Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 30:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạc Duật đã đi gần nửa tháng, Tố Dĩ lại khôi phục cuộc sống sinh hoạt một mình.
Mỗi ngày ngủ không cần sợ bị đánh thức, thời điểm tắm rửa không cần sợ có người đột nhiên vọt vào, đi dạo phố không cần sợ bị kéo áo đi mua kẹo hồ lô......Vừa hồi tưởng lại, cuộc sống trước kia của nàng thật sự là nước sôi lửa bỏng.
Tiễn bước phiền toái, nàng quyết định đêm nay không ăn bánh bao, nấu cơm chúc mừng một chút.
Tố Dĩ mở cửa điếm, nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, xem ra hôm nay lại là một ngày không thích hợp buôn bán. Thời điểm chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi, ánh mắt của nàng không tự chủ được hạ xuống mé cửa.
......Ai có thể nói cho nàng, vì sao "đống này" lại xuất hiện ở đây?
“Nương, sao ngươi có thể đem ta đưa cho đại thúc bán kẹo hồ lô! Muốn đưa cũng phải đưa cho gia gia bán bánh nướng!”
“......”
“Nương, không phải ngươi hối hận nuôi ta chứ, đừng vì ta ăn quá nhiều mà không cần ta a!”
Đối với việc Tiểu Mạc Duật trực tiếp rõ ràng lên án, Tố Dĩ làm bộ như không nhìn thấy, nhanh chóng đóng cửa lại. Nhưng hắn đã linh hoạt lách vào, nhìn đến bánh bao trên bàn, hai mắt lập tức tỏa sáng, không hề có dáng vẻ xông tới.
Tố Dĩ thập phần cố gắng đem người trước mắt này, cùng vị sát thủ phong hoa tuyệt đại trên võ đài đối lập, đột nhiên cảm thấy rất đau đầu.
Là ảo giác đi, nhất định là ảo giác!
Tố Dĩ nhanh chóng bước đến gần, nâng lên cây quạt gõ vào cổ tay Tiểu Mạc Duật. Hắn liền thoát lực, bánh bao lập tức như bánh xe lăn trở về trên mâm. Hắn hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn đồ ăn đã đến miệng lại lăn trở về, vươn tay chụp lại, mạnh mẽ tiến công. Tố Dĩ lại gõ, bánh bao lại lăn, lại chụp, lại gõ.....
Tiểu Mạc Duật tru lên:
“Nương, ngươi thật đáng ghét~~!”
Gương mặt không chút thay đổi của Tố Dĩ cương cứng một chút. A, không cẩn thận chơi nhập thần!
“Ta biết rồi, nương....” Tiểu Mạc Duật đột nhiên thấu mặt lại gần, hai mắt trong suốt nhìn nàng.
“Không phải vì ngươi lâu lắm không gặp ta, muốn theo ta chơi chứ. Chờ ta lau miệng xong......A, nương, đợi đã, ngươi muốn đi đâu??”
“Bẩn chết.”
Tiểu Mạc Duật là bị quăng đến trong hang hay trong cái hốc nào, cả người phủ đầy bụi, chỉ có cái mặt còn coi được, trên đầu còn đội một mảnh lá cây.
“Nương, ngươi phải giúp ta......”
Tố Dĩ không biết từ chỗ nào xuất ra đao giết heo quen thuộc, lạnh lùng hỏi:
“Giúp ngươi cái gì?”
“....Ta vẫn là tự mình gột rửa đi.” Tiểu Mạc Duật loát xoát thụt trở về. Trong lòng nói thầm, nương chính là rất thích dùng bạo lực biểu đạt tình cảm. Loại yêu thương hung mãnh như vậy, hắn có chút thích ứng không được a.
Tố Dĩ hít sâu...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mạc Duật không phải đã bình thường trở lại sao? Như thế nào lại biến ngốc rồi? Đừng nói với nàng là thời điểm chạy trốn truy sát, té một cái lại đụng hư đầu óc. Vì sao hắn không lạc đường xa một chút, thế mà lại chạy về đến đây?
Tố Dĩ cảm thấy mệnh của nàng thật khổ.
Cơm ăn mừng đã không có, xem ra lại sắp phải ăn bánh bao một đoạn thời gian.
“Nương, lau thân thể cho ta!”
Nghe được thanh âm, Tố Dĩ thuần thục cầm quần áo quăng đến trên người Tiểu Mạc Duật. Trước khi hắn kịp phản ứng, liền đem hắn ném vào trong phòng tắm, đóng cửa khóa kỹ.
Tiểu Mạc Duật toàn bộ quá trình đều kinh ngạc há hốc miệng. Chẳng lẽ nguyên nhân chân chính làm nương đem hắn tiễn bước, là muốn gạt hắn luyện tuyệt thế võ công, sau đó dễ dàng đối phó hắn sao? Thật giảo hoạt!
Nhưng mà......ánh mắt Tiểu Mạc Duật đảo qua, sờ soạng cửa sổ bằng sắt mới đổi:
“Rất rắn chắc, bất quá, không sợ.”
Hắn một chưởng đã đem cửa đánh ngã. Cửa sắt ầm một tiếng rơi xuống đất, bốc lên tro bụi đầy trời. Tiểu Mạc Duật lấy tay bịt mũi, lui về phía sau vài bước.
Hắn có chút buồn rầu cúi đầu. Sau khi từ chỗ đại thúc bán kẹo hồ lô trở về, hắn giống như biết được rất nhiều thứ, luôn khống chế không được khí lực. Hắn lập tức chạy ra, dễ dàng đem cửa gắn trở về, sau đó vừa lòng gật đầu, không sai, cùng vừa rồi giống nhau như đúc!
Tiểu Mạc Duật vụng trộm bước trên mái nhà, nhìn vào trong phòng Tố Dĩ, khóe miệng mang theo nụ cười giảo hoạt. Hiện giờ hắn đã rất lợi hại, ngay cả nương cũng phát hiện không được hắn! Ánh mắt Tiểu Mạc Duật lóe lóe, nhìn Tố Dĩ cởi áo, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Trong lòng hắn đếm ngược vài cái, chuẩn bị nhảy xuống.
“Còn không xuống dưới.”
Tiểu Mạc Duật bị dọa sợ, thiếu chút nữa ngã xuống. Hắn ghé đầu vào trên mái ngói, cực kỳ cẩn thận ló ra ngoài dò xét, thế nhưng không thấy thân ảnh Tố Dĩ? Tiểu Mạc Duật lập tức khẩn trương, sao thoáng cái đã đánh mất a?
Đột nhiên, một chén trà nghênh diện bay tới. Tiểu Mạc Duật hơi hơi nghiêng đầu, liền tránh thoát công kích, nhưng thân thể lại mất đà ngã xuống. Thời điểm sắp tiếp đất, hắn khẽ xoay người một cái, vững vàng rơi xuống, nhưng cũng lập tức đối diện với Tố Dĩ đang mặt không chút thay đổi.
Tiểu Mạc Duật nhếch miệng, ngây ngô cười:
“Nương, thật khéo, ta đang ngắm tinh nguyệt, nương muốn cùng nhau sao?”
Tố Dĩ nhìn xuống nắm đấm của mình:
“Đã nhìn thấy, ân?"
.....Nếu nói có khẳng định sẽ bị đánh cho đầu đầy cục sưng, Tiểu Mạc Duật rụt cổ, đáng thương nhìn nàng nói:
“Nương, ngủ một mình thật đáng sợ!”
Tố Dĩ thản nhiên hỏi:
“Muốn thỉnh người tới đây cùng ngươi ngủ?”
Tiểu Mạc Duật tựa hồ nghĩ tới mỗ tắm phu tiên sinh nào đó, quá sợ hãi hô:
“Không cần, ta chỉ muốn nương!”
Nhìn sắc mặt Tố Dĩ càng ngày càng khó coi, Tiểu Mạc Duật hơi hơi sợ hãi. Hắn thi triển khinh công bay lên nóc phòng, lại biến mất trước mắt nàng.
Tố Dĩ chịu đựng cơn tức trong lòng ngực, không biết phát tiết thế nào. Ngón tay hung hăng ma sát mặt sau của cái chén. Thật sự là không đánh không được, từ sau khi nóc nhà của nàng sửa tốt, nàng liền rất không dễ dàng tha thứ cho việc người khác dỡ nóc nhà của nàng.
Cái tay nắm chén trà của Tố Dĩ khựng lại một chút. Đột nhiên cảm giác được phía sau xuất hiện một cỗ hơi thở quen thuộc, nàng híp lại con mắt, nhanh chóng đem cái chén ném mạnh ra ngoài, nhưng lại đánh vào hư không. Tố Dĩ xoay người, má phải bất chợt cảm thấy nóng lên. Nàng giật mình tại chỗ, nhìn Tiểu Mạc Duật đang treo ngược ở trên xà nhà cười híp mắt.
“Hì hì, đã hôn một cái, nương đừng tức giận nữa, ta hiện tại lập tức trở về đem chính mình khóa lại!”
Đảo mắt, Tiểu Mạc Duật lại như sương mù biến mất không thấy.
Tố Dĩ buồn bực ngồi trên giường, chỉ cảm thấy má phải nóng bỏng lợi hại. Ngốc tử giảo hoạt không đáng sợ, nhưng ngốc tử vừa vũ lực siêu quần vừa quỷ kế đa đoan phải đối phó thế nào?!
******
Lần này, sau khi Tiểu Mạc Duật trở về, lại thường xuyên mất tích hơn trước. Nhưng mỗi lần hắn trở về, đều lên án nàng đem hắn đưa cho người khác. Lâu dần, Tố Dĩ cũng lười quan tâm vị đại nhân hành tung bất định này. Tiểu điếm bán cây cảnh vẫn như thường lệ, muốn mở liền mở, bánh bao vẫn ăn......
Hử? Bánh bao này hương vị có chút kì quái.
Đã lâu không gặp được chuyện như vậy, thời điểm vừa chuyển tới trước kia, cũng có một vài tên côn đồ vội vàng tới cho nàng thêm điểm lạc thú. Nàng cũng không quá để tâm, có thể trốn liền trốn, có thể đánh liền đánh, nhưng những người đó càng đánh trả càng dai dẳng. Nếu gặp được người nào nhiệt tình quá đáng, đống dược sư huynh lưu lại luôn là tri kỷ giúp đỡ.
Tố Dĩ khó xử nhìn cái bánh bao trong tay. Nàng thật sự không phải người lòng hiếu kỳ tràn đầy, nếu là trước kia đã đem nó ném sang một bên không để ý. Nhưng mà, trước đó nàng đã không dựa theo chỉ dẫn của sư huynh yêu cầu tiếp tục tiến hành “Luận võ kén rể”. Thực hiển nhiên, chút "gia vị" bỏ thêm vào này, là chuyên môn chuẩn bị cho nàng.
Muốn khiến nàng nhanh chóng tìm được đối tượng thành thân thì hạ dược gì?
Tố Dĩ đem bánh bao thử quăng cho đám chó hoang. Một chén trà nhỏ qua đi, chúng nó liền tranh nhau nhào về phía đồng loại, tình hình chiến đấu thập phần kịch liệt. Tố Dĩ ngồi đợi một hồi, chúng nó rốt cục đình chỉ chém giết. Dược này quả thực bá đạo, phần lớn chó hoang đều nằm giữa bãi máu tươi đầy đất kéo dài hơi tàn. Đây là ưu đãi đặc biệt của lão bản nương cửa tiệm bánh bao sao, đưa tặng cho khách quen bánh bao siêu năng lượng?
Tố Dĩ quyết định không để ý đến đống hỗn độn kia nữa, làm như không có việc gì tiếp tục ăn những cái bánh bao không bị thêm "gia vị" còn lại trên bàn.
Không có biện pháp, khứu giác quá linh mẫn, cho dù muốn trúng kế để thỏa mãn cảm giác thành tựu cho người ta, nàng cũng vô pháp bịt mũi cắn xuống khẩu vị nặng như vậy.
******
Đêm đến.
Dưới ngọn nến, Tố Dĩ đưa tay lật một trang sách, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Một lúc sau, nàng buông chén, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng gió.
Tố Dĩ đã có chút mệt mỏi. "Khách nhân" đường xa mà đến lần này động tác có hơi chậm chạp. Nàng khép sách lại, đi đến trước cửa sổ, cầm lấy chén trà rót xuống một chậu hoa. Vài hắc y nhân đang đầu óc choáng váng lập tức kinh hỉ tìm được đồng bạn, nhưng đồng thời, cũng thấy được nữ tử lạnh nhạt trước cửa. Không khí giương cung bạt kiếm.
Tố Dĩ lắc lắc cái chén trong tay:
“Còn muốn đi dạo sao?”
Lúc này, sao bọn họ còn không rõ, vừa bước vào sân, bọn họ liền lâm vào trận pháp ngũ hành bát quái. Phương pháp bày trận thế nhưng chính là mấy chậu hoa bình thường này. Mà vừa rồi bọn họ nghe được "tóc!" một tiếng, tầng sương mù ngăn bọn họ tiến về phía trước trong nháy mắt liền biến mất, không cần nghĩ nhiều, nhất định là nữ tử này phá trận.
Bọn họ chỉ lo nghĩ trong giây lát, sau đó đồng thời hướng ra xung quanh phân tán, rời khỏi có những nơi có chậu hoa mới dừng lại, đề phòng nhìn chằm chằm Tố Dĩ.
“Đêm khuya tới chơi, là muốn cùng ta luận bàn sao?”
Vừa nghe Tố Dĩ nói vậy, mấy người kia liền nhất thời nhớ tới, nữ tử này chính là người đánh thắng hơn mấy chục vị đại hiệp trên võ đài. Bọn họ không muốn cùng nàng đánh một hồi đâu a?
Tố Dĩ chống cằm, nhìn về khoảng không phía sau bọn họ. Dưới ánh trăng, bọn họ liền nhìn đến một đống hỗn độn các loại thi thể chó hoang, vô ý thức hít sâu một hơi.
“Đáng tiếc, bữa tối của ta đều cho chúng nó.”
Thì ra này nữ tử luôn làm bộ không phát hiện, đùa giỡn với bọn họ chơi sao?! Đám hắc y nhân tức giận rút kiếm, chuẩn bị mạnh mẽ xuất kích.
“Dẫn đường đi.”
Toàn bộ hắc y nhân có chút há hốc mồm. Có ý gì? Lời kịch này nên đáp như thế nào?
Người giang hồ chính là tâm tư quá nặng, Tố Dĩ bất đắc dĩ đặt xuống cái chén, lại ăn một cái bánh bao, nói:
“Ta trúng kế rồi, dẫn ta đi đi.”
......Cô nương, ngươi đang kéo thù hận sao? Ngươi đang khinh bỉ chỉ số thông minh cùng vũ lực của chúng ta sao!
Hắc y nhân nổi giận, nếu không cần động thủ, càng giảm bớt công phu cho bọn họ. Chẳng qua, một đường thống khoái đem nàng buộc trở về, bọn họ vẫn không đợi được đến lúc dược mà nàng ăn có phản ứng.
Làm sao có thể có phản ứng? Nàng ăn chính là bánh bao thơm ngon bình thường. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ tất cả bánh bao nhà nàng đều có tặng thêm "gia vị" đặc biệt sao?
Chức nghiệp chuyên môn còn chưa đủ, vẫn cần cố gắng đào tạo thêm.

-- Tiểu kịch trường --
Tố Dĩ: "Ai dạy ngươi hôn một cái sẽ không tức giận?"
Tiểu Mạc Duật: (=⊙_⊙=) "Ta làm sai rồi sao? Mỗi lần đại thẩm bán kẹo hồ lô tức giận, đại thúc bán kẹo hồ lô sẽ hôn hôn mặt nàng, sau đó đại thẩm bán kẹo hồ lô liền đỏ hồng mặt, không tức giận nữa!"
Tố Dĩ: "Đó là chỉ những người thực sự thân mật mới có thể làm như vậy."
Tiểu Mạc Duật: [=°д°=] "Nương, chúng ta còn chưa đủ thân mật sao?"
Tố Dĩ: "Chuyện này không liên quan đến việc chúng ta có thân mật hay không......Đợi chút, ngươi cởi y phục làm cái gì?"
Tiểu Mạc Duật: "Nhất định là do y phục quá dày, cản trở của chúng ta thân mật! Nương, không cần lo lắng, ta sẽ cố gắng gia tăng độ thân mật của chúng ta!"
Tố Dĩ: "Ngươi chừng nào thì điểm huyệt ta!"
Tiểu Mạc Duật: ╮[╯▽╰]╭ "Nương vẫn luôn thẹn thùng như vậy. Không thành vấn đề, ta nhìn đại thẩm bán kẹo hồ lô đều là giúp đại thúc bán kẹo hồ lô cởi. Đừng lo, có ta giúp ngươi!"
Tố Dĩ: "Ngươi rốt cuộc ở cửa tiệm bán kẹo hồ lô đều xem cái gì?!!!" (="."=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.