Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 57:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoàng đế phối hợp với kế hoạch của bọn họ, tạm thời lạnh nhạt Mạc Duật. Vài ngày sau, Mạc Duật bị thỉnh tiến cung đến xem bệnh cho Sở Y Nhân, cũng tương đương với bị giam lỏng.
Mạc Duật bị giam ở trong mật thất dưới lòng đất mà Sở Y Nhân bí mật xây dựng. Bên trong đầy đủ các loại hình cụ, nhưng Mạc Duật vẫn thủy chung mặt không đổi sắc. Sở Y Nhân mê muội nhất thái độ này của hắn, càng hoàn mỹ không thể xâm phạm, càng khiến người ta muốn hủy diệt sự ngạo mạn của hắn, nhìn thấy hắn bộ dáng chật vật lại càng thống khoái.
“Cầu ta đi.”
Sở Y Nhân tùy tiện cầm lấy một cây trường tiên, hung hăng quật xuống nền đất. Không khí tĩnh lặng xung quanh trong nháy mắt liền bị xung động, tạo thành từng đợt cuồng phong, phát ra tiếng vù vù. Nàng cười quyến rũ nói:
“Ta xinh đẹp như vậy, ngươi sao có thể không yêu ta? Hiện tại ngươi còn không dám thừa nhận sao?”
Sở Y Nhân tự nhận tính nhẫn nại của mình cũng không tệ lắm, nhưng đụng phải Mạc Duật so với nàng càng có thể bình tĩnh, bắt đầu gấp gáp. Nàng dùng sức huy động trường tiên, mắt thấy muốn quật đến trên người hắn, lại bị một bàn tay ngăn trở.
Trường tiên bị bắt lấy, Sở Y Nhân khiếp sợ nhìn qua, cư nhiên là cung nữ mà Phùng Hằng đưa cho nàng?
Sở Y Nhân cau mày:
“Tiểu Dĩ, ngươi đừng cản trở ta, người này nên bị trừng phạt thích đáng. Ngươi cũng không cần nói cho phụ thân ta biết, bởi vì hắn đã muốn biết.”
Nhưng nói cũng đã nói xong, bàn tay kia vẫn không buông ra. Sở Y Nhân rốt cuộc phát hiện có điểm không ổn, lúc này mới cẩn thận đánh giá “Tiểu Dĩ”, đột nhiên kinh sợ hô:
“Ngươi không phải Tiểu Dĩ, ngươi là...Tố Dĩ!?”
Sở Y Nhân bỏ lại trường tiên, từ trong không gian hệ thống xuất ra một thanh trường kiếm mà nàng dùng thuận tay nhất, nhanh chóng hướng về phía Tố Dĩ đâm tới, mà Mạc Duật vốn vẫn đứng yên không phát ra tiếng động lại đột nhiên đem Tố Dĩ kéo về phía sau, động thủ nắm lấy trường kiếm của Sở Y Nhân.
Dòng máu đỏ tươi từ giữa ngón tay hắn hạ xuống, làm đau đớn con mắt của Sở Y Nhân. Nhưng biểu tình của Mạc Duật vẫn lạnh lùng như cũ, giống như người bị thương cũng không phải là hắn. Sở Y Nhân cứng lại hô hấp, không thể tin mở miệng:
“Tay ngươi...Khổ nhục kế sao? Ngươi thật khờ. Sao ngươi có thể sử dụng thân thể của chính mình đến thử ta?”
Sở Y Nhân run run đem kiếm thu vào, từ trong không gian xuất ra thuốc trị thương, tiến lên muốn chữa thương cho hắn, nhưng Mạc Duật lại tránh đi.
Hắn giống như không có cảm giác, tùy ý để máu nhỏ tích táp xuống mặt đất. Tố Dĩ nhíu mi, đem tầm mắt thu hồi, thừa dịp Sở Y Nhân thất thần, phi thân tiến lên trói lại nàng.
“Tố Dĩ! Ngươi......”
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp rút. Ngay trong nháy mắt, một đám thị vệ cầm đao vọt vào. Bọn họ không nhìn hai người Tố Dĩ, trực tiếp kiềm chặt Sở Y Nhân. Sở Y Nhân kinh hãi, một bên giãy dụa một bên nổi giận. Lúc nàng nhìn đến nam tử long bào phía sau, liền khóc hô:
“Bệ hạ!”
“Mang Mị Phi đi!” Hoàng đế nhìn cũng không nhìn nàng một cái, lạnh giọng hạ lệnh.
Sở Y Nhân kinh hoảng, hoàn toàn không hiểu đang phát sinh chuyện gì. Nàng nhìn quanh bốn phía, hoàng đế đen mặt, Mạc Duật thì trắng bệch mặt...Đúng rồi, nhất định là hoàng đế lại hiểu lầm, nhưng làm sao hắn có thể bắt giữ nàng?
“Bệ hạ, bệ hạ phải nghe thần thiếp giải thích......” Sở Y Nhân không lập tức hướng hệ thống cầu cứu. Nàng rất tin tưởng, bằng mị lực của nàng, khóc một chút hoàng đế liền sẽ đau lòng.
Nhưng không dự đoán được, lần này hoàng đế không hề để ý tới tiếng kêu của nàng, thậm chí là không nhìn nàng.
Hoàng đế quả thật không dám nhìn Sở Y Nhân, chỉ sợ yêu vật kia lại xuất ra chiêu gì làm mê hoặc lòng người. Hắn vẫn nên nhanh chóng kêu người đem nàng mang đi.
Lúc này, hoàng đế rốt cuộc phát hiện Mạc Duật bị thương, lập tức thỉnh ngự y đến trị liệu cho hắn, cuối cùng chán ghét liếc mắt nhìn cái mật thất này một cái, liền giận dữ phất tay áo rời đi.
Một mạch cho đến khi bọn họ bị tống xuất khỏi hoàng cung, Tố Dĩ vẫn trầm mặc mới mở miệng nói:
“Ta có thể tự bảo vệ mình.”
“Ta biết.”
Mạc Duật hơi khựng lại một chút, không gợn sóng không sợ hãi nói:
“Chỉ là thói quen.”
Chỉ cần ngươi có nguy hiểm, sẽ theo thói quen che chở trước người ngươi.
“Là vì hồn phách của ta sao?”
Mạc Duật nhìn nàng một cái thật sâu:
“Đôi khi, linh hồn cũng không nhất định sẽ khống chế được thân thể.”
Tố Dĩ nhìn bóng dáng gầy yếu của hắn, hơi thất thần.
******
Hoàng đế sợ đêm dài lắm mộng, ngay ngày hôm sau lập tức khai dàn thiêu, bắt Sở Y Nhân thụ hình.
Nam nhân chính là vô tình như vậy. Thời điểm còn đối tốt với ngươi thì chính là moi tâm đào phế, nhưng chỉ cần hắn hoài nghi ngươi đối với hắn có nguy hiểm, thì sẽ không ngó ngàng gì vét sạch cả tâm lẫn phế của ngươi. Hơn nữa đây còn là hoàng đế - nam nhân sợ chết nhất trên thế giới này. Nếu không phải Phùng Hằng đã sớm kiên định biểu thị lòng trung thành, Hồng Lâu - Lục Quán cũng bị diệt đến bụi cũng không thừa, người bị xử trí sẽ không là một mình Sở Y Nhân.
Sở Y Nhân muốn gặp Phùng Hằng, muốn gặp các quan viên mà nàng đã tiến công chiếm đóng, nhưng toàn bộ đều bị bác bỏ. Nàng còn chưa kịp cùng hệ thống thương lượng tốt đối sách, đã bị trói gô đến chỗ dàn thiêu, dưới thân bị đắp lên một đống rơm rạ, khỏi cần nghĩ cũng biết chuyện tiếp theo là cái gì.
“Bệ hạ! Bệ hạ! Vì sao người lại đối xử với thần thiếp như thế! Bệ hạ...”
Ngay cả khi chật vật như vậy, Sở Y Nhân vẫn mỹ mạo kinh người, dùng sự tổn thương của nàng, đau khổ của nàng, kinh diễm mọi người ở đây, ngay cả thị vệ cầm đuốc đều ngừng lại động tác, si mê nhìn nàng.
“Bệ hạ, ngài quên rồi sao?......Chúng ta gặp nhau ở ven hồ Vị Danh, từng ở dưới ánh trăng mông lung gắn bó triền miên. Ngài đã nói, thần thiếp giống như dương quang ở trong mắt ngài...Thần thiếp còn đáp lại, nói bệ hạ như trân bảo lắng đọng ở trong lòng thần thiếp. Bệ hạ, sao ngài có thể quên ước định cùng Y Nhân như vậy......”
Lời nói của Sở Y Nhân làm cảm động mọi người. Đại bộ phận người đứng ở nơi này đều không rõ tại sao. Ngày thường hoàng đế sủng Mị Phi sủng đến nhi tử đều có thể không cần, hiện tại thế nào nói giết liền giết. Nhìn thấy Sở Y Nhân khóc đến xinh đẹp như thế, bọn họ lại sợ hoàng đế về sau đổi ý, đến lúc đó muốn bọn họ chôn cùng, chuyện này quả thật tai ương, cho nên đều dừng lại chờ chỉ thị của hoàng đế.
“Mị Phi mê hoặc triều cương, phóng hỏa!”
Hoàng đế cũng không dám nói Sở Y Nhân bị yêu quái nhập thân, bởi vì phản ứng đầu tiên của mọi người không phải là Sở Y Nhân lợi hại, mà là hoàng đế vô năng, mới có thể để cho yêu vật gần bên người mình. Quả thực chính là hủy uy nghiêm của hắn.
“A! Đừng mà!......Bệ hạ, nóng quá......Bệ hạ, Y Nhân nóng quá......Bệ hạ, mau cứu Y Nhân. Y Nhân chịu không nổi......”
Sở Y Nhân thất kinh. Nàng không biết hoàng đế ăn nhầm thuốc gì, đã lâu nàng không xem xét tư liệu của hắn, không ngờ hảo cảm độ thế mà lại rớt xuống -100. Đây là đến mức độ gặp là giết a! Nàng sẽ không cứ như vậy bị chơi tàn đi? Nàng vội vàng gọi hệ thống, nháy mắt dịch chuyển thời không hay làm cái gì cũng được, mau mau làm cho nàng rời khỏi nơi này.
Hệ thống chết tiệt còn nói đây là tình huống đặc thù, sử dụng kỹ năng không hiệu quả!
Sở Y Nhân tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng trên mặt vẫn như cũ là biểu tình “đau lòng muốn chết, vô luận ngươi thương tổn ta thế nào, ta đều nguyện ý tiếp nhận”. Người không biết nhìn vào đều thay nàng lo lắng.
Nhìn thấy mọi người chung quanh lại bắt đầu thần hồn điên đảo, hoàng đế thầm mắng một tiếng yêu vật, sai người châm thêm lửa. Lúc này, không biết từ nơi nào thổi tới một trận gió lớn, mang theo sương mù nồng đậm, ngăn chặn tầm mắt mọi người. Tất cả cận vệ đều lui lại, đem hoàng đế bao quanh ở trung gian.
“Khói mê!”
Tố Dĩ cảm giác được nguy hiểm, theo bản năng tìm kiếm Mạc Duật, đã thấy Sở Y Nhân giơ kiếm hướng về phía mình đâm tới. Bộ pháp của nàng rất hỗn độn, nhưng vẻ mặt lại thập phần hung ác. Tố Dĩ không kịp đề phòng bị đâm một kiếm, hung hiểm ngăn lại công kích của nàng trong gang tấc.
Trận pháp của Mộc Phong thế mà lại không giam cầm được Sở Y Nhân, hơn nữa khói mê này không đơn giản. Tố Dĩ, Mộc Phong cùng Mạc Duật đều bị phân tán. Không, phải nói là bọn họ bị ngăn cách khỏi nhau. Người chung quanh đối với tình huống bên trong đều không nhìn thấy gì cả.
Sở Y Nhân một kích giết không chết Tố Dĩ, lại tới lần nữa. Tố Dĩ không có vũ khí, chỉ có thể không ngừng né tránh, trong lúc sơ xuất, không cẩn thận bại lộ ngọc phù. Sở Y Nhân nghe được tiếng hệ thống thông báo, hai mắt đỏ ngầu, một chưởng hướng về phía ngực Tố Dĩ bổ tới. Tố Dĩ vô ý thức nhìn vào ánh mắt Sở Y Nhân, thân thể thế mà lại bị cố định, không thể nhúc nhích, bị nàng đoạt đi ngọc phù.
Ngọc phù vừa bị cướp đi, Tố Dĩ nhất thời vẻ mặt hoảng hốt, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, trước mắt lọt vào một mảnh tối đen, hộc ra một búng máu.
Mộc Phong nhìn thấy có sơ hở, hô to:
“Mau bắn tên!”
[Lấy được ngọc phù, mức độ hoàn thành đầu mối chính nhiệm vụ đạt 95%]
Sở Y Nhân nghe vậy liền kinh hỉ. Vô tình để ý thấy Mộc Phong có thể xuyên qua Chướng Nhãn Pháp của nàng, đang hướng về phía bên này xông tới, nàng lập tức thúc dục hệ thống, dùng điểm tích phân vừa lấy được nháy mắt dịch chuyển rời đi. Thời điểm mũi tên sắp bắn trúng Sở Y Nhân, nàng lại từ giữa hư không tiêu thất. Mất đi mục tiêu, toàn bộ mũi tên đều cắm xuống đất. Tất cả mọi người kinh hãi trắng bệch mặt, lúc này mới rõ ràng Sở Y Nhân có yêu dị.
Mộc Phong cùng Mạc Duật nhìn thấy Tố Dĩ ngã vào trong vũng máu, quá sợ hãi. Ngọc phù của nàng đã không còn, không chỉ bị nội thương, còn hộc máu. Mộc Phong sốt ruột ôm lấy Tố Dĩ, thấy hồn phách của nàng thập phần không ổn định, tình huống cực kỳ nguy kịch!
Mà Mạc Duật giống như bị cố định ở tại chỗ. Hắn kinh ngạc nhìn Tố Dĩ bất tỉnh nhân sự. Nàng suy yếu làm đau đớn hai mắt của hắn. Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hắn hận bản thân mình hiện tại vô năng như thế. Hắn cũng từng.....cũng từng có võ công cao cường, nhưng lại liên tiếp làm cho nàng bị thương tổn. Vô luận có trải qua bao nhiêu thế, hắn đều chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị thương. Trong ngực tắc một cỗ đau đớn khó giải, thân thể hắn run lên, cơ hồ té trên mặt đất, rốt cuộc vẫn là chịu đựng đau đớn đi qua.
“Chúng ta phải lập tức quay về Nam Tuyết Sơn!” Thanh âm của Mộc Phong kéo về thần trí Mạc Duật.
“Hãy cho ta theo.”
Thấy Mộc Phong đang định cự tuyệt, Mạc Duật nói:
“Nếu hồn phách của nàng không xong, liền lấy của ta đến bổ toàn.”
“Ngươi đã quyết định?” Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Duật, Mộc Phong tựa hồ lúc này mới nhìn thẳng vào hắn.
Hắn vẫn nghĩ không ra, đối với một người lạnh lùng như thế, lúc trước làm sao mình có thể ra tay giúp hắn. Nếu Mạc Duật không tìm được Tố Dĩ, không như lời hứa bảo hộ được nàng...
Nhưng Mạc Duật cũng không làm ra hành động gì để biểu lộ quyết tâm, hắn chỉ đơn giản gật đầu.
Mộc Phong hơi giật mình...có lẽ hiện tại hắn có chút hiểu được.
“Ta tin ngươi, hi vọng ngươi có thể chịu được đau đớn sách cốt đan tâm.”
*Đau đến xương cốt, đến tận tim gan*

-- Tiểu kịch trường --
Mạc Duật: “Giấy phép hành nghề Di Hồn Thuật đâu?"
Mộc Phong: "Ngươi thấy có đồ tể nào có giấy phép sao? Yên tâm, thủ pháp của ta rất tốt, cũng không để ý thân thể ốm yếu không đủ tư cách của ngươi."
Mạc Duật: "Sư huynh muội các ngươi đều dùng một loại "dao mổ" giống nhau sao?" (Tình hình cụ thể mời xem lại thế thứ nhất - chương 5)
Mộc Phong: "Không, Tố Dĩ dùng đơn đao, còn ta dùng song đao......A, vị trí không đúng thì phải. Đợi chút, để ta tới nhà đồ tể dưới núi mượn một con heo về nghiên cứu một chút, rất nhanh sẽ trở lại, kiên nhẫn, đừng tắt thở!"
Mạc Duật: "......Trước tiên làm ơn điểm huyệt ngủ dùm ta."
Tác giả: Bất tri bất giác lại đến một hồi diễn biến chết chóc, thực quá cao hứng, quả nhiên toàn kịch bản cao trào nhất chính là lúc mọi người đều bị diệt một khắc kia......chẳng lẽ ta thực sự biến thái như vậy sao? _[:3」]_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.