Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương

Chương 1: Xuyên Sách!





Lời nói đầu.
.......
Lần đầu gặp mặt.
Hứa Hiện ngồi ở cửa nhìn chằm chằm tay nhỏ chỉ toàn thịt của mình trong lòng không khỏi thở dài.
Cô xuyên sách rồi!
Hứa Hiện thức trắng cả đêm để đánh giá tam quan của cuốn tiểu thuyết này.
Trong sách gốc nữ chính sẽ yêu nam chính, lại cùng nam phụ mập mờ không rõ ràng, đã vậy nữ chính còn muốn ra vẻ mình là một thánh mẫu dịu dàng, một bên trách nam phụ không từ thủ đoạn, một mặt lại coi nam phụ như tấm dựa hoa để kiếm tiền, không những vậy cô ta còn mắng nam phụ là kẻ không có tính người, đẩy anh ta lên tới đầu sóng ngọn gió một mình tự gánh chịu.
Hứa Hiện:???
Nam chính và nam phụ còn là anh em tốt, cuối cùng nam phụ vì cứu nữ chính mà thành kẻ tàn phế, không được ai chiếu cố, cũng không ai chăm sóc.
Sau được mời tới ở cùng một chỗ với nam nữ chính, mỗi ngày đều nhìn đôi trai gái kia thân mật ân ái rải đường ngọt khắp nơi, sinh con đẻ cái.
Hai mắt Hứa Hiện đúng là bị chọc mù rồi, loại bạch liên hoa này mà cũng có thể làm nữ chính? Tới nơi nào liền có thể được khen ngợi khi ấy?
Thích cô ta, rồi lại tự mình nhìn thấy cô ta cùng anh em tốt của mình thân mật đến độ ngọt ngào, cô ta khiêu khích mà vẫn luôn nén chịu? Không khỏi phải tự mình kiềm chế, phong cho nam chính chính là loại rơm rạ.
Bản thân Hứa Hiện biểu lộ tam quan vỡ vụn.
Nếu đúng thực là xuyên vào nhân vật trong sách, vậy thì chắc chắn phải ngăn cản nam phụ yêu nữ chính, hơn nữa còn phải hung hăng ngược chết nữ chính có vậy mới hợp với khi phách.
Vừa vặn trong lòng đã có cách vẹn toàn, cô liền xuyên qua, xuyên thành kẻ thích nam chính, hằng ngày chỉ biết tính kế nữ chính, nữ phụ độc ác cuối cùng bị nam phụ ép tới chết.
Hứa Hiện cảm thấy có chút phiền muộn trong lòng, chẳng nhẽ cô lại đi lên con đường nữ phụ nham hiểm, lần nữa khiến nam phụ bóp chết chính mình ư?
Toàn thân Hứa Hiện không khỏi run lên, thật là đáng sợ, cô càng nghĩ lại càng muốn quay về, cô không muốn vì tên nam phụ hung ác kia mà thành thấy chuyện bất bình nên chẳng tha, cô muốn xuyên không trở về!
Vì để bảo đảm cho tính mạng được an toàn, lại có đạo lý cô không chọc người ta, đương nhiên họ cũng không chọc lại mình, Hứa Hiện quyết rụt cổ sống yên ổn trong vỏ ốc nhỏ của mình, cửa chính không ra cửa sau không bước, qua một tiếng đồng hồ sau cái gương trước tủ hiện ra một dòng chữ có màu rực đỏ.
[Người có mệnh, đều tự có sắp đặt an bài, nhưng số mệnh của mình không do trời định, giúp họ chống lại ý trời để thay đổi vận mệnh, mọi thứ sẽ quay trở lại quỹ đạo ban đầu.]
Hứa Hiện đi tới trước gương, nhìn chằm chằm vào dòng chữ cứng cáp mạnh mẽ, cô ngồi xổm xuống ánh mắt âm u còn thực sự nghiêm túc cân nhắc, cuối cùng rút ra kết luận, ở giữa cũng tốt.
Tâm tư tạm thời được thu về, Hứa Hiện nghiêm túc tự hỏi.

Người có mệnh, nhưng số mệnh do mình không do trời, lẽ nào chính nam phụ cũng không bằng lòng với số mệnh của bản thân, lựa chọn phản kháng, có cơ duyên lại cảm nhận được cô tức giận bất bình xuyên vào trong sách, giúp nam phụ thoát khỏi số mệnh kia?
Chỉ cần nam phụ thoát khỏi số mệnh, cô liền có thể trở về với thực tại ban đầu?
Hứa Hiện thở dài, nhìn bên trong tấm gương soi tròn, cơ thể thu nhỏ lại gấp hai, ba lần, thay đổi số mệnh thì thay đổi đi, nhưng vì cái gì cô lại xuyên vào nữ phụ thời còn nhỏ!
Thời còn nhỏ thì thời còn nhỏ đi, vì lí gì cô mười một tuổi rồi, lớn lên còn lùn như vậy, mặt còn tròn như vậy!
Cô như thế làm sao có thể cản được nam phụ đi thích nữ chính kia chứ!
Dùng khối thịt mỡ nặng trình trịch này chắc!
Hứa Hiện cảm thán dùng cái tay nhỏ mum múp như của trẻ sơ sinh chống lên cái mặt tròn, tỏ ra vô cùng thất vọng, thịt nhiều mặt tròn thì cũng thôi đi, ngay cả nói chuyện cũng đều là ngữ khí của trẻ ranh miệng còn hôi sữa, ngốc nghếch ngốc nghếch, khiến ai nhìn vào cũng nghĩ là một con dê béo không có tính công kích cứ thế đợi người ta tới làm thịt, vậy làm thế nào có thể cùng nữ chính phân cao thấp chứ?
Nữ chính không quá ba chiêu liền có thể chơi cô đến thương tích đầy mình.
Cửa phòng bị đẩy ra, cô không kịp phòng bị liền bị khăn lông ấm mềm áp lên mặt, lau khô khuôn mặt tròn vo của Hứa Hiện.
Lý Như Nguyệt thu khăn mặt về, vừa đi vào phòng bếp vừa dặn dò Hứa Hiện: "Tiểu Hiện, năm nay dì Trương không có thời gian làm bánh chưng, con đem bánh trên bàn, đưa cho dì ấy một ít đi."
Cuốn sách này không viết về vai phụ khi còn nhỏ, Hứa Hiện cũng không hề có trí nhớ của nguyên chủ, cô căn bản không hề biết dì Trương kia là ai, để chắc chắn, Hứa Hiện uyển chuyển lên tiếng từ chối: "Hay là mẹ đi đi, con còn muốn làm bài tập!"
Lý Như Nguyệt như nghe được chuyện lạ thế giới, mười phần cũng không thể tin nổi lời nói này, Hứa Hiện lại có thể chủ động muốn làm bài tập? Bà không tin! Lý Như Nguyệt quyết đoán đem bánh chưng nặng trịch, đặt vào trong tay Hứa Hiện, đẩy cô ra khỏi phòng: "Lần sau còn muốn nói dối nhớ tìm chuyện nào chân thực một chút."
Hứa Hiện:???
Thế nào là không chân thực? Phụ huynh không phải đều đặt việc học tập của con cái lên vị trí thứ nhất, thế nào Lý Như Nguyệt ở điểm này lại không đúng rồi?
Hứa Hiện nghi hoặc đầy mình, mang theo bánh chưng, chậm chạp đi theo hướng Lý Như Nguyệt vừa đẩy, được một đoạn đường, Hứa Hiện quay đầu nhìn lại thấy Lý Như Nguyệt không canh giữ ở cửa, cô đi về hướng đại viện đuổi theo trêu đùa cùng bọn nhỏ, trong tay vẫn ôm bánh chưng, nhìn Tiền Hải Linh buộc tóc đuôi ngựa mặc váy hoa hỏi: "Hải Linh, cậu có biết dì Trương ở nhà nào không?"
Tiền Hải Linh và nguyên chủ bằng tuổi nhau, chẳng qua Tiền Hải Linh luôn đứng đầu bảng, mà nguyên chủ cũng đứng đầu bảng nhưng là vị trí đếm ngược từ dưới lên trên, mỗi gia đình trong đại viện đều hết lòng khen ngợi, khích lệ Tiền Hải Linh không như kẻ hèn mọn này, còn nguyên chủ lại chung quy vẫn là bị mọi người chế giễu, đúng là xui xẻo.
Cũng may Lý Như Nguyệt nhắc mãi, Hứa Hiện mới có thể biết Tiền Hải Linh.
Tiền Hải Linh ở trong sách cũng có cốt truyện, khi còn nhỏ thì đơn thuần, tính cách khá tốt, nhưng vẫn có chút tâm tư không tốt với mẹ, sau này lớn lên, Tiền Hải Linh khó khăn lắm mới thích một người, cuối cùng lại bị mẹ cô ấy quấy nhiễu ngăn cản vì tiền.
Xem ra đối với mẹ cô ấy, tình yêu đều là rắm thối, có tiền tài mới là chân lý.
Sau khi trưởng thành, Tiền Hải Linh thay đổi trở thành kẻ ham vật chất, ngắm trúng một người đàn ông mới nổi cặp với mình.
Đó một kẻ cứng đầu lại khó đối phó, cũng coi như là đồng minh của nguyên chủ cùng nhắm vào nữ chính.

Tiền Hải Linh chỉ về một khu hẻo lánh bên cạnh là nhà ở, nhỏ giọng yếu ớt nói: "Cậu thế nào mà lại không không nhớ nhà của dì Trương vậy? Không phải rất thích anh Hoài Nam, thường xuyên trốn dưới tán cây hòe lén lút nhìn anh ấy cùng dì Trương trong nhà sao?"
Phó Hoài Nam là nam chính trong sách, Tiếu Giang là nam phụ, nguyên chủ từ nhỏ đã thích Phó Hoài Nam.
Nhưng Hứa Hiện không nghĩ tới nguyên chủ lại có thể đi rình mò Phó Hoài Nam!
Hứa Hiện lời lẽ chính đáng giảng giải: "Cậu nhìn nhầm rồi, là tôi ở đó tranh thủ nhìn anh Tiếu Giang."
Tiền Hải Linh hoài nghi nhìn về phía cô.
Hứa Hiện bị nhìn trúng tim đen liền chột dạ, ánh mắt không khỏi né tránh, áy náy vỗ vỗ lên bả vai Tiền Hải Linh, trực tiếp hướng thẳng đi về phía nhà dì Trương.
Hải Linh à, hi vọng cậu không ghi hận tôi, tôi đây là muốn giúp cậu diệt trừ tình địch, đợi tới khi tôi trở về thế giới thực tại, Tiếu Giang chính là của cậu.
Đi tới nhà của dì Trương, Hứa Hiện thấy cửa chính không đóng, cô đẩy ra, bước vào sân nhỏ.
Không thấy có người, Hứa Hiện đứng tại chỗ nhỏ giọng hô: "Dì Trương!"
Không có ai đáp lại, Hứa Hiện sợ dì Trương không có ở nhà, thấy trước cửa phòng dì Trương có băng ghế dài định bụng cầm bánh chưng để lên, cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ Lý Như Nguyệt giao cho.
Đến gần phòng của dì Trương, Hứa Hiện trông thấy trong phòng ấy vậy mà lại có người, trong lòng cô không khỏi nghi hoặc, có người ở nhà, tại sao lại không lên tiếng?
Người ở trong nhà cũng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, hắn ngẩng đầu, lười biếng mà nhìn ra phía ngoài, khuôn mặt trắng nõn có mấy chỗ trầy da, khiến cho khuôn mặt thanh tú tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
Mắt phượng ở trên có hơi khiêu khích, con ngươi đen láy chuyển động, giống như phố xá phồn hoa lành lạnh lại như bầu trời sao trong trẻo, thâm trầm kín đáo làm cho người ta sợ hãi, ánh mắt vừa chạm nhau liền khiến lông tơ của người đối diện nổi lên.
Hứa Hiện cảm thấy trái tim đập có phần dồn dập, con trai dì Trương, lớn lên lại có thể đẹp trai như vậy.
Hứa Hiện liên tục chuyển động yết hầu, muốn giải thích rõ lí do.
Bên trong phòng truyền tới tiếng động, âm thanh trong trẻo lớn tiếng hô: "Tiếu Giang, khăn mặt cậu để ở chỗ nào vậy?"
Đồng tử Hứa Hiện chấn động, Tiếu Giang? Vậy không phải đây là nam phụ ư?
Hứa Hiện trợn mắt há mồm, cơ hội tới rồi!
Hứa Hiện tiến lên hai bước ôm bánh chưng trong lòng, đặt bánh lên trên băng ghế, nói cũng không nói, trong chớp mắt xoay người bỏ chạy.
Phó Hoài Nam mặc quần áo, đi đến bên cạnh Tiếu Giang, cả người ngả về phía cửa, tò mò hỏi: "Vừa rồi có người đến à?"
Cơ thể mệt mỏi, lười biếng tựa lên băng ghế, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia uể oải.
Tiếu Giang lấy trong túi ra một điếu thuốc, đưa cho Phó Hoài Nam, im lặng cười: "Còn không phải bị cậu dọa sợ đến mức chạy mất đó sao?"
Phó Hoài Nam gạt đi vài cái, cười nhạo một tiếng.
Tiếu Giang nhìn về phía Phó Hoài Nam bị sưng bằng một nắm đấm ở mắt, anh đứng lên mở tủ đá lấy ra một túi chườm nước đá, đưa cho Phó Hoài Nam, lại thuận tiện cầm lấy tấm gương, nhét nó vào trong tay Phó Hoài Nam, cười nói: "Tự mình nhìn xem."
Phó Hoài Nam cầm lấy gương, nhìn thấy khuôn mặt không mấy cân đối, rơi vào trầm mặc.
Tiếu Giang nâng khóe mắt, vừa định châm biếm, Phó Hoài Nam liền nhíu mày, lập tức ngắt lời: "Câm miệng!"
Tiếu Giang khẽ cười không nói thêm, lần nữa ngồi trở lại băng ghế, tựa lưng vào ghế ngồi nghịch điện thoại.
Phó Hoài Nam tắm rửa xong xuôi, cũng không định ở lại nhà Tiếu Giang, đi mấy bước nói vọng vào thông báo mình cần phải trở về nhà.
Hứa Hiện thở hồng hộc chạy về nhà, không đợi Lý Như Nguyệt hỏi, cô liền trở về phòng lục lọi đồ đạc tìm thứ gì đó, lại lập tức chạy qua nhà dì Trương.
Ban nãy cô gặp Tiếu Giang thấy mặt anh bị thương, đó là một cơ hội tuyệt vời để có thể lấy được hảo cảm của Tiếu Giang, trong tivi đều diễn như thế này, nam chính bị thương nữ chính liền đưa thuốc cho nam chính, thuận tiện sẽ thổi nhẹ lên vết thương cho nam chính, ngay lập tức liền có thể khiến trái tim ấm áp, giành được hảo cảm của nam chính.
Cô muốn nhanh nhanh đến đó! Đi trước nữ chính một bước khiến cho cô ta không còn đường để đi!
Hứa Hiện bước chân vừa ngắn lại nhỏ, nhanh chóng chạy vội.
Đẩy cửa chính nhà dì Trương ra, Hứa Hiện ngẩng cao tự cảm thấy mình tươi cười ấm áp, trong tay cầm theo lọ cồn i- ốt, bột nhuyễn cầm máu chạy nhanh về phía Tiếu Giang.
Cửa sắt đập vào vách tường phát ra tiếng động lớn, đôi mắt sâu xa của Tiếu Giang híp lại, tưởng rằng đám người ban nãy tìm tới cửa, anh không vui ngẩng đầu nhìn về phía sân nhỏ.
Thấy đúng là con gái nhà họ Lý đang mặt mày hớn hở mà chạy về phía anh, hơi lạnh tụ dưới đáy mắt chợt tản đi.
Ngưỡng cửa phòng trong hơi cao, trong mắt của Hứa Hiện bây giờ chỉ có Tiếu Giang, không hề chú ý dưới chân, cô vất vả chạy đến trước người Tiếu Giang, nóng lòng muốn nịnh hót lấy ra thuốc, liền bị vấp vào ngưỡng cửa sẩy chân ngã trên mặt đất.
Cồn i- ốt trong tay bay đi, đập trên nền đất, quẳng vỡ cái bình, bên trong chảy ra nước thuốc màu nâu, lăn về tới bên cạnh giày của Tiếu Giang.
Bầu không khí có chút tĩnh lặng.
Tiếu Giang nhìn về phía nhóc con đang nằm trên mặt đất cũng có chút kinh ngạc, anh ngừng một hồi, mắt phượng hẹp dài hơi híp, ẩn chứa vài phần ý cười, giọng nói như giấy nhám khàn khàn, trêu tức vang lên: "Không cần phải cho anh hưởng hàng lễ nghi long trọng đến vậy đâu."
Phần da hở bên ngoài bị ma sát với mặt đất, cọ ra cũng được kha khá vết thương, đồng loạt phát ra cơn đau dữ dội, kích thích thần kinh của Hứa Hiện.
Nếu là trước kia, Hứa Hiện có thể lập tức bật người đứng lên, dạng thẳng chân mà biểu diễn, nhưng cơ thể của cô bây giờ lại vô cùng mảnh mai, thần kinh mẫn cảm, sơ qua cảm thấy có chút đau nhức, viền mắt của Hứa Hiện đã ửng đỏ khóc thành tiếng.
Cái cơ thể chết tiệt này!
Bỏ qua tư tưởng này, cơ thể này của cô mỗi bộ phận đều là của một đứa nhỏ!
Trên khuôn mặt trắng nõn xẹt qua một dòng nước mắt trong suốt, mắt hạnh hơi phiếm hồng nhưng sáng ngời, Hứa Hiện nhìn Tiếu Giang mở tay ra, giọng nói mềm mại, muốn hóa giải sự xấu hổ này: "Anh Tiếu Giang, em tới đưa lễ vật."
Dáng vẻ này, xem ra trong mắt Tiếu Giang lại có một tầng ý tứ khác, rõ ràng cả người ngã đau đến khóc, còn không quên nghẹn ngào với anh.
Tiếu Giang cười đến mức lồng ngực run run, anh duỗi thẳng chân, móc ra đồng xu lẻ lấy từ siêu thị, bỏ vào trong lòng bàn tay của Hứa Hiện.

Tiếu Giang chống cằm, nâng khuôn mặt anh tuấn lên.
Những sợi tóc vương trên vầng trán đầy đặn, chắn ngang đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nắng chiều theo cửa sổ chiếu vào, soi rọi hai má Tiếu Giang, càng tăng thêm không ít ấm áp, lại giống như rơi vào thế gian tiên tử.
Hứa Hiện hít thở không thông, đôi mắt nhìn đăm đăm, ngay cả nước mắt cũng từ từ ngừng chảy.
Tiếu Giang nhếch khóe miệng, khóe mắt hơi cong, vừa cười vừa vỗ cỗ lên trán Hứa Hiện, thấp giọng nói: "Thật đúng là dễ dỗ dành."
Hứa Hiện không kịp lấy lại tinh thần, cô trợn tròn mắt nghi hoặc nhìn về phía Tiếu Giang, thấy anh lướt qua tay cô, Hứa Hiện cúi đầu xuống nhìn về phía đồng xu lạnh lẽo trong lòng bàn tay, cô cảm thấy Tiếu Giang chính là đang sỉ nhục mình, trong tay lành lạnh là một góc tiền xu đây chính là chứng cứ.
Hứa Hiện siết chặt đồng xu trong tay, đưa tay buông thõng xuống, lòng lang dạ sói gì đó, cô có ý tốt lấy thuốc cho anh ta, vậy mà anh ta lại còn có thể cười nhạo cô, cô lấy hảo cảm cái búa ấy!
Áo bị người ta túm lại, Hứa Hiện tạm thời bất động, cô xoay người, thứ đập vào mắt chính là một bức tường thịt, Hứa Hiện đưa mắt hướng lên trên, ngẩng cao đầu mới thấy rõ gương mặt mê hoặc chúng sinh.
Hứa Hiện muốn ném đồng xu xuống đất.
Tiếu Giang này thân cao ít nhất 1 mét 85, cô búi tóc cao mới tới bụng anh! Mình vì cái gì lại có thể lùn tới như vậy!
Tiếu Giang giữ chặt phía sau áo của Hứa Hiện, có chút khó khăn cần phải hơi ngồi xổm xuống, anh chạm lên cái má mềm mại của Hứa Hiện, lại giúp cô lau đi phần nước mắt chưa khô, thanh âm ôn nhu nhẹ giọng khuyên: "Anh không cố ý bắt nạt em, trước tiên anh giúp em đi rửa sạch vết thương cái đã, sau đó sẽ đổi cho em một đồng tiền lớn hơn có được không?"
Hứa Hiện cảm thấy Tiếu Giang này coi cô là kẻ ngốc, tốt xấu gì cô cũng được mười một tuổi, mặc dù cơ thể phát triển chậm, khuôn mặt lại có phần tròn trĩnh ngọt ngào, nhưng nhìn cũng không đến mức giống một kẻ dễ bị lừa gạt như thế chứ!
Hứa Hiện tránh khỏi tay Tiếu Giang, trong lòng một bụng uất ức mà từ chối: "Không cần!"
Nhìn thấy Hứa Hiện bày ra bộ dáng hiếu thắng này, chút áy náy trong lòng của Tiếu Giang nhanh chóng tiêu tan, trái lại có chút buồn cười.
Sợ Hứa Hiện nhìn thấy mình cười sẽ càng thêm tức giận, Tiếu Giang đành gắng nhịn cười, đưa Hứa Hiện ra cái ao bên cạnh sân nhỏ, cầm lấy vòi nước, dịu dàng cầm lấy cánh tay bị trầy da dính bùn của Hứa Hiện lên, dùng nước rửa sạch sẽ.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén ống quần của Hứa Hiện, anh thấp giọng nhẫn nại hỏi han: "Chân có bị thương không?"
Hứa Hiện lắc đầu: "Không có."
Tiếu Giang ngẩng đầu nhìn Hứa Hiện, anh đứng lên xoa xoa đầu cô: "Em ngoan ngoãn đợi ở đây chờ anh, anh đi lấy thuốc bôi cho em."
Tiếu Giang đi vào trong, nhìn thấy cồn i- ốt lăn lóc trên mặt đấy không ai để ý tới, anh đảo mắt, bước qua bên cạnh, nếu đoán không sai, thì nhóc con kia hẳn là tới để đưa thuốc cho anh, chẳng qua không nghĩ tới lại chữa lợn lành thành lợn què, lại tự khiến bản thân mình bị thương.
Cũng may cú ngã không nghiêm trọng, chỉ là trầy xước trên da, dùng cồn i ốt lau qua mấy ngày liền khỏi.
Bình thường trên người Tiếu Giang luôn có vết trầy da, anh vào phòng để thuốc, Tiếu Giang cầm lấy cồn i ốt ở trong ngăn tủ, do dự một hồi, lại lấy ra từ ngăn kéo mười đồng tiền giấy.
Đi ra bên ngoài, Tiếu Giang phát hiện ra Hứa Hiện vốn dĩ ở đó đã không còn tung tích.
Môi mỏng cong lên ẩn hiện ý cười, trước kia rốt cuộc làm sao thế, lại không phát hiện ra nhóc con kia đáng yêu như vậy.
Tiếu Giang cầm lấy bánh chưng ở bên ngoài mang vào trong, xoay người trở lại phòng, mệt mỏi lên giường kéo chăn mỏng ngủ thiếp đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.