*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Gia có một đôi song sinh nam.
Con lớn tên Mạc Thố, con nhỏ tên Mạc Mạc.
Sau khi cái tên này được xác định, Mạc Thố bắt đầu cuộc sống gian khổ của hắn.
Lúc còn nhỏ thì bị kêu "Thỏ Con", lúc lớn lại bị gọi là "Đầu Hói". Mỗi khi bị cười nhạo, hắn liền phẫn nộ về nhà khiêu chiến...con thứ hai của ba hắn!
“Oa! Mẹ, anh hai lại khi dễ con!”
Mạc Thố nhìn thấy Mạc Mạc thế mà lại gian xảo nhảy vào trong lòng Tố Dĩ mách lẻo, chấn kinh nói:
“Mạc Mạc, ngươi hay lắm, rõ ràng đây chính là mâu thuẫn giữa ta với ngươi. Ngươi còn vô sỉ tìm trợ giúp!”
Tố Dĩ mỗi ngày đều bị hai đứa con trai tranh đoạt, có yêu thương cỡ nào cũng có chút đau đầu:
“Lần này lại làm sao?”
Ánh mắt của Mạc Thố đảo một vòng, liền nói:
“Hôm nay, lúc ngủ trưa, Mạc Mạc đột nhiên chạy đến ổ chăn của con thả một cái rắm rồi bỏ chạy!”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận lên án của Mạc Thố, Tố Dĩ nhịn không được bật cười.
Mạc Thố thấy Tố Dĩ phản ứng như vậy, còn tưởng rằng nàng không tin mình, có chút nóng nảy hô:
“Mẹ, mẹ nhất định phải tin tưởng con. Cái rắm kia thực sự rất thối!”
Khóe mắt Mạc Mạc còn lưu lại nước mắt, lúc này rốt cuộc hiểu ra anh trai vô lương nhà mình lại đang nói xấu mình:
“Anh hai gạt người! Rắm của Mạc Mạc không thối. Cậu nói anh hai cứ luôn ăn thịt, không chịu ăn cà rốt, phóng rắm mới thối!”
Nhắc tới chỗ đau là cà rốt, Mạc Thố đỏ hồng mắt, giương nanh múa vuốt muốn xông lên. Mạc Mạc hoảng sợ, vội vàng từ trong lòng Tố Dĩ trượt xuống, chạy vào phòng.
“Thỏ Con, hôm nay mẹ nghe cô giáo ở nhà trẻ nói, lại vụng trộm đem cà rốt quăng đến trong vườn phải không?”
Mạc Thố nghe được lời này của Tố Dĩ, thân thể cứng đờ. Hắn ngẩng đầu lên, thiên chân vô tà nói:
"Cô giáo nói mùa xuân trồng cà rốt, tới mùa thu liền có thể thu hoạch vô số vô số cà rốt. Con muốn cho toàn bộ bạn bè trong nhà trẻ đều ăn được cà rốt mỹ vị nhất, cho nên mới nhịn đau bỏ thứ yêu thích, đem bọn nó đều trồng!”
“Thỏ Con thực giỏi, mẹ thực cảm động, đêm nay quyết định thưởng cho ba củ cà rốt.”
"..."
“....Có thể đem bọn nó trồng xuống chậu hoa sau vườn không?”
Nhưng Mạc Thố chỉ nhìn thấy Tố Dĩ vô tình vứt bỏ hắn tiếp tục đi làm việc, nhất thời quỳ rạp xuống đất, bối cảnh sau lưng một mảnh hắc ám. Hắn bất lực vươn tay, tùy ý để cho gió lạnh vô tình thổi qua thân thể.
Buổi tối, Mạc Duật về nhà, lúc ăn cơm nhìn thấy Mạc Thố đang thống khổ gặm cà rốt, có chút kinh ngạc. Hắn dùng ánh mắt hỏi Tố Dĩ.
Tố Dĩ đem sự tình ban ngày nói sơ lược qua một lần. Mạc Duật tỏ vẻ thực cảm động, gắp vào trong bát của Mạc Thố...thêm một củ cà rốt.
Con mắt Mạc Thố thực sắp biến thành mắt thỏ.
******
Mạc Thố ghét nhất cậu!
Bởi vì mỗi lần Thẩm Mộc Phong nhìn thấy hắn đều cười hỏi:
“Chào Thỏ Con, cậu đến nhìn xem lỗ tai ngươi có dài ra hay chưa?”
“Cậu ngốc.” Mạc Thố tôn kính chào hỏi.
“Đừng cho là ta không nghe thấy, cẩn thận ta kêu mẹ ngươi đêm nay làm đồ ăn toàn cà rốt.”
Mạc Thố bình tĩnh nhìn Thẩm Mộc Phong, sau đó đột nhiên đem áo xả đến dưới bả vai, khóc lớn chạy vào nhà bếp:
“Mẹ, cậu thật lưu manh! Cậu muốn cởi quần áo của con, hức hức......”
“....” Đúng là thời điểm không thể nói thì giả chết, có thể nói liền chơi xấu.
Trái ngược với Mạc Thố, Mạc Mạc thập phần thích Thẩm Mộc Phong, làm cho Mạc Thố cực kỳ khó hiểu. Rõ ràng bộ dạng của bọn họ giống nhau như đúc, sao cậu cứ "kỳ thị" hắn như vậy?
“Ngươi lớn lên giống ba ngươi, Mạc Mạc lớn lên giống mẹ ngươi.”
Mạc Thố đồng tình nhìn Mạc Duật:
“Ba, vất vả rồi.”
“Không, ngươi càng vất vả hơn.” Mạc Duật bình tĩnh đáp.
“Ba có thể ôm mẹ ngươi ngủ, còn ngươi cho dù muốn mẹ cũng chỉ có thể ôm Mạc Mạc ngủ.”
Mạc Thố khóc rống. Vì sao hắn lại có một người ba tàn nhẫn vô tình như vậy!
Mạc Thố quyết định trả thù Mạc Duật. Buổi tối cơm nước xong xuôi, hắn bắt đầu giả bộ đau bụng, Tố Dĩ quả nhiên bị lừa.
“Hình như đau rất nghiêm trọng, có cần đi bệnh viện hay không?” Tố Dĩ ôm Mạc Thố, sờ sờ hai má của hắn.
Mạc Thố nhanh chóng ôm thắt lưng Tố Dĩ làm nũng:
“Không muốn đi bệnh viện! Không muốn rời khỏi mẹ!”
Tố Dĩ bị Mạc Thố đeo bám không chịu nổi, đành phải đáp ứng. Mạc Thố thật cẩn thận mở to hai mắt, thừa dịp Tố Dĩ không để ý đắc ý liếc Mạc Duật một cái.
“Uống thuốc đi.”
Mạc Thố nghe được lời nói của Mạc Duật, cả người liền cứng đờ. Ba quá thâm hiểm, biết rõ so với cà rốt, hắn càng chán ghét thuốc đắng. Mạc Thố lập tức ôm bụng, phô trương hô to một tiếng.
“Làm sao? Đau dữ dội như vậy?”
“Mẹ...lần trước uống thuốc xong...liền tiêu chảy...” Mạc Thố có ý muốn nhắc nhở Tố Dĩ, thể chất của hắn rất đặc biệt, rất hay bị dị ứng với thuốc.
Thế nhưng:
“Vẫn là đi bác sĩ đi.”
Mạc Thố lại tiếp tục vặn vẹo, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói:
“Chỉ cần được mẹ ôm, liền hết đau.”
Mạc Duật nhìn thấy Mạc Thố bày ra đủ loại dáng vẻ kệch cỡm làm phiền Tố Dĩ. Hắn liền từ trong lòng nàng ôm qua Mạc Thố. Mạc Thố cả kinh, còn tưởng rằng Mạc Duật muốn dẫn hắn đến trong phòng tối tiến hành bức cung cực kỳ tàn ác. Hắn lập tức vươn tay hướng về phía Tố Dĩ cầu cứu:
“Mẹ......”
“Không phải nói muốn làm một nam tử hán sao, ba có một biện pháp trị đau rất thích hợp với nam tử.”
“Nam...nam tử hán cũng sẽ bị bệnh sao?”
Tố Dĩ cũng có chút tò mò. Mạc Duật ở bên tai Mạc Thố thấp giọng nói:
"Chỉ ăn cà rốt một tuần, hoặc tự giác ở trong phòng tối cả đêm là được.”
Mạc Thố rụt cổ:
“......Có thể cho Mạc Mạc ăn cà rốt, cho Mạc Mạc ở trong phòng tối sao?”
Mạc Duật không nói gì nhìn hắn.
Biểu tình thật hung tàn a!! Oa oa! Đây chính là ma quỷ!! Trong nội tâm Mạc Thố thét chói tai. So với bị khinh thường, lạnh nhạt hoặc cười nhạo, Mạc Duật không có biểu tình càng khiến người ta sợ hãi!!
Mạc Thố quyết định mắt nhắm, hơi hé miệng, giả ngủ.
“Làm sao vậy? Không đau nữa sao?” Tố Dĩ nghe được tiếng ngáy của Mạc Thố, xem ra hắn ngủ thật sự rất sâu, nghi hoặc hỏi:
“Đứa nhỏ này bình thường ngủ không có ngáy a?”
Mạc Duật vẻ mặt khó bề phân biệt liếc mắt nhìn Mạc Thố một cái. Mạc Thố dường như có cảm ứng, cả người run rẩy.
“Bị đầy bụng, về sau thiếu cho hắn ăn thịt.”
......Hu hu, ma quỷ vẫn là thời điểm trầm mặc càng đáng yêu!
Mạc Thố vẫn giả bộ ngủ. Đợi cho Mạc Duật cùng Tố Dĩ trở về phòng, hắn lại lén lút đuổi kịp.
Ba rất âm hiểm xảo quyệt, khẳng định sẽ lén nói xấu sau lưng hắn. Hắn nhất định phải nhớ kỹ toàn bộ!
“Mạc Duật, đừng cứ luôn khi dễ Thỏ Con. Nó chỉ mới bốn tuổi.”
Mẹ là tốt nhất! Mạc Thố cảm động rơi lệ.
“.....”
Mạc Thố đem lỗ tai dán trên cửa, cái gì cũng chưa nghe được. Ba nói cái gì?
“Xì~......Được rồi, đã biết, em sẽ không nuông chiều nó. Lớn tuổi như vậy rồi còn ghen......A......”
Mạc Thố nóng nảy, khúc sau có chút nghe không rõ lắm, rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì?
“Em bây giờ chỉ nhìn bọn nó, không hề chú ý đến anh.”
Sau khi Mạc Duật nói xong, Tố Dĩ đã không có thanh âm.
Aaaaa!!! Ba lại dùng mỹ nam kế!
Có gì đặc biệt hơn người! Mạc Thố hầm hầm nghĩ. Chờ đến lúc hắn trưởng thành, ba đã biến thành một xú lão đầu, mẹ khẳng định sẽ vứt bỏ ngươi, nhào vào trong ngực hắn!
Mạc Mạc ôm gối đầu, con mắt buồn ngủ mông lung lững thững tiến lại gần, nhìn Mạc Thố một bên làm bộ ngáy ngủ, một bên ghé vào cửa nghe lén, kinh ngạc hỏi:
“Anh hai, đang làm gì vậy?”
Mạc Thố nhảy dựng lên, lập tức đoạt lấy gối đầu của Mạc Mạc, đập vào trên đầu hắn:
“Ngu ngốc, ta hiện tại đang ngủ, đừng nói chuyện với ta!”
Mạc Mạc hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vuốt vuốt đầu, vô tội nhìn Mạc Thố đã ôm gối đầu nằm ngay đơ.
Vì sao muốn ngủ ở trước cửa phòng ba mẹ?
Còn nữa, anh hai, ba hình như đã phát hiện ngươi.....
******
Mạc Thố đối với sự “kỳ thị” của Thẩm Mộc Phong vốn cũng không có ý kiến gì, nhưng ở ngày sinh nhật hôm đó, hắn phẫn nộ rồi.
Thẩm Mộc Phong cho Mạc Mạc một ổ bánh ngọt siêu cấp lớn, đủ cho Mạc Mạc một mình ăn suốt một tuần, nhưng lại cho hắn một con thỏ nhồi bông...mặc váy công chúa.
Tố Dĩ nhìn con thỏ bông mập mạp tròn vo kia, xì một tiếng bật cười:
“Lần sau đau bụng có thể ôm nó ngủ nha.”
"Tất cả đều đang nhục nhã con!”
Nhưng Mạc Thố có phẫn nộ bao nhiêu cũng không ai để ý. Bọn họ nhìn Mạc Mạc cao hứng thổi ngọn nến, cầu nguyện điều ước. Mạc Thố cô độc mang theo con thỏ bông âm u đứng trong góc, nguyền rủa mọi người bị tiêu chảy.
Buổi tối, Mạc Thố chui vào trong ổ chăn của Mạc Mạc. Mạc Mạc đang ngủ say sưa đột nhiên bị đánh thức, mơ mơ màng màng dụi mắt.
“Ba mẹ không thương chúng ta, chúng ta phải rời nhà trốn đi!”
“Rõ ràng chính là không thương anh hai thôi.....”
Mạc Thố lập tức biểu tình hung dữ:
“Ngươi dậy hay không dậy!”
Mạc Mạc bị đập tỉnh, nghẹn ngào thu thập hành lý. Mỗi lần đều bị bức bách cùng anh hai làm chuyện xấu, thân làm em trai quả thực thương tổn không chịu nổi.
Mạc Thố mở tủ lạnh, lấy một đống lớn đồ ăn vặt nhét vào trong cặp, nhìn thấy Mạc Mạc lại không cẩn thận ngủ gà ngủ gật, tức giận kéo hắn đi ra.
Mạc Thố đã tính toán kỹ càng, bọn họ chỉ cần tới công viên trốn ba ngày, chờ ba mẹ hối hận mới quay trở về! Nhìn Mạc Mạc buồn ngủ đến hồ đồ, Mạc Thố bất đắc dĩ thở dài. Có một đứa em trai giống như heo thế này, thân là anh hai thực gian nan.
Hắn quyết định để lại lời nhắn để tỏ rõ quyết tâm, nội dung như sau:
"Ba, mẹ, con cùng Mạc Mạc đã ra đi, không cần đợi cơm, ngày nào chưa tìm được ý nghĩa nhân sinh, ngày đó còn chưa trở về. Chúng con sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình, hai người cứ yên tâm ăn no ngủ kỹ, không cần lo lắng!"
Thế là Thỏ Con mang theo mục tiêu vĩ đại bỏ nhà ra đi.
******
Ngày hôm sau, Tố Dĩ tỉnh lại đầu tiên, phát hiện hai đứa nhỏ đều không thấy, hơi hoảng sợ, nhưng nghĩ tới thường ngày Mạc Thố luôn thích mang theo Mạc Mạc chơi trốn tìm. Chỉ cần người lớn làm bộ không biết, bọn họ nhàm chán sẽ tự động chạy ra.
Nhưng đến giữa trưa, vẫn không thấy bọn họ xuất hiện.
Lúc này, Tố Dĩ mới nhìn thấy tờ giấy bị đặt dưới củ cà rốt trong nhà bếp. Nàng liền sợ hãi.
Nàng gọi điện cho Mạc Duật, cho cả Thẩm Mộc Phong, nhưng tìm nửa ngày đều không tìm được hai đứa bé. Mạc Duật trầm giọng nói:
“Báo cảnh sát đi.”
Thẩm Mộc Phong nói:
“Bọn chúng nhỏ như vậy, chạy không xa, hẳn là trốn đâu đó thôi.”
Tố Dĩ không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài.
Nàng ở trên đoạn đường con thỏ xảy ra tai nạn xe cộ, tìm được Mạc Thố cùng Mạc Mạc đang ngủ say sưa.
Mạc Thố bị Tố Dĩ bế lên, dụi mắt hỏi:
“Mẹ, bữa sáng xong rồi sao?”
Hắn nhìn thấy ba theo đuôi mà đến, sắc mặt đặc biệt khó coi, đột nhiên nhớ ra bản thân mình hiện tại đang bỏ nhà ra đi, sao có thể bị phát hiện nhanh như vậy?! Hắn giãy dụa muốn đi xuống, lại phát hiện thân thể Tố Dĩ có chút run rẩy.
“Mẹ?”
Tố Dĩ tựa đầu, chôn ở trên cổ Mạc Thố. Đột nhiên, Mạc Thố cảm giác có thứ gì âm ấm chảy xuống.
“Mẹ?”
Tố Dĩ bất ngờ đưa tay đánh vào mông hắn, Mạc Thố kinh hãi la to một tiếng. Đây là lần đầu tiên mẹ đánh hắn, thời điểm đang muốn khóc, liền nhìn thấy con mắt đỏ bừng của Tố Dĩ.
Mẹ khóc.
“Có biết đây là chỗ nào không?”
Mạc Thố lắc đầu.
“Đây là nơi cuối cùng mà con thỏ trước kia mẹ từng nuôi rời đi.”
Mạc Thố chớp mắt mấy cái, khó hiểu nhìn Tố Dĩ.
“Nó chính là ở thời điểm bỏ nhà trốn đi chết.”
“...Thực xin lỗi.”
Mạc Thố nhìn thấy Tố Dĩ đau lòng như vậy, hắn cũng rất thương tâm. Đột nhiên, hắn khóc rống lên, khóc đến mức muốn đau sốc hông.
Mạc Duật đi tới, đem hai mẹ con đều ủng vào trong ngực.
Mạc Mạc ngốc ngốc ngồi dưới đất, nhìn ba mẹ cùng anh hai cảm động ôm cùng nhau. Hắn hậu tri hậu giác nhớ tới bánh ngọt ngày hôm qua chưa ăn hết, sau đó bị anh hai lén lút ăn vụng!
Anh hai thật hư, lại lừa Mạc Mạc bỏ nhà đi, chắc chắn vì muốn độc chiếm bánh ngọt của hắn!
Mạc Mạc cũng theo sau khóc thét lên.
******
Sau khi về nhà, Mạc Thố cố ý đến viếng thăm bài vị của con thỏ kia. Hắn vẫn nghĩ nó chỉ là một con thỏ xui xẻo cùng tên với hắn, ăn thịt ăn đến nghẹn chết.
Hắn học theo Tố Dĩ, ở trước ảnh chụp đặt ba củ cà rốt, hai tay chắp thành hình chữ thập, thành kính nói thầm trong lòng.
"Những chuyện ngươi hoàn thành không được, ta sẽ thay ngươi tiếp tục!"
Ánh mắt luôn cao ngạo nhìn mọi người của con thỏ trong ảnh chụp đột nhiên chợt lóe tinh quang.
******
Về sau, Mạc Thố cùng cà rốt phấn đấu cả đời.
Sau khi Mạc Thố thành niên, liền sửa tên lại là Mạc Đồ. Hắn thu mua một nông trường, chuyên dùng để gieo trồng cà rốt. Hắn thu mua một công ty sản xuất đồ uống, chuyên môn làm các loại nước chiết xuất từ cà rốt. Hắn cũng thu mua một công ty trò chơi, chuyên môn làm những game như nông trại cà rốt, đại chiến cà rốt, zombie cà rốt linh tinh...Tất cả nhãn hiệu của mọi xí nghiệp mà hắn sở hữu đều là một cây cà rốt cực kỳ bắt mắt.
Mạc Thố trở thành một thương nhân thành công. Lịch sử phấn đấu của hắn luôn được mọi người coi như khuôn mẫu để noi theo.
Đến nỗi về sau, mọi người đều tôn xưng hắn là: Ông tổ cà rốt.
Nhưng đó là sau này, còn hiện tại...
Mạc Thố lại đem cà rốt trong bát lựa ra, phẫn nộ nói:
“Cà rốt, ta cùng ngươi không đội trời chung!!"
Bổ sung thêm: Mạc Thố về sau cưới một cô nương rất thích ăn cà rốt.
“Tiểu Thố, cà rốt sắp chín rồi, muốn ăn một củ không?”
“Tiểu Thố cái gì!! Anh rõ ràng đã sửa tên thành Mạc Đồ, làm ơn nhớ kỹ dùm anh một chút được không!”
[Truyền thuyết con thỏ cùng cà rốt yêu nhau giết nhau? Tới đây là kết thúc.]
~~~~★The end★~~~~