Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 4:




Cái gọi là thời đại tin tức bùng nổ, tốc độ truyền bá tin tức chính là một trong những đặc trưng rõ nhất thời đại này.
Lúc Ngu Trạch còn chưa tìm được biện pháp giải quyết khốn cùng sau vụ hủy hợp đồng, tin tức "Ngu Trạch có con gái riêng năm tuổi, bởi vì đơn phương vi phạm hợp đồng mà bị công ty quản lý hủy hợp đồng" đã trải rộng mạng lưới, còn được đầu đề Weibo trợ giúp quảng bá mở rộng ảnh hưởng.
Tin tức truyền bá nhanh như vậy, người tiết lộ tin tức chỉ có hai khả năng, không phải cảnh sát rời đi trước đó, chính là Triệu Kiện phẩy tay áo bỏ đi lúc sau.
Chìm đắm trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, Ngu Trạch còn có thể không rõ sao?
Anh đã thành con rơi, Triệu Kiện đang ép khô giá trị cuối cùng trên người anh.
Bài Weibo cuối cùng anh đăng vào ba ngày trước, buổi sáng hôm nay chỉ có chưa đến 300 bình luận, sau khi scandal con gái riêng nổ ra, bình luận và chia sẻ tăng mạnh, chỉ nhìn số lượng tăng lên như bay kia sẽ khiến người ta ảo giác lại về thời nhân khí đỉnh cao, ấn mở bình luận phía dưới xem xét lại là:
"Anh tranh thủ thời gian chết đi, thật là."
"Trâu bò, anh định đọ thối với cống nước ngầm hả?"
"Lần trước nhìn thấy cái tên này là hôm qua trong một bài đăng vạch trần anh ta có quan hệ mờ ám với fan, không ngờ gặp lại anh ta nhanh như vậy."
"Fan 4 năm không muốn nói chuyện, unfollow xem như hoàn toàn tạm biệt đoạn quá khứ này."
"Hai năm trước lúc tin tức tàng trữ ma tuý phơi bày, em đã lựa chọn tin tưởng anh, hiện tại em vẫn muốn tin tưởng anh, nhưng sự thật nói với em, anh chính là một người nát từ đầu đến đuôi."
"Tôi nhớ trước kia có xem một bài phốt, nói anh ta bí mật kết hôn có con gái riêng, nhìn như này, vạch trần khác cũng phần lớn là thật rồi."
Sự thật như thế nào cũng không quan trọng, người xem không quan tâm sự thật như thế nào, chỉ để ý anh có thể cung cấp bao nhiêu chuyện buôn dưa kích thích, cho dù anh dùng tốc độ nhanh nhất làm sáng tỏ, dư âm scandal "con gái riêng" vẫn sẽ ảnh hưởng anh mãi mãi.
Anh nhìn về phía sách tinh ngồi trên ghế sofa hoàn toàn không biết gì cả, vẫn mặt mày nhẹ nhõm, trong lòng giống như có dầu nóng sôi sùng sục.
Ma nữ nhìn hai nắm đấm đặt bên hai chân của bò sát nhỏ nắm chặt nổi gân xanh, trực giác có chuyện không tốt.
Nhìn thấy bò sát nhỏ nhanh chân đi về phía cô, cô bật dậy khỏi sofa như điện giật.
"Anh. . . Anh đừng tới đây!"
Đốm lửa yếu ớt xiêu xiêu vẹo vẹo bay về phía Ngu Trạch, anh không thèm tránh, không để ý đốm lửa rơi xuống sàn nhà bằng gỗ đốt trụi sàn nhà, một đường không do dự đi đến trước mặt sách tinh.
Anh khẽ vung tay, sách tinh bỗng nhiên nhắm nghiền hai mắt, phản xạ có điều kiện co rúm lại, giống như phản ứng quán tính của đứa trẻ thường hay bị đánh.
Lửa giận trong lòng và động tác của anh đồng thời ngừng lại.
Anh đổi chủ ý, động tác vốn nắm tay cô đổi thành kẹp nách bế người lên.
Cô mở mắt ra, lại biến thành sách tinh phách lối không sợ hãi, hai cái chân nhỏ béo múp míp ra sức giãy giụa trên không trung.
"Anh thả tôi ra! Anh muốn làm gì! Tôi cảnh cáo anh, anh -- "
Ngu Trạch thả cô trước cửa, sau khi mở của, không nói lời nào đẩy cô ra ngoài cửa.
Anh nói ngắn gọn: "Cút."
Lại thêm một dấu chấm câu, anh cũng sợ không khống chế nổi cơn giận của mình.
Cô nhìn ra anh hạ quyết tâm, lập tức luống cuống.
Cô và bò sát nhỏ đã khóa vào nhau, bò sát nhỏ còn chưa chết, cô cũng không thể tìm kiếm mục tiêu khác, lại không thể trở lại trong sách, chẳng lẽ bắt cô mãi mãi phóng ra giun nước như bây giờ sao?
Tuyệt đối không được!
Anh ta đã không ăn cứng, vậy dùng mềm, vừa rồi không phải anh ta muốn đánh cô, cuối cùng không nhẫn tâm ra tay sao?
Người thành việc lớn không câu nệ tiểu tiết! Xưa nay người vĩ đại đều co được dãn được, cô tuyệt sẽ không nhận thua tại đây!
Cô nhào tới, ôm lấy đùi bò sát nhỏ.
"Tôi sai rồi, anh đừng đuổi ta đi mà-- tôi nhất định phải thực hiện nguyện vọng của anh mới có thể về nhà, hu hu hu. . . Anh đừng đuổi tôi đi, bây giờ tôi không sử dụng được ma pháp, anh đuổi tôi đi, tôi sẽ bị tay sai của giáo hội tà ác bắt rồi thiêu chết. . ."
Cô khóc lóc đau lòng, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông trẻ tuổi.
Ngu Trạch muốn cô buông tay, cô lại ôm chặt bắp đùi anh không buông tay, anh vừa mới kéo được tay cô ra khỏi đùi, tiếng khóc của cô bỗng nhiên lớn lên.
Cô ngửa đầu nhìn anh, gương mặt trẻ con mũm mĩm lem luốc nước mắt, cô đau lòng gần chết gào khóc: "Anh. . . Anh đừng đuổi tôi đi. . . Tôi không về nhà được. . ."
Lửa giận trong lòng Ngu Trạch suy yếu giãy giụa dưới nước mắt rơi xuống như mưa của cô.
Anh xụ mặt nói: "Buông tay!"
"Hu hu hu. . . Tôi không buông. . ."
Nước mắt và tóc cô bị ánh mặt trời chiếu bên ngoài hành lang bằng kính phản quang lấp lánh rực rỡ, đôi mắt màu xanh tím ướt sũng có thể kích phát lòng yêu mến của 90% nhân loại, lúc cô khóc, lông mi dày cũng dính lấm tấm nước mắt, tỏa sáng lập loè dưới ánh mặt trời, ánh sáng này đánh lén 9% còn lại.
Nước mắt to như hạt đậu liên tiếp rơi xuống, lưu lại trên gương mặt mập mạp đáng yêu những vệt nước mắt ướt sũng.
Cô khóc cuống lên, nhất thời thở không ra hơi, dùng sức ho khan, khụ khụ khụ, khóe miệng xuất hiện vết máu.
Ngu Trạch rất hi vọng mình là một trong số 1% còn lại, rất đáng tiếc, anh không phải.
Ngu Trạch đóng cửa lại, quay người mang theo phụ tải trên đùi đi vào nhà.
"Hiện tại, buông tay." Anh lời ít ý nhiều.
"Anh sẽ đuổi tôi đi sao?" Cô vẫn ôm chân anh không thả, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Ngu Trạch nói: "Tôi nói lại lần cuối cùng, buông tay."
Sau khi cô nửa tin nửa ngờ thả tay, Ngu Trạch quay người đi vào phòng ngủ.
Ma nữ đi sau bò sát nhỏ muốn theo anh vào phòng, cánh cửa màu cà phê đóng rầm ngay trước mắt cô.
Cô thử vặn chốt cửa, cửa bị khóa trái bên trong.
Sau khi Ngu Trạch khóa cửa, đi đến mép giường ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem bình luận trên mạng, chỉ mười mấy phút, dưới Weibo của anh lại thêm hơn trăm nghìn bình luận:
"Nghệ sĩ bại hoại thế này còn không phong sát, giữ lại ăn tết sao?"
"Kiên quyết chống lại nghệ sĩ bại hoại xuất hiện trên màn ảnh."
"Ba ngày hai đầu đề đều xuất hiện tin xấu của Ngu Trạch, hôm nay trông thấy tin tức này, tôi không kinh nhạc chút nào."
"Tranh thủ thời gian rời khỏi giới giải trí đi, thật sự là hôi thối."
"Tôi rất lo lắng cho Á Lâm và Tử Nhàn, bọn họ đều cùng một công ty, hi vọng hai người này đừng gần mực thì đen."
Trong hai năm scandal quấn thân, vừa khổ vừa mệt mỏi, nhận rất nhiều ánh mắt xem thường, Ngu Trạch đều khích lệ mình, chỉ cần cố gắng, chỉ cần kiên trì, anh nhất định có thể chống đỡ được thời gian tối tăm nhất này.
Hiện tại hi vọng gì cũng không có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.