Ánh mắt Cố Vọng hệt như một mũi tên ngầm, thân thể Tiêu Nguyệt xác thực hơi cứng đờ, yếu ớt lẩm bẩm: “Không có khả năng, vì sao bọn họ lại không bị ảnh hưởng?”
Khanh Linh nghĩ thầm: Bởi vì hai người này đều là nhân vật chính.
Không riêng gì Tiêu Nguyệt bị nhìn chằm chằm, cho dù là bản thân Khanh Linh ở trong thân thể người khác cũng không khỏi cảm thấy hơi lạnh.
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra rồi sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Khanh Linh vô thức phủ nhận: Sẽ không, bây giờ cô chỉ là một sợi thần hồn, trừ khi Cố Vọng làm ấn ký gì đó ở bên trong thần hồn của cô, nếu không, cho dù hắn có lợi hại bao nhiêu cũng không thể nào phát hiện ra được.
Nhiều lắm chỉ là phát hiện ra nơi này còn lưu lại một tia quỷ khí mà thôi, cô từng lưu lại quỷ khí ở trong động này, điều này cũng không có gì lạ cả. Khanh Linh nhanh chóng trấn an mình, Cố Vọng cũng chầm chậm đi tới đây.
Thông qua thân thể của Tiêu Nguyệt, Khanh Linh rõ ràng thấy được trạng thái hiện tại của Cố Vọng. Đáy mắt hắn không biết từ khi nào đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, trên mặt là ý thù địch không hề che giấu, tựa như Tu La trong địa ngục đi tới.
Cô không khỏi nhìn về phía cổ của Cố Vọng, trắng đến nỗi gần như phát sáng, nhưng lại không có ma văn, điều này cũng khiến cô thoáng yên tâm.
Cố Vọng đi tới trước mặt Tiêu Nguyệt, rũ mắt xuống, dường như đang dò xét nàng ta, hết nhìn mắt của nàng ta lại tới nhìn lỗ tai của nàng ta.
Ánh mắt kia như là đang cân nhắc xem nên xuống tay từ nơi nào.
Giọng Tiêu Nguyệt run run nói: “Ngươi không thể giết ta được.”
Cố Vọng sẽ không giết nàng ta, cũng không phải Khanh Linh cảm thấy lúc này hắn có lòng tốt lớn bao nhiêu, nhưng nếu mục đích của hắn là Tỏa Hồn trận này, vậy thì Tiêu Nguyệt không thể chết được.
Nếu như Tiêu Nguyệt chết rồi, Tỏa Hồn trận này cũng sẽ mất đi hiệu lực.
Trong lúc Khanh Linh còn đang suy nghĩ xem Cố Vọng muốn làm gì, chợt thấy hắn chậc một tiếng, như hơi mất kiên nhẫn thỏa hiệp: “Bỏ đi.”
Dứt lời, hắn lấy ra một cái chuông, nói là chuông nhưng thực ra chỉ là tiếng chuông mà thứ này phát ra thôi. Nó lại giống như một người gỗ hơn, chỉ lớn cỡ một ngón tay.
Đầu ngón tay hắn tung nhẹ, ném cái chuông kia lên không trung, cái chuông cũng không rơi xuống.
Chuông phát ra một luồng ánh sáng màu vàng, Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Nguyệt đã bị hút vào bên trong cái chuông, ngay cả cô cũng không ngoại lệ.
Tiêu Nguyệt gần như không có động tĩnh, nhưng Khanh Linh lại không bị văng ra. Điều này nói rõ Tiêu Nguyệt vẫn chưa chết, Cố Vọng chỉ là nhốt nàng ta lại. thôi.
Có lẽ đây là một cái chuông có thể bắt nhốt hồn phách người khác, nhưng chỉ có thể nhốt được một người.
Vì để không bị phát hiện, Khanh Linh co người lại thành một khối, đợi ở bên trong cái chuông.
Chuông không bị thu hồi, Cố Vọng đã dời tầm mắt đi, hắn quay người nhìn về phía Lâm Ngân Chi: “Thế nào?”
Khanh Linh nháy mắt sáng tỏ, Cố Vọng là không hy vọng Tiêu Nguyệt nghe được hoặc nhìn thấy đoạn đối thoại giữa hắn và Lâm Ngân Chi.
Nhưng không biết vì sao hắn lại không hủy đi thính lực và thị lực của nàng ta, mà chỉ phong ấn nàng ta ở bên trong chuông.
Lâm Ngân Chi giương mắt, cùng Cố Vọng ở một khoảng cách xa xa nhìn nhau. Bây giờ Khanh Linh thật sự quá nhỏ, nhìn không rõ biểu cảm của Lâm Ngân Chi, chỉ có thể nghe được giọng y hơi trầm xuống: “Ngươi muốn làm gì?”
Cố Vọng cười: “Ta nghĩ rằng vấn đề này đã không còn quan trọng để trả lời nữa rồi.”
Khanh Linh yên lặng vểnh tai, cô tạm thời mượn thân thể của Tiêu Nguyệt chính là muốn làm rõ, đến cùng thì bí mật giữa Lâm Ngân Chi và Cố Vọng là gì mà khiến cho bọn họ biến thành quan hệ như hiện giờ.
Lâm Ngân Chi ở đằng xa, giọng điệu không hề run rẩy sợ hãi: “Ngươi cần gì phải cố chấp như thế.”
“Cố chấp sao?” Cố Vọng như cảm thấy lời này rất buồn cười, không nhanh không chậm đi qua: “Chỉ là lấy lại đồ của mình mà thôi.”
“Đồ của ngươi?” Giọng của Lâm Ngân Chi cuối cùng cũng có một chút thay đổi, ngữ khí trở nên sắc bén: “Cũng được, vậy thì tới thử xem.”
Cố Vọng đi tới trước mặt Lâm Ngân Chi, trong chốc lát, kiếm của Lâm Ngân Chi phát ra tiếng “ong ong” nặng nề.
Vẻ khát máu nơi đáy mắt Cố Vọng hiển hiện rõ ràng, hắn phi thân bay lên.
Khanh Linh chỉ thấy hoa mắt, hai người này đã lao vào đánh nhau.
Trận pháp này không những không hề ảnh hưởng tới bọn họ, ngược lại hình như càng khiến cho bọn họ mạnh hơn.
Khanh Linh trốn ở bên trong chuông, chuông bị linh lực quanh người hai người này làm cho điên cuồng vang lên, khiến cho cô chịu không được.
Lâm Ngân Chi dường như càng ngày càng tiến công mạnh mẽ, y cầm kiếm tấn công hệt như muốn dùng một kiếm đâm chết Cố Vọng.
Mà Cố Vọng ngay từ chiêu đầu tiên đã muốn lấy mạng Lâm Ngân Chi, hai người ngươi tới ta đi, không hề nhượng bộ chút nào.
Bọn họ thật sự chỉ định để cho một người rời khỏi nơi này.
Ý thức được điểm này, Khanh Linh hơi nhíu mày.
Lâm Ngân Chi là trung tâm của thế giới này, có pháp tắc bảo hộ nên y sẽ không có khả năng chết, chẳng lẽ y muốn giết chết Cố Vọng ở trong này luôn sao?
Lắng tai nghe lâu như vậy, nhưng một thứ gì đó Khanh Linh cũng nghe không hiểu.
Đột nhiên cô nhớ tới trước đây Cố Vọng từng nói qua, có thứ gì đó bị trộm đi ở chỗ của Lâm Ngân Chi. Hắn muốn đòi về.
Bây giờ hắn cũng nói muốn lấy thứ gì đó của mình về, cho nên đây là nguyên nhân hắn nhằm vào Lâm Ngân Chi?
Đột nhiên “bịch” một tiếng.
Một luồng ánh sáng từ trên người hai người nổ tung, chỉ trong một cái chớp mắt, Cố Vọng đã bị đánh bay lên trên vách đá.
Lâm Ngân Chi cũng nửa quỳ ở trên mặt đất, sử dụng kiếm chống đỡ thân thể: “Tà không thể thắng chính.”
“Tà không thể thắng chính thật không?” Cố Vọng dường như không hề cảm thấy đau đớn, hắn lau máu tươi nơi khóe miệng, cúi đầu cười ra tiếng: “Đợi ở Vô Cửu Phong lâu rồi nên thực sự cho rằng bản thân là thủ tịch đệ tử(1) của Tiên Môn sao?”
(1)Thủ tịch đệ tử: đệ tử nòng cốt giữ vị trí cao trong môn phái.
Hắn gằn từng chữ hỏi: “Ngươi tên là Lâm Ngân Chi à?”
Khanh Linh đột nhiên mở to hai mắt.
Cô vừa nghe được cái gì?
Cái gì gọi là “Ngươi tên là Lâm Ngân Chi à?”
Không tên Lâm Ngân Chi thì còn có thể tên là gì?
Lâm Ngân Chi chậm rãi đứng dậy: “Ta đương nhiên tên là Lâm Ngân Chi.”
Y rút kiếm đến gần Cố Vọng: “Cố Vọng, ngươi nên sớm chấp nhận đi, cho tới bây giờ ngươi đều không giết được ta.”
Cố Vọng ngẩng đầu, huyết sắc nở rộ ra khắp y phục. Hắn không hề e ngại gì, thậm chí còn giương cao khóe miệng: “Ta chưa bao giờ chấp nhận số mệnh.”
Phật châu quanh người hắn lập tức tăng vọt, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ai bảo ta muốn giết ngươi kia chứ?”
Lâm Ngân Chi giống như đột nhiên đoán ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, sát ý trong mắt hoàn toàn lộ rõ.
Khanh Linh nhìn Cố Vọng, cô chưa bao giờ gặp qua người nào như vậy, rõ ràng thân có Phật quang lại như ở trong địa ngục.
Cố Vọng là người duy nhất.
Cố Vọng dẫn dắt Phật quang tiến về phía trước, Lâm Ngân Chi cũng không kém bao nhiêu, hai người lại một lần nữa lao vào quấn lấy nhau chiến đấu.
Cuối cùng, hai luồng sáng đột nhiên nổ tung, hai bóng người đều bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, lưỡng bại câu thương, không có người nào không chật vật.
Mắt thấy Lâm Ngân Chi đã bò dậy trước, còn Cố Vọng thì đang cúi thấp đầu, không thấy được tình trạng.
Lâm Ngân Chi lại hỏi: “Tới nữa không?”
Cố Vọng mỉm cười: “Tới!”
Hắn ngẩng đầu, đáy mắt áp chế điên cuồng: “Có bản lĩnh thì ngươi giết chết ta đi!”
Khanh Linh: “?”
Nói gì vậy! Mau thu hồi lại đi!
Cô không nghe thấy lời thì thầm trước đó của Cố Vọng, cũng không nghĩ nhiều như vậy. Mặc kệ ‘Lâm Ngân Chi’ của hiện tại rốt cuộc là thật hay giả, Cố Vọng không thể chết ở trong này được.
Huống chi, coi bộ Lâm Ngân Chi đã biết Cố Vọng không giết được y.
Nếu là thực, Cố Vọng tuyệt đối đánh không lại, sẽ phải chết ở trong này.
Nếu là giả, Cố Vọng càng không thể bị một kẻ giả mạo làm bị thương.
Khanh Linh nhanh chóng cân nhắc lợi và hại một lần nữa, tạm thời không quan tâm đến chuyện bản thân có thể bị phát hiện hay không, lập tức từ trong chuông bay ra.
Chân thân không có ở nơi này, thực lực chắc chắn sẽ bị hạn chế, nhưng tạm thời vẫn có khả năng bảo vệ được Cố Vọng.
Trong chốc lát, Khanh Linh đã bay tới trước mặt Cố Vọng.
Trước khi kiếm của Lâm Ngân Chi tập kích tới đây, cô vận dụng tất cả linh lực, triệu tập ra toàn bộ quỷ khí, quấn quanh mũi kiếm của Lâm Ngân Chi. Kiếm kia nháy mắt bị nghiêng lệch đi, thế nhưng kiếm ý bén nhọn ở trên thân kiếm lại đâm xuyên qua cô.
Biến cố bất thình lình xảy ra khiến cho cả hai người Cố Vọng và Lâm Ngân Chi đều sửng sốt.
Điều này cũng làm cho thân thể hư ảo của Khanh Linh hoàn toàn lộ rõ.
Kiếm của Lâm Ngân Chi nháy mắt thu về, nhưng thế ra quá mạnh, bản thân y cũng bị phản phệ, lùi về phía sau mấy bước, khóe miệng chảy máu.
Y cau mày nhìn Khanh Linh ở trong hư không.
Sắc mặt Cố Vọng càng thêm đáng sợ, hắn đưa tay ra muốn giữ chặt cô, nhưng lại chụp hụt vào khoảng không, tay hắn xuyên qua cơ thể cô.
Làm sao có thể chụp được thân thể thần hồn hư ảo của Khanh Linh.
“Khá lắm!” Cố Vọng cắn răng: “Khanh Linh, ngươi khá lắm, cứ vội vã muốn chết như vậy!”
Cô có chút sửng sốt, ý của hắn là không muốn để cho cô chết ư?
“Ngươi không thể chết được.” Có ẩn tình, Khanh Linh im lặng, nghiêm túc nói: “Ta đã nói rồi, phải bảo vệ cho ngươi.”
Cố Vọng nhìn cô, bỗng nhiên cụp mắt, phá lên cười.
Hắn nói: “Ta không thèm.”
Cô không lên tiếng, có cần hay không cũng không phải do hắn định đoạt, đây là quyết định của cô, còn chưa tới lúc không cần.
Cô đang nghĩ cách khiến cho Cố Vọng rời khỏi nơi này, chợt nghe thấy có tiếng người từ trên đỉnh đầu truyền tới, là giọng của Cổ Vũ Yên: “Vô Khuynh trưởng lão, bọn họ ở ngay phía dưới.”
Cùng lúc đó, trong tay Cố Vọng nháy mắt ném ra mấy viên Phật châu, lấp kín trận nhãn của Tỏa Hồn trận.
Ngay sau đó, có vô số Phật quang từ cửa động rơi xuống, cùng nhau theo xuống chính là đám người Vô Khuynh trưởng lão.
Hoài Thành xuất hiện chú thuật, đã chết nhiều người như vậy, phần lớn người tu Phật ở Vô Trần Sơn đều chạy tới đây để siêu độ cho linh hồn.
Tỏa Hồn trận tạm thời bị áp chế, trạng thái của mọi người vẫn còn ổn.
Cổ Vũ Yên lập tức chạy về phía Lâm Ngân Chi, sắc mặt khó coi: “Sư huynh, bây giờ muội sẽ đưa huynh ra ngoài.”
Vô Khuynh trưởng lão liếc mắt nhìn Cố Vọng một chút, lại nhìn tới cái chuông đang vây nhốt Tiêu Nguyệt.
Ông ta giơ tay lên, cái chuông kia lập tức rơi vào trong tay ông ta, bị ông ta bỏ vào trong một cái hộp.
Cùng lúc đó, trận pháp ở trong động nháy mắt tiêu tán, một lần nữa chìm vào bóng tối.
“Vọng Nhi, con đang làm gì vậy?” Trong bóng tối, giọng của Vô Khuynh trưởng lão nặng nề: “Chẳng phân biệt được nặng nhẹ, đúng là liều lĩnh!”
Cố Vọng không nói tiếng nào.
Vô Khuynh trưởng lão đoán chừng cũng biết hắn sẽ không lên tiếng, sau khi im lặng một hồi lâu mới nói: “Đều ra ngoài cả đi.”
Ở nơi này Vô Khuynh trưởng lão có tư cách cao nhất, lời ông ta nói không có ai dám chống lại.
Khanh Linh thở dài một hơi, trước hết bây giờ Cố Vọng đã an toàn rồi.
Chỉ là khẩu khí này vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng thét kinh hãi: “Sư huynh!”
“Vô Khuynh trưởng lão!” Cổ Vũ Yên sốt ruột la lên: “Sư huynh ta ngất đi rồi!”
Khanh Linh ngây người, trong chớp mắt tiếp theo, trong động phát ra ánh sáng, Vô Khuynh trưởng lão đã lấy Chiếu Minh Châu ra.
Cô nhìn qua đó, chỉ thấy Lâm Ngân Chi đang từ từ nhắm hai mắt lại, dường như đã bất tỉnh nhân sự, cô lập tức quay đầu.
Cố Vọng đang ở cách đó rất gần, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Lâm Ngân Chi, sắc mặt sa sầm đáng sợ.
Nhận ra ánh nhìn của Khanh Linh, Cố Vọng quay đầu lại: “Thế nào? Sợ ta cũng giống như hắn sao?”
Khanh Linh bị kiếm khí của Lâm Ngân Chi làm bị thương, lúc này nói không ra lời, đành phải gật nhẹ đầu, rõ ràng nhìn sơ qua Cố Vọng mới là cái người bị thương nặng nhất, vậy mà người ngất xỉu lại là Lâm Ngân Chi.
Cố Vọng dùng đầu ngón tay lau đi vệt máu nơi khóe miệng, cười cười đi về phía cô: “Yên tâm đi, không chết được đâu.”
Đầu ngón tay dính máu của hắn chạm nhẹ vào thân thể hư ảo của cô, nhưng chỉ chạm được không khí, song lại giống như là chạm được thực thể, dịu dàng xoa tóc cô: “Ngược lại là ngươi đó.”
Cố Vọng: “Một sợi thần hồn mà cũng dám đi ra che chắn, thật đúng là không sợ chết.”
Khanh Linh nghĩ thầm: Sợ thì cũng sợ, cho nên bây giờ cô phải quay về thôi.
Tổn thương lần này còn cần phải tu dưỡng một khoảng thời gian.
Chẳng qua ý nghĩ này vừa mới lóe lên, Khanh Linh đột nhiên cảm giác thân thể của mình đang nhanh chóng thu nhỏ lại. Cô còn chưa kịp phản ứng, Cố Vọng đã biến thành một “người khổng lồ” ở ngay trước mặt cô.
Con ngươi cô trợn trừng:?
Cố Vọng cũng thoáng khựng lại, tiếp đó đuôi lông mày hơi nhếch lên, như cảm thấy thú vị.
Hắn cong môi cười, lấy một cái chuông ra.
Đã tận mắt chứng kiến hắn thu Tiêu Nguyệt vào trong cái chuông, cô theo bản năng quay người muốn chạy.
Nhưng lần này cái chuông kia không hút cô vào, mà là biến thành nhỏ hơn.
Sau một tiếng chuông ngân thanh thúy, cô chợt cảm giác thân thể hư ảo của mình biến thành thật.
Cô ngạc nhiên cúi đầu, chỉ thấy cái chuông kia không biết từ khi nào đã treo lên trên cổ của mình.
Cố Vọng cầm cô lên, buông thỏng ở trong lòng bàn tay, hơi nhíu mày, vẻ mặt vốn đang suy yếu nhiều thêm mấy phần nét đẹp bệnh hoạn. Hắn nhỏ giọng nói: “Thành thật một chút.”
Đầu ngón tay thon dài khẽ gảy cái chuông nhỏ kia, sau khi Cố Vọng nghe được âm thanh thì có vẻ rất hài lòng: “Đây là Chuông Ngưng Hồn, thân thể của ngươi vừa được đưa về Cấm Nhai rồi.”
Cái chuông kia bị hắn gảy cho liên tục kêu vang, hắn giống như yêu thích không nỡ buông tay: “Không đeo cái này thì không thể trở về được.”
Có cái chuông này, Khanh Linh cảm giác bản thân đã có thể nói chuyện.
Cô dại ra: “Sao lại thế này?”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức đưa hai tay ra bịt miệng lại, mắt đột nhiên trợn to, vẻ mặt không thể tin được.
Ối, đây là cái giọng nói gì đây? Sao còn non nớt hơn cả Tiểu Kim Uyên nữa!
Cố Vọng cười khẽ một tiếng: “Không tệ.”
…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Vọng: Đồ chơi mới, hiểu không?