Dạ Cậu, Em Là Mùa!

Chương 4: Lén Lút Gặp Gỡ




Tôi cười trừ:
- Dì Tư nói giỡn hoài, thời buổi này còn vợ bé gì nữa dì, cậu mợ còn trẻ, sinh con trai mấy hồi.
Dì Tư nói thêm vào:
- Thì ai không biết vậy nhưng để cho nhanh có cháu trai cho bà chủ, mày sinh một đứa là ngon lành chứ gì.
Tôi có hơi khó chịu, phản bác ngay:
- Dì Tư nói kỳ cục, vợ chồng cậu mợ đang hạnh phúc, tự nhiên dì kêu con nhảy vào phá đám. Thôi thôi, chuyện gì chứ chuyện này con không thích đâu, mà cũng không có ai làm vậy được hết á.
- Nhưng mà sinh được đứa con trai, mai mốt mày với cha mày không cần suy nghĩ tới chuyện tiền nong nữa. Đã vậy còn được ăn sung mặc sướng, khối đứa muốn được như vậy mà không được đó mày.
- Thôi con không có ham, phá hạnh phúc gia đình người ta là mang nghiệp nặng lắm. Thà cha con con nghèo một chút, chứ làm vậy thất đức lắm dì Tư ơi. Với lại, con không có ham lấy chồng giàu, giàu mà khổ như mợ Diệp thì có suиɠ sướиɠ gì đâu.


Dì Tư bĩu môi, giọng thinh thỉnh:
- Thì tao cũng muốn tốt cho mày thôi, ai biết cha con mày sống "sạch sẽ" vậy đâu. Thôi à, lo làm công chuyện đi, tao lên nhà trên.
Dì Tư đi, tôi thấy nhẹ hết cả người, đúng là suy nghĩ kỳ lạ, vợ chồng người ta hạnh phúc vậy mà kêu tôi xen vào phá đám, chả hiểu nghĩ gì!
............................
Cậu Tư nghỉ ngơi hai ba ngày là khỏe, bà chủ xót con nên không cho cậu đi làm. Mợ Diệp ở nhà chăm sóc cho cậu, một bước cũng không dám rời. Tôi coi như cũng quen với công chuyện ở đây, chỉ có đường xá là chưa rành. Để làm thêm mấy bữa nữa, tôi xin bà chủ cho về thăm cha, chắc cha tôi nhớ tôi lắm.
Xế chiều, tôi với dì Tư đem một giỏ đầy bánh tét với nước yến qua cho ông Năm, ông Năm là ba chồng của bà chủ, nhà ông ở gần từ đường họ Quý, đi xe máy khoảng 5 phút là tới. Nhà họ Quý sống ở cồn này từ lâu đời, là gia tộc giàu nhất cái vùng này, không cần giới thiệu nhiều, chỉ cần nhìn tên cồn thôi cũng đủ biết nhà họ Quý giàu có và bề thế đến thế nào rồi. Tôi cũng có nghe cha tôi kể về nhà họ Quý nhưng không nghĩ nhà bà Hằng cũng là họ Quý.


Ngồi sau xe dì Tư, tôi khẽ hỏi:
- Ủa dì Tư, nhà bà chủ giàu dữ vậy hả dì?
Dì Tư gật đầu:
- Thì giàu mà, ông bà chủ giàu từ đó tới giờ, sau này thì có cậu Ba biết làm ăn nữa, nên nói chung là giàu có lắm. Mà không giàu cũng phải giàu, nhà họ Quý ở khu này thì còn ai lạ gì nữa đâu mạy. Của cải của ông Năm, ta nói ăn mười đời nữa cũng không hết nổi.
- Thiệt vậy hả dì Tư, giàu dữ vậy hả?
- Ừ, họ Quý mà mạy, họ không giàu ai giàu. Chưa đâu nha, mai mốt ai được thừa kế tài sản của ông Năm... lúc đó mới biết mặt tỷ phú vùng này.
Có hơi tò mò, tôi liền hỏi:
- Là sao dì Tư? Thừa kế gì?
Dì Tư vừa chạy xe vừa kể:
- Nhà bà chủ giàu nhưng chỉ là giàu bình thường thôi, người giàu nhất là ông Năm, là cha của ông chủ. Ông Năm có ba người con trai, ông chủ nhà mình là con lớn nhất, sau ông chủ còn hai người nữa. Cái đời của mấy ông thì sinh con trai quá chừng, giờ tới đời sau này, tức là đời cậu Ba cậu Tư đồ á... thì không ai sinh được con trai hết. Bởi vậy, gia tài bây giờ chưa biết để lại cho ông nào, nghe đâu là cậu nào có con trai trước thì ông Năm để lại gia tài cho nhà đó.


- Chà, nghe như trong phim á hả dì?
- Ờ, nhà giàu nhiều cái ngộ lắm, còn nhà nghèo thì ăn còn không đủ, đâu rảnh mà nghĩ tới mấy chuyện này. Mà cũng lạ lắm nghen mạy, công nhận là đời sau này của mấy cậu, có cậu lấy vợ cũng lâu rồi mà tới giờ chưa có thằng con trai. Họ Quý có ba nhà, tổng cộng có 6 cậu chủ, 4 cậu lấy vợ mà vợ mấy cậu sinh toàn con gái à, kiếm thằng cu không ra. Đó, như mợ Diệp, thấy bụng nhỏ xíu tưởng con trai, ai dè con gái luôn. Lúc đầu bà chủ còn không lo, bây giờ coi bộ cũng bắt đầu lo rồi đó.
Tôi cười:
- Chuyện sinh con trai hay con gái đâu có nói trước được đâu dì, mà con nghĩ chắc là chưa có, chứ không lẽ không có cậu nào sinh được con trai.
Dì Tư nói chắc nịch:
- Chưa chắc nha Mùa, có vài chuyện mày chưa thấy nên chưa có tin đâu. Cậu Trung, con của ông Ba, đẻ hai đứa con mà toàn ra vịt trời không, đang bầu đứa nữa cũng là con gái luôn. Còn cậu Trọng con ông Út, hai đứa con, cũng là con gái. À quên, cậu Phước lấy vợ trước cậu Tư nhà mình hai năm, cũng đẻ con gái luôn. Rồi giờ tới phiên cậu Tư nhà mình, con gái luôn đó mày không thấy hả?
- Thì chắc... là trùng hợp thôi mà.
- Điên, nhà họ Quý bị mắc lời nguyền đó... bởi tại vậy mà ông Năm mới cần có cháu chắt trai, ổng sợ đời sau nữa tuyệt tự tuyệt tôn.
Tôi ngạc nhiên:
- Ai nói dì nghe? Mà thiệt vậy hả dì?
- Ừ, ai nói tao nghe không quan trọng, quan trọng tao nói không có bậy. Cậu Phước vì muốn sinh được con trai mà lên thành phố rồi nhờ bác sĩ canh trứng canh gì tùm lum, tao không có rành nhưng nói chung là ép cho đẻ bằng được con trai thì thôi. Cái... cũng ra con trai luôn nhưng chưa sinh ra thì chết trong bụng mẹ rồi. Đó, mày thấy chưa, bởi ông Năm ổng để lại gia tài cho cậu nào sinh được con trai cũng đúng... ổng sợ không có người nối dõi tông đường.
Ái chà, nhà họ Quý này cũng ly kỳ thiệt đó nhưng mà tôi vẫn không tin lắm vào chuyện lời nguyền mà dì Tư nói. Thời buổi này còn lời nguyền gì nữa, chắc là người ta thêu dệt cho thêm chuyện ly kỳ vậy mà.
Nói thêm mấy chuyện nữa, cuối cùng cũng tới nhà ông Năm. Xe dừng trước cổng, dì Tư gọi cửa mấy tiếng thì có người ra mở cổng. Tôi không đi vào trong mà đợi dì ở ngoài, nhìn từ cổng vào bên trong, đúng kiểu nhà ba gian cổ kính thời xưa. Khoảng sân rộng, vườn tược cây trái um tùm mà sạch sẽ lắm, nhà cổ kính chắc là xây cất từ lâu lắm rồi. Phải công nhận là họ Quý giàu thiệt, người ăn kẻ ở quá trời, thấy phát ham.
Tôi đứng ngó nghiêng đủ thứ, nhìn vào trong, tôi thấy dì Tư đang nói chuyện với ai đó, thái độ vui vẻ vô cùng. Vì lá cây che mất nên tôi không nhìn rõ được là ai... nhưng mà... sao nhìn người đang ngồi trong kia thấy hơi quen quen mắt nhỉ? Là ai vậy cà?
Đợi dì Tư đi ra, tôi liền hỏi:
- Dì, dì nói chuyện với ai trong trỏng vậy?
Dì Tư vừa mở cổng vừa trả lời:
- Cậu Ba.
À hóa ra là cậu Ba...
- Cậu Ba là anh của cậu Tư nhà mình phải không dì?
Dì Tư nhìn tôi kiểu ngạc nhiên:
- Mày không biết cậu Ba hả... sao cậu nói cậu biết mày kìa?
Tôi sững sờ:
- Cậu Ba biết con?
- Ờ, cậu vừa mới nói với tao, hỏi mày kiếm được con chó chưa?
Con chó? Kiếm được con chó? Ấy... nói vậy... người tôi gặp ngoài vườn bữa đó... không phải là ma... mà là cậu Ba?
- Cậu Ba hỏi vậy thiệt hả dì?
- Chứ tao nói xạo với mày làm chi... mà có chuyện gì phải không?
Tôi có hơi lúng túng nhưng đối diện với ánh nhìn dò xét đầy cảnh cáo của dì Tư, tôi biết tôi không nói thì không được. Nghĩ nghĩ, tôi liền kể hết cho dì Tư nghe, nghe xong, dì cười phá lên:
- Hèn gì bữa đó tự dưng mày bệnh, tao còn tưởng mày trúng gió trúng thực chứ. Cậu Ba là vậy á, cậu vui tánh hay giỡn lắm.
Tôi bĩu môi, vui gì mà vui, ai vui chứ tôi vui không nổi, xém chút là hồn bay phách tán luôn rồi. Mẹ... giận ghê!
- Thôi leo lên, tao chở mày về, về lẹ lẹ còn làm công chuyện nữa, ở đó mà cà rỡn riết đi.
Dì Tư nhắc, tôi liền kéo phụ chiếc xe wave màu xanh với dì, vừa định leo lên ngồi để dì chở về thì một chiếc xe hơi màu đen dừng ngay trước đầu xe của tôi với dì. Lái xe mở cửa kính, như quen biết từ trước với dì, anh ta hỏi, thái độ hơi kênh kiệu:
- Ủa dì Tư, đi đưa quà cho ông nội dùm bác Hai hả?
Dì Tư bước xuống xe, dì vui vẻ trả lời:
- Dạ cậu Trung, tôi mới đem qua cho ông mà ông ngủ rồi.
À hóa ra đây là cậu Trung...
Cậu Trung nheo nheo chân mày, ý tứ không vui:
- Dì có nói xạo không vậy, mới giờ này mà ông nội ngủ rồi?
Dì Tư cười trừ:
- Tôi có nói xạo với cậu đâu, có cậu Ba ở trong với ông nữa, chính cậu ấy nói với tôi vậy mà.
- Anh Ba... ảnh trong đó?
- Dạ.
Cậu Trung nghe nhắc đến cậu Ba, môi cậu khẽ xếch lên, nụ cười có chút quái lạ. Thấy xe dì Tư cản trở, cậu liền bóp kèn "teng teng" rồi quát lớn:
- Dì đứng đó chi, chạy lại mở cửa cho tôi vào trong đi chứ?
- À dạ...
Nói rồi, dì Tư lật đật chạy tới mở cửa cho xe cậu Trung chạy vào. Chiếc xe hơi chạy thẳng vào trong sân, một tiếng cảm ơn cũng không có. Tôi nhìn dì Tư, thấy dì lầm bầm trong miệng, dì nói:
- Khó ưa thiệt chứ, ra vẻ ta đây ghê!
- Dì nói cậu Trung hả dì?
Dì Tư càu nhàu:
- Chứ nói ai nữa, đàn ông gì mà vô duyên thấy sợ, để coi chừng nào đẻ được con trai... Thôi về, leo lên xe, ở đây tao bực quá.
Thấy dì giận, tôi liền leo tót lên xe ngồi ngay ngắn, mà công nhận cậu Trung cũng láo thiệt, tới tôi còn thấy khó chịu nữa là nói gì dì Tư. Nhưng mà biết sao giờ, người ta là chủ cả lại có tiền, hóng hách một chút hay nhiều chút thì mình cũng phải chịu.
Vì bực mình nên suốt dọc đường về, dì Tư làu bàu chửi cậu Trung không thương xót. Mà giận cậu Trung thì thôi đi, cuối cùng giận lây sang cả tôi, báo hại tôi bị cho đi bộ về. Cũng hên là còn một khúc nữa là tới nhà, tôi cũng không tính là đi bộ quá nhiều. Vừa đi tôi vừa nghĩ tới đêm hôm kia gặp cậu Ba, may là bữa đó tôi không có nói xấu chủ nhà, chứ nếu không là tiêu tôi luôn rồi. Mà cậu Ba này chơi cũng ác thiệt, chơi mà chơi hù ma, chơi vậy mốt ai dám chơi chung với cậu nữa.
Đêm hôm đó, nửa khuya tôi nghe tiếng con Gấu sủa lên inh ỏi, mặc dù buồn ngủ lắm nhưng tôi vẫn ráng lết ra xem là có chuyện gì. Thấy con Gấu đứng ngồi không yên, tôi nghĩ là nó muốn đi nặng nên liền tháo xích cho nó chạy đi giải quyết nỗi buồn. Ngồi ngáp ngắn ngáp dài, tôi chợt thấy một bóng người nhỏ nhắn đang đứng ở ngoài cổng. Ban đầu tôi tưởng là người đi đường nhưng nhìn kỹ lại thì hình như là không phải. Bước lên vài bước nhìn cho kỹ, tôi giật mình khi phát hiện bóng người đó chính là mợ Tư Diệp... nhưng mà điều đáng sợ hơn nữa... mợ Tư Diệp hình như... hình như đang nói chuyện với một ai đó, biểu cảm có chút... kích động thì phải.
Người kia là ai nhỉ? Sao mợ Tư phải lén lút nửa đêm ra ngoài nói chuyện như vậy?
Tôi sợ bị phát hiện nên liền núp vào một góc, hai người bên ngoài mãi nói chuyện nên chắc chắn sẽ không thấy được tôi. Chợt, người đang nói chuyện với mợ Tư bỗng dưng mở cửa cổng bước vào, trong lúc tôi còn đang ngỡ ngàng thì gương mặt người kia từ từ hiện rõ...
Ơ, đây không phải là cậu Ba à? Đây hình như là... là cậu Ba nhà này mà? Cậu Ba và mợ Tư? Đùa nhau à, đùa tôi á?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.