Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương

Chương 19: Chặn Tay Học Tỷ





- Sẽ không muốn nói -
Trâu Huy nhìn thấy Hứa Hiện ôm theo một túi thuốc lớn trở về lớp học, cậu ta oán khí đầy mình nhìn về phía Hứa Hiện.
Có tiền mua thuốc! Lại không có tiền cho cậu ta! Đúng là ác bá!
Tầm tan học buổi chiều, Hứa Hiện cầm theo cặp sách, thu dọn đồ đạc gọn gàng rồi nhét thuốc vào bên trong, giáo viên vừa cho tan học cô liền đeo cặp sách rồi chạy nhanh về phía cổng trường.
Cô vừa chạy vừa thở hồng hộc, phi đến trước cổng trường học, Hứa Hiện kéo dài hơi, lau khô mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán.
Hứa Hiện tìm một nơi không mấy thu hút sự chú ý của mọi người rồi trốn ở phía sau.
Tiếu Giang không muốn nói chuyện với cô lại còn trốn tránh cô, vậy thì cô dám chắc chắc, Tiếu Giang đã nghe thấy mấy lời Lý Như Nguyệt nói rồi.
Hứa Hiện cảm thấy mình cố gắng nhiều ngày như vậy cũng không thể vì một câu của Lý Như Nguyệt làm hỏng được, vậy mà Tiếu Giang lại trốn tránh cô, nếu thế cô phải bám lấy anh mới được.
Tiếu Giang đi đâu, cô sẽ đi tới nơi đó.
Đám người của trường cao trung lục tục đi về phía cổng trường, hai mắt của Hứa Hiện không dám nháy một cái, nhìn chằm chằm tới lui trong đám người để tìm kiếm bóng dáng của Tiếu Giang.
Trông thấy dáng người khá cao không nói lời nào đang đứng bên cạnh Phó Hoài Nam, một mình Tiếu Giang đang nghịch điện thoại di động.
Hứa Hiện cấp tốc chạy qua, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai giữ chặt lấy tay Tiếu Giang.
"Anh Tiếu Giang!"
Hứa Hiện giơ lên khuôn mặt sáng rực, đón ánh nắng cười ấm áp, ánh mắt của cô tràn ngập ý cười liều mạng theo sát Tiếu Giang, nói: "Ánh Tiếu Giang, em đánh nhau với bạn học rồi! Cậu là con trai mà vẫn bị em cào tới máu me đầy mặt! Anh Tiếu Giang, anh nói xem em có lợi hại hay không?"
Tiếu Giang vô thức quét mắt nhìn về phía gương mặt của Hứa Hiện, thấy không nghiêm trọng như trong dự đoán anh liền thu tay lại tiếp tục nghịch điện thoại, cũng không thèm để ý tới Hứa Hiện nữa.
Hứa Hiện cũng không để ý, cô cố gắng nghĩ thêm chủ đề: "Anh Tiếu Giang, có phải học sinh cấp ba đều phải sống rất cực khổ đúng không? Em nghe người ta nói, mấy học sinh cấp ba cả ngày đều ở trong lớp làm đề, cơ thể rất dễ gầy gò, anh Tiếu Giang, về sau mỗi sáng em đều mang sữa bò tới cho anh, có được không?"
Tiếu Giang hạ thấp con mắt quét tới bóng dáng nho nhỏ ở bên cạnh, thấy Hứa Hiện đi lại vất vả, anh thả chậm bước chân để cô có thể đuổi kịp.
Hứa Hiện đi theo bên cạnh Tiếu Giang, nhe răng cười ngây ngô, nói: "Anh Tiếu Giang, vì sao anh lại không nói chuyện với em?"

Tiếu Giang đối với cô vẫn vô cùng xa cách, Hứa Hiện bèn lắc tay anh, làm nũng nói: "Anh Tiếu Giang, anh nói chuyện một lát với em được không?"
Tiếu Giang nghiêng đầu đi chỗ khác, phớt lờ cô.
Hứa Hiện lại lắc lư đi đến trước mặt anh, cô truy tìm tầm mắt của Tiếu Giang, tay nhỏ trượt từ trên tay Tiếu Giang xuống, dắt bàn tay thon dài, trắng nõn của anh.
Cô dùng hai tay nắm lấy những ngón tay sạch sẽ của Tiếu Giang, đùa nghịch nói: "Anh Tiếu Giang, tay của anh đẹp quá!"
Hứa Hiện thả tay Tiếu Giang ra, giơ bàn tay đen như mực của mình lên, nản lòng nói: "Vì cái gì mà ngón tay của em lại xấu như vậy cơ chứ, lại còn vừa ngắn vừa đen, một chút cũng thấy rất khó coi."
Tiếu Giang quét mắt nhìn về phía ngón tay của Hứa Hiện, trong lúc lơ đãng lộ ra một ý cười, đúng là rất xấu.
Hứa Hiện ngước mắt vừa hay đụng trúng nụ cười của Tiếu Giang, cô cũng toét miệng cười.
Quả nhiên muốn Tiếu Giang cười, tất cả đều phải nhờ sự xây dựng nỗi thống khổ của cô ở phía trên.
Chu Thụy Hi làm xong trực nhật trong lớp học liền đi ra ngoài, vừa ra đã nhìn thấy giữa hai người Tiếu Giang và Hứa Hiện ngập tràn ôn hòa, đem những người bên cạnh ngăn cách ra bên ngoài, trong lòng của cô ta có chút hoảng hốt, trái tim tràn ngập sự đố kỵ khiến cô ta muốn đẩy Hứa Hiện ra xa hàng nghìn dặm.
Chu Thụy Hi nhịn xuống cơn giận trong lòng, cô ta giữ chặt tay Trần Kiều Diễm, dịu dàng nói với cô ta: "Kiều Diễm, hôm nay tôi với cậu đi về cùng nhau nha."
Bình thường Trần Kiều Diễm cũng thường về nhà một mình, trước đây cô ta cũng đã từng rủ Chu Thụy Hi nhưng Chu Thụy Hi lấy lí do muốn về nhà cùng Phó Hoài Nam và Tiếu Giang để từ chối.
Trần Kiều Diễm kỳ quái hỏi: "Sao thế? Không phải là cậu muốn về cùng Phó Hoài Nam và Tiếu Giang à?"
Trên mặt Chu Thụy Hi lại hiện ra một vẻ cô đơn, cô ta lơ đãng quét mắt về phía Tiếu Giang để Trần Kiều Diễm nhìn anh ở cùng Hứa Hiện, Chu Thụy Hi lại ở bên cạnh tỏ ra ủy khuất, không lên tiếng.
Trần Kiều Diễm nhìn theo ánh mắt của Chu Thụy Hi, cô ta thấy Hứa Hiện lại không biết xấu hổ quấn lấy Tiếu Giang, cả người Trần Kiều Diễm tràn đầy lửa giận, không nghĩ tới đứa con gái tuổi còn nhỏ kia mà lại không biết xấu hổ như vậy, Tiếu Giang đã không thèm để ý đến vậy mà con nhỏ đó còn muốn bám lấy anh.
Cô ta lôi kéo theo Chu Thụy Hi ở bên cạnh đi về phía Tiếu Giang, phẫn nộ nói: "Con nhỏ đó đúng là không biết xấu hổ, Tiếu Giang đã không thèm để ý đến nó vậy mà nó cứ bám chặt lấy Tiếu Giang."
"Thụy Hi, cậu không nên vì con nhỏ đó mà không cùng bọn họ về nhà, nếu không là cậu cho nó cơ hội rồi.
Đi! Tôi dẫn cậu qua đó!"
Bây giờ Trần Kiều Diễm nhìn Hứa Hiện đúng thật là một vạn lần cũng không thể vừa mắt, Hứa Hiện hại cô ta bị bạn học cười nhạo, bây giờ còn mặt dày không tha cứ bám lấy Tiếu Giang, khiến Chu Thụy Hi bị ủy khuất.

Chu Thụy Hi ngoan ngoãn đi theo sau Trần Kiều Diễm, nhưng ngoài miệng vẫn lo lắng nói: "Không cần đi qua đó đâu, nếu để Tiếu Giang tức giận thì phải làm sao bây giờ."
Nghe vậy Trần Kiều Diễm cũng có chút do dự, đúng thực là Tiếu Giang rất khó tiếp xúc, nhưng trước kia không phải Chu Thụy Hi vẫn luôn đi cùng Tiếu Giang về nhà sao?
Hắn là đối với Chu Thụy Hi, Tiếu Giang sẽ có thái độ tốt hơn chút.
Trần Kiều Diễm lấy dũng khí, đứng ở trước mắt Tiếu Giang, vì muốn giúp Chu Thụy Hi trút giận, trong lòng cũng kỳ vọng Tiếu Giang có thể nhìn thấy.
Trần Kiều Diễm đi đến bên cạnh Hứa Hiện, vờ cười nói: "Em gái nhỏ à, sao trễ vậy rồi mà còn chưa về nhà thế? Là ai cho em can đảm quấn lấy Tiếu Giang mỗi ngày vậy, còn đẩy Chu Thụy Hi ra?"
Sắc mặt Chu Thụy Hi trở nên tiều tụy, khẽ đẩy tay Trần Kiều Diễm như ngăn cản cô ta đừng nói thêm điều gì nữa: "Kiều Diễm, em ấy không có đẩy tôi ra, là do tôi không theo kịp Tiếu Giang."
Chu Thụy Hi nhìn về phía Tiếu Giang, đôi mắt rưng rưng, áy náy nói với anh: "Tiếu Giang, thực lòng xin lỗi, hôm nay tôi không nên nói nặng lời với em ấy, chuyện này tất cả đều là do tôi sai, về sau tôi không dám nữa."
Phó Hoài Nam đứng ở bên cạnh nghe được mấy lời của Chu Thụy Hi, mắt anh ta nhìn Tiếu Giang, thấy Tiếu Giang mặt không đổi sắc, anh ta đành an ủi một câu: "Việc này không phải lỗi của cậu, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là do tâm tình Tiếu Giang hôm nay không được tốt cho lắm nên mới mới nổi giận thôi."
Chu Thụy Hi không dám tin nhìn về phía Phó Hoài Nam, hỏi lại: "Thật sự không phải lỗi của tôi ư?"
Phó Hoài Nam gật gật đầu, anh ta đá nhẹ Hứa Hiện ở bên cạnh, trút hết lửa giận trên người mình giữa trưa nóng lên Hứa Hiện, vô tình nói: "Rõ là do con nhóc này chọc giận Tiếu Giang."
Vốn dĩ lúc nghe mấy lời của Trần Kiều Diễm, lồng ngực cô đã như muốn nổ tung, thầm nghĩ muốn chất vấn đến cùng xem rốt cuộc là Trần Kiều Diễm có ý tứ gì, vậy mà lại có thể nghe được Phó Hoài Nam nói Tiếu Giang tức giận là vì cô, Hứa Hiện vừa đáng thương vừa bất lực đứng im ở bên cạnh không nói lời nào.
Trần Kiều Diễm khinh miệt cười lạnh nhìn Hứa Hiện, thằng hề thì chính là thằng hề, lại còn mơ tưởng muốn tranh người đàn ông của Chu Thụy Hi, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Vừa rồi cô ta còn tưởng rằng Tiếu Giang sẽ bảo vệ cho Hứa Hiện, bây giờ xem ra là vậy, so với Chu Thụy Hi thì con nhỏ này chẳng là cái thá gì.
Trần Kiều Diễm khoe khoang cười nói: "Em gái à, bây giờ còn không chịu về nhà, chậm một chút, cẩn thận sẽ bị bố mẹ bắt lấy đánh một trận đòn đấy."
Hứa Hiện chớp mắt nhìn về phía Tiếu Giang, hi vọng anh có thể nói một câu giúp cô cứu vãn tình huống lúng túng này, nhưng cô đợi thêm vài phút cũng không đợi được Tiếu Giang vì mình mà nói chuyện.
Hứa Hiện cô đơn quay người lại, cô âm thầm nổi giận trong lòng, ngày mai sẽ không ngừng cố gắng, tuyệt đối sẽ không để cho Chu Thụy Hi có cơ hội tới gần Tiếu Giang!
Tiếu Giang nhìn thấy Hứa Hiện rời đi, nhếch môi không nói lời nào, chỉ là lúc rời đi, đôi mắt lạnh như băng lơ đáng quét về phía Chu Thụy Hi, khiến cô ta kéo căng thần kinh, trong lòng phát rét.
Chu Thụy Hi tự an ủi bản thân, nhất định Tiếu Giang sẽ trở về bên cạnh cô ta, chẳng qua bây giờ Tiếu Giang không hiểu ý tốt của cô ta, đợi cô ta từ từ đối xử tốt với anh, anh nhất định sẽ thích mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Người Điều Khiển Tâm Lý
2.
Con Mồi
3.
Người Tình Của Sói
4.
Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra!
=====================================
Phó Hoài Nam nhìn Tiếu Giang rời đi trước, anh ta lớn tiếng gọi: "Tiếu Giang, đi đâu thế?"
Phó Hoài Nam chịu áp lực trong nhà cùng anh tới Nguyên Thành, Tiếu Giang sẽ không để cho anh ta thiệt thòi, anh hơi nghiêng đầu đáp: "Anh Phú bên kia gọi, cậu về trước đi."
Phó Hoài Nam có chút lo lắng, anh Phú không phải người tốt, anh ta sợ Tiếu Giang sẽ chịu thiệt thòi, Chu Thụy Hi thấy ánh mắt lo âu của Phó Hoài Nam đang nhìn về phía Tiếu Giang rời đi, cô ta thử thăm dò: "Hoài Nam, anh Phú là ai?"
Phó Hoài Nam hạ thấp con mắt nhìn về phía Chu Thụy Hi, anh ta tươi cười lắc đầu, hời hợt đáp: "Không có ai."
Đôi mắt sáng ngời của Chu Thụy Hi chợt tối sầm lại, vậy mà Phó Hoài Nam lại có chuyện muốn giấu cô ta, cũng không muốn nói cho cô ta được biết, Chu Thụy Hi cũng không ép hỏi tới cùng, cô ta lại tươi cười nói: "Hoài Nam, hôm nay chúng ta về cùng Kiều Diễm nhé."
Trần Kiều Diễm không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Chu Thụy Hi, cô ta lại có thể nhờ vào Chu Thụy Hi, về nhà cùng Phó Hoài Nam!

Phó Hoài Nam đối với Trần Kiều Diễm không quen chỉ coi cô ta là người có cũng như không, lạnh nhạt đáp: "Ừ."
Buổi tối Hứa Hiện nằm trên giường lật qua lật lại vẫn không ngủ được, cô khoanh hai tay trước ngực, nghĩ cách để liên lạc với Tiếu Giang.
Cả ngày Tiếu Giang đều trốn tránh cô, trong lớp lại có hai vật trở ngại là Trần Kiều Diễm và Chu Thụy Hi, cô căn bản không có cơ hội để tiếp cận Tiếu Giang.
Hứa Hiện thầm thở dài một hơi, xoay người ngủ, cứ tùy cơ ứng biến đi.
Một tuần này mỗi lần tan học Hứa Hiện đều chạy tới cổng trường chặn người, nhưng lại chẳng thấy Tiếu Giang đâu, cô đến nhà anh, mấy lần cũng không gặp, còn bất đắc dĩ bị Trương Lệ hỏi thăm tình hình học tập.
Hứa Hiện suy sụp tinh thần ngồi xổm ở cổng, lại lần nữa ngồi xổm chờ Tiếu Giang.
Trương Tử Dương đi từ trong lớp ra, thấy một cái đầu củ cải ngồi xổm ở cổng, cậu ta đi qua đạp nhẹ Hứa Hiện hỏi: "Này, cậu ngồi ở đây làm gì? Vẫn còn ngại mình chưa đủ đen, muốn phơi nắng thêm sao?"
Một tuần rồi Hứa Hiện chưa nhìn thấy Tiếu Giang, cô cũng chẳng còn tâm tư tranh cãi với Trương Tử Dương, Trần Kiều Diễm cũng nhìn thấy Hứa Hiện, cô ta không nhịn được đi tới giễu cợt nói: "Ôi em gái, xin em giữ chút mặt mũi đi, không thấy Tiếu Giang đang trốn tránh em à? Em còn ở đây chặn cậu ấy, hại cậu ấy ban ngày tới trường còn không dám đi cửa chính, không ngại mất mặt à? Bây giờ mấy đứa này cứ một lần lại thêm một lần đúng là không biết xấu hổ!"
Trương Tử Dương bực bội không chịu được trước, cậu ta quát Trần Kiều Diễm: "Không biết nói chuyện thì ngậm mồm vào! Đừng cứ há mồm ra là nói mấy lời thối chết đi được, đúng là ghê tởm đến mức muốn ói quá đi!"
"A!" Trần Kiều Diễm không chê náo nhiệt mà nói: "Hôm nay lại còn dẫn theo vệ sĩ nhỏ tới đây cơ đấy! Thế nào? Rõ ràng bộ dạng lớn lên xấu như vậy mà vẫn có người thích? Đúng thật là con rùa nhìn đậu xanh mắt đối mắt mà."
Hứa Hiện không nghĩ tới Trương Tử Dương lại kích động như vậy, hiếm khi cô bảo vệ cậu ta, kéo Trương Tử Dương che lại ở sau lưng, cười lạnh nói: "Cái này mà chị cũng có thể nhìn ra? Tâm tư đố kỵ đúng là không nhỏ nha, thế nào? Không quen nhìn bộ dạng lớn lên xấu xí của tôi vậy mà vẫn còn được bảo vệ nhỏ đẹp trai như vậy yêu thích? Còn chị thì ngay cả một quả táo nứt vẹo, nó còn không bằng lòng theo đuổi nữa kìa!"
Trần Kiều Diễm tức giận đến nỗi một hơi cũng không hít lên nổi, mặt cô ta biến thành màu gan heo, lên cơn giận mà mắng chửi: "Ai mà thèm! Tao mới không cần mấy thứ hàng nát ấy, loại người nào theo đuổi cũng đồng ý đón nhận, vậy mà còn làm bộ làm tịch thanh cao theo đuổi Tiếu Giang!"
Chửi nhau Hứa Hiện còn chưa từng thua à nha!
Cô liếc mắt về phía Trần Kiều Diễm, dùng giọng điệu tùy tiện trả lời: "Ai ôi, nếu không thèm thì chị ở đây làm quỷ rống quỷ gào cái nỗi gì? Tôi với chị có liên quan à? Tiếu Giang có quan hệ với chị à? Bàn tay dài như vậy cũng không sợ có ngày bị người ta chặt hay sao!"
"Còn có, hàng nát từ trong miệng của loại người như chị nói ra cũng là đang sỉ nhục cái từ hàng nát này đấy! Làm phiền chị nổi lòng thương xót ngậm cái mồm lại tha cho nó nha!"
Trần Kiều Diễm mắng không lại Hứa Hiện, cô ta tức tới độ hai mắt ươn ướt, lồng ngực phập phồng đến lợi hại, cô ta vung tay lên hướng về phía Hứa Hiện, miệng không tha mà mắng: "Tiện nhân!"
Hứa Hiện đang muốn ngăn lại, hai bàn tay thon dài đột nhiên xuất hiện, đồng thời chặn cái tay thích làm việc ác của Trần Kiều Diễm lại, Hứa Hiện nhìn về phía Tiếu Giang vừa đột nhiên xuất hiện, ánh mắt anh bễ nghễ đảo qua bàn tay của Trương Tử Dương đang bóp chặt lấy cổ tay Trần Kiều Diễm, trong nháy mắt anh buông tay, thả tay Trần Kiều Diễm ra, ôm Hứa Hiện bảo vệ cô trong lòng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng đầy sự uy hiếp vang lên: "Tôi mặc kệ cậu có giáo dưỡng hay không, ai dạy cậu mắng chửi người, nhưng nếu cậu dùng cái tư chất không có giáo dưỡng kia áp lên người Hứa Hiện, tôi sẽ cho cậu biết rốt cuộc không có giáo dưỡng là cái dạng gì!"
"Xin lỗi!"
Anh thanh lạnh như băng truyền vào trong tai của Trần Kiều Diễm, dọa cô ta sợ hãi đến mức trừng to hai mắt.
Vì cái gì mà Tiếu Giang lại bảo vệ Hứa Hiện! Lần trước ở cổng trường, không phải Tiếu Giang vẫn còn làm như không thấy Hứa Hiện ư!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.