Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 39:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Phát hiện vòng ngọc, mức độ hoàn thành đầu mối chính nhiệm vụ đạt 90%.]
Hệ thống nhắc nhở làm ánh mắt Sở Di Nhân tập trung ở trên tay Tố Dĩ.
Nửa tháng trước bị Mạc Duật đả thương, hệ thống ở thời điểm nàng gần tử vong đã cố hết sức dùng toàn bộ điểm tích lũy còn lại để bảo vệ tâm mạch cho nàng. Mặc dù có thể bảo trụ tính mạng, nhưng võ công của nàng đều mất hết, thân thể bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bị tê liệt. Sở Di Nhân đã vay từ hệ thống một lượng lớn điểm tích lũy, không quan tâm mình có trả lại được hay không. Nàng chỉ còn một ý niệm trong đầu: Giết Tố Dĩ, cướp đi Mạc Duật!
Nàng trọng tố thân thể, đổi lấy một bộ võ công cao nhất. Sau khi hấp thụ nội lực của mấy trăm người, võ công của nàng rốt cuộc đạt tới đỉnh điểm. Thế gian đã không còn ai có thể là đối thủ của nàng!
Sở Di Nhân không để ý đến nhiệm vụ hệ thống phân phó. Chỉ cần Tố Dĩ còn tồn tại, nàng sẽ không quan tâm bất cứ đại giới gì hủy đi Tố Dĩ!
Hai mắt Sở Di Nhân nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm vòng ngọc trên tay Tố Dĩ. Ngay tại thời điểm nàng thất thần, Mạc Duật đột nhiên đánh úp lại, Sở Di Nhân cấp tốc lui về phía sau, tránh được một kích trí mệnh.
“Buông ra.”
“Ngươi tự phế võ công, ta liền thả nàng.” Sở Di Nhân cười lạnh.
Tố Dĩ nghe nàng nói vậy, nhìn về phía Mạc Duật. Nàng không hô to kêu hắn bỏ mặc mình chạy thoát thân, cũng không tự mình hại mình cầu Sở Di Nhân buông tha bọn họ.
Bọn họ cứ như vậy lẳng lặng đối diện. Bầu không khí hết sức khẩn trương căng thẳng. Chỉ cần ai động trước, trận tranh đấu này tất sẽ không chết không thôi.
“Vòng tay này, ngươi muốn liền cho ngươi.” Tố Dĩ tháo ra vòng ngọc, đưa cho Sở Di Nhân, nhưng Sở Di Nhân lại không tiếp nhận.
Hai người kia tâm tư giảo hoạt, khẳng định sẽ nhân thời điểm nàng đưa tay ra tiếp mà động thủ, nàng sẽ không trúng kế.
“Quăng đến trên đất đi.”
Tố Dĩ chính là chờ nàng nói câu này, liền đem vòng ngọc hướng tới dưới chân Sở Di Nhân quăng đi. Sở Di Nhân thấy nàng biểu cảm bình tĩnh, trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe dưới chân vang lên tiếng bùm bùm nổ mạnh, sau đó cả người bị một cỗ lực đẩy hướng lên trên.
Đáng chết! Đây không phải là thứ Tố Dĩ từng dùng trong trận luận võ kén rể ngày đó sao?!
“Mau trở về!” Tố Dĩ vừa di chuyển đến bên người Mạc Duật, liền bị hắn ôm đến trước màn chắn.
“Ta có cách làm hai người đều có thể thông qua.” Tố Dĩ nhìn Mạc Duật, dùng sức cắn lưỡi, sau đó áp môi mình lên môi hắn, đem máu trong miệng mình đẩy vào miệng hắn.
“......Đừng nhả.” Tố Dĩ dán lên môi hắn, mơ hồ nói một câu.
Mạc Duật hơi ngẩn ra một chút, lập tức vươn hai tay nắm lấy thắt lưng nàng, cúi đầu làm sâu sắc nụ hôn này, đem cả nước bọt lẫn máu của nàng đều nuốt vào trong miệng.
Lúc hắn buông ra Tố Dĩ, hai chân nàng đã mềm nhũn. Mạc Duật phải dùng sức chống đỡ mới giúp nàng đứng vững. Trên mặt nàng đỏ ửng, hơi thở hổn hển. Áp chế vẻ không được tự nhiên trong lòng, Tố Dĩ cầm tay Mạc Duật nói:
“Đừng buông ra, chừng một khắc chung là có thể.”
Mạc Duật không hề nghi ngờ đi theo Tố Dĩ xuyên qua màn chắn. Nhưng chân hắn mới vừa bước qua màn chắn, liền phảng phất như bị trăm ngàn cột sấm đánh trúng. Toàn thân bỗng nhiên tê liệt, đầu óc trống rỗng, tay chân không chịu khống chế run rẩy. Cúi đầu nhìn lại, tình huống của Tố Dĩ cũng không tốt hơn so với hắn.
“Mau buông tay!” Mạc Duật khẩn trương nói, nhưng có làm thế nào cũng không thể bứt ra tay của hai người.
Tố Dĩ từ từ nhắm lại hai mắt. Đôi môi bị cắn rướm máu. Mặt nàng đã sớm trắng bệch một mảnh, mồ hôi từ trên trán chảy xuống cổ, cả người vô lực, cơ hồ đem toàn bộ sức nặng đều dựa vào trên người Mạc Duật. Bàn tay nắm chặt của hai người cũng sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, nhưng Mạc Duật vẫn cảm thấy lực lượng của nàng cơ hồ sắp bắt được linh hồn hắn.
Toàn thân nàng đều đang run run, mỗi lần run lên một chút, sắc mặt liền tái nhợt một phần. Mạc Duật lúc này còn có cái gì không rõ, phương pháp của Tố Dĩ chính là cùng hắn chia sẻ thương tổn!
“Tố Dĩ, buông tay đi? Tố Dĩ......” Mạc Duật kêu to bên tai Tố Dĩ vốn đã sắp mất đi thần trí. Nhưng cho dù nàng vô lực, cũng muốn kéo hắn đi qua.
Sắp rồi, đã qua được phân nửa thân thể......
Sắp tới rồi, không thể thả lỏng, phải nắm chặt.....Nếu buông tay ra sẽ đánh mất......Không thể mất đi......Mạc Duật.
Lúc này, Sở Di Nhân đã ổn định trở lại, nhặt lên vòng ngọc, mặc kệ hệ thống thông báo, đem nó quăng về phía màn chắn.
Vòng ngọc lại xuyên qua màn chắn, hung hăng đập đến hướng Tố Dĩ. Mạc Duật thấy thế nghiêng người che chắn. Vòng ngọc liền đập đến sau lưng hắn, hắn hét lớn một tiếng. Tố Dĩ nghe được thanh âm này liền quay lại, nhìn thấy khóe miệng Mạc Duật chảy máu, quá sợ hãi, vô ý thức buông lỏng tay, Mạc Duật lập tức bị giãy ra.
Mạc Duật chỉ cảm thấy trong cơ thể có vài cỗ lực lượng đem mình lôi kéo ra bên ngoài, giống như muốn xé nát hắn. Tố Dĩ thất kinh, nhưng có làm thế nào cũng không giữ được tay hắn. Màn chắn lại đem Mạc Duật đẩy ra. Lúc này, Sở Di Nhân đã sớm chờ đợi bắt được hắn.
“Mạc Duật, nếu khi nãy ngươi chịu nghe lời ta, bây giờ sẽ không chật vật như thế.” Sở Di Nhân híp mắt, lạnh lùng nhìn Mạc Duật.
Mạc Duật đang cùng cỗ lực lượng trong cơ thể tranh đấu, vô lực ngăn cản nàng. Tố Dĩ hoảng sợ chạy tới gần Sở Di Nhân. Nàng té ngã trên mặt đất, lại dùng hai tay chống đỡ, từng bước một đi ra.
[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể ở cửa hàng lựa chọn ban thưởng.]
“Ban thưởng? Nam nhân này chính là phần thưởng tốt nhất.”
[Người chơi muốn cướp lấy linh hồn của nhân vật Mạc Duật hay không?]
“Linh hồn của Mạc Duật? Có thể đời đời kiếp kiếp làm nô lệ cho ta sao, cũng không tệ.”
Tố Dĩ vừa đụng đến vòng ngọc trên đất, nghe được lời Sở Di Nhân nói, ngẩng đầu nhìn liền thấy một làn khói trắng từ trên đầu Mạc Duật nhè nhẹ bay ra. Nàng kinh hoảng hô to:
“Dừng tay!!!!”
Vòng ngọc trong tay đột nhiên phát ra lục quang chói mắt. Tố Dĩ nhắm lại hai mắt, mà Sở Di Nhân cũng bị luồng hào quang này ảnh hưởng, ép buộc dừng động tác. Đồng thời, một cỗ bắn ngược cường đại xuất hiện, tách ra nàng cùng Mạc Duật. Mạc Duật không có gì để dựa vào, liền ngã xuống mặt đất.
"Hệ thống, sao lại thế này?...... Hệ thống? Hệ thống?"
Chết tiệt, mỗi lần đến thời điểm khẩn cấp đều chết máy! Sở Di Nhân tức hổn hển, đang muốn tiến lên nắm lấy Mạc Duật, lại phát hiện mình bị bao phủ ở trong lục quang, cả người ngứa ngáy, sau đó là đau đớn giống như bị kim châm.
“Sao lại thế này, hai tay của ta sao lại bắt đầu hư thối?!” Sở Di Nhân quá sợ hãi, nhìn bàn tay của mình đảo mắt một cái liền mất đi da thịt, lộ ra xương cốt. Nàng cảm thấy trên mặt cũng vừa nóng vừa ngứa, đưa tay sờ một chút, thế mà lại rớt xuống một miếng thịt!
“A!! Hệ thống!! Rốt cuộc sao thế này?!!!”
Không ai đáp lại Sở Di Nhân, nàng sốt ruột ở khắp xung quanh tìm kiếm. Thấy được Tố Dĩ, hai mắt nàng đỏ sậm, nhanh chóng xông tới.
Thân thể hỏng rồi thì dứt khoát bỏ! Nàng có thể đoạt xác!
Nhưng chân Sở Di Nhân lại bị nắm, cúi đầu xuống nhìn, chính là Mạc Duật vừa tỉnh lại. Sở Di Nhân mắng một tiếng, hung hăng dùng chân kia hướng đến thân thể của hắn dẫm xuống. Cho dù thân thể hư thối, nội lực của nàng vẫn còn. Nàng dẫm đến mức Mạc Duật mãnh liệt ói ra vài búng máu, nhưng tay hắn vẫn như cũ nắm chặt.
“Đáng chết!” Sở Di Nhân cũng không quan tâm Mạc Duật, lôi theo hắn tiếp tục hướng về phía Tố Dĩ chạy tới.
Lúc này, Tố Dĩ đã hoàn toàn ra khỏi màn chắn. Nhìn đến khuôn mặt máu thịt mơ hồ của Sở Di Nhân, còn có Mạc Duật tràn đầy vết máu, Tố Dĩ thúc giục nội lực còn lại trong cơ thể, xuất chưởng đánh về phía Sở Di Nhân.
Sở Di Nhân mặc dù trúng chiêu, nhưng bị thương không nặng. Nàng nắm được Tố Dĩ, chụm lại hai tay liền đặt lên đỉnh đầu nàng, khởi động nội lực muốn bắt lấy linh hồn Tố Dĩ. Nhưng trong cơ thể Tố Dĩ giống như được thứ gì đó che chắn, nàng thế mà cái gì cũng không bắt được.
Tố Dĩ nhân cơ hội này đẩy ra Sở Di Nhân, kéo theo Mạc Duật, chạy vài bước lại phát hiện mình không còn khí lực.
“Ta không biết trên người ngươi có bí bảo gì, nhưng ngươi cho là ngươi thoát rồi sao?” Hơn phân nửa da thịt trên cơ thể Sở Di Nhân đã hư thối, chỉ còn lại nửa khuôn mặt cùng cái miệng hoàn hảo hé ra hợp lại, nhìn thật khiến người ta sợ hãi.
Tố Dĩ trên tay căng thẳng, nhìn về phía Mạc Duật. Hai người nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được sự bình tĩnh.
“Cùng ngươi đi một chuyến, cho dù chết......”
Tố Dĩ ngẩn ra, lau mồ hôi cùng vết máu trên mặt hắn, nhẹ giọng nói:
“Chưa bao giờ gặp qua ngươi trong bộ dáng chật vật như thế, trừ bỏ lần đầu gặp mặt......A, hình như ta cùng với ngươi có rất nhiều lần đầu gặp mặt. Nghe nói lần trước ngươi ở Thi Hội đại phóng hào quang, ngoài mê đắm nữ tử toàn thành, còn có rất nhiều nam tử cũng quỳ gối ở dưới vạt áo của ngươi. Vị cô nương này sợ là khi đó cũng bị ngươi mê hoặc đi.....si ngốc đến mức muốn đuổi giết ngươi. Mỗi lần đều bị ngươi liên lụy......sao ta lại...lại xui xẻo như vậy, nhưng ta....cam tâm tình nguyện....”
Mạc Duật biết nàng lại lâm vào trong mộng của người nào đó, nhưng không đánh gãy lời của nàng:
“Nàng không bằng một phần mười của ngươi......”
Hai người không coi ai ra gì nói chuyện với nhau như vậy lại chọc giận Sở Di Nhân. Nàng điên cuồng vọt lên. Nhưng lúc này, trên bầu trời đột nhiên đổ mưa to, hạt mưa cư nhiên là màu đỏ!
Sở Di Nhân ở trong mưa nửa bước cũng khó đi. Tóc trên đầu nàng rốt cuộc toàn bộ rơi xuống, sau đó là con mắt, lỗ tai......Lúc đi đến trước bọn họ ba bước, một cái đầu lâu lăn lóc rớt xuống, kẽo kẹt một tiếng, một bộ bạch cốt cũng tiếp theo ngã xuống.
Hồng vũ (*mưa đỏ*) càng rơi càng lớn, Sở Di Nhân ở trong mưa dần dần hóa thành một bãi máu loãng, không còn hơi thở. Tố Dĩ được một đoàn lục quang bao quanh, vẫn chưa dính một hạt mưa nào. Mà Mạc Duật đã sớm toàn thân ướt đẫm, từng giọt mưa đỏ như máu từ trên khuôn mặt tuấn dật của hắn chậm rãi chảy xuống.
“......Không, sao lại có thể như vậy......” Tố Dĩ luống cuống tay chân lau máu trên khóe miệng hắn, nhưng có làm thế nào cũng lau không hết. Cơn mưa này khẳng định có vấn đề!
Tố Dĩ ôm chầm Mạc Duật, muốn cho lục quang cũng che chở hắn, nhưng không có chút hiệu quả.
Tố Dĩ không chút do dự cởi ra vòng ngọc, hướng đến trên tay Mạc Duật đeo vào, lại bị hắn ngăn cản.
“Mạc Duật, ngươi đeo đi......Ta không sao, ngươi mau đeo đi......”
Mạc Duật vươn tay ôm nàng, vuốt ve mái tóc dài của nàng, vỗ vỗ phía sau lưng nàng. Thân thể của nàng đều đang run rẩy.
“Mạc Duật, không, đừng......Ngươi sẽ chết, sẽ chết a......” Tố Dĩ khóc không thành tiếng. Động tác của Mạc Duật càng lúc càng chậm, cuối cùng tay buông lỏng ở bên hông nàng, không còn sức nâng lên.
“......Suỵt, đừng khẩn trương......Lại cùng nhau, nghe một chút......tiếng gió này đi......”
Thanh âm của thân thể phá thành mảnh nhỏ tiêu tán ở trong không trung. Hồng vũ đã sớm ngừng. Trên đỉnh Nam Tuyết Sơn, một thân ảnh màu trắng nhanh chóng bay tới, kinh động trận pháp. Cảnh tượng trước mắt làm hắn quá sợ hãi.
“Đừng......Ngươi......ngươi là ai......?” Tố Dĩ nhìn gương mặt trước mắt. Nàng vẫn còn rơi lệ, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
“Là ai......vì sao......tâm ta đau như vậy......?”
[Người chơi tử vong bất thường, hệ thống tiến vào điều chỉnh thí nghiệm.]
Hắn đã chết sao? Vì sao lại chết rồi...Thật là khó chịu, thở không được...Không, hắn sẽ sống lại, phải nghĩ biện pháp......Đúng rồi, đem sinh mệnh của nàng phân cho hắn đi......
Tố Dĩ đem môi nhẹ nhàng áp lên đôi môi tái nhợt của hắn.
Một luồng khí tràn đầy ấm áp dần dần tiến vào trong miệng Mạc Duật.
“Sư muội! Mau dừng lại!”
Nhưng đã quá muộn, thân ảnh Tố Dĩ càng ngày càng trong suốt, thời điểm Mộc Phong đi tới, nàng đã sắp bị lục quang bao phủ. Mạc Duật té ngã trên mặt đất, linh hồn bạo động trong cơ thể đã dần dần bình ổn lại.
Sở Di Nhân cùng Tố Dĩ sớm theo hồng vũ biến mất không thấy. Hết thảy đều trở về yên tĩnh.
Mộc Phong thần sắc phức tạp nhìn về phía Mạc Duật, cuối cùng thở dài một hơi. Hắn xuất từ trong lòng ra một viên thuốc, bỏ vào miệng Mạc Duật.
“Vận mệnh quả nhiên không thể nghịch chuyển. Tố Dĩ đã lấy mệnh đổi mệnh cho ngươi, hy vọng kiếp sau ngươi có thể hộ nàng chu toàn.”
Vừa dứt lời, Mạc Duật cũng hóa thành gió nhẹ nhàng tiêu tán.

Sư huynh, tới sớm thế! (←_←)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.