Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 62:




    Mặc dù đồng hồ đã bắt đầu tính giờ, nhưng ba đội không có ai nhúc nhích.

    Thạch Ý chợt lắc đầu với Bạch Á Lâm: "Không được không được, tôi sợ cái này lắm, tôi không dám chạm vào đâu, nhờ cậu..."

    Bạch Á Lâm cười cực kỳ khó coi, nhìn qua nửa hộp rắn xanh không ngừng nhúc nhích, trườn bò lên nhau, không nhấc nổi bước chân.

    Tuyên Nhạc và Trần Vinh Luân cũng đùn đẩy nhau, ước gì đối phương đi lên.

    Trong ba đội, lúc đầu Ngu Trạch muốn đi tới cầm găng tay cao su trên bàn, tốc chiến tốc thắng tới địa điểm kế tiếp, anh vừa mới giơ tay ra đã bị Đường Na đè lại.

    Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.

    "Anh có sợ nhện không?" Cô hỏi.

    Ngu Trạch lắc đầu.

    Đường Na lấy được đáp án, quay đầu cười híp mắt nhìn hai khuôn mặt dúm dó bên cạnh: "Chú Tuyên Nhạc."

    "Hả... A, Na Na, sao vậy?" Tuyên Nhạc đau khổ nhìn về phía cô.

    Đường Na hỏi: "Các chú muốn đổi với bọn cháu không ạ?"

    Cô còn chưa dứt lời, Thạch Ý kế bên kêu lên: "Bọn chị muốn đổi! Na Na ơi, bọn chị muốn đổi!"

    Trần Vinh Luân kịp phản ứng, vội vàng kêu to: "Đổi! Đổi!"

    So với nhện và rắn, ai không muốn đổi côn trùng?

    So với hai thứ kia, côn trung giáp xác màu đen đã vô cùng thân thiết, đáng yêu rồi.

    "Ai ra giá cao, cháu đổi với người đó." Đường Na nói.

    "..."

    Người của hai đội liếc nhau, Thạch Ý hô trước: "Năm!"

    "Bảy!"

    Tuyên Nhạc chưa dứt lời, Trần Vinh Luân kéo anh ta một cái: "Mười! Bọn anh ra mười tệ! Na Na, đổi với tụi anh đi, xin em đó!"

    "Bọn chị cũng có thể ra mười tệ!" Thạch Ý cắn răng nói toàn bộ tài sản của bọn họ, Bạch Á Lâm không ngăn cản cô ấy, từ vẻ mặt khó coi kia, anh ta cũng rất ghét chọn trúng rắn.

    Tuyên Nhạc nói: "Mười hai!"

    Thạch Ý hô: "Mười lăm!"

    Trần Vinh Luân nổi giận, kêu một tiếng: "Hai mươi hai!"

    Đường Na vỗ tay, lớn tiếng nói: "Chúc mừng người may mắn trúng thầu này!"

    Tuyên Nhạc đẩy Trần Vinh Luân, sốt ruột nói: "Sao cậu tăng giá cao thế!"

    "Em, em muốn đấu thầu qua bọn họ..." Trần Vinh Luân nói.

    Tuyên Nhạc quay người nói: "Không tính không tính, chúng ta đấu thầu lại lần nữa..."

    "Nào có chuyện nói đấu giá lại là đấu giá lại, chú Tuyên Nhạc bắt nạt Na Na chưa từng tới hội đấu giá đúng không?" Đường Na không vui, xòe bàn tay với anh ta: "Chú Tuyên Nhạc, nói chuyện phải nói chữ tín!"

    Tuyên Nhạc muốn lừa gạt cô bé năm tuổi này, dỗ dành: "Na Na, cháu xem, đấu thầu lại lần nữa, nói không chừng sẽ hét lên giá tiền cao hơn thì sao?"

    Doanh nhân máu lạnh Đường Na thờ ơ, duỗi bàn tay vững như Thái Sơn: "Hai mươi hai, chú có mua không? Không mua cháu bán cho anh Ách Linh."

    Bạch Á Lâm và Thạch Ý lập tức nhìn lại.

    Tuyên Nhạc rốt cuộc hiểu kinh doanh độc quyền là không có khả năng bàn điều kiện với người bán, so với mò nhện, anh ta tình nguyện để túi tiền rỗng tuếch.

    Không thể làm gì khác hơn, anh ta móc tất cả tiền trong balo nhỏ đưa cho Đường Na.

    Đường Na kiểm kê từng tờ, xếp ngay ngắn, để cùng chỗ với 102 tệ của mình, hiện giờ cô có vốn ban đầu 124 tệ.

    Tất cả nhân viên công tác bao gồm nhà sản xuất đều sững sờ vì thao tác liên tiếp này.

    Trò chơi còn chưa thật sự bắt đầu, người giàu có đã thông qua nguyên lý đòn bẩy trở nên giàu có hơn, người nghèo thì trở nên càng nghèo thậm chí đứng trước nguy cơ phá sản.

    Đường Na... Đáng sợ như vậy.

    Một người nước ngoài đọc không rõ "Á Lâm" và "Ách Linh" lại có đầu óc kinh doanh đáng sợ.

    Đường Na và Ngu Trạch đi đến trước hộp thủy tinh đựng nhện, lúc hai đội khác do dự với hộp thủy tinh của mình, Ngu Trạch đã bình tĩnh cầm một chiếc găng tay trên bàn đưa cho Đường Na.

    Đường Na tập mãi thành quen, trợ giúp Ngu Trạch đeo găng tay giống lần hợp tác bóc mì tôm.

    Tuyên Nhạc nhíu mày nhìn Ngu Trạch chuẩn bị ra tay, hỏi: "Ngu Trạch, cậu không sợ sao?"

    "Không." Ngu Trạch lời ít mà ý nhiều nói.

    Vừa dứt lời, anh nương theo tiếng kêu nhỏ của Thạch Ý, không chút do dự thò tay mò vào trong hộp thủy tinh.

    Vận may của anh không tệ, mười mấy giây sau, anh nhấc tay, cầm một chiếc chìa khóa xe màu bạc ra.

    Anh thả Đường Na xuống, tự tháo găng tay bỏ lên bàn.

    "Đi thôi." Anh vươn tay với Đường Na.

    Đường Na nắm tay Ngu Trạch, quay đầu vẫy tay, cười hì hì với hai đội còn chưa bắt đầu: "Na Na đi đây, mọi người mau mau đến nha!"

    Dưới ánh mắt hâm mộ của những người khác, Đường Na và Ngu Trạch đi về phía ba chiếc xe thương vụ giống hệt nhau đỗ ở cách đó không xa.

    Địa điểm ghi hình thứ hai là viện bảo tàng khoa học kỹ thuật, trong viện bảo tàng bày rất nhiều thẻ câu hỏi, người tìm được thẻ câu hỏi và trả lời đúng câu hỏi sẽ nhận được tiền thưởng, thẻ câu hỏi màu xanh lá đơn giản nhất, màu xanh lam tương tự, màu đỏ khó nhất.

    Người càng đến viện bảo tàng khoa học kỹ thuật sớm sẽ càng có ưu thế.

    Dù sao mỗi thẻ câu hỏi chỉ có thể sử dụng một lần, ai cũng muốn tìm được nhiều thẻ câu hỏi đơn giản nhất.

    Sau khi hai người tới viện bảo tàng khoa học kỹ thuật, Ngu Trạch vừa định đi vào cửa, Đường Na gọi anh lại... Cô phát hiện một thẻ câu hỏi dưới chậu hoa ngoài cửa chính.

    Cô đọc to câu hỏi: "Đây là một câu hỏi rất đơn giản, một con chó đi lữ hành ở sa mạc, mang đủ nước và lương khô, vì sao nó vẫn chết?"

    Ngu Trạch sửng sốt, mang đủ nước và lương khô, vì sao vẫn chết? Không thể nào...

    Anh vừa định cầm thẻ câu hỏi xem lại, Đường Na đã nói to: "Bởi vì không có cột điện! Nghẹn tiểu chết!"

    "Chúc mừng trả lời đúng rồi, đội Cá Chua Ngọt nhận được 2 tệ ban thưởng." Nhà sản xuất nói.

    Ngu Trạch không khỏi ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu trên đầu.

    Đến bảo tàng khoa học kỹ thuật lại chơi đố vui hại não?

    Sau khi hai người giành được khởi đầu tốt đẹp, thuận lợi vào viện bảo tàng. Mặc dù bọn họ không thu hoạch được gì ở đại sảnh, nhưng sau khi đi vào phòng sưu tập đầu tiên, Đường Na lập tức tìm được thẻ câu hỏi số hai.

    Bên trên thẻ câu hỏi màu đỏ viết... Một đề toán cao cấp.

    Đường Na vừa định ném thẻ câu hỏi đi, Ngu Trạch vươn tay: "Cho tôi."

    "Anh biết?" Cô hơi ngạc nhiên nhìn anh.

    "Thử một chút."

    Ngu Trạch thử một chút chính là sau khi cầm bút không đến ba phút đã đưa ra đáp án: "Đáp án là một phần tư."

    Đường Na quay đầu, mong đợi nhìn về phía nhà sản xuất.

    "Chúc mừng đáp đúng rồi, đội Đường Na nhận được 7 tệ ban thưởng." Nhà sản xuất nói.

    Có khởi đầu tốt đẹp, hai người đánh đâu thắng đó, quét sạch tất cả thẻ câu hỏi xuất hiện trong tầm mắt, bọn họ phân công rõ ràng, Đường Na trả lời câu đố vui hại não, Ngu Trạch trả lời câu hỏi khó liên quan đến ngành học, cho dù ngẫu nhiên không trả lời được, đến phòng sưu tập liên quan cũng có thể tìm được đáp án, bất tri bất giác, bọn họ góp nhặt được 32 tệ ở đây.

    Lúc này, hai đội khác mới thong thả tới muộn.

    Bạch Á Lâm và Trần Vinh Luân mang vẻ mặt buồn nôn, xem ra nhiệm vụ lấy chìa khoá rơi xuống đầu bọn họ.

    Sau khi ba đội đến đông đủ, nhiệm vụ tìm kiếm thẻ câu hỏi trở nên gay cấn hơn, thẻ câu hỏi sắp xếp trong viện bảo tàng càng ngày càng ít, cho đến khi thẻ câu hỏi cuối cùng bị đội Bạch Á Lâm tìm được, trò chơi kết thúc.

    Ba đội tập trung một chỗ, kiểm kê chiến lợi phẩm vòng này.

    "Đội Nhạc Vinh Vinh, hai người trả lời chính xác tổng cộng 4 câu trên thẻ câu hỏi, nhận được 11 tệ ban thưởng."

    "Đội Bạch Thạch, hai người trả lời đúng tổng 9 câu trên thẻ câu hỏi, nhận được 38 tệ ban thưởng."

    "Đội Cá Chua Ngọt..." Nhà sản xuất nhìn về phía Đường Na đang đầy mong đợi: "Chúc mừng! Hai người trả lời chính xác tổng 34 câu trên thẻ câu hỏi, nhận được 198 tệ ban thưởng."

    "A!" Đường Na quay người ôm lấy chân Ngu Trạch.

    "Không nhìn ra, Ngu Trạch, sao mà chuyện gì anh cũng biết vậy? Anh không phải ca sĩ sao? Vì sao ngay cả đề toán cao cấp cũng biết?!" Vẻ mặt Trần Vinh Luân đầy sự kính nể của học sinh dốt dành cho học sinh giỏi.

    "Cậu không biết sao, người ta là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học thủ đô đó!" Tuyên Nhạc trêu ghẹo: "Nếu năm đó không vào giới giải trí, nói không chừng bây giờ Ngu Trạch đang mặc vest đi giày da ngồi trong toà nhà tài chính ở thủ đô đấy!"

    Ngu Trạch lắc đầu, không giải thích thêm.

    Tuyên Nhạc nhìn ra anh không muốn nói nhiều về chuyện này, thức thời chuyển chủ đề.

    Kim đồng hồ chỉ hướng một giờ trưa, ghi hình ở bảo tàng khoa học kỹ thuật kết thúc, lần này đoàn người di chuyển trên cùng một chiếc xe buýt, đi về địa điểm ăn cơm trưa.

    Nhóm khách quý ngồi trên hai hàng ghế xe buýt cuối cùng, Bạch Á Lâm ngồi bên cửa sổ, sắc mặt không được tốt, sau khi lên xe từ đầu đến cuối không nói một lời.

    Từ lúc bắt đầu ghi hình đến bây giờ, trung tâm chủ đề luôn xoay quanh Ngu Trạch và Đường Na, tựa như lúc Ngu Trạch còn chưa hết thời, anh ta lại lưu lạc thành vật làm nền cho Ngu Trạch.

    Thạch Ý bên cạnh tưởng rằng anh ta không vui vì chơi thua, bèn an ủi: "Trò chơi mới bắt đầu mà, chúng ta còn có cơ hội thắng lại!"

    Cũng chú ý tới Bạch Á Lâm không vui, Tuyên Nhạc ở trong giới giải trí nhiều năm, sớm đã thành lão làng, anh ta liếc mắt một cái nhìn ra Bạch Á Lâm thật sư không vui là vì cái gì.

    Trạng thái Bạch Á Lâm không tốt cũng sẽ gián tiếp ảnh hưởng hiệu quả của chương trình, thân là trụ cột của chương trình, anh ta tự nhiên không thể làm như không thấy.

    "Ngồi không cũng chán, chúng ta chơi trò chơi gì đi!" Tuyên Nhạc chủ động nói.

    "Được ạ, chơi trò gì bây giờ?" Trần Vinh Luân là người đầu tiên cổ động.

    "Chơi trò của Bạch Á Lâm đi, mỗi lần thua phạt 5 tệ, người thắng nhiều nhất có thể cầm hết tiền phạt. Chơi không?" Tuyên Nhạc hỏi.

    "Chơi!" Trần Vinh Luân nói.

    Những người khác cũng không có ý kiến.

    Đường Na không có ý kiến, nhưng cô rất tò mò vì sao trò chơi này gọi là trò chơi của Bạch Á Lâm.

    Sau khi cô đưa ra câu hỏi này, Trần Vinh Luân vội đáp: "Bởi vì Á Lâm thích nhất hỏi một đằng, trả lời một nẻo, cho nên trò chơi này lấy linh cảm từ anh ấy!"

    "Ồ..." Đường Na như có điều suy nghĩ: "Nếu như Na Na thắng tất cả mọi người, trò chơi này có thể đặt là trò chơi của Na Na sao?"

    Tuyên Nhạc ngẩn người, vô ý thức nhìn về phía Bạch Á Lâm, khóe miệng Bạch Á Lâm hơi nhếch lên, kia là nụ cười giễu cợt.

    "Có thể." Nhà sản xuất không quan tâm nói.

    Tên trò chơi mà thôi, Bạch Á Lâm hay là Na Na khác nhau ở chỗ nào chứ?

    "Vậy thì bắt đầu." Tuyên Nhạc nói: "A Vinh tới trước, làm mẫu cho người mới."

    "Ok anh." Trần Vinh Luân nói.

    "Để tôi hỏi." Thạch Ý chủ động nói: "Buổi sáng hôm nay cậu ăn cái gì?"

    Trần Vinh Luân thốt: "Mì xào."

    Tuyên Nhạc bên cạnh anh ta tức cười: "Sao cậu còn chẳng qua nổi câu một thế này!"

    "Xin lỗi xin lỗi, tôi còn chưa vào trạng thái, cho tôi cơ hội nữa đi, cầu xin mọi người đó!" Trần Vinh Luân chắp tay trước ngực, cầu xin tất cả mọi người.

    Lại bắt đầu lại từ đầu.

    "Tối hôm qua mấy giờ về nhà?"

    "Tôi ăn mì xào."

    "Thích màu gì?"

    "Thích cô."

    Mặc dù không thua, nhưng trong xe lập tức vang lên tiếng cười sâu xa.

    Trần Vinh Luân cùng Thạch Ý đều đỏ mặt.

    Sau khi cười xong, Thạch Ý hỏi câu hỏi cuối cùng, câu trả lời linh tinh của Trần Vinh Luân vừa lúc có thể khớp với câu hỏi của Thạch Ý, anh ta thua trò chơi.

    Tuyên Nhạc chỉ có thể giao ra 5 tệ.

    "Giống như vậy đó, chỉ cần có thể hỏi một đằng, trả lời một nẻo ba câu hỏi, em sẽ thắng." Thạch Ý nói với Đường Na.

    "Na Na hiểu rồi." Đường Na gật đầu.

    Tiếp theo là đội Bạch Thạch ra sân, Bạch Á Lâm chiến thắng một cách nhẹ nhàng.

    "Không hổ là cao thủ hỏi một đằng, trả lời một nẻo!" Trần Vinh Luân cảm thán.

    "Đội hai người ai lên?" Thạch Ý nhìn Ngu Trạch một chút.

    Ngu Trạch không động đậy, Đường Na giơ tay: "Em! Em!"

    Bạch Á Lâm điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, nhìn về phía Đường Na ngồi hàng trước, hững hờ nói:

    "Nói đến Ngu Trạch em sẽ nghĩ đến cái gì?"

    Đường Na cấp tốc nuốt đáp án "móng heo" đã sớm chuẩn bị tốt, đổi thành "cấm đi lại".

    Bạch Á Lâm nheo mắt nghĩ ngợi, dáng vẻ muốn xoi mói lại không tìm ra.

    Nguy hiểm thật, Đường Na thầm thở phào trong lòng, cứt chó thối này thật là tinh ranh, câu hỏi này mặc kệ trả lời "móng heo" hay là "quả đào", "quạ đen", thậm chí "màu xanh", đều có thể bị liên tưởng đến nhau, câu hỏi đầu tiên đã hiểm như vậy, cô sẽ không bỏ qua cho anh ta.

    "Tôi học được rồi! Tôi biết đặt câu hỏi như thế nào! Câu hỏi thứ hai để tôi! Để tôi!" Trần Vinh Luân hô: "Nhìn thấy Bạch Á Lâm em sẽ nghĩ đến cái gì?!"

    "Cứt chó thối."

    Cả xe yên tĩnh.

    Đường Na nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ nói: "Sao vậy ạ?"

    Đến đi nào, nói cô trả lời đúng đi, nói cô trả lời đúng, hôm nay cô cam tâm tình nguyện móc 5 tệ trong túi ra!

    Cơ hội có thể móc tiền từ trong túi huyết tinh ma nữ không nhiều đâu, đến đi! Đến kiềm tiền của cô này!

    Tuyên Nhạc đẩy Trần Vinh Luân một cái: "Cậu đặt câu hỏi này không ổn lắm, trả lời cái gì cũng có thể liên hệ."

    Trần Vinh Luân tủi thân: "Vừa rồi không phải Ách Linh... Á Lâm cũng đặt như thế sao?"

    "Làm lại làm lại, vẫn là để Ách Linh... Ối, cái tên này có độc, để Á Lâm hỏi đi." Tuyên Nhạc nói.

    Bạch Á Lâm đã không cười nổi.

    Anh ta giật giật khóe miệng, miễn cưỡng đặt hai câu hỏi, nhưng đều bị Đường Na trả lời


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.