Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 92: Chương 92




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Trì Văn Chi?"
Trở lại căn biệt thự cho thuê, Đường Na nhíu mày nhìn tờ giấy trong tay.
Nói đến họ Trì, bên cạnh cô có người họ Trì, nhưng trời đất rộng lớn, họ Trì nhiều như vậy... Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
"Có cần bảo Viên Mộng điều tra cái tên này không?" Cô hỏi.
"... Nói sau đi."
Đường Na trả tờ giấy lại cho anh, nhìn anh im lặng gấp tờ giấy gấp hạc, cẩn thận bỏ vào trong túi.
Một lát sau, người quản lý mà Ngu Trạch hẹn đến, người này biết nói tiếng Trung, trong lòng cũng đo đếm được căn nhà cũ có một đống chuyện ma quái kia đáng gia bao nhiêu tiền nên đưa ra cái giá rất hợp lý.
Lúc hai người đang ký hợp đồng, Đường Na đi ra ngoài sân, một con chim nhỏ không rõ tên đáp xuống tảng đá lớn cạnh ao nước nóng, trong miệng nó ngậm một quyển hộ chiếu.
Đường Na vươn tay, chim nhỏ liền nhả mỏ để hộ chiếu rơi xuống tay cô.
"Đồ ngài Trác gửi." Miệng chim nhỏ phát ra tiếng người, giương cánh bay về phía trời cao.
Đường Na cầm hộ chiếu của mèo yêu quay lại phòng khách, Ngu Trạch đã ra ngoài tiễn quản lý, chờ anh quay lại phòng khách, cô đưa hộ chiếu cho anh.
Lúc Ngu Trạch mua vé máy bay cho mèo yêu, Đường Na quay về cửa hiên, tâm trạng phức tạp nhìn cây anh đào phồn hoa rực rỡ.
Tuy rằng cô đã mua căn nhà này, có thể đến đây ở bất cứ lúc nào, nhưng cô còn cơ hội quay lại không?
"Đã mua xong vé rồi, chuyến một lúc ba giờ." Tiếng Ngu Trạch từ phía sau truyền đến.
Đường Na không do dự dời mắt, đi về phòng khách.
"Vậy đi thôi."
Trở về chiến trường.
Chỉ cần là nơi có người thì không thể giấu được tin tức.

Trước khi chuyến bay của Đường Na và Ngu Trạch hạ cánh nửa giờ, sân bay thủ đô chật ních phóng viên và tay săn ảnh nghe tin mà đến.
Vu Tâm và Từ Sài lại tiếp tục oan gia ngõ hẹp chạm mặt giữa đám người, phía sau hai người đều là các paparazzi nhỏ trong phòng làm việc của mình, đến sân bay làm cái gì, không cần nói cũng biết, mọi người đều ôm chung một mục đích.
Bọn họ tới muộn, vị trí chụp ảnh tốt nhất bên ngoài lối ra đã không còn, nhìn thấy hai ông lớn trong giới, đám paparazzi tập trung ở lối ra tự giác nhường ra một chỗ trống, đủ để cho một bên đi đến.
Vị trí gần nhất, tốt nhất chỉ có một, nhưng người đến lại có hai bên, Từ Sài và Vu Tâm giằng co, paparazzi đằng sau bọn họ cũng không dám di chuyển.
Từ Sài vừa nhìn thấy Vu Tâm là khó chịu, anh ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngọn gió nào đưa phóng viên lớn chỉ chụp tin tức lớn đến đây thế kia?"
Nội tâm Từ Sài: Tên chó già đáng giận, chắc chắn đến đây để tâng bốc lấy lòng, thật sự là bụng dạ khó lường!
Bên ngoài nhiều người nhiều miệng, Vu Tâm cũng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ôi, đây không phải hậu bối tiền đồ vô lượng của tôi đấy sao? Gần đây cậu tung được vài tin lớn, tôi cũng không dám tự xưng phóng viên lớn trước mặt cậu đâu!"
Nội tâm Vu Tâm: Sao tên khốn họ Từ cũng tới? Quả nhiên cậu ta tới tranh sủng với Tiểu Tâm Tâm này, thật sự là đáng chết!
"Anh khiêm tốn quá, anh không chỉ là tiền bối của tôi, còn là 'Lão' tiền bối!"
Nội tâm Từ Sài: Chó già xảo trá, một bó tuổi rồi, mau mau về hưu nhường cơ hội cho người trẻ tuổi (ví dụ như tôi)!
Vu Tâm nói: "Không chỉ nhiều kinh nghiệm, mà tuổi cũng nhiều!"
Từ Sài sửng sốt, sau đó tỉnh táo lại, nguy rồi!
Ngay sau đó, Vu Tâm tự xưng là "tuổi cũng nhiều" chạy thoắt một cái đến chỗ trống, đám paparazzi phía sau anh ta cũng nhanh chóng đuổi kịp, chớp mắt đã lấp đầy chỗ trống.
Vu Tâm ra vẻ tiếc hận, nhưng mà vẻ mặt cười trộm thế nào cũng che giấu không được: "Lớn tuổi rồi, không thể đứng lâu, cứ phải dựa vào cái gì đó mới thoải mái, bây giờ người biết kính già yêu trẻ như cậu không còn nhiều đâu!"
Từ Sài đen mặt, vô sỉ, quá vô sỉ! Anh ta không thắng được chó, bởi vì chó không có liêm sỉ!
Anh ta xoay người, cắn răng nói: "Đi!"
"Đi? Chúng ta không canh?" Tay săn ảnh Từ Sài dẫn theo nghi ngờ hỏi.

"Sao không canh? Đổi chỗ canh!" Từ Sài nhìn quanh một hồi, đi thẳng tới chỗ một người đàn ông cầm máy ảnh trước rào chắn, vỗ vai anh ta: "Người anh em, dịch ra một chút."
Tuy rằng Từ Sài cười tủm tỉm, nhưng paparazzi bị vỗ vai không cười nổi.
Hai bên đều là người, anh ta dịch đi đâu giờ?
Anh ta do dự một lát, lo lắng tương lai còn dài của mình, chỉ có thể tức giận nhường chỗ.
Từ Sài dẫn theo người của mình lập tức lấp đầy chỗ trống đó.
Paparazzi kia chỉ có thể bất đắc dĩ tìm chỗ khác.
Tranh chỗ đứng, giành tin tức... Paparazzi nào mà không từng như thế? Chỉ có thể nhịn, nhịn đến khi anh ta cũng có thể vỗ vai người mới, cười tủm tỉm nói "nhường chút".
Vu Tâm nhìn lối ra chưa có người đi ra, nói: "Bây giờ Ngu Trạch đang rất nổi tiếng trong nước, đoán chừng concert sẽ được tổ chức vào cuối năm nay."
Đám paparazzi bên cạnh anh ta không dám đáp lời, bởi vì bọn họ biết, Vu Tâm không phải đang nói chuyện với bọn họ.
Cách bốn năm người đón máy bay, Từ Sài không chút để ý nói: "Tuần lưu diễn cả nước chạy không thoát đâu, ai bảo người ta vừa có thực lực vừa có may mắn chứ?"
Vu Tâm hỏi: "Gần đây đại sư liên lạc với cậu không?"
Từ Sài cảnh giác, trước tiên hỏi lại: "Anh thì sao?"
"Gần đây tôi khá bận, cũng không chú ý... HÌnh như chưa từng liên lạc." Vu Tâm liếc nhìn vẻ mặt của Từ Sài.
Hai người đều đang quan sát lẫn nhau, nhìn thấy nét mặt bình tĩnh của đối phương, bọn họ cũng yên lòng trở lại.
Không liên lạc với ai là tốt rồi! Chỉ sợ liên hệ với một bên...
"Đại sư bận rộn như vậy, nào có thời gian chơi đùa với chúng ta!" Từ Sài nói.

Vu Tâm vừa lòng nói: "Cậu hiểu là tốt rồi."
"Nghe nói gần đây chị dâu có tin mừng, xem ra anh đã khỏi bệnh rồi, thật sự chúc mừng nhé!" Từ Sài cố ý đâm chỗ đau của anh ta.
Nhiệt độ xung quanh bất chợt giảm mấy độ.
Ai chẳng biết tin tức ồn ào Vu Tâm đi Thái Lan chữa thận hư?
Vu Tâm:... Đồ chó má ngày càng chó.
Anh ta cắn răng cười nói: "Cũng nhờ có thú len chọc của đại sư! Sứa khỏe không ổn còn có thể chữa, lòng người hỏng rồi chạy chữa không xong, Tiểu Từ cậu phải cẩn thận nhé!"
Từ Sài nói: "Cái này không nhọc phóng viên lớn quan tâm, sức khỏe tôi dồi dào, chắc chắn sẽ sống tốt, sống lâu."
"Tôi cũng nghĩ thế." Vu Tâm nói: "Nhưng mà cũng đừng sống lâu quá, dù sao... Tai họa lưu ngàn năm ấy thôi!"
Từ Sài:... Vu lão cẩu đáng chém ngàn đao.
Mấy người qua đường đứng ở giữa bị buộc nghe hết đoạn bát quái: Không dám động, không dám động, cảm giác vi diệu như phi tần hậu cũng đấu võ mồm với nhau là thế nào đây?
Cuộc đấu đá âm thầm của hai người bị một tiếng "ra rồi" kích động cắt ngang, không cần chính bọn họ giơ máy ảnh, đám paparazzi bên cạnh cũng đã bắt đầu bấm máy.
Trong tiếng thét chói tai, Ngu Trạch mặc một cây đen tay trái nắm tay công chúa nước ngoài tóc vàng, tay phải kéo vali màu bạc bước nhanh theo lối ra ra ngoài, phía sau ngoài những người đồng hành liên tục chụp ảnh, còn có một cô gái tóc đen dài ngang vai, vẻ mặt mờ mịt đuổi theo Bách Đế Na.
Xem vẻ mặt và tuổi tác không giống trợ lý, tuy rằng không hiểu sao cô ấy xuất hiện bên cạnh Ngu Trạch và Đường Na, nhưng không khiến quá nhiều người chú ý.
Ánh mắt mọi người đều ở trên người hai người rực rỡ chói mắt.
"Ngu Trạch! Ngu Trạch! Ngu Trạch!"
Fan của Ngu Trạch khàn cả giọng gọi tên thần tượng.
Nhận được tin tức Ngu Trạch và Bách Đế Na về thủ đô đầu tiên là phóng viên, không biết là ai để lộ tin tức ra ngoài, fan Ngu Trạch cũng chen chúc đến, nhìn khắp sảnh sân bay rộng lớn đều là fan của Ngu Trạch, các cô ấy giơ máy quay nặng trịch, vừa điên cuồng bấm máy vừa cao giọng thét chói tai, mắt thấy trật tự càng ngày càng loạn, một đám nhân viên sân bay mặc đồng phục bảo an chạy tới duy trì trật tự.
Vào lúc Ngu Trạch từng nổi tiếng, bên ngoài lối đi cho hành khách đông nghịt fan của anh, mà hiện tại, không chỉ lối đi cho hành khách, mà gần như toàn bộ sảnh sân bay... Trong tầm mắt đều là nhóm Bột Cá (fan của Ngu Trạch) cùng với fan CP Công Chúa Phò Mã với vẻ mặt kích động.
Đây là sức mạnh của đỉnh lưu, Từ Sài nhìn mà líu lưỡi, ngay cả Bạch Á Lâm xuất hiện lúc này cũng không thể gây ra náo động lớn như vậy.

Phóng tầm mắt giới giải trí, còn có ai có thể đối chọi với anh?
Xe bảo mẫu của Ngu Trạch đỗ ngay bên ngoài lối vào sân bay, trong ánh đèn flash lóe lên không ngừng, ba người Ngu Trạch lần lượt lên xe.
Đường Na phát hiện hai vị vua cánh săn ảnh đang ở phía trước đám đông chen chúc, ngó đầu nhìn vào trong xe, cô ấn cửa kính xe xuống, cười ra hiệu hai người qua.
Từ Sài và Vu Tâm vội vàng đi tới, hai người ai cũng không nhường ai, sợ bị tụt lại, đọ vai chen sát cửa xe bảo mẫu.
Đường Na nở "nụ cười khéo léo của Bách Đế Na", nói: "Hai người chính là Từ Sài và Vu Tâm? Tôi từng nghe em gái nói chuyện của hai người, con bé không gây rắc rối cho hai người chứ?"
Đường Na: Câu hỏi chí mạng, hai người trả lời cẩn thận.
"Không hề! Không hề!" Từ Sài và Vu Tâm dường như cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm ẩn đối với mạng sống của mình, người này lắc đầu mạnh hơn người kia.
"Em gái cô đây ngoan ngoãn hào phóng, người gặp người thích, ngược lại là tôi gây rắc rối cho cô bé!" Vu Tâm lấy lòng nói: "Đã lâu rồi tôi chưa gặp cô bé, rất nhớ cô bé, trước kia cô ấy rất thích gọi tôi là Tiểu Tâm Tâm..."
Từ Sài ở bên cạnh không nhịn được nôn một tiếng, da mặt Vu lão cẩu chắc chắn làm bằng vỏ cây!
"Tiểu Từ, cậu làm sao vậy, ở trước mặt khách quý cậu còn nôn, không biết còn tưởng rằng cậu thai nghén đấy!" Vu Tâm không vui nói.
Từ Sài giơ tay sờ ngực, nói: "Xin lỗi, xin lỗi... Có thể là nghe được lời nói khiến người ta buồn nôn, con người tôi da mặt mỏng, không kìm được miệng, trong lòng không nhịn được!"
Thiếu nữ mèo yêu mờ mịt nhìn Vu Tâm và Từ Sài đấu võ mồm, lấy kih nghiệm của cô ấy, thật sự không rõ hai người trông như địch lại như bạn này rốt cuộc có quan hệ như thế nào.
Vu Tâm hận không thể dùng ánh mắt đào mấy cái động trên người Từ Sài, Từ Sài đã nhìn thiếu nữ tóc đen trong xe đặt câu hỏi: "Trông cô đây hơi lạ mắt, không phải người giới giải trí..."
Đường Na dùng thân phận "bạn bè" tránh nặng tìm nhẹ trả lời câu hỏi này rồi nói: "Tôi còn chút việc..."
"Đi đi! Không chậm trễ mọi người!" Vu Tâm nói: "Xin thay tôi hỏi thăm đại... cô Đường Na nhé!"
Từ Sài cũng chen lại gần, nói: "Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, nếu rảnh rỗi xin hãy nhận cuộc phỏng vấn của phòng làm việc Từ Sài!"
Vu Tâm thật sự muốn nhổ vào mặt anh ta, tên cẩu tạp chủng này, không thấy anh ta đang nói chuyện với công chúa và phò mã sao!
Đường Na mỉm cười đồng ý rồi đóng cửa sổ xe lại.
Tài xế ngồi ở ghế lái thế này mới dám nói với bọn họ: "Thầy Ngu, cô Bách Đế Na, giờ chúng ta đi đâu?"
Ngu Trạch đã hứa dẫn mèo yêu đi gặp "chủ nhân", anh im lặng một lát rồi báo địa chỉ của nhà họ Ngu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.