Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 26:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Địa hình Sở Phủ có chút phức tạp, nhưng Tố Dĩ không hề cảm thấy xa lạ, cảm giác như không phải lần đầu đến đây. Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ nàng còn có thể ở trong mộng làm qua hái hoa tặc.
Quen thuộc đi trên nóc nhà, quả nhiên thấy được Sở Di Nhân, còn có La Chi Hoán, Tân Từ.
Ba người này vô luận thân phận có biến đổi thế nào đều có thể tụ vào một chỗ. Đây quả thật là nhân duyên ngàn dặm quanh co vẫn không thể tránh khỏi......A, hình như có thứ kỳ quái gì đó lẫn vào được?
“Nữ tử Tố Dĩ kia là ai? Luận võ kén rể? Nghe nói ngươi còn vì nàng chuẩn bị cùng Sở Gia đoạn tuyệt quan hệ?”
“Đồn đãi mà thôi, nữ tử Tố Dĩ này mặc dù rất mấu chốt, nhưng nàng chỉ là một người bình thường.”
“Người thường?” La Chi Hoán khẽ cười một tiếng. “Sở tiểu thư, đám đại hiệp kia cũng không phải tùy tiện liền có thể gọi tới.”
“Bọn hắn sẽ đến.” Sở Di Nhân giương cằm, trước sau như một lãnh diễm cao ngạo.
Tân Từ hừ lạnh một tiếng:
“Chưa từng nghe qua cái tên Tố Dĩ này, lãng phí thời gian.”
“Nàng không nổi danh, nhưng còn sát thủ quân tử - Mạc Duật thì sao?”
Nghe được tên của Mạc Duật, ánh mắt Tố Dĩ khẽ dao động, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng của Sở Di Nhân.
Thì ra là đánh chủ ý lên Mạc Duật? Khó mà làm được a, trước khi nàng đem hắn quăng ra ngoài cửa, hắn vẫn thuộc sự bảo hộ của nàng. Sở Di Nhân quả nhiên tính tình hay thay đổi, mặc dù đã đáp ứng nàng chờ cho Mạc Duật khôi phục lại đến giải quyết ân oán, nhưng bây giờ lại thừa dịp hắn không có năng lực bảo vệ mình mượn đao giết người.
Hai người nghe vậy, đều nhìn về phía Sở Di Nhân. Nàng cũng không nhanh không chậm nói:
“Tuy rằng mọi người đều truyền miệng nhau rằng Mạc Duật đã chết, nhưng nghe nói trên giang hồ còn rất nhiều người vẫn hỏi thăm nơi hắn rơi xuống.”
Mạc Duật tính tình luôn điệu thấp, nhưng tác phong làm việc lại rất cao siêu. Trên giang hồ, vô luận là chính hay tà đều lấy hắn làm mục tiêu, chỉ cần đánh thắng được hắn, liền có thể uy danh lan xa, mà bên phía quan phủ cũng không hủy bỏ lệnh truy nã đối với hắn. Dù sao, mỗi lần hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, giết chết quan lớn tuyệt không ít hơn so với người giang hồ. Bắt được hắn vừa có tiền lại có danh, người giang hồ chỉ còn kém thành lập nên một cái tổ chức mang tên “Sát Mạc Duật”.
“Hắn chưa chết?” Tân Từ nguy hiểm nheo lại con mắt.
Trước khi Mạc Duật nhảy xuống vực, thân thể đã chịu trọng thương. Vách núi đen kia vẫn nổi tiếng là tử vong chi nhai, nghe nói phía dưới đều là độc vật, ngã xuống đừng nói là người sống, ngay cả thi cốt cũng không thể tìm thấy. Hắn không nghi ngờ thân thủ của mình, nhưng không thể biết được số phận của người khác.
“Chưa chết.”
“Sở tiểu thư khẳng định như vậy, chẳng lẽ đã gặp qua Mạc Duật?” La Chi Hoán nhàn nhạt mỉm cười, trước sau như một vẫn duy trì bộ dạng khiêm tốn nhã nhặn, không để cho người ta dễ dàng nhìn ra mưu tính của hắn.
Sở Di Nhân lại trầm mặc. Nhưng dù sao cũng từng hợp tác nhiều lần, hai người kia rất nhanh liền có thể hiểu được ý tứ trong đó.
“Sở tiểu thư có thể xác định Mạc Duật sẽ xuất hiện sao?”
“Xác định, vì hắn rất để ý nữ nhân này.”
“Vậy đem nữ nhân này bắt lại.”
“Không được, không thể bắt.”
Lời nói của Sở Di Nhân khiến Tố Dĩ sinh lòng cảnh giác. Thì ra trước đó Sở Di Nhân vẫn dùng mấy lời nói kỳ quái để thử mình? Nàng từng muốn động thủ?
Tố Dĩ không khỏi trách cứ bản thân gần đây chỉ lo cùng Tiểu Mạc Duật náo loạn, xem nhẹ những sự tình khác.
“Nữ nhân kia lợi hại như vậy?” Trong mắt Tân Từ hiện lên một tia tàn nhẫn.
“Nếu Tân giáo chủ không tin, không bằng đi thử một chút?” La Chi Hoán cười nói.
Hắn cùng Tân Từ vốn tính tình không hợp, luôn luôn không thể nào hòa bình ở chung. Lời nói của Sở Di Nhân vẫn chưa đủ sức thuyết phục khiến hắn hoàn toàn tin tưởng. Bất quá, dù có tin thì đối với hắn cũng không tổn thất gì. Về phần Tân Từ muốn đi vấp phải trắc trở, hắn tuyệt đối tận hết sức lực châm ngòi thổi gió.
Tân Từ tà tà liếc hắn một cái. Tên ngụy quân tử này đang đánh chủ ý gì? Đây không phải ngày đầu tiên nhận thức hắn, Tân Từ đương nhiên biết đây là kế khích tướng, chỉ có đồ ngu ngốc lỗ mãng mới trúng kế. Nhưng hắn chính là không thích xem La Chi Hoán thường xuyên trưng ra bộ dạng bí hiểm, thử một nữ nhân, còn cần hắn tự mình động thủ sao? Loại con kiến như vậy, tùy tiện tìm một thủ hạ ra tay liền có thể tiêu diệt.
“Cho dù Mạc Duật sẽ xuất hiện, nhưng Sở tiểu thư sao có thể xác định hắn là thật?” Thủ pháp giả mạo Mạc Duật càng ngày càng nhiều, thật sự là thiên kì bách quái, dạng gì đều có, cho dù là chân nhân đứng ở trước mặt, bọn họ cũng không nhận ra.
“Yên tâm, hắn sẽ tự chứng minh bản thân.”
Tố Dĩ có chút đăm chiêu nhìn ba người phía dưới, xem ra mấy ngày sau hẳn là rất bận rộn, phải làm chút chuẩn bị để nghênh đón "khách nhân" không thỉnh mà đến.
******
Tiểu Mạc Duật mỗi ngày vẫn như cũ nghênh ngang ra cửa. Nhìn bộ dạng thỏa mãn của hắn khi liếm kẹo hồ lô, cho dù ai từng thấy qua hình dáng của hắn, cũng không dám khẳng định đây thực sự là Mạc Duật.
Mấy ngày nay, trong sân Tố Dĩ đã vây khốn vài đám khách vãng lai.
Dùng chậu hoa bày trận pháp thực đơn giản, cũng thực công dụng. Bất quá, sao nàng lại biết cách bày trận? Trong trí nhớ, giống như có người đã dạy nàng. Ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp, hắn đều có thể đùa giỡn lô hỏa thuần thanh...
Tố Dĩ hơi giật mình, chẳng lẽ nàng nằm mơ thấy thần tiên?
******
Tố Dĩ lại một lần nữa đem đám "khách nhân" đập choáng váng, sau đó kêu Tiểu Mạc Duật cởi sạch y phục bọn họ, đem vài người quăng đến trong nhà mấy người quá tuổi ế vợ trong trấn, vài người còn lại thì bán đi tiểu quan quán gán nợ, đền bù cho việc phá hủy chậu hoa nhà nàng.
Đối với nhiệm vụ lột y phục mà Tố Dĩ phân phó, Tiểu Mạc Duật tỏ vẻ khổ ải thâm cừu:
“Nương, làm vậy sẽ hủy trong sạch của ta.”
Tố Dĩ mặt không chút thay đổi đáp:
“Sự trong sạch của ngươi đã cho tắm phu.”
Tiểu Mạc Duật muốn khóc. Nương sao có thể khi dễ tiểu hài tử còn trẻ người non dạ như hắn! Nhưng Tố Dĩ đối với vẻ trang ngốc manh, trang khóc lóc của hắn đã miễn dịch, Tiểu Mạc Duật cũng không dư hơi đi diễn.
“Được rồi, nương, ngươi phải bồi thường cho ta!”
Tố Dĩ không chút khách khí cự tuyệt.
Lần đầu tiên vì không biết hắn muốn bồi thường cái gì liền đồng ý, bị hắn trộm hôn một cái, sau đó Tố Dĩ luôn đối với yêu cầu của hắn đề cao cảnh giác.
Càng ngày càng biết cò kè mặc cả cùng chiếm tiện nghi, dạo này tốc độ trưởng thành của tiểu hài tử sao lại nhanh như vậy, nàng cũng sắp chống đỡ không được.
“Bồi cho ngươi mười cái bánh bao.”
Tiểu Mạc Duật thực thất vọng, sau đó hạ tầm mắt, nhìn xuống mỗ địa phương phình ra trên người Tố Dĩ:
“A, sờ mười lần cũng miễn cưỡng chấp nhận đi.”
“......” Nhà có đứa nhỏ học thói xấu phải làm sao bây giờ?
Trên đường có vài thanh niên tỉnh lại, Tố Dĩ liền không chút khách khí bổ bọn họ mấy côn, khiến cho phân nửa bọn họ đều nằm bẹp trên mặt đất, lại ngoan ngoãn làm thực vật, động tác kia cực kỳ lưu loát tiêu sái. Tố Dĩ đây là tự mình làm mẫu cái gọi là "bạo lực mỹ học", Tiểu Mạc Duật còn đang trên đường trưởng thành, vẫn kém xa lắm.
Tiểu Mạc Duật run lên thân thể, lập tức câm miệng, không dám nhắc lại yêu cầu.
Tố Dĩ thực vừa lòng sự thức thời của hắn, quả nhiên dưới gậy gộc đều sinh ra chân lý.
“Nương, gần đây có thật nhiều khách nhân a.” Tiểu Mạc Duật cảm thán. Hắn cảm thấy "củ cải" hôm nay thu hoạch được có vẻ nhiều.
“Đều là bọn buôn người thôi.” Ánh mắt Tố Dĩ nhẹ nhàng đảo qua Tiểu Mạc Duật.
Tiểu Mạc Duật quá sợ hãi hỏi:
“Nương, bọn họ muốn đem ta bắt đi làm đồng dưỡng phu, lấy sắc hầu người sao?”
Tố Dĩ khựng lại một chút:
“Ngươi còn biết đồng dưỡng phu là cái gì?” Còn lấy sắc hầu người.
Bởi vì Tố Dĩ hoài nghi, Tiểu Mạc Duật tỏ vẻ thực bất mãn. Hắn tự nhận là rất thông minh, ưỡn ngực nói:
“Đương nhiên biết! Chính là theo bồi người ta ôm hôn, sờ sờ, ngủ ngủ! Nhưng mà nương, ngươi đã hôn qua, sờ qua, ngủ qua ta, nhất phu không thể hầu nhị thê. Ngươi phải đối với ta phụ trách!”
Tiểu Mạc Duật đem "vỏ củ cải” bào sạch sẽ, tống bọn họ vào bao tải. Tố Dĩ lập tức hai tay xách hai bao rời đi.
Tiểu Mạc Duật nhìn động tác mây bay nước chảy, lưu loát sinh động của Tố Dĩ, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nương thật giảo hoạt, hắn còn chưa học được chiêu thức thượng thừa như khinh công. Nhưng hắn đã quyết định, về nhà phải nghĩ tốt đối sách, không thể để cho nương mỗi lần đều lẩn đi mất!
******
Tổng đàn Ma Giáo.
Tân Từ lại một lần nữa thu về một đám thủ hạ quần áo không chỉnh, cả khuôn mặt đều đen. Hơn nữa những người này còn bày ra bộ dạng thống khổ như vừa bị cường gian, hắn cảm thấy cả não đều đau.
Tân Từ phất tay, kêu trưởng lão đi trấn an viên công đã bị "tổn thương tâm hồn", bảo bọn họ mau chóng quên mọi chuyện trước đây, ăn ngon ngủ ngon, hiện tại không cần làm việc, về sau bọn họ vẫn là giáo đồ tốt của Ma Giáo, thoải mái hoành hành ngang ngược, ỷ thế hiếp người, quan trọng nhất là không cần lại đi theo đạo nội tự mình hại mình. Ma Giáo là nhà, là nơi để mọi người trân trọng dựa vào...
Bởi vì sao?
Vì nơi này sắp biến thành thánh địa tự sát a!!
Tân Từ sắp điên rồi.
Mỗi ngày tỉnh lại liền nhìn thấy trong phòng mình nằm một thi thể nam xích lõa;
Ăn cơm liền có nam xích lõa lao tới đoạt dao nĩa của hắn mổ bụng;
Ở hồ nước câu cá liền câu được xác nam xích lõa chết trôi;
Ngay cả ở trên tường treo vũ khí ở trong kho thất cũng có đầy đủ các loại thi thể nam xích lõa cắm lên ở mọi tư thế.
Đừng nháo! Muốn dựng hiện trường hung án gì sao, văn này không phải văn phá án huyền nghi a!
Gần đây nhìn nhiều nam xích lõa như vậy, Tân Từ đều sắp hoài nghi tính hướng của mình. Đừng hiểu lầm, hắn đương nhiên không muốn diễn đam mĩ, hắn là muốn xuất gia!
Ma Giáo giáo chủ tâm tình không tốt, cũng sẽ không để người khác có tâm tình tốt. Tố Dĩ sao? Nếu ngươi lợi hại như vậy, ta liền tự mình đến gặp ngươi, để xem ngươi có năng lực làm cho ta biến thành cái dạng quả thể gì!?
Giáo chủ, trọng điểm sai rồi a!! Đồng dạng phải nhìn quá nhiều nam quả thể đến mức muốn hoài nghi tính hướng của mình, trưởng lão ở sau lưng hắn không ngừng kinh hô......
******
Tân Từ mặt lạnh nhìn Tố Dĩ. Tố Dĩ mặt không chút thay đổi ăn bánh bao. Tiểu Mạc Duật đã ra ngoài chơi.
Ngay tại lúc Tố Dĩ uống xong một ly trà, Tân Từ rút kiếm, lạnh lùng hỏi:
“Vũ khí của ngươi đâu?”
Cơm nước xong liền vận động ngay, rất không tốt cho tràng vị, nhìn vị giáo chủ này mặt đen môi trắng bệch, chắc chắn là thân thể không tốt.
“Luận võ kén rể, ta sẽ lên sàn đấu.”
Tân Từ nheo lại ánh mắt. Tố Dĩ lau miệng, đứng lên, cước bộ khựng lại một chút. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng lấy từ trong túi ra mấy đồng tiền lẻ, phóng tới trên bàn.
“Tiền bồi thường chậu hoa còn dư, trả lại ngươi.”
Đồng tiền lóe sáng càng làm nổi bật khuôn mặt đen của giáo chủ.
Đây là vũ nhục hắn sao!
“Tố Dĩ, ngươi muốn chết!” Tân Từ cắn răng nghiến lợi, càng nhìn gương mặt không có biểu tình kia càng thấy giống như đang trào phúng mình. Tân Từ hắn có khi nào bị người ta nhìn như vậy. Quyết chiến đi, đánh cuộc bằng tôn nghiêm!
Tân Từ sát khí nồng đậm rút kiếm, thủ thế. Tố Dĩ đập tay lên bàn, mấy đồng tiền nhẹ nhàng bắn lên, leng keng một tiếng, đã rơi xuống ngay trên trường kiếm của hắn.
Nhấc tay chi lao, không cần đa tạ.
Lúc này, Tân Từ đã mặt đen đến mức có thể vắt ra làm mực viết, nắm lên mấy đồng tiền kia liền muốn vứt bỏ...
Đừng đừng, giáo chủ bớt giận, đây là tiền thủ hạ của ngươi vất vả bán mình mà ra. Cho dù ngạo mạn, ngươi cũng không thể thay thân thể người khác làm chủ. Mau cầm lại đi, trong giáo còn có rất nhiều nam quả thể chờ ngươi về cứu vớt!
******
Trưởng lão trông thấy Giáo chủ quần áo còn nguyên vẹn trở về, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng sau đó hắn lại bắt đầu lo lắng, gần đây giáo chủ có một loại sở thích rất phá sản, đó chính là lấy tiền đồng giết người!
Trưởng lão cơ hồ muốn níu áo hắn khóc hô: "Giết người là một việc thần thánh cỡ nào, cho dù ngài không học được thủ pháp tao nhã như Mạc Duật, cũng không cần khiến chuyện cao quý như vậy trở nên thối nát mùi tiền a. Trọng điểm là gần đây thủ hạ của ngài vì để gom về "vũ khí" của ngài, đều sắp bị thoái hóa thắt lưng. Đây có thể tính như tai nạn lao động được chi trả y phí sao!?
Tân Từ mỗi ngày đều đánh bóng đồng tiền, vừa nghĩ đến biểu tình không coi ai ra gì của Tố Dĩ, tức thì cường ngạnh đập nát một đồng:
“Người đâu, lại chuẩn bị một bao tiền khác cho ta!”
Trưởng lão khóc, quản lý tiền trang cũng khóc.

-- Tiểu kịch trường --
Hệ thống: [Chúc mừng Tân Từ tập được kỹ năng mới, một đồng tiền = 1 lực công kích]
Trưởng lão: "Giáo chủ, vì sao bây giờ mỗi lần ngài ra ngoài xoát quái đều phải chuẩn bị mười xe ngựa chở tiền đồng?"
Tân Từ: "Vì lượng máu của Boss rất cao."
Trưởng lão: "Giáo chủ, kỳ thật ta cảm thấy một tảng đá bình thường lực công kích cũng bằng 1."
Tân Từ: "......F*ck, bị hệ thống lừa!"
(/ˋ△ˊ)/°°°°$$$
Hệ thống: [Chào mọi người, ta chính là hệ thống No.2, luôn tiếp tục kế thừa tinh thần hố ai không hố chỉ thích hố nhân vật của No.1.] (●^o^●)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.