Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 62:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Nghi Nhân vốn là một học sinh cuối cấp, ở thời điểm thi vào trường đại học đột nhiên tử vong.
Nàng vẫn cảm thấy kỳ diệu là, ngay cả đề thi nàng còn chưa nhìn đến, sao lại chết đâu? Chẳng lẽ vì quá căng thẳng, bị hù chết sao?
Quên đi, đã chết rồi cũng không có biện pháp. Nhưng thời điểm nàng tỉnh dậy thế mà lại biến thành một quả trứng...nói đúng ra là một quả trứng rắn.
Hệ thống nói nàng đã đi tới thế giới khác, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng. Tuy rằng không hiểu hệ thống là như thế nào xuất hiện, nhưng không cần thi nữa, Sở Nghi Nhân vẫn cảm thấy thật cao hứng, về phần làm nhiệm vụ coi như chơi trò chơi là được rồi. Chuyển sinh làm một con rắn, vậy thì làm chủng tộc gì càng ẩn giấu càng tốt. Không phải trong tiểu thuyết, loại nhân vật như vậy thường lợi hại nhất sao?
Sở Nghi Nhân quả thực mừng muốn chết. Nàng trước kia vẫn là người thường, không có năng lực giúp đỡ người khác, hiện tại biến lợi hại, có thể làm càng nhiều việc tốt! Đối với tiền đồ của mình, Sở Nghi Nhân thập phần coi trọng.
Sở Nghi Nhân bị hệ thống thông báo rằng nàng là xuyên vào một quyển sách, mục tiêu là đánh ngã nhân vật chính, nâng đỡ nhân vật phụ, nghịch chuyển nhân sinh. Nhiệm vụ này nghe qua thực gian nan, nhưng hệ thống cực kỳ khẳng định nói, chỉ cần giai đoạn đầu hoàn thành tốt vài cái nhiệm vụ, thuộc tính đề cao, trò chơi thực dễ dàng qua ải.
Vì thế, học sinh gương mẫu Sở Nghi Nhân bắt đầu nghiêm túc nghe kể chuyện xưa.
Đây là một thế giới yêu ma và nhân loại cùng tồn tại. Bối cảnh giới thiệu giản lược vắn tắt chính là, nữ chính Phùng Bội Như là một con bạch xà tu luyện ngàn năm, thời điểm vừa mới nhân gian bởi vì lầm rơi vào cạm bẫy, được nam phụ Tân Từ cứu. Sau khi nữ chủ tu luyện thành người, trước khi đắc đạo muốn hoàn lại nhân quả, mới trở lại nhân gian, tìm được Tân Từ sau chuyển thế đã biến thành lang yêu. Nữ chủ quyết định trợ giúp Tân Từ tu luyện để hoàn trả ân cứu mạng. Trong lúc đó, nàng còn cứu thanh xà Sở Nghi Nhân, hai người nhận thức làm tỷ muội, kết bạn tu hành, gặp nam chính Mạc Duật. Mạc Duật là một đạo sĩ mới xuất sư, vốn dĩ lấy trừ yêu làm sứ mệnh, nhưng lại bị sự thiện lương của nữ chính làm cảm động, hai người yêu nhau.
Sở Nghi Nhân cũng yêu phải thiếu niên lạnh lùng này, đối với nữ chính ghi hận trong lòng, lén lút đem chuyện của bọn họ nói cho Tân Từ. Tân Từ đã sớm xem nữ chính là vật sở hữu của hắn, thập phần phẫn nộ, liền cùng hồ yêu La Chi Hoán thương lượng gạt bỏ Mạc Duật. Mà lúc này, sư phụ của Mạc Duật cũng biết chuyện, ra lệnh cưỡng chế Mạc Duật giết nữ chính. Mạc Duật không dám cãi lại sư mệnh, lại không muốn giết người mình yêu, chỉ có thể rời bỏ sư môn, lặng yên rời đi.
Hai con yêu quyết định làm Sở Nghi Nhân giả mạo nữ chính, dẫn Mạc Duật rơi vào cạm bẫy. Sở Nghi Nhân ở phút cuối lại thay đổi chủ ý, muốn vụng trộm đem Mạc Duật ẩn giấu. Nhưng Mạc Duật phản kích, đem nàng đánh về nguyên hình. Sau khi nữ chủ tìm thấy nàng, biết được chân tướng, thống khổ không thôi. Hai con yêu lại hận Sở Nghi Nhân hành sự bất lực, đem nàng quăng vào trong cạm bẫy, hủy đi xương ống chân của nàng, đoạt yêu đan của nàng, làm nàng bị nhốt ở dưới địa lao kêu trời trời không ứng, kêu đất đất mất linh, cuối cùng bị mãnh thú ăn mất xác, thi cốt không còn.
Nữ chủ nguyện ý cùng Mạc Duật trở lại sư môn. Nàng tự phế bỏ tu vi cầu xin sư phụ của Mạc Duật chấp thuận. Cuối cùng, tình yêu của bọn họ làm cảm động mọi người, sư phụ của Mạc Duật rốt cuộc tha thứ bọn họ, hiệp trợ nữ chủ một lần nữa tu hành. Hai con yêu cũng ở dưới sự trợ giúp của nữ chủ, cùng nhau đắc đạo. Từ đó về sau, ba yêu một người hạnh phúc cùng một chỗ.
Sở Nghi Nhân nghe xong câu chuyện liền tựa như bị sét đánh trúng. Này không phải truyền thuyết "Bạch Xà Truyện" sao?
Sở Nghi Nhân thập phần kích động. Cốt chuyện không nên như vậy a! Bạch Tố Trinh vốn dĩ phải cùng Hứa Tiên cùng một chỗ. Pháp Hải không hiểu tình yêu, hắn chỉ cần ở yên trên núi tụng kinh là được rồi. Một con yêu còn lại, nàng sẽ an ủi hắn thật tốt, tìm một yêu quái tài mạo song toàn phân phối cho hắn. Về phần nàng ở trong tiểu thuyết bị ngược đãi thế nào, Sở Nghi Nhân tuyệt đối không để ý. Bọn họ nhất định là có nỗi khổ riêng, mọi người đều là yêu quái tốt. Nàng có hệ thống hỗ trợ, bọn họ nhất định sẽ không đối xử tệ với nàng.
Hệ thống kêu nàng đi theo hướng ngược đãi đến chết nhân vật chính, nhưng Sở Nghi Nhân không đồng ý. Bạch Tố Trinh thiện lương như vậy, nàng sao có thể nhẫn tâm ngược đâu. Nhưng Pháp Hải thì cần hung hăng giáo huấn một chút, ai bảo hắn xen vào chuyện của người khác. Thân là một hòa thượng......không, cho dù là đạo sĩ, thì cũng phải có tính chuyên nghiệp của một đạo sĩ, sao có thể tùy tiện hoàn tục tìm đạo lữ như vậy! Thật sự là đáng ghét! Sở Nghi Nhân quyết định đuổi đi Pháp Hải, sau đó làm Bạch Tố Trinh cùng nhân duyên ngàn năm của nàng - Hứa Tiên kết làm phu thê, hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ của một hồng nương!
Sở Nghi Nhân đánh bàn tính ba ba vang dội. Nàng đâm vỡ trứng, lại ăn luôn vỏ trứng của chính mình, chậc chậc lưỡi một chút, cảm thấy hương vị còn không tồi, giống như là bánh bích quy, sau đó không có mục đích cụ thể lững thững bò ra ngoài......
Không biết bò bao lâu, nàng cảm thấy vừa mệt vừa khát, đột nhiên, trong tầm mắt hiện lên một đóa hoa kỳ quái, giống như đang ngủ.
Hệ thống nói cho nàng, đóa hoa bộ dạng kỳ quái này có tên là Nguyệt Trạch, có thể hấp thụ tinh khí từ thiên nhiên để tu luyện.
Về sau, nàng liền cùng tiểu hoa kết thành bạn tốt! Sở Nghi Nhân cảm thấy mình vẫn luôn giúp đỡ tiểu hoa, tiểu hoa nhất định thực thích nàng.
Sở Nghi Nhân không biết tiểu hoa có nghe hiểu lời nàng nói hay không? Nhưng tiểu hoa thông minh như vậy, có thể phun nước cũng có thể phun lửa, còn có thể dùng làm đèn pin. Nếu yêu quái trên thế giới này đều có thể tu luyện, thì một đóa hoa có linh trí cũng không có gì kỳ quái. Vì thế, nàng thường xuyên nói chuyện với tiểu hoa, bất kể nó cảm thấy phiền đến mức muốn lấy lá cây bịt miệng của nàng. Sở Nghi Nhân vẫn cứ bô lô ba la, giống như đã không được nói suốt mấy trăm năm.
Sở Nghi Nhân không biết bản thân mình tu luyện như thế nào, giống như thân thể đột nhiên tràn ngập năng lượng. Sau đó, nàng không ngừng lột da, không ngừng lớn lên. Cho đến một ngày, nàng rốt cuộc có thể biến thành người!
Sở Nghi Nhân cao hứng đem tin tức này chia sẻ cùng tiểu hoa, nhưng bộ dạng của tiểu hoa lại giống như chịu đả kích lớn, cả đóa hoa đều gục xuống dưới. Sở Nghi Nhân an ủi tiểu hoa nói, không sao cả, ngươi là Nguyệt Trạch Hoa lợi hại nhất, một ngày nào đó nhất định sẽ biến thành người, đến lúc đó liền có thể giống như nàng đi lại khắp nơi.
Sở Nghi Nhân phát hiện cánh của tiểu hoa hơi hơi nâng lên, nàng nghĩ tiểu hoa khẳng định cực kỳ cao hứng!
******
[Mở ra đầu mối chính nhiệm vụ: tìm kiếm nhân vật chính.]
Hệ thống trầm mặc hồi lâu đột nhiên phát ra thanh âm, Sở Nghi Nhân đang lười biếng thiu thiu ngủ đột nhiên bị bừng tỉnh.
Nàng ôm thân thể tiểu hoa nói:
“Tiểu hoa, ta muốn đi tìm tỷ tỷ Bạch Tố Trinh!”
"..."
Tố Dĩ lục lọi trong trí nhớ vài lần, vẫn không phát hiện có cái tên Bạch Tố Trinh này, ngay cả họ Bạch còn không có, xem ra là người nào đó không quan trọng.
Đi đi, đi nhanh đi.
Tố Dĩ vẫy vẫy lá cây, xua đuổi Sở Nghi Nhân. Sở Nghi Nhân lại cầm lấy “hai tay” của nàng, lại không cẩn thận bẻ gãy lá cây của nàng thêm một lần, kiên định nói:
“Tiểu hoa đừng lo, ta sẽ không bỏ lại ngươi. Ta mang ngươi cùng đi!”
Không thể nói chuyện thật sự quá ưu thương, hơn nữa lại là đối với một "người" luôn hiểu lầm ý tứ của nàng như vậy.
Sở Nghi Nhân tuy rằng nói muốn đi, nhưng cũng không lập tức xuất phát. Nàng thực khó xử, bởi vì nàng vẫn luôn trần truồng. Tuy rằng hiện tại đang ở nguyên hình là một con rắn, nhưng nàng theo thói quen xem bản thân mình là người. Ở trong này còn đỡ, chỉ có một đóa hoa nhìn thấy, nhưng nếu gặp phải những người khác, tuyệt đối không thể! Nhưng mà, nàng không tìm được quần áo.
Không có liền biến ra a! Tố Dĩ dùng lá cây phất phất chút hạt cát đến trên người Sở Nghi Nhân.
Sở Nghi Nhân ngây ngẩn cả người:
“Mặc đồ từ cát!? Vậy cũng chẳng khác nào lõa thể a!”
Sở Nghi Nhân đột nhiên hai mắt sáng lên nhìn Tố Dĩ:
“Tiểu hoa, lá cây của ngươi nếu nhổ đi có thể mọc ra lại không?”
Tố Dĩ lập tức phát ra công kích, phun Sở Nghi Nhân đầy đầu bốc khói.
Cuối cùng, Sở Nghi Nhân không còn cách nào, chỉ có thể nghe theo ý kiến của Tố Dĩ, biến ra một bộ sa y. May mắn gần đây nàng tu hành còn tương đối chăm chỉ, quần áo coi như chắc chắn, cũng không có lỗ hổng, nhìn giống y như vải thật. Nhưng Sở Nghi Nhân vẫn cứ nghĩ đến nguyên bản của nó chính là cát, cảm giác thân thể bị đâm vào ngưa ngứa.
Giải quyết xong vấn đề quần áo, Sở Nghi Nhân liền nghĩ đến việc làm thế nào chuyển đi Tố Dĩ. Nàng vây quanh Tố Dĩ không ngừng đào hố. Nhưng nàng phát hiện, rễ cây của Tố Dĩ quả thực đâm sâu không thấy đáy, nàng bắt đầu có chút bực bội, nhưng vừa nghĩ đến tiểu hoa sẽ cô độc một mình ở trong này, lại tràn ngập ý chí chiến đấu, chỉ cần nhàn rỗi liền không ngừng đào hố. Rễ cây của Tố Dĩ đều vây kín vết thương, đống đất cát bên cạnh đã muốn xếp thành gò núi, vẫn không có kết quả.
Sở Nghi Nhân thập phần buồn bực. Tố Dĩ tuy rằng cũng đau đớn khó chịu, nhưng nghĩ đến việc có thể thoát khỏi Sở Nghi Nhân, nàng liền tự an ủi.
"Hệ thống, có biện pháp nào để mang đi tiểu hoa hay không?" Sở Nghi Nhân chỉ có thể xin giúp đỡ từ hệ thống vạn năng.
[Quyền hạn không đủ, không thể tuần tra.]
Sở Nghi Nhân buồn bực phồng lên hai má.
Nàng từng tò mò dùng hệ thống tra cứu một chút mầm giống của Tố Dĩ, lại phát hiện trừ bỏ giống loài, toàn bộ đều là dấu chấm hỏi. Một cây thực vật mà ngay cả hệ thống cũng tra không được, chẳng lẽ là giống quý hiếm từ thượng cổ lưu lại? Như vậy nàng liền càng phải chú ý đối đãi Tố Dĩ, thường xuyên tưới nước xới đất, trò chuyện với nàng, sợ nàng không có tinh thần. May mà nhờ có sự bồi dưỡng (giằng xéo) của nàng, Nguyệt Trạch Hoa càng ngày càng khỏe mạnh (kiên cường).
Đi vào dị giới lâu như vậy, thời gian ở chung với Tố Dĩ là dài nhất, tuy rằng nàng không thể nói chuyện, nhưng Sở Nghi Nhân có thể rõ ràng cảm giác được độ ấm trên người Tố Dĩ. Nhiều ngày như vậy, đều là Tố Dĩ bồi nàng vượt qua. Nàng không nghĩ lại một mình, cho dù nàng có nhiệm vụ. Hiện tại đối với nàng mà nói, Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên, còn có Pháp Hải đều là một đám người trong truyện cổ tích, bọn họ sao có thể so được với Tố Dĩ.
“Tiểu hoa, nếu ngươi không thể rời đi, ta đây cũng không đi, ta sẽ luôn cùng ngươi.” Sở Nghi Nhân đỏ mắt. Nàng mạnh mẽ ôm lấy thân hoa của Tố Dĩ, sức lực to lớn làm cho Tố Dĩ cơ hồ muốn hít thở không thông. Nàng không ngừng vặn vẹo thân thể, nhưng vẫn không thể giãy ra hai tay của Sở Nghi Nhân.
Sở Nghi Nhân còn tưởng rằng bởi vì nàng đang sầu não, Tố Dĩ muốn an ủi nàng.
Sở Nghi Nhân oa một tiếng khóc lớn, nước mắt nóng bỏng tích táp rơi vào trên cánh hoa của Tố Dĩ, nóng đến mức làm Tố Dĩ hít một ngụm lãnh khí.
Sở Nghi Nhân cũng không phát hiện Tố Dĩ không ổn. Nàng đang suy nghĩ không biết cự tuyệt làm nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt thế nào, có lẽ sẽ chết, chết rồi không biết có thể quay trở về hay không, nếu tỉnh lại ngay buổi thi vào trường đại học thì làm sao bây giờ, nhiều năm như vậy, mấy thứ nàng học qua đều quên. Sở Nghi Nhân một bên nghĩ, một bên khóc càng thêm tuyệt vọng. Nước mắt cuồn cuộn không ngừng nhỏ xuống trên đóa hoa của Tố Dĩ, cuối cùng chứa không được, chảy tới trên đất, rất nhanh liền bị bùn đất hấp thu.
Đang khóc thương tâm, Sở Y Nhân cũng không nhìn thấy, rễ cây của Tố Dĩ đột nhiên phát ra ánh sáng, lấy tốc độ kinh người thu nhỏ lại, trong nháy mắt, đã muốn biến thành kích thước bình thường. Lá cây của Tố Dĩ động đậy một chút, không cẩn thận chụp đến trên đầu Sở Nghi Nhân. Nàng ngẩng đầu, nức nở nói:
“Tiểu hoa, ta biết ngươi cũng khó mà qua được......”
Đột nhiên, nàng nhìn đến rễ cây của Tố Dĩ, hai mắt trừng thật to, sau đó càng dùng lực nhào vào trên người Tố Dĩ:
"Tiểu hoa, ngươi thật lợi hại! Ngươi trở nên nhỏ như vậy, có thể theo ta cùng đi rồi!”
Tố Dĩ lại bị nước mắt của Sở Nghi Nhân làm bỏng đến, buồn bã ỉu xìu. Rễ vây chắc cũng là vì tự bảo vệ mình mới thu nhỏ lại. Nàng sờ soạng vòng eo đã bị thương nặng. Nếu có xương cốt, nàng nhất định có thể nghe được tiếng vang răng rắc. Nàng thật sự không nghĩ rời đi a......Nàng nâng lên đóa hoa nhìn ánh mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu, u buồn nghĩ, nàng thật sự là một đóa hoa số khổ......
Nói khác chính là: "Trời cao khảo nghiệm người hiền lành."

-- Tiểu kịch trường --
Sở Nghi Nhân: [●^o^●] "Hello mọi người, ta là người chơi cực kỳ lương thiện. Không giống như vài vị tỷ tỷ trước, ta thích làm việc tốt, mọi người đừng nên ghét bỏ ta."
Hệ thống: [Tính cách càng tiểu bạch, lực phá hoại càng tăng.]
Sở Nghi Nhân: "Hệ thống, ngươi luôn khi dễ ta! Ta chính là không muốn đi ngược đãi nhân vật, ngươi muốn quản ta thế nào!"
Hệ thống: [Xiên rắn nướng.]
Sở Nghi Nhân: "Đáng ghét, hệ thống lại khi dễ ta! Nhưng ta không sợ, ngươi cũng chỉ biết giật điện, đốt lửa, ta ngay cả lôi kiếp đều có thể chịu được, xem ta bắn ngược đây!"
!!<[  ̄^ ̄]/)θ)θ)θ)θ)☆))★))★)))
Hệ thống: [......Thế giới tu tiên bị chơi tàn rồi, xin được trở về kịch bản thuần cổ đại.]
Tố Dĩ: "Cầu mang theo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.