Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 58: Chương 58






Vẫn làm theo cách ban đầu dùng để tiến vào, Yến Trục Quang dùng máu yêu thú trong ba lô để mở cửa đá kia ra, hai người rời khỏi tòa bí cảnh.
Các nàng không lập tức rời khỏi hố sâu, Yến Trục Quang quay đầu lại nhìn cửa đá như suy tư gì đấy.
“Ta không cảm nhận được ma khí lúc trước nữa”, Vân Mật Tuyết nói: “Hiện tại trông thấy cánh cửa đá này, cũng sẽ không đến mức vừa nhìn liền cảm thấy nó là một tòa bí cảnh do ma tu tạo ra.”
Yến Trục Quang nói: “Bí cảnh chỉ có thể đi vào một lần, thời điểm chưởng môn tiền nhiệm tiến vào bí cảnh, Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên còn cần thêm mười năm nữa mới trưởng thành.
Nói cách khác, thời gian mà hắn tiến vào bí cảnh ít nhất là mười năm trước.
Nếu Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên trưởng thành trước khi chúng ta phát hiện, chỉ sợ thời điểm hắn tiến vào càng sớm hơn.”
“Nếu ma khí trong cánh cửa đá này không thể tự động hồi phục, vậy chứng minh được rằng lúc chưởng môn tiến vào bí cảnh, cánh cửa đá này còn chưa được xây dựng, sau khi cánh cửa này được dựng lên, cũng chưa có ai khác tiến vào.”
Vân Mật Tuyết gật đầu.
Lúc các nàng tới, ma khí bên trong cánh cửa đá này còn thập phần nồng đậm, đã lừa cả hai người các nàng.
Mà sau khi cửa đá mở ra đánh tan đi ma khí, mãi cho đến khi các nàng ra khỏi bí cảnh, ma khí sau cửa đá cũng chẳng hề khôi phục, có lẽ ma khí dùng để dọa người này chỉ dùng được một lần.
“Như vậy, đồ án của cửa đá trên tấm lụa bố kia là do ba năm sau, chưởng môn tiền nhiệm lại đến tòa bí cảnh một lần nữa thì phát hiện có thêm cửa đá này, rồi vẽ thêm lên lụa bố đúng không?” Nếu là như thế, Vân Mật Tuyết liền có thể thở phào nhẹ nhõm.
Có liên quan tới ma tu cũng chẳng phải chuyện gì tốt, chỉ cần chưởng môn tiền nhiệm không có quan hệ với ma tu là đủ rồi, như vậy sự tình cũng sẽ không quá phức tạp.
Vân Mật Tuyết suy xét đến đại cục của Phong Hoa Tiên Tông, còn việc cá nhân như tư sinh nữ nhi của tiền nhiệm chưởng môn, ngược lại dễ giải quyết hơn.
Chuyện phong lưu của chưởng môn quá cố, so ra vẫn tốt hơn việc hắn có dính dáng đến ma tu.
Yến Trục Quang lại không lạc quan như Vân Mật Tuyết.
Tích Huyết Ma Vực vì sao lại vô duyên vô cớ dựng lên một cánh cửa đá ở chỗ này, lại chỉ dùng nó để dọa người, mà không dùng thêm thủ đoạn nào khác để hoàn toàn chặt đứt lòng tham của bọn họ?

Có gì đó khả nghi ở đây.
Hơn nữa, các nàng nói là đến đây điều tra nguyên nhân cái chết của chưởng môn, kết quả chỉ phát hiện được một ít tin tức bát quái, rốt cuộc việc chưởng môn tiền nhiệm chết như thế nào cũng còn chưa có chút tiến triển gì.
Những thứ các nàng thấy đều là biểu hiện bên ngoài, còn chưa có cơ hội tiếp cận với chân tướng, hiện giờ vẫn rất mơ hồ, còn nhiều việc phải làm.
Một chưởng môn liên lụy ra nhiều thứ như vậy cũng đã đủ phiền toái.
Bản thân hắn chết là xong chuyện, lại còn phiền phức Đại sư tỷ bận trước bận sau để điều tra, thật là đủ rồi.
Không thể tìm thêm manh mối ở chỗ này, hai người cũng không trì hoãn ở lại đây nữa, bỏ lại cánh cửa đá trống vắng không còn bí cảnh, hai người trở về nơi dừng chân của Phong Hoa Tiên Tông ở Thiên Ngự Thành.
Thời điểm các nàng trở lại tiểu viện, vừa lúc mấy vị trưởng lão đi điều tra cùng Vân Mật Tuyết cũng đã trở lại.
Nhìn thấy hai người trở về, bọn họ lập tức chú ý đến Vân Mật Tuyết trước: “Liễn Cơ đã trở lại, vừa lúc có tin tức quan trọng muốn nói cho ngươi, lúc trước chúng ta truyền tin cho ngươi, nhưng không biết ngươi ở nơi nào mà vẫn luôn không liên hệ được.”
Thời điểm trở về, Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang đã bàn trước với nhau, Yến Trục Quang cũng không quan tâm nàng tiết lộ chuyện bí cảnh cho người của Phong Hoa Tiên Tông biết.
Chỉ cần không tiết lộ thông tin về thứ nghịch thiên như Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên, nàng tin tưởng một tông môn lớn như vậy, cũng sẽ không chiếm đoạt cơ duyên của tiểu đệ tử.
Các trưởng lão hỏi, Vân Mật Tuyết liền đáp: “Liễn Cơ cùng Trục Quang đến một tòa bí cảnh mà chỉ những người có tu vi Kim Đan kỳ mới có thể vào trong để thăm dò, tu vi của ta bị áp chế xuống Kim Đan kỳ, hơn nữa ở trong bí cảnh cũng vô pháp truyền lại tin tức, có lẽ đây là nguyên nhân ta không thể nhận được tin tức.”
Bí cảnh hạn chế đến Kim Đan kỳ, phẩm chất bảo bối bên trong cũng hữu hạn, chẳng thể khiến cho những trưởng lão có thực lực thấp nhất là Nguyên Anh hậu kỳ cảm thấy hứng thú.
Bất quá nhắc tới Yến Trục Quang, bọn họ lại nhớ tới tiểu thiên tài ba năm trước cự tuyệt bái sư, một hai phải đi theo bên người Vân Mật Tuyết, vừa đánh giá nàng, nhất thời có chút kinh ngạc.
Chỉ mới qua ba năm ngắn ngủi, tiểu cô nương Luyện Khí tầng thứ tư kia thế nhưng hiện giờ đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ?! Tốc độ tu hành này, quả thực là nghe rợn cả người.
Cẩn thận xem xét, trên người nàng vậy mà không thể tìm thấy một chút sai sót nào do liều lĩnh gấp gáp tăng cấp, lại thật sự vững chắc thỏa đáng, như vậy làm sao không khiến cho người ta kinh ngạc chứ?
“Tiểu cô nương nhà ngươi”, có trưởng lão nhịn không được mở miệng: “Tốc độ tu hành rất nhanh, đây là tốc độ tu hành do linh căn cùng thể chất thiên hướng phù hợp sao?”
Nếu có thể giữ tốc độ tu hành như thế này, chỉ sợ qua không bao lâu, Yến Trục Quang sẽ có thể bước vào hàng ngũ hạch tâm đệ tử.
Có lẽ, đại thành phi thăng cũng sắp tới.
Hiện giờ Phong Hoa Tiên Tông thật sự là quá thiếu một vị đệ tử đại thành phi thăng.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của các vị trưởng lão nhìn về phía Yến Trục Quang đều có chút nóng như lửa.
Ở trước mặt các vị trưởng lão, Yến Trục Quang hiện giờ còn chưa có tư cách nói chuyện, Vân Mật Tuyết liền thay nàng giải thích: “Thật ra là có liên quan đến tòa bí cảnh Liễn Cơ nhắc đến, Trục Quang đã đạt được truyền thừa trong tòa bí cảnh đấy.”
Trên thực tế, Yến Trục Quang đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ là trước khi đạt được truyền thừa, bất quá Vân Mật Tuyết vừa nói như vậy, khiến cho các trưởng lão cho rằng sau khi Yến Trục Quan đạt được truyền thừa, tiếp nhận được lực lượng gì rồi mới có thể đạt được đến thực lực như hiện tại.
Ai nói người hiền lành thì không có một ít tiểu tâm tư? Muốn thay đổi ý tứ, chỉ cần một vài nghệ thuật trong cách diễn đạt mà thôi.
Các trưởng lão bừng tỉnh đại ngộ, cũng không còn kinh ngạc với tốc độ tu hành của Yến Trục Quang như vậy nữa, đương nhiên, bọn họ vẫn cực kỳ xem trọng tiền đồ của Yến Trục Quang.
Kế tiếp là khoảng thời gian Vân Mật Tuyết bàn chuyện quan trọng cùng các vị trưởng lão, Yến Trục Quang thập phần thông minh mở miệng cáo từ, Vân Mật Tuyết nghĩ một chút liền đồng ý, không giữ nàng lại.
Nếu bọn họ nói thẳng việc bí cảnh ra, đương nhiên sẽ để lộ ra chuyện Viên Phong Trận cùng Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên, đến lúc đó, Yến Trục Quang chưa chắc có thể che giấu được bí mật về Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên, đây là điều mà cả Vân Mật Tuyết lẫn Yến Trục Quang đều không mong muốn.
Tin tức liên quan đến tòa bí cảnh kia, chỉ có thể để lộ ra một cách có chọn lọc, ít nhất là việc có liên quan đến Tích Huyết Ma Vực, cần phải báo với tông môn, còn muốn để lộ như thế nào, thì phải xem xét tình huống rồi tính.
Yến Trục Quang ra khỏi đại đường, lúc đang trên đường về phòng, tình cờ gặp phải Vân Trường Nguyệt cùng Chử Ngưng Yên trở về từ bên ngoài.
Vừa nhìn thấy Yến Trục Quang, Chử Ngưng Yên liền hỏi: “Đại sư tỷ đã trở lại rồi sao?”
“Đúng vậy.” Yến Trục Quang trả lời.
“Mới qua vài ngày, ngươi thế nhưng đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ rồi ư?” Vân Trường Nguyệt đánh giá Yến Trục Quang từ trên xuống dưới, kinh ngạc cảm thán nói: “Tốc độ tu hành của Tiểu Trục Quang thật là nhanh a.”
Chử Ngưng Yên vốn không chú ý tới tu vi của Yến Trục Quang, sau khi Vân Trường Nguyệt “lơ đãng” kinh ngạc cảm thán, mới nghĩ ra được vì sao lúc trước vẫn luôn cảm thấy không đúng.
Nàng không khỏi nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau mới nói: “Ngươi cùng Đại sư tỷ đã đi đâu?”
Yến Trục Quang dường như không chút để ý: “Đệ tử ngẫu nhiên phát hiện một tòa bí cảnh, bởi vì chưa bao giờ đi vào bí cảnh, đối với bí cảnh không quá hiểu biết, cho nên mời Đại sư tỷ đi xem với ta.”
“Đại sư tỷ nói là biết được manh mối có liên quan đến chưởng môn tiền nhiệm, cho nên lén điều tra, không ngờ là đi bí cảnh cùng tiểu Trục Quang a? Xem ra tiểu Trục Quang đạt được không ít thứ tốt từ bí cảnh nha.” Vân Trường Nguyệt cảm thán.
.
||||| Truyện đề cử: Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ! (Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi) |||||
Yến Trục Quang lén quan sát thần sắc hai người này, Chử Ngưng Yên xưa nay không quá thích nàng, thái độ đối với nàng vẫn luôn không nóng không lạnh.
Hiện giờ nghe nói Đại sư tỷ bỏ chuyện quan trọng của tông môn sang một bên để bồi nàng đi thăm dò bí cảnh, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ không tán thành.
Mà ánh mắt nhìn về phía nàng, cũng đổi từ mức không vừa mắt như trước kia thành “Hồng nhan họa thủy”.
Không biết vì sao, thấy ánh mắt này của nàng, Yến Trục Quang không những không tức giận trong lòng, còn âm thầm có chút thoải mái.
Vân Trường Nguyệt lại không giống như vậy, nữ nhân vẫn luôn hận Đại sư tỷ này hiện tại không biểu lộ gì, dường như chỉ là đơn thuần tò mò về hành tung của Đại sư tỷ, nếu không nhìn thấy ánh mắt lập lòe như đang tính toán gì đó của nàng ta thì đến nàng cũng bị lừa.
Chử Ngưng Yên liếc mắt nhìn Vân Trường Nguyệt một cách khó đoán, tức giận hỏi Yến Trục Quang: “Đại sư tỷ hiện giờ ở nơi nào?”
“Đại sư tỷ đang bàn một số chuyện quan trọng với mấy vị trưởng lão, tựa hồ có liên quan đến manh mối phát hiện được trong bí cảnh kia.”
Chử Ngưng Yên sửng sốt, nàng còn cho rằng Đại sư tỷ bị Yến Trục Quang mê hoặc đến mức không phân biệt rõ việc công và tư, không ngờ tới trong bí cảnh kia lại thực sự có manh mối?
Nàng nhìn Yến Trục Quang đang tỏ ra vô tội, hoảng hốt cảm thấy hình như chính mình đã bị tiểu cô nương này chơi một vố.
Nàng không hề cảm thấy Yến Trục Quang thật sự không biết gì cả!
Vân Trường Nguyệt lại hỏi: “Có manh mối gì? Đại sư tỷ phát hiện được gì trong bí cảnh rồi?”
Ngữ khí của Vân Trường Nguyệt mang chút vội vàng, Yến Trục Quang lại không định giải thích nghi hoặc cho nàng ấy, nàng biểu hiện ra thần sắc kỳ quái, hỏi lại một cách đúng lý hợp tình: “Đây là chuyện quan trọng cơ mật, làm sao mà đệ tử biết được?”
Vân Trường Nguyệt lấy lại tinh thần, tựa hồ cảm thấy chính mình có chút thất thố, nàng cười cười với Yến Trục Quang: “Là sư tỷ suy xét không chu toàn, đa tạ tiểu Trục Quang.”
Nàng nói với Chử Ngưng Yên: “Chử sư tỷ, chúng ta cũng đã tra được một vài tin tức, nhân tiện Đại sư tỷ cùng trưởng lão cũng có ở đây, vừa lúc bẩm báo với bọn họ.”
Chử Ngưng Yên không phản đối: “Cũng được.”
Nàng nhìn chằm chằm Yến Trục Quang: “Ngươi ngoan ngoãn ở lại trong tiểu viện, củng cố tu vi vừa mới đột phá cho đoàng hoàng, đừng có chạy lung tung nữa, nếu xảy ra vấn đề gì sẽ lại khiến Đại sư tỷ lo lắng.”
Yến Trục Quang nghĩ tới cái gì đó, ra vẻ ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, đệ tử đã biết.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Chử Ngưng Yên, Yến Trục Quang ngoan ngoãn trở về phòng mình, nàng đóng cửa phòng lại, ngay lập tức bày ra trận pháp ngăn cách tra xét xung quanh.

Thực lực của nàng hiện tại đang ở Trúc Cơ kỳ, trận pháp mà nàng bày ra cũng có thể ngăn cản sự tra xét của linh thức ở Kim Đan kỳ.
Nàng ngồi xuống bên mép giường, vừa giống như đang lầm bầm làu bàu, lại dường như đang nói chuyện với ai: “Có lẽ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó.”
Hệ thống nói: “Ý của ký chủ là, Chử Ngưng Yên cảnh cáo ký chủ không nên tự ý ra ngoài, là bởi vì đã xảy ra chuyện gì sao?”
Yến Trục Quang gật đầu.
“Vừa hết chuyện này lại tới chuyện khác.” Hệ thống chỉ cảm thấy đau cả đầu, nó luôn cảm thấy đi theo vị ký chủ này, tuy rằng có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng độ khó lại cao hơn rất nhiều a, làm ký chủ thật là không dễ dàng.
“Chuyến đi đến bí cảnh lần này, thật ra cũng không phải không thu hoạch được gì.”
Yến Trục Quang đã có chút suy đoán trong lòng.
Hệ thống nghe xong có chút kích động, vội hỏi: “Ký chủ biết cái gì rồi sao?”
Yến Trục Quang có chút ghét bỏ hệ thống lúc thì kinh ngạc lúc thì ồn ào, nhưng nghĩ đến chuyện chỉ có một mình nàng có thể nghe thấy được lời nói của hệ thống nên cũng nhịn.
Dù sao nó cũng không có cơ hội làm nàng mất mặt.
“Thân thể Tô Kiền Nhi bẩm sinh khuyết tật, bệnh tật ốm yếu, hơn nữa lại không tìm được nguyên nhân.
Cho dù dùng các loại linh dược có ở tu chân giới cũng không cứu được nàng, ngươi biết việc này có nghĩa gì không?”
“Là cái gì?”
“Rất có thể nàng là tiên ma chi tử.”
“Tiên ma chi tử? Đó là gì?” Nghe có vẻ rất lợi hại.
“Trong thế giới trước kia của ta, tiên ma chi tử, là chỉ hài tử được sinh ra bởi cao thủ tu tiên từ Nguyên Anh kỳ trở lên cùng với cao thủ ma tu.
Khí tức của tiên tu cùng ma tu như nước với lửa, hài tử được sinh ra bởi cả hai bên có thể là thiên tài, hoặc bẩm sinh bị khuyết tật.
Trường hợp đầu tiên thì trong vạn người hầu như không có nổi một người như vậy, trường hợp thứ hai lại thường thấy.”
Hệ thống hít vào một hơi khí lạnh: “Ý của ký chủ là, Tô Kiền Nhi là con gái riêng của chưởng môn tiền nhiệm cùng ma tu sao?”
Yến Trục Quang gật gật đầu: “Có khả năng cực lớn là như vậy.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.