Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 93:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Sở Dịch Nhân không thực sự cht đi
    Sở Dịch Nhân không thực sự chết đi. Tuy rằng khi đó Tố Dĩ đã đánh nàng trọng thương, Mạc Duật cũng đem thân thể nàng phá hủy.
    Nếu là tu sĩ bình thường, chiêu thức phá vỡ không gian của Mạc Duật đủ để đánh tan linh hồn, nhưng Sở Dịch Nhân lại không như vậy. Linh hồn của nàng không thuộc về thế giới này, cho nên không bị quy tắc của thế giới này ràng buộc. Hơn nữa, nàng còn có vũ khí bí mật là hệ thống.
    [Người chơi có muốn đổi một lần trọng sinh hay không?]
    Sở Dịch Nhân phiêu đãng giữa hư không, trong mắt tràn đầy lệ khí. Nàng nhìn Mạc Duật cùng Tố Dĩ rời đi, toàn bộ tu sĩ trọng thương vô số, hận ý càng ngày càng nặng. Lần này nàng bị thương, đã mất đi tất cả tu vi tích lũy trước đó, cho dù trọng sinh cũng phải tu luyện lại từ đầu.
    Ánh mắt của Sở Dịch Nhân đảo qua hết thảy mọi người, đột ngột dừng ở trên thân một nữ tu luôn cẩn thận che giấu hành tung.
    Sở Dịch Nhân lộ ra một nụ cười âm độc, đáp lại hệ thống. Sau đó linh hồn liền hóa thành một đạo lôi điện, hung hăng nhập vào thân thể nữ tu nọ. Nữ tu mạnh mẽ chấn động. Nàng trợn to hai mắt, một tia tử khí chợt lóe mà qua. Sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, khóe môi tràn ra một vệt máu, sinh mệnh không ngừng tuôn ra giống như bị tháo nước. Nhưng nàng vẫn phảng phất như không hề hay biết, hai mắt trống rỗng nhìn tiền phương. Thần sắc yên tĩnh đến đáng sợ, tựa như một cỗ tử thi không còn hơi thở.
    “...Sư muội? Sư muội, làm sao vậy?” Nữ tu rốt cuộc được những tu sĩ bên cạnh phát hiện. Một nam tu mặc môn phục giống nàng chạy tới, khẩn trương ôm lấy nàng, vừa định đưa tay kiểm tra hơi thở, tay hắn liền nhanh chóng bị cản lại.
    Nữ tu nhào vào trong lòng hắn, ấm ức khóc:
    “Sư huynh, ta sợ quá......sợ các ngươi đã gặp bất trắc......”
    “Đừng sợ, không sao rồi! Sư muội, chúng ta mau trở về thôi.”
    Nữ tu dịu ngoan gật đầu. Nam tu vẫn không ngừng trấn an, lại không biết vị sư muội ở trong lòng hắn đã bị đoạt xá, linh hồn đổi thành một người khác.
    Phải bắt đầu lại từ đầu thì thế nào? Nữ chính còn có thể bị nàng dễ dàng giết chết. Cho dù là nam chính, nàng sớm hay muộn gì cũng bắt được! Hệ thống đã chọn lựa nàng, như vậy nàng chính là thần của thế giới này. Ai cũng không thể so với nàng.
    Tố Dĩ, chờ ta đến lấy mạng của ngươi đi! Sở Dịch Nhân híp lại con mắt, che giấu một tia tàn nhẫn chợt lóe mà qua.
    ******
    Chưởng môn Huyền Thiên Phái hiện tại thực âu sầu.
    Từ khi biết được Tố Dĩ có thể là hóa thân của Thượng Cổ Hoa Thần, tâm thần hắn vẫn chưa từng thả lỏng qua. Ngay cả chuyện Sở Dịch Nhân phản bội sư môn, lại bị Mạc Duật giết chết, hắn đều vô tâm để ý tới.
    Hắn cẩn thận suy nghĩ, những năm gần đây trong môn phái cũng không có ai đắc tội Tố Dĩ, ngay cả Sở Dịch Nhân cùng Tố Dĩ có chút qua lại cũng đã chết. Nàng hẳn là sẽ không truy cứu bọn họ. Nói gì thì nói, địa vị của Huyền Thiên Phái ở Tu Chân Giới cũng là số một số hai, hà cớ gì phải sợ một cái hóa thân của Hoa Thần?
    Sở Dịch Nhân nói không sai, hơn trăm năm nay không có một tu chân giả nào độ kiếp thành công, vấn đề thật sự nằm ở chỗ bọn họ. Có khả năng phương pháp tu luyện của bọn họ đã sai lầm! Nếu Tố Dĩ thật là chân thần hóa thân, có thể được đến trí nhớ của thượng tiên. Chỉ cần nàng chịu chỉ điểm bọn họ một chút, bọn họ cũng không cần phải mạo hiểm tìm kiếm đâu xa xôi nữa.
    Những năm gần đây, tu chân giả đạt đến Độ Kiếp Kỳ ngã xuống không ít, còn lại đều là đám Nguyên Anh Hậu Kỳ bọn họ. Ngay cả hắn cũng chỉ vừa vặn nguyên thần hợp nhất, mới đột phá lên Hóa Thần, nếu có thể được Tố Dĩ tương trợ......
    Nhưng nghĩ đến nàng đang ở cùng với Ma Tôn Mạc Duật, sắc mặt của chưởng môn lại trầm xuống. Chân thần hóa kiếp làm người, nếu không phải do tu vi không đủ, cần phải tu hành lại từ đầu, thì chính là do đắc tội tiên nhân mới bị đày xuống trần gian. Mà hiện tại Tố Dĩ đã sa đọa cùng ma tu ở chung một chỗ, dính dáng đến nàng chỉ sợ ngày sau thành tiên cũng không dễ dàng.
    Chưởng môn vốn muốn tìm Thiên Minh đại sư, nhưng hắn vẫn đang bế quan, chỉ để lại một lời nhắn: "Lấy bất biến, ứng vạn biến."
    Chưởng môn vô cùng bất đắc dĩ, đành phân phó đệ tử trong phái nếu nhìn thấy Tố Dĩ không nên vội vàng động thủ, trước đến bẩm báo cho hắn, về phần Mạc Duật......
    Chưởng môn thở dài một hơi, hắn muốn tới trả thù thì thế nào? Cho dù bọn họ mạo hiểm liều chết cũng không chắc chắn có thể làm bị thương hắn.
    Hiện tại, việc mà người làm chưởng môn như hắn phải làm chính là trấn an cơn phẫn nộ của Thiên Dịch trưởng lão. Đầu tiên bị tổn hại một Phùng Bội Như, sau lại ngã xuống một Sở Dịch Nhân, tâm tình của vị trưởng lão này khẳng định không thoải mái.
    Ý tưởng của các môn phái khác đều không sai biệt lắm với chưởng môn Huyền Thiên Phái. Việc cấp bách là bế quan tu hành, lấy tĩnh chế động. Nếu Mạc Duật thật sự nhập thế tìm bọn họ tính sổ, bọn họ cũng có thể ngăn cản một hai.
    ******
    Tu tiên không có năm tháng, chớp mắt trăm năm lại trôi qua.
    Mấy năm nay, các môn phái thu đệ tử càng ngày càng nhiều, nhưng không còn xuất hiện thiên tài như Phùng Bội Như cùng Sở Dịch Nhân. Người đắc đạo không có, người ngã xuống lại không ít. Mà những tu sĩ năm đó truy kích Mạc Duật, hiện cũng vừa mới kham khổ leo đến Hợp Thể Kỳ, tu vi như vậy mà muốn chống lại Mạc Duật bây giờ đã là Đại Thừa Kỳ, chắc chắn không chịu nổi một kích. Huống chi bây giờ bọn họ còn không dám tưởng tượng Mạc Duật đã đạt đến cảnh giới nào.
    Mà người được mọi người cực kỳ cố kị - Mạc Duật - cũng không lại tiếp tục tu hành. Hắn vẫn luôn canh giữ ở ngoài động phủ - nơi Tố Dĩ bế quan, cứ như vậy yên tĩnh mà ngồi.
    Bỗng nhiên, hắn mở mắt, nhìn cành liễu bị gió thổi hơi lay động. Bàn tay đột nhiên nắm chặt, hắc khí mãnh liệt tràn ngập toàn bộ thiên không. Không gian lập tức trở nên xơ xác tiêu điều, hết sức căng thẳng.
    “......Đợi chút, ta lập tức xuống dưới!”
    Du Tông từ trên cây nhảy xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ đi về hướng Mạc Duật:
    “Ngươi đã biết là ta, vậy mà mỗi lần đều công kích. Lần trước không kịp phòng bị trúng một chiêu của ngươi, ta phải nằm trên giường mấy tháng.”
    Thấy sắc mặt Mạc Duật vẫn không chút thay đổi, Du Tông cảm thấy mình giống như vứt mị nhãn cho người mù xem. Kiếp trước Mạc Duật khẳng định là mù, mới luyện ra được loại tuyệt thế thần công không thèm để ý tới mọi thứ này đi. Tuy rằng Du Tông đã đoán trúng chân tướng, nhưng cũng không có phần thưởng, hắn chỉ có thể tức hổn hển hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Mạc Duật:
    “Ta nói...ngươi sắp thành hòn vọng phu đến nơi rồi. Chỗ này rất an toàn, ngươi không cần cứ hộ pháp như vậy đi?”
    Mạc Duật không trả lời, tầm mắt như có như không nhìn về phía tảng đá bộ dạng có chút quỷ dị cách đó không xa. Du Tông theo tầm mắt của hắn nhìn qua, thiếu chút nữa bật cười:
    “Khụ! Không ngờ con thỏ nhà ngươi sống mấy trăm năm mà vẫn còn ng......”
    Còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy một cục lông màu xám hung ác bổ nhào vào trên người Du Tông. Du Tông linh mẫn né tránh, nhưng ngón tay vẫn bị cắn một ngụm. Cục lông rống giận nói:
    “Không cho nói xấu bản thỏ đại nhân!”
    “Xuy~, cần tất yếu hạ độc khẩu như vậy sao? Mạc Duật cũng nói sao ngươi không tức giận?”
    Con thỏ ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, sau đó chân chó nhào vào bên chân Mạc Duật, lắc lư cái đuôi ngắn nhỏ lấy lòng. Cho dù Mạc Duật không thèm để mắt đến, nó cũng thập phần sung sướng.
    ...Hắn chưa từng nhìn thấy con thỏ nào giống cẩu như vậy.
    “Tiểu Thố, ngươi đã sớm có thể biến thành hình người đi?” Nói cũng đã nói được, sao còn không chịu biến hóa?
    Du Tông ghét bỏ nhìn một thân lông xù của nó. Nhiều năm như vậy, trừ bỏ lông rậm rạp hơn chút, thân thể to mọng của nó vẫn không hề thay đổi, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của hắn. Nếu không phải nó phản ứng nhanh, hắn đã bắt nó nhuộm thành một thân lông đỏ.
    Con thỏ vươn ra hai chân trước ôm ngực, hung hăng trừng mắt nhìn Du Tông. Nó biết Du Tông đã sớm nhớ thương sắc đẹp của nó, nhưng nó chính là vì đại nhân cùng chủ nhân bảo trụ trong sạch, sẽ không để hắn tới gần! Quyết định xong, nó lại xuất ra tuyệt chiêu phi chân thối, hung hăng lưu lại trên mặt Du Tông hai dấu móng vuốt.
    "Ngươi lại phát điên cái gì?"......Trời cao chứng giám, hắn cũng không có đùa giỡn nó đi?
    Con thỏ im miệng không trả lời. Du Tông đột nhiên nhớ tới, hình như lần đầu tiên nó biến thân là thành một tiểu nam hài lõa thể, bộ dáng đại khái giống như nhân loại bảy tám tuổi, hiện tại khả năng đã là mười một mười hai tuổi đi......Du Tông chuyển sang đánh giá Mạc Duật, ánh mắt có chút quỷ dị. Nếu để Tố Dĩ nhìn thấy một giống đực khác lõa thể sẽ rất không tốt a.....
    Thời điểm tầm mắt Mạc Duật đảo qua, Du Tông đã dường như không có việc gì mở to mắt nhìn lại, sau đó kéo qua lỗ tai con thỏ thì thào:
    “Ta nói cho ngươi biết, chủ nhân nhà ngươi nhất định sẽ thích bộ dáng nhân loại của ngươi. Chờ nàng đi ra, ngươi liền biến thân cho nàng xem đi.”
    “Thật vậy chăng?” Con thỏ hoài nghi nhìn Du Tông, nhưng đại nhân lại rất chán ghét hình người của nó a!
    “Không cần so sánh chủ nhân của ngươi với đại nhân. Sở thích của nữ giới cùng nam giới không giống nhau.”
    Con thỏ động đậy lỗ tai, bừng tỉnh đại ngộ, hừ hừ hai tiếng xem như cảm tạ, lại nhảy đến bên chân Mạc Duật. Thời điểm đang muốn tiếp tục cầu sủng ái, bên trong động phủ đột nhiên truyền ra tiếng ầm ầm vang dội. Mạc Duật nhanh chóng đứng lên, phất ra hai tay, tăng mạnh uy lực cho kết giới bên ngoài. Con thỏ cũng cuống quít lăn đến phía trước, cùng Du Tông khẩn trương nhìn chằm chằm cửa động.
    Không trung mây đen dày đặc, sắc trời nhanh chóng trở nên tối sầm. Bốn phía u ám mịt mù, quả thực làm cho người ta thần hồn nát thần tính. Cuồng phong đột nhiên khởi động, cát bụi liên tiếp bốc lên, làm toát ra một cỗ hơi thở xơ xác tiêu điều. Sấm rền cuồn cuộn, một đạo bạch quang len lỏi giữa đám mây tích điện, không ngừng chớp giật. Bỗng nhiên, vài đạo lôi điện hung hăng xé toạc mây đen, thật mạnh đánh vào động phủ, tử khí đầy trời. Sắc mặt Mạc Duật càng ngày càng nghiêm trọng.
    Không biết đã trải qua bao nhiêu đạo cường lôi, động phủ rốt cuộc chống đỡ không được, oanh một tiếng nổ tung. Mạc Duật giương tay dựng lên một bức hắc tường, ngăn chặn đá vụn công kích. Chờ đến lúc động phủ kia hoàn toàn nổ vụng, nữ tử luôn tĩnh tọa bên trong liền xuất hiện ngay trước mắt.
    Nữ tử thanh y đang cúi đầu, nhắm nghiền hai mắt, tựa hồ không hề bị hoàn cảnh ác liệt ở ngoại giới ảnh hưởng, mái tóc dài đen nhánh che khuất khuôn mặt của nàng. Ngay cả bàn đá nàng ngồi bên dưới vẫn hoàn hảo như ban đầu.
    Nhìn thấy Tố Dĩ bình yên vô sự, Mạc Duật mới thoáng thả lỏng. Nhưng chứng kiến tử lôi vẫn luôn quanh quẩn trên đỉnh đầu nàng, nội tâm vừa buông lỏng lại trở nên căng thẳng.
    Ngày ấy, hắn đột phá Đại Thừa Kỳ, đưa tới chín đạo thiên lôi màu tím, chỉ có thiên kiếp của ma tu mới có loại màu sắc này. Hôm nay thiên kiếp của Tố Dĩ cũng là màu tím, nhưng hơi thở quanh thân nàng thực tinh thuần, hiển nhiên nàng cũng không phải ma tu, như vậy chỉ có thể là......
    Đột nhiên, trên bầu trời nổi lên từng áng mây màu đỏ sậm, nhất thời quay cuồng. Tử lôi kia thế mà lại hướng về phía đỉnh đầu Tố Dĩ bổ tới. Mọi kết giới Mạc Duật thiết lập phía trên đều dễ dàng bị xuyên thấu. Hắn vừa động cước bộ, đã thấy Tố Dĩ đột nhiên mở mắt.
    Hai tay nàng kết ấn, cả người tản ra lục quang nhàn nhạt. Toàn bộ thực vật trong vòng trăm dặm chung quanh đột nhiên điên cuồng sinh trưởng. Vạn vật hồi xuân, cây cối chết khô bắt đầu đâm chồi nảy lộc, hoa lá héo tàn bắt đầu nở rộ. Cuồng phong lại cuốn qua một mảnh lá rụng, làm phất lên hương thơm của tiên thảo đang tiếp tục sinh sôi, vĩnh không ngừng nghỉ.
    Luồng tử lôi kia vẫn điên cuồng phóng về hướng Tố Dĩ, nhưng vừa đụng tới tầng lục quang nọ, liền bị nó chậm rãi cắn nuốt. Lôi điện cuồng cuộn không ngừng đều bị Tố Dĩ hóa thành hư vô. Linh khí của nàng thế mà lại có thể hấp thu lôi điện!
    Âm thanh sấm rền dần dần dừng lại, mây đen bị gió thổi tán đi. Lục quang rốt cuộc tan biến. Giữa quang cảnh vinh hoa vô hạn, nàng nâng lên mi mắt, nhìn về phía Mạc Duật.
    Bàn tay nắm chặt của Mạc Duật dần dần buông lỏng. Hắn trầm mặc không nói, hít sâu một hơi, kiên định bước ra cước bộ.....
    Nhưng một cục lông màu xám tốc độ còn nhanh hơn so với hắn, giống như một mũi tên vọt qua, trên đường kim quang chợt lóe. Thời điểm bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, trong lòng Tố Dĩ đã xuất hiện một nam hài thỏa thân. Nam hài còn đang kích động cọ cọ nàng.
    “Chúc mừng chủ nhân xuất quan!”
    Tố Dĩ sờ sờ hai cái lỗ tai dài mềm mại, đối diện với cặp mắt sũng nước của nam hài, tự dưng dâng lên một loại cảm giác quen thuộc.
    Lúc này, thân thể nam hài đột nhiên run rẩy một chút. Một cỗ lãnh khí từ sau lưng lan tràn đến trên gáy, làm cho cả người hắn run lên.
    ......Phía sau sát khí thật nồng nặc a!
    Phía sau sát khí thật nồng nặc a
    -- Tiểu kịch trường --
    Thỏ: "Chủ nhân, ta đã có thể biến hóa! Chủ nhân cảm thấy bộ dáng của ta thế nào? Vẫn giống như bản thể, cực kỳ đáng yêu đi!" (*ω*)
    Tố Dĩ trầm mặc.
    Thỏ: "Chủ nhân không cần thẹn thùng. Nếu muốn nhìn kỹ càng hơn, người ta cũng rất nguyện ý~" (*′?"*)
    Tố Dĩ: "Từng nhìn qua Mạc Duật, không có cảm giác gì."
    Thỏ: σ(⊙▽⊙)!! "A!? Đại nhân thực giảo hoạt! Cư nhiên lén lút cho chủ nhân nhìn thân thể. Đúng rồi, đại nhân lúc lõa thể trông thế nào?"
    Mạc Duật rút kiếm.
    Thỏ: (@°[]°@!!) "Oa oa oa oa! Đại nhân đừng cạo lông người ta, đừng đem người ta quăng vào nước nóng, đừng nấu người ta......"
    Mạc Duật: "Thích lõa thể?"
    Thỏ: "Ư ư, người ta là một con thỏ rụt rè dễ thẹn thùng, sao có thể làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy!"
    (╥﹏╥)
    Thỏ Ư ư người ta là một con thỏ rụt rè dễ thẹn thùng sao có thể làm ra chuyện không bit liêm sỉ như vậy

    Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.