Sát nhận được bao nhiêu an ủi vẫn không cách nào phát tiết, hắn biết chỉ dựa vào bàn tay là không đủ, nhưng nếu muốn y ôm một nữ nhân khác, hắn làm không được. Hắn không thể chịu đựng nổi bất cứ ai chạm đến thân thể y.
Nghĩ đến có một nữ nhân khác dựa lên người y, nghĩ đến làn da màu lúa mạch bị một kẻ khác ngoài hắn vuốt ve, nghĩ đến sẽ có người nhìn thấy bộ dáng y lúc động tình, hắn liền xúc động tới mức có thể hủy diệt tất cả.
Hắn sẽ phát điên mất, nếu Tuyệt Sát chạm vào nữ nhân, hắn nhất định sẽ phát điên, sẽ xé xác nữ nhân chạm vào y thành từng mảnh nhỏ, cũng sẽ khiến người mà hắn yêu thương tích đầy mình.
Cho nên, nếu không thể chịu được Tuyệt Sát ôm kẻ khác, vậy chỉ có thể để y ôm chính mình.
Lam Đức là một kẻ cường đại cao ngạo, là một kẻ tựa như thần thánh không chấp nhận bất cứ ai xâm phạm, những nam nhân cùng nữ nhân từng có tà niệm với hắn, không một ai có kết thúc tốt đẹp.
Thế nhưng hiện tại người cần hắn là Tuyệt Sát, là người hắn dùng toàn bộ thể xác lẫn linh hồn để yêu thương. Vì y, không có điều gì hắn không thể làm. Chỉ cần người hắn yêu có thể khá lên, cho dù muốn lấy mạng hắn thì hắn cũng giao ra không cần suy nghĩ, huống hồ bây giờ chỉ muốn hắn giống như nữ nhân mà hầu hạ y.
Thành khẩn hôn xuống người dưới thân khiến hắn yêu thương đến tận xương tủy, ba ngón tay của hắn bắt đầu xâm nhập vào u huyệt, qua loa mở rộng một chút liền rút ngón tay ra, nhắm ngay vào dục vọng đang ngẩng cao đầu của y, chậm rãi nhét nó vào cơ thể của mình.
“Hộc…” Cho dù là người mạnh mẽ như Lam Đức, cũng không thể lập tức tiếp nhận việc giao hoan trái với lẽ thường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống trán, cổ họng cũng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
Tuy u huyệt đã được mở rộng, nhưng vì không muốn Tuyệt Sát chịu nhiều tra tấn hơn, Lam Đức căn bản không chú tâm làm cẩn thận, bất quá chỉ qua loa cho có, ngay cả điều cơ bản nhất là chất bôi trơn cũng không dùng, bởi hắn không sợ bị thương.
Chất lỏng đỏ tươi từ u huyệt tràn ra, thế nhưng Lam Đức không hề để ý tới, ngược lại còn xem nó như chất bôi trơn, để phân thân thân của Tuyệt Sát hoàn toàn tiến vào. Nhìn nét mặt sung sướng của y, hắn liền quên đi cơn đau thể xác, tràn ngập trong lòng đều là niềm vui không chút thống khổ của y.
Buông tay Tuyệt Sát ra, Lam Đức đặt hai tay mình lên hai bên cơ thể y, thắt lưng cao thấp đong đưa, u huyệt phía sau không ngừng phun ra nuốt vào dục vọng của y.
“Không sao đâu, Sát! Rất nhanh sẽ tốt thôi!” Nụ hôn dịu dàng không ngừng rơi xuống gương mặt y, dưới cơn đau vì u huyệt bị xé rách, dục vọng của hắn trở nên ỉu xìu, thế nhưng động tác phun ra nuốt vào phân thân y không hề dừng lại.
Trong tình huống này, Lam Đức vốn nên cảm thấy thống khổ, thế nhưng nét mặt lại ngoài ý muốn xuất hiện niềm hạnh phúc, khóe môi thản nhiên mỉm cười, đơn giản bởi vì làm như vậy có thể giúp người yêu của hắn tiêu trừ đau đớn.
Phân thân nóng rực được u huyệt cũng nóng rực không kém bao phủ, Tuyệt Sát không những không cảm thấy thống khổ hơn gấp bội phần, mà ngược lại dục vọng được ma sát liên tục khiến y cảm nhận được khoái cảm ập đến như thủy triều, cùng với cảm giác nóng rực bao trùm khiến người ta khó mà thừa nhận nổi.
“Ư… A…” Hai mắt y mơ hồ, giác quan đơn thuần chìm đắm trong sung sướng, theo từng động tác lắc lư cao thấp của hắn, va chạm không ngừng tiến về phía trước.
Thiếu niên rơi vào lốc xoáy điên cuồng không hề biết sẽ khiến thân thể nam nhân đau đớn, lại càng không biết sự hạnh phúc từ đáy lòng nam nhân. Mà chính bản thân nam nhân cũng không rõ, liệu sau đêm hoan ái này, ngày mai khi mặt trời mọc lên, thứ chờ đợi hắn sẽ là sự cảm kích của người mình yêu, hay là nỗi oán hận càng thêm sâu sắc.
Không ai biết, cho dù là y hay hắn. Điều chân thật rõ ràng duy nhất, chính là đêm cuồng loạn bây giờ, hai thân thể cùng nhau dây dưa phóng túng. Đến tột cùng, thứ chờ đợi vào ngày mai sẽ là cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.