Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 70: Tìm kiếm truyền tống trận





Còn có một ít pháp khí, bảo khí di động ở trên bầu trời Đại Hoa thành, còn có linh cầm dị thú bay qua nhảy lại, làm cho nhiều thường dân tầm thường hâm mộ không thôi.
“Thật là phồn hoa a, đây là thủ đô Tề quốc, nhân khẩu chỉ sợ vượt qua trăm vạn a”
Lôi Đình vẻ mặt đạm mạc, thỉnh thoảng lưu ý động tĩnh quanh đó, lạnh nhạt nói: “Không chỉ dừng lại trăm vạn, nhân khẩu Đại Hoa thành đã vượt qua một ngàn ba trăm vạn, là thủ đô có nhân khẩu nhiều nhất trong 7 nước Vân Châu”
Tần Thiên sợ hãi than nói: “Một ngàn ba trăm vạn, đó là một con số khổng lồ a”
Lôi Đình phát hiện một bố trang (cửa hàng quần áo), mang theo Tần Thiên đi vào đó.
Một lát sau, Tần Thiên thay đổi một bộ đồ mới tinh, cả người tinh thần tăng gấp trăm lần, tuấn lãng mê hoặc lòng người, khí chất so với dĩ vãng có bất đồng rất lớn.
Từ khi Tần Thiên rời khỏi tiểu trúc Thiên Y, tiến vào Huyết Sát động phủ, thể chất Tần Thiên càng trở nên mạnh mẽ, người cao lớn hơn rất nhiều, y phục trên người đã sớm không vừa cỡ nửa rồi.
Chỉ vì luôn luôn bị đuổi bắt mà chạy trốn vào thâm sơn hoang dã, căn bản là không có cơ hội thay đổi quần áo.
Lôi Đình thì thay một bộ thanh sam, cũng không hề giống như trước nữa.
“Vì sao dẫn ta tới Đại Hoa thành này, là muốn ẩn thân tại phố thị sao?”

Tần Thiên tò mò nhìn mọi vật trong thành, hỏi nổi nghi ngờ trong lòng.
“Vân Châu có 7 nước, cùng với bát hoang hoàn toàn bất đồng.
Tần Thiên không hiểu nói: “Cái này có quan hệ gì tới chạy nạn của chúng ta sao?”
Lôi Đình trợn mắt nhìn Tần Thiên một cái, hừ nói: “Tự nhiên có quan hệ, trước mắt Vân Châu đã bị phong tỏa không vực, có bốn nơi đại hiểm yếu ngăn trở, chúng ta nếu không nhanh chóng rời khỏi Vân Châu, sớm muộn gì cũng rời vào trong tay thập đại môn phái”
Tần Thiên thấp giọng nói: “Lôi Đình đại ca phi thiên độn thổ, không gì không làm được, chẳng lẻ còn không đi ra khỏi Vân Châu sao?”
Lôi Đình cười lạnh nói: “Rời khỏi Vân Châu không khó, điều cần nhất phải nghĩ là không cho thập đại môn phái phát hiện ra, cũng không dễ dàng như vậy được. Trước đây, bởi vì do Vân Châu có bốn nơi hiểm yếu, nếu muốn đi thông ra ngoại giới, phương thức đơn giản nhất chính là không gian khiêu dược, từ hư không mà vào. Hôm nay, bởi vì quan hệ tới ngươi, thập đại môn phái đã phong tỏa không vực Vân Châu. Những người khác ra vào điều không bị ảnh hưởng, mà ngươi chỉ cần tới một khu vực nào đó, lập tức sẽ bị thập đại phái phát hiện. Trước đây, ta dẫn ngươi đi Xích Huyết cốc là tính dựa vào nơi này mà đi qua, nhưng cái hiểm yếu nhất chính là thiên hiểm, xa xa so với trong tưởng tượng còn muốn đáng sợ hơn rất nhiều”
Lần này, cuối cùng Tần Thiên cũng hiểu ra, tình thế so với trong tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng rất nhiều.
“Không vực bị phong tỏa, nơi hiểm yếu lại khó khăn, chúng ta nên rời đi như thế nào đây?”
Lôi Đình nhìn một tòa tháp cao xa xa, vẻ mặt có chút kỳ lại.
“Truyền thuyết, bên trong Đại Hoa thành có truyền tống trận, có khả năng trực tiếp truyền tới bát hoang cửu châu của đại lục Khởi Nguyên”
“Truyền tống trận ở đâu?”
Vẻ mặt Tần Thiên lộ hưng phấn, tìm được truyền tống trận, là có thể thoát khỏi sự vây bắt của thập đại môn phái.
Lôi Đình lắc đầu nói: “Đối với Vân Châu thì ta không quen thuộc lắm, chỉ có thể từ từ tìm kiếm mà thôi”
Tần Thiên nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Cao thủ thập đại môn phái có thể hay không đuổi theo tới đây?”
“Có, nhưng không nhanh như vậy, nhiều nhất chỉ một lát nữa, bọn họ sẽ biết được ngươi ở nơi này. Bởi vì, bọn họ đã phong tỏa khí tức bổn mạng của ngươi, ngươi không cách nào tự mình thu liễm hoặc là giấu diếm được, trước khi thay đổi khí tức, ngươi cho dù trốn nơi nào bọn họ cũng truy tới”
Tần Thiên nghi hoặc nói: “Ta đến khi nào a, có lẽ cần phải có thực lực đến độ nào, mới có thể thay đổi được khí tức của mình?”
“Chờ ngươi tu luyện tới cảnh giới Thông Linh là có thể che dấu khí tức, tu luyện tới cảnh giới Vạn Tượng, là có thể thay đổi được khí tức”
Lôi Đình bước nhanh hơn, mang theo đồ vật này nọ một đường đi thẳng về phía trước, tựa hồ phát hiện cái gì đó.
Tần Thiên nhanh chóng đuổi theo sai, hỏi: “Cảnh giới Thông Linh là như thế nào, cảnh giới Vạn Tượng là chỉ cái gì?”
Lôi Đình thả bước chậm lại, ánh mắt khóa chặt trên người một lão giả mặc áo xám tro, đi theo một đoạn rất xa.
“Khởi Nguyên thư, Tạo Hóa đồ, Bất Diệt hồn, Trường Sinh phách. Cảnh giới Khởi Nguyên chia làm: Trúc cơ, Khí biến, Chân nguyên, Thông linh, Chân cương, Kim đan, Nguyên anh, Độ kiếp, Quy nhất, chín đại cấp bậc, Thông Linh cảnh thuộc tầng 4. Tạo Hóa cảnh được phân chia thành: Thần biến, Thiên nhân, Vạn tượng, Không gian, Thời gian, Tạo vật, Thiên cơ bảy đại cấp bậc, Vạn Tượng thuộc tầng 3. Ngươi hiện tại vừa mới bắt đầu tu luyện, thuộc về giai đoạn Trúc Cơ”
Lúc này, lão giả mặc xám tro tiến vào một gian miếu thờ.
Lôi Đình theo sát phía sau, đi tới bên ngoài ngôi miếu, chỉ thấy tại trên tấm bảng hiệu viết 3 chữ màu vàng – Phổ Độ tự.
Bên trong miếu hương khói vô cùng nhiều, người đến người đi.
“Chùa miếu nguyên phải ở Phật giới, đây là thời kỳ viễn cổ, đại năng Phật giới đến truyền giáo, được lưu lại cho đến giờ”
Thanh âm Lôi Đình không lớn, lại làm cho Tần Thiên rất ư là kinh ngạc.
Thời kỳ viễn cổ, nghe qua thì đã xa xưa rồi, Lôi Đình sao lại biết những điều này nhỉ?
Tần Thiên đi vào bên trong Phổ Độ tự, lúc này Phật âm mênh mông cuồn cuộn, ánh sáng mờ mờ, tựa như có chân Phật tồn tại, che chở muôn dân.
Lôi Đình kéo Tần Thiên đi vào hậu viện, xuyên qua mấy tầng cửa đá hình bán nguyệt, đi tới một tiểu viện u tĩnh, chỉ thấy phía trước chợt lóe ánh sáng nhàn nhạt, một vị lão giả mặc xám tro ẩn người vào trong rừng.
Lôi Đình chậm rãi tiến lên, trong nội viện này cây cối không nhiều lắm, nhưng rất thẳng hàng ngay lối, vô cùng có quy luật, mơ hồ lộ ra vẻ huyền diệu nào đó.
Tất cả những cây cối này đều là loại cổ thụ ngàn năm, thân cành lớn đến nỗi không tính được, phong cách cổ xưa cứng cáp, lộ ra một cổ đường vận.
Tần Thiên nhìn thấy mảnh rừng cổ thụ này, trái tim bắt đầu không thể khống chế được mà nhảy loạn lên, bùm bùm tựa như trống trận vậy, làm cho nhiệt huyết Tần Thiên như sôi trào lên.
“Trong rừng có cổ quái”
Tần Thiên thanh âm rất nhỏ, nhưng làm Lôi Đình rất là kinh ngạc.
Lấy tu vi của Lôi Đình, hắn tự nhiên nhìn ra được mảnh rừng cổ thụ này không tầm thường.
Nhưng, Tần Thiên cơ hồ không tính là một tu luyện giả, hắn làm sao biết được trong rừng có điểm cổ quái.
Bắt lấy cánh tay Lôi Đình, Tần Thiên đi vào mảnh rừng cổ thụ, ánh mắt lộ ra thần thái làm người khác không giải thích được.
Lôi Đình chần chờ một chút, không ngăn cản, đi theo bên cạnh Tần Thiên khi thì rẽ trái rồi rẽ phải, trước sau tới lui, đi một hồi, đột nhiên trước mắt sáng ngời, xuất hiện một khoảng đất trống.

Hoa tươi vờn quanh, màu xanh hoa cỏ mượt như tấm thảm, giữa khoảng đất trống kia dựng một tấm bia đá, nhưng bề mặt lại không có bất kỳ một chữ nào cả.
Lôi Đình có chút kinh ngạc, cẩn thận nhìn kỹ chung quanh, ai ngờ lại bị một trảo của Tần Thiên nắm chặt.
“Không nên tới gần, ta có một loại dự cảm, đây là nơi đại hung”
Tần Thiên dự cảm được là do trái tim không chết kia, nói về cái này tựa hồ có chút mâu thuẫn a.
Lúc nãy, trái tim bất tử kịch liệt nhảy lên, làm cho Tần Thiên nhiệt huyết sôi trào, là hiện tượng từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua.
Hiện tại, trái tim không chết vừa phát ra cảnh cáo nghiêm trọng, mách bảo Tần Thiên không nên đi tới gần tấm bia đá kia.
Lôi Đình có chút nghi ngờ, nhìn kỹ Tần Thiên mấy lần, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, nên cũng không dám vọng động.
Lúc này, trong khu rừng u ảnh đung đưa, hàn phong nhảy múa, làm Lôi Đình cùng Tần Thiên chú ý đến nó.
Những u ảnh kia tựa như thật như ảo, như mộng như sương.
Lôi Đình cùng Tần Thiên đánh mắt nhìn lại, toàn bộ không thấy đâu nữa.
Di dời ánh mắt, u ảnh kia lại tiếp tục đong đưa, quả thực cực kỳ quỷ dị.
Tần Thiên có chút bất an, vội nắm tay Lôi Đình thật chặt, thấp giọng nói: “Đây là cái gì a?”
Lôi Đình sắc mặt động dung, quái sự như thế đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhưng so với Tần Thiên lại trấn định hơn nhiều.
“Tâm như bàn thạch, không vì vật động”
Tần Thiên tâm thần chấn động, tâm tình thoáng cái tĩnh táo lại rất nhiều.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.