Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 81: Chương 81




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay lúc anh vừa định hôn lên môi cô, đám người đột nhiên ồ lên: "Nữ vương đến rồi!"
Ngu Trạch vô thức dừng lại.
Cô đợi đến không kiên nhiên, trực tiếp lại gần, hôn lên môi anh.
Cô hài lòng hạ mũi chân kiễng lên, ranh mãnh nói: "Lần sau nhớ chủ động hôn em đấy."
Không đợi Ngu Trạch nói gì, cô đã đi theo những du khách bên cạnh hoan hô: "Nữ vương!"
Ngu Trạch bất lực nhìn khuôn mặt trẻ con của cô, trong lòng tràn ngập yêu thương không biết như thế nào cho phải.
Khi yêu một người, tâm trạng sẽ dễ dàng thay đổi theo cảm xúc của cô, anh cảm thấy cô xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp trên đời, cũng mong tất cả những điều tốt đẹp này sẽ do chính tay anh đưa ra.
Anh cảm thấy mình đang thay đổi vì cô, cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận sự thay đổi này.
Anh cũng có thể cảm nhận được cô cũng đang thay đổi vì mình.
Bọn họ đều vì nhau mà biến thành người tốt hơn, đây là tình yêu tuyệt vời nhất.
Một đoàn xe do Land Rover Range Rover dẫn đầu từ từ chạy qua. Chiếc Land Rover màu đen thứ hai là xe của Nữ vương. Đường Na còn chưa nhìn thấy Nữ vương đã nhìn thấy găng tay trắng của Nữ vương thò ra khỏi cửa kính xe, vẫy tay chào những khách du lịch bên đường.
Chiếc Land Rover phía sau Nữ vương cũng có người. Khi chiếc xe đến gần, Đường Na nhìn thấy Vương tử và Vương phi trong xe, trong xe phía sau là Công chúa và Vương tử chưa kết hôn.
Sự phô trương của vương thất Barillo kém hơn hoàng gia Anh rất nhiều, Đường Na thấy có hơi keo kiệt, xem ra tình hình kinh tế của đất nước này quả thực không được tốt cho lắm.
Đoàn xe lần lượt dừng lại trước quảng trường lớn nơi Đường Na đang xếp hàng, Nữ vương và gia đình bước xuống xe, vừa vẫy tay chào mọi người vừa bước vào căn phòng ở đầu đội ngũ xếp hàng.
Một lúc sau, bảo vệ ở cửa bắt đầu cho người vào.
Phần lớn thời gian được gặp Nữ vương không lâu, dù sao yêu cầu của nhiều người chỉ là được chụp ảnh chung với gia đình Nữ vương rồi đăng lên INS để khoe khoang mình là bạn tốt với Nữ vương một nước.
Cặp đôi xếp hàng trước mặt Đường Na đang nói về việc nên sử dụng cơ hội chụp ảnh quý giá với Vương tử hay Nữ vương.
Hiện tại Đường Na đã hiểu cái gọi là cuộc tuần tra thứ năm thực chất là một "điểm tham quan văn hoá" do Nữ vương tạo ra nhằm thu hút khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới.
Đường Na gần như đồng tình với Nữ vương, để thúc đẩy GDP của đất nước, bà thực sự là lo lắng hết lòng.
Sau hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng đến lượt Đường Na và Ngu Trạch bước vào phòng.
Ở cửa, cảnh sát trang bị súng thật và đạn thật sờ s0ạng người hai người mấy lần, sau khi tìm thấy mithril của Đường Na, cảnh sát cau mày hỏi: "Đây là cái gì?"
"Viên đá may mắn của tôi." Đường Na nói.
Viên cảnh sát nhìn cô đầy nghi ngờ, lấy những viên đá trong túi quần của cô ra, cho vào một chiếc hộp nhỏ.
"Tôi sẽ trả lại cho cô khi ra ngoài." Người cảnh sát nói, đặt chiếc hộp nhỏ lên kệ để đồ bên cạnh.
Đường Na không để bụng đi về phía Nữ vương đang ngồi trên bục cao.
Cô và Ngu Trạch bước lên đài cao, một nhà Nữ vương đang ngồi trước một bàn dài, Nữ vương và vợ chồng Vương tử quản lý biểu cảm rất tốt, nhưng bốn người con trai và con gái của Vương tử hơi buồn chán, Đường Na đi thẳng tới trước mặt Nữ vương Evans đang mỉm cười với cô, trực tiếp ngồi xuống trước mặt bà ấy.
Ngu Trạch ngồi xuống bên cạnh cô, đối diện anh là Vương tử Ellen.
"Chào mừng đến với đất nước của chúng tôi." Nữ vương Evans khẽ cười nói.
"Làm sao bà biết tôi không phải người ở đây?" Đường Na tò mò hỏi.
"Nếu Balliro có một cô gái xinh đẹp như vậy, hai cháu trai của tôi đã kết hôn từ lâu rồi." Nữ vương cười nói.
Đường Na nghiêng đầu nhìn hai vị Hoàng tử đang ngồi ở mép, cả hai đều thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô, Đường Na lễ phép cười, vị Hoàng tử tóc đỏ trẻ tuổi hơn lập tức đỏ cả tai.
"Tôi đến đây để nói chuyện làm ăn với bà." Đường Na nói thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn mua một hòn đảo."
"Mua một hòn đảo?" Nữ vương Evans có hơi ngạc nhiên, nói, "Tôi nghĩ môi giới bất động sản của chúng tôi rất sẵn lòng giúp cô."
"Không, hòn đảo tôi muốn mua là Rouffach."
Đường Na còn chưa nói hết, những người trên bàn đều nhìn về phía cô.
Nụ cười trên mặt Nữ vương dần dần biến mất: "Cô đang nói đùa."
"Tôi muốn xây dựng một khu nghỉ mát trên đảo, vì vậy tôi muốn có tất cả quyền tài sản trên đảo..."
"Tiên sinh." Nữ vương ngẩng đầu nói với cảnh sát vũ trang đang đợi lệnh bất cứ lúc nào ở nơi không xa.
Cảnh sát vũ trang lập tức đi tới.

Đường Na thờ ơ, nhìn vào mắt Nữ vương nói: " Vì thế tôi sẵn sàng trả năm mươi triệu đô la."
"Nữ vương, có cần gì không?" Cảnh sát vũ trang đến trước bàn.
"Mời hai vị khách này ra ngoài." Nữ vương nói.
"Bảy mươi triệu đô la." Đường Na nói.
"Thưa cô, thưa anh, làm ơn theo tôi ra khỏi đây." Cảnh sát vũ trang nhìn Đường Na.
"Tám mươi triệu đô la."
"Thưa cô, xin đừng như thế." Cảnh sát vũ trang vươn tay về phía Đường Na.
"Một trăm triệu."
"Chờ đã." Nữ vương vung tay lên.
Nhìn đi, nhà triết học nổi tiếng huyết tinh ma nữ đã nói từ lâu, chỉ cần có tiền thì dù là ma nữ hay Nữ vương cũng phải chạy vòng vòng cho cô.
Bà cau mày nhìn Đường Na: "Tại sao cô muốn bỏ số tiền này mua đảo Rouffach?"
Một trăm triệu đô la, ngay cả một hòn đảo nhỏ ở Fiji cũng có thể mua được vài cái, tại sao cô lại mua một hoang đảo đầy thổ dân man rợ?
"Có lời." Đường Na lấy danh thiếp mà Julian đưa từ trong túi ra, đặt lên bàn của Nữ vương: "Thực ra, tôi quyết định tài trợ cho nghiên cứu của nhà nhân loại học này."
Nữ vương híp mắt nhìn cái tên trên danh thiếp, bà có ấn tượng với cái tên Julian Farrow, đây không phải là học giả mấy lần bị trục xuất vì đến gần đảo Rouffach trái phép sao?
"Tổ chức nhân quyền sẽ không cho phép cô làm hại người dân bản địa trên đảo." Nữ vương nói.
"Tôi nói tôi muốn làm hại bọn họ khi nào?" Đường Na nói: " Tôi sẽ dạy bọn họ cách hòa nhập vào xã hội hiện đại, sẽ xây dựng trường học trên đảo, mời giáo viên... những chiến binh nhân quyền có trình độ học vấn cao đến làm giao viên. Bọn họ có phẩm chất đạo đức cao thượng, chắc sẽ không để ý tôi trả bao nhiêu tiền lương đâu nhỉ? Ở Trung Quốc, hành vi này được gọi là dạy học tình nguyện."
"Cô đến từ Trung Quốc?" Nữ vương Evans liếc nhìn cô và Ngu Trạch: "Đây là bạn trai của cô?"
"Chúng tôi hợp lắm à?" Đường Na lập tức ngả vào người Ngu Trạch.
"Bạn gái của cậu đúng là một cô gái thú vị." Nữ vương cười nói.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Ngu Trạch nắm chặt tay Đường Na.
"Mặc dù ý tưởng của cô rất sáng tạo nhưng tôi vẫn phải đả kích tính tích cực của cô. Trước cô, đã có rất nhiều người muốn cảm hoá đám thổ dân kia, nhưng cô có biết kết quả là gì không?" Nữ vương Evans nói: "Trong một trăm năm kể từ khi phát hiện ra thổ dân, mười sáu người đã lên đảo cả hợp pháp hay bất hợp pháp nhưng không ai sống sót trở về, ngay cả máy bay của chúng tôi bay qua đảo Rouffach cũng sẽ bị thổ dân tấn công, chứ đừng nói đến những chiếc thuyền tiếp cận. Mới năm ngoái, chúng tôi đã có hai ngư dân bị thổ dân dùng cung tên bắn chết vì đến quá gần vùng biển của đảo Rouffach."
"Julian sẽ giải quyết."
Nữ vương lắc đầu: "Xin lỗi, cái này..."
"Tôi sẽ thêm hai mươi triệu nữa, tôi muốn hòn đảo này vĩnh viễn... Quyền tài sản? Quyền phát triển? Loại này phải nói như thế nào?" Cô suy nghĩ không đến hai giây, lập tức cảm thấy không kiên nhẫn: "Dù sao bà biết ý tôi rồi đấy, một trăm hai mươi triệu đô la, tôi có thể nói thẳng, ngoại trừ tôi, sẽ không còn người nào ra giá cao như vậy để mua đảo đâu."
"Thưa cô, không cố ý xúc phạm..." Nữ vương mỉm cười, đôi con ngươi xanh xám của bà liếc cô từ trên xuống dưới: "Cô có chắc mình đủ khả năng trả một số tiền lớn như vậy không?"
"Bà đang xúc phạm tôi." Đường Na giơ tay Ngu Trạch lên: "Bà có biết người đàn ông này là ai không?"
"... Ai?"
Ngu Trạch muốn ấn tay cô xuống nhiều lần nhưng không thành công.
"Người đứng thứ tư trong danh sách những người giàu nhất Trung Quốc của Forbes năm nay..."
Đôi mắt của Nữ vương sáng lên.
"Con trai cả." Đường Na nói: "Bà biết tôi là ai không?"
Ngu Trạch muốn bịt miệng cô lại.
Anh sợ cô nói ra bốn chữ "huyết tinh ma nữ", nhưng may mắn thay, cô đã không.
Đường Na nở một nụ cười vi diệu "Tôi rất giỏi nhưng tôi cứ không nói".
"Tôi có quá nhiều danh hiệu danh dự, không nói đâu. Bà chỉ cần nhớ tên tôi là Bertina (Bách Đế Na) là được rồi."
Ngu Trạch: "..."
Ở bên Đường Na, cô kích động không chỉ là nhịp đập của tim anh, còn cả lòng xấu hổ của anh nữa.
"Nữ vương bệ hạ, cuộc trò chuyện đã diễn ra được bảy phút." Cảnh sát vũ trang nhắc nhở.

"Cậu đi kiểm tra xem anh đây có phải là con trai của người thứ tư trong danh sách những người giàu nhất Trung Quốc của Forbes không." Sau khi Nữ vương ra chỉ thị cho cảnh sát vũ trang, bà nói với hai người Đường Na: "Xin rời đi với Bancroft, nếu cậu ấy xác minh được danh tính của hai người, cậu ấy sẽ đưa hai người trở lại vương cung chiêu đãi."
Đường Na chấp nhận sự sắp xếp này, đứng lên cùng Ngu Trạch.
"Tôi mong được thảo luận thêm với bà." Cô nói.
"... Tôi cũng vậy." Nữ vương mỉm cười.
Trong một căn phòng nhỏ cách nhau bởi một bức tường, Cảnh sát trưởng Bancroft đang dùng một chiếc điện thoại di động có kết nối Internet xác minh danh tính của Ngu Trạch.
Gia cảnh của Ngu Trạch đã được công khai sau "vua kim cương 400 triệu" từ lâu, muốn xác minh cũng không khó, Đường Na không sợ chờ đợi ở cung điện một ngày.
Bancroft nhíu chặt lông mày, một hồi nhìn điện thoại, một hồi lại ngẩng đầu nhìn Ngu Trạch và Đường Na, rốt cuộc, anh ta mở miệng hỏi: "Vì sao tin tức mới nhất liên quan đến hai người là thông báo mất tích?"
"Bởi vì chúng tôi bí mật đến Ballillo." Đường Na nói: "Chúng tôi sẽ quay về, nhưng không phải bây giờ."
"Tại sao cô muốn mua đảo Rouffach?"
"Anh cảnh sát, nữ hoàng yêu cầu anh xác minh danh tính của chúng tôi, không phải bảo anh thẩm vấn chúng tôi." Đường Na nói: "Bây giờ anh đã xác nhận xong, anh nên đưa chúng tôi về cung điện."
"Tôi không dám hấp tấp như vậy. Công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ ngày nay tiên tiến hơn chúng ta nghĩ nhiều. Nếu cô nói anh ta là con của Ngu, vậy các người gọi điện thoại cho Ngu cũng không tính là làm khó đâu nhỉ?" Bancroft lấy điện thoại di động ra, sau khi bấm một số điện thoại, anh ta nói: "Chúng ta có số liên lạc của Tập đoàn Ngu Thị Trung Quốc không? Ngu Thư... hay người bên cạnh ông ta cũng được. Thư ký Lý? Có thể."
Sau khi anh ta đặt điện thoại xuống, Đường Na nói: "Anh có thể hỏi thẳng chúng tôi số điện thoại của Ngu Thư."
"Cô gái, tôi không ngốc." Bancroft chắc chắn bọn họ là những kẻ nói dối lừa đảo: "Các cô sẽ gọi cho đồng bọn của mình, tôi sẽ không bị lừa đâu."
Anh ta bấm số điện thoại do đồng nghiệp gửi tới, lúc này là 6 giờ tối giờ Trung Quốc, đúng lúc để nói chuyện.
Qua không bao lâu, điện thoại được nhấc máy, một giọng nói lịch sự xuất hiện ở đầu dây bên kia: "Xin chào?"
Bancroft đặt điện thoại xuống, nhấn loa ngoài và ra hiệu cho hai người nói chuyện.
"Thư ký Lý... là tôi, Ngu Trạch." Ngu Trạch mở miệng.
"Ngu Trạch?! Cậu rốt cuộc cũng có tin tức! Bây giờ cậu đang ở đâu?"
Ngu Trạch vừa định trả lời, Bancroft không kiên nhẫn nói: "Dùng tiếng Anh."
Ngu Trạch nhìn anh ta một cái, chuyển sang tiếng Anh: "Bởi vì một số lý do đặc biệt.. Hiện tại tôi đang ở Balliro."
"Ai đang ở bên cạnh cậu?" Giọng thư ký Lý lập tức cảnh giác: "Cậu..."
Thư ký Lý chưa kịp nói xong, giọng nói trên điện thoại đã chuyển sang một giọng nói khác.
"Con đang ở đâu?" Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Ngu Thư phát ra từ điện thoại.
"Balliro." Ngu Trạch trả lời bằng tiếng Anh.
"Con biến mất hai ngày thì không nói được tiếng Trung nữa rồi à?" Ngu Thư lạnh lùng nói.
"... Nhân viên chấp pháp nơi này muốn con nói tiếng Anh."
Ngu Trạch liếc nhìn Bancroft, anh ta không hiểu tiếng Trung của Ngu Thư, tỏ vẻ nghi ngờ.
"Con đợi ở đó, bố sẽ nhờ người của văn phòng bên Pháp đến đón con." Ngu Thư nói.
"Không cần đâu, con vẫn còn nhiều việc chưa xong ở đây." Ngu Trạch dừng lại, nhớ tới tin tức anh đọc được trên mạng trong khi đợi Đường Na đi tắm, nói: "Xin lỗi vì đã làm bố lo lắng."
"Điều bố lo lắng là giá cổ phiếu của Ngu Thị." Ngu Thư lạnh lùng nói.
Cả hai người đều hiểu rõ lý do này nhạt như thế nào, Ngu Bái mất tích mới có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Ngu Thị, còn Ngu Trạch mất tích chỉ ảnh hưởng đến thứ hạng của các sao nam trong làng giải trí.
"Mời dùng tiếng Anh!" Từ một người nói tiếng Trung, đến hai người đều nói tiếng Trung, Bancroft đã hoàn toàn không hiểu được không thể nhịn được nữa nói.
Trong điện thoại di động truyền ra tiếng Anh như ý muốn của Bancroft, giọng của người đàn ông vừa trầm vừa lạnh, mang theo sự uy nghiêm và lạnh lùng của người đứng ở vị trí cao trong thời gian dài: "Lúc tôi họp với Bộ trưởng Bộ Tài chính của Liên Minh Châu Âu cũng nói tiếng Trung, cậu cảm thấy bản thân cao quý hơn ông ấy sao?"
Bancroft bị nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Cô ấy ở bên cạnh con không?" Ngu Thư hỏi.
"Có!" Đường Na dõng dạc trả lời: "Yên tâm đi, con trai của ông đang ở trong tay tôi, không có việc gì!"

Ngu Thư: "..."
Sau một lúc lâu, Ngu Thư mới mở miệng nói: "Hiện tại mọi người đều biết chuyện Ngu Trạch mất tích, cô định làm như thế nào?"
"Lát nữa tôi sẽ thông báo bình an trên Weibo. Chỗ cảnh sát thì cần ông xử lý." Đường Na nhấn mạnh: "Đừng tiết lộ chúng tôi đang ở đâu, xong việc chúng tôi sẽ trở về."
"Tại sao tôi phải giúp cô?" Ngu Thư nói.
"Ông không nên giúp con dâu của mình sao?" Đường Na ngạc nhiên nói.
Ngu Thư: "..."
Sau ba giây, cuộc gọi bị dập máy.
"Đúng là một ông già khó tính." Đường Na lắc đầu nói.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Bancroft vẻ mặt phức tạp, không để bụng nói: "Hiện tại anh hài lòng chưa, Tiểu Ban thân yêu?"
Một giờ sau, Đường Na và Ngu Trạch ngồi trên chiếc Land Rover Range Rover của Nữ vương đến cung điện màu gỗ sẫm như pháo đài.
Đường Na mở cửa bước xuống xe, bước trên con đường lát đá sạch sẽ và ngay ngắn.
Cung điện kiểu pháo đài trước mặt nằm trên một vùng đồng bằng xanh mướt, phía sau là dãy núi xanh biếc chập trùng, bề ngoài cổ điển phô trương của toà thành cho thấy vương thất đã từng có một thời gian huy hoàng.
"Tòa lâu đài này có lịch sử 3000 năm, vẫn luôn thuộc về vương thất Evans. Chúng tôi hiếm khi tiếp khách nước ngoài, các người là những vị khách đầu tiên trong năm nay." Bancroft dẫn hai người đến lâu đài: "Nữ vương sẽ trở lại cung điện trong một giờ, các người có thể chọn tham quan lâu đài hoặc ngồi xuống uống một tách trà chiều."
"Tôi muốn ngồi xuống nghỉ ngơi." Đường Na nói.
Bancroft gọi một người hầu gái ở cửa, cô hầu gái tóc đỏ vội vàng chạy tới, hơi ngạc nhiên nhìn vị khách không thường gặp.
"Chào buổi chiều, thưa quý cô và quý ngài đây, tôi có thể giúp gì được ạ?"
Bancroft nói: "Đây là những vị khách của Nữ vương, mời bọn họ đến vườn hoa uống một tách trà, Nữ vương trở về sẽ triệu tập bọn họ."
"Viên đá của tôi!" Đường Na hô.
Bancroft đột ngột dừng lại, quay người đưa cho cô chiếc hộp nhỏ trên tay: "Suýt nữa thì quên mất, viên đá nhỏ của cô, đây."
Lần này thì anh ta xoay người đi thật.
"Hai vị xin mời đi theo tôi." Cô hầu gái nói.
"Tôi phải trở lại báo cáo với Nữ vương, hai người đi theo cô ấy đi." Bancroft nhún vai, xoay người đi về phía con đường anh ta đi tới.
Sau khi Đường Na vừa uống xong một tách hồng trà trong vườn, Nữ vương Evans dẫn Vương tử và đoàn tùy tùng đi từ đầu bên kia của con đường mòn trong vườn tới.
"Hôm nay thời tiết rất đẹp. Nếu hai người không phiền, tôi muốn nói chuyện ở đây." Nữ vương cười nói: "Tôi rất sẵn lòng cùng hai người thưởng thức trà chiều mà tôi thích nhất."
"Tất nhiên." Đường Na nói.
Tuỳ tùng của Nữ vương ân cần kéo ghế cho bọn họ, hai người ngồi xuống phía bên kia của chiếc bàn sắt màu trắng.
Sau khi Nữ vương ngồi xuống, bà mỉm cười nói: "Chắc hai người biết tên của tôi là Love Evans, là Nữ vương của đất nước này, và đây là con trai của tôi, Vương tử Ellen."
"Tên tôi là Bertina, đây là nhỏ..." Đường Na nói hớ, "bò sát nhỏ" suýt thì buột miệng, bị Ngu Trạch liếc cảnh cáo, cô tạm thời đổi từ: "Bạn trai nhỏ."
Ngu Trạch: "..."
Nữ vương và Vương tử không khỏi nhìn "bạn trai nhỏ" đã là thanh niên của thiếu nữ tóc vàng một chút.
"Cô vẫn muốn mua đảo Rouffach?" Nữ vương mỉm cười hỏi.
Nụ cười của bà vô cùng tiêu chuẩn, nhìn qua không có kẽ hở, che giấu tất cả cảm xúc chân thực của bà, Đường Na biết đây là một người thông minh, quanh co lòng vòng, ý đồ lừa dối cho qua không có tác dụng với bà.
Đường Na nói: "Điều kiện của tôi không thay đổi, một trăm hai mươi triệu mua vĩnh viễn tất cả quyền lợi ngoài chủ quyền của đảo Rouffach."
"Cô nói cô muốn phát triển một khu nghỉ dưỡng trên đảo Rouffach?" Nữ vương hỏi.
Đường Na gật đầu.
"Cả Fiji và Hy Lạp đều có những hòn đảo phù hợp hơn nhiều so với Rouffach."
Đường Na nói: "Thế nhưng nơi đó không có thổ dân chơi với tôi."
"... Cô thật là thú vị." Nữ vương lắc đầu cười nói.
Lúc này, người hầu gái bê đồ ăn nhẹ như hồng trà và bánh nướng lên. Nữ vương nhìn chất lỏng màu đỏ trong vắt lăn tăn trong bình thủy tinh. Sau một lúc, bà nói: "Một khi tin tức bán đảo lan truyền, các tổ chức nhân quyền trong và ngoài nước sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ. Cho dù tôi có thể chịu được áp lực bọn họ gây ra, chờ đến lúc lên đảo, nếu người của cô và thổ dân ở đó xảy ra xung đột và gây ra thương vong, điều này sẽ để lại một vết nhơ không thể xóa nhòa trong sự nghiệp chính trị của tôi."
"Chúng ta cứ nói thẳng." Đường Na cười híp mắt nói: "Thật ra buổi sáng hôm nay chúng tôi mới vừa trở về từ đảo Rouffach."
"Ồ?" Nữ vương Evans hơi kinh ngạc, bà đổi tư thế, ánh mắt chuyên chú nhìn Đường Na: "Các người có biết, cho dù là quan sát từ gần biển cũng là hành vi nghiêm cấm trong văn bản luật pháp của Balliro không?"
"Không phải quan sát gần biển, bởi vì một nguyên nhân không lường trước được, chúng tôi đã lên đảo... Không chỉ nghỉ ngơi một đêm ở căn cứ của thổ dân, còn lấy được tín nhiệm của bọn họ." Đường Na nói: "Vấn đề bà lo lắng sẽ hoàn toàn không xảy ra."
Cô cầm lấy một miếng bánh nướng nhỏ trong đ ĩa sứ, chấm vào mứt hoa quả rồi đưa lên miệng cắn một miếng.
Mứt có vị dâu tây, cô thích vị này.
Cô nuốt miếng bánh nướng vào miệng, nói: "Cơ hội luôn song hành với rủi ro. Bà đã cân nhắc rủi ro, tại sao chúng ta không nghĩ đến những cơ hội mà quyết định này có thể mang lại cho mình?"

"Ngoài phí mua đảo của cô, tôi còn được lợi gì sao?" Nữ vương cười nói.
"Một khi Julian thành công trong việc khai sáng những thổ dân ăn lông ở lỗ trên đảo Rouffach, là người chống lại áp lực thúc đẩy dự án này, bà nên nhận được bao nhiêu lời khen ngợi đây? Đừng nói một trăm năm, miễn là dòng máu thổ dân trên đảo Rouffach không đoạn tuyệt, tên của bà sẽ được người ta khắc ghi mãi mãi. Bây giờ không còn chiến tranh anh chết tôi sống nữa rồi, nếu muốn trở thành vĩ nhân rất khó, nhưng chỉ cần bà bán đảo Rouffach cho tôi..."
Đường Na nói từng từ một: "Bà có thể trở thành vĩ nhân ghi tên vào sử sách."
Biểu cảm của Nữ vương hơi thay đổi, trên gương mặt hoàn toàn kín kẽ xuất hiện vẻ dao động.
Bà nhìn Đường Na một lúc lâu, sau đó nói: "Hai trăm triệu."
Đường Na châm chọc nói: "Nhân dân tệ sao?"
"Hai trăm triệu đô la."
"Bà trông tôi giống kẻ ngốc không?" Đường Na hỏi.
"Bé con, đương nhiên cô không phải." Nữ vương mỉm cười nói: "Tôi cũng không phải."
Bà bê tách trà thuỷ tinh trước mặt lên nhấp một ngụm, không nhanh không chậm nói: "Cô đã phát hiện cái gì trên đảo, đúng không?"
Đường Na nói dối không cần nháp, thuận tay nhặt ra: "Đúng vậy, tôi đã phát hiện thổ dân man rợ, bọn họ rất đáng yêu."
Nữ vương đối diện với sự uy hiếp của cô cũng không thay đổi sắc mặt, nói: "Cái gọi là 'vĩnh viễn' trong mua bán đảo bình thường là chỉ 'chung thân', tất cả mọi người trên đảo sống bao lâu, hiệp ước sẽ có hiệu lực bấy lâu."
"Hai trăm triệu đô la... Tôi có thể kéo dài thời gian đến hai trăm năm, trong hai trăm năm này, bất kể cô tìm thấy gì trên đảo, cô muốn làm gì, đất nước Balliro sẽ không can thiệp... Trừ khi hành động của cô có ảnh hưởng xấu đến vương thất và chính phủ Balliro."
Đường Na nói: "Một trăm năm mươi triệu."
"Hai trăm triệu."
"Một trăm bảy mươi triệu, thấy tốt thì lấy!" Đường Na giận dữ nói: "Bà không thể tìm được cái thứ hai trên thế giới này đâu!"
Nữ vương Evans không chút hoang mang nói: "Cô cũng không tìm thấy hòn đảo Rouffach thứ hai đâu."
... Đường Na không thể không thừa nhận người đối diện thật sự là một người sói.
"Hai trăm triệu đô la, hai trăm năm mươi năm. Không chịu thì thôi, chính bà chơi với thổ dân đi." Đường Na nói.
"Sao cô dám bất kính với Nữ vương!" Tùy tùng của Nữ vương tức giận nói.
Có lẽ ông ta muốn lấy lòng Nữ vương, đáng tiếc ông ta đá phải đinh sắt.
Đường Na đã bỏ ra gấp đôi giá dự kiến để mua hòn đảo, tâm trạng đang khó chịu, có người chủ động chừa mặt ra, cô sẽ đánh không tiếc tay.
Cô trừng ông ta một cái nói: "Bớt lắm mồm đi! Không thấy Vương tử còn yên lặng như gà à!"
Vương tử yên lặng như gà: "..."
Đúng lúc tùy tùng sắp nổi giận, Nữ vương tay giơ lên ngăn sự kích động của ông ta.
Nữ vương nhìn Đường Na, nói: "James, đi viết hợp đồng."
Tùy tùng sững sờ, một lúc sau mới định thần lại, vội vã bước vào trong lâu đài.
Nữ vương nâng tách trà thủy tinh trước mặt lên, nói: "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Đường Na cũng nâng tách trà lên trước mặt, nói: "Hi vọng như thế."
"Tôi còn chưa biết tên của cô, cô tên là gì?" Nữ vương nhấp một ngụm hồng trà.
"Bertina."
"Họ thì sao?"
Nữ vương Evans hỏi Đường Na, cô vốn không có cơ hội báo họ, đã sớm quên mất thân phận mình mua được có họ gì.
Cô quay đầu, nhìn về phía Ngu Trạch: "Em họ gì?"
Ngu Trạch: "... Em không biết, làm sao tôi biết?"
"Đúng rồi! Em có mang căn cước công dân!"
Đường Na sờ túi quần hai bên, tìm thấy một chiếc thẻ trong túi quần bên phải. Cô lấy giấy phép cư trú của người nước ngoài ra, nhìn vào cột tên trên đó, nói: "Tôi tên Bertina Evans!"
Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, rơi vào bừng tỉnh đột ngột và sự xấu hổ mà bừng tỉnh mang đến.
Nữ vương Evans: "..."
Vương tử Evans: "..."
Công chúa Evans: "..."
Phò mã Ngu Thị: "..."
Đường Na ho khẽ một tiếng, nhìn Nữ vương, nói: "...Xin lỗi, trước bà nói bà họ gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.