Cửu U Long Giới

Chương 299: Tâm nguyện ngàn năm




- Sao? Còn chưa kiếm thấy ư?

Trong Hoàng cung, ở một góc của cung điện vang lên tiếng kêu của Bất Diệt Hoàng Đế Lý Tự Minh, dưới sự dìu dắt của Tân Thái Tử Lý Tầm Hoan ngồi ở hậu viện Hoàng cung, trong một góc của cung điện. Ở đây ngoại trừ Lý Tầm Hoan còn có Tể Tướng Bối Tát Ni cũng ở đó. Trước mặt bọn họ là hơn trăm người cầm lấy cuốc xẻng, đám người kia đang không ngừng đào bới trong một thông đạo sâu thẳm của cung điện.

- Sắp rồi Bệ Hạ, theo tin tức mà chúng ta có được từ bản ghi chép của Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên, vật đó đang ở dưới lòng đất của Tàng Tú Cung này, chắc là không cần bao lâu nữa có thể tìm thấy rồi.

Tể Tướng Bối Tác Tư cung kính vạn phần nói.

Trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ vật mà Hoàng Đế Lý Tự Minh cần tìm là vật gì. Đó chính là phần chú giải của tấm đồ cất giữ kho báu mà Bất Diệt Đại Đế Lý Khiến Thiên Thiên truyền lại. Tuy rằng không phải là rất cặn kẽ, nhưng Bối Tát Ni biết đây là bí mật lớn nhất, liên quan đến cuộc đời Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên, cùng với chỗ cất giấu Hoàng Cực Lệnh. Đây là do Lý Khiếu Thiên cất giấu trước lúc mình sắp chết.

Ai cũng không biết vào lúc Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên còn sống đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến một Hoàng Đế có thực lực cấp Đấu Đế kia chết bất đắc kỳ tử vào tuổi một trăm chín mươi ba. Ai cũng không biết lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng một điều có thể khẳng định, đó là trước lúc Lý Khiếu Thiên chết, hắn đã cảm giác được mình sắp chết, cho nên hắn mới chế tạo ra một nơi bí mật nhỏ dưới cung điện. Trong cung điện dưới lòng đất này chỉ có hai thứ, nghe nói một là bí mật lớn nhất về cuộc đời của Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên, cụ thể là gì cũng không ai biết, còn thứ còn lại là Hoàng Cực Lệnh.

- Khụ khụ. Như vậy, ta yên tâm rồi. Tể Tướng, còn cần bao nhiêu thời gian mới đào được vật kia ra?

Lý Tự Minh sau khi ho hai tiếng, dùng giọng nói yếu ớt hỏi.

- Điều này. Bệ Hạ, theo dự đoán của chúng thần, trễ nhất là sáng sớm ngày mai. Nhưng xem chừng khoảng một hai canh giờ nữa, chúng thần đã có thể tìm ra vật đó rồi. Dù sao Tàng Tú Cung cũng không lớn lắm, đào xuống dưới vốn không khó khăn.

Bối Tát Ni suy nghĩ một lát, cho ra một đáp án trọng tâm nhất.

- Vậy sao? Nếu đã như vậy, Lão Tam ngươi đợi ở đây cùng ta vậy. Chuyện Hoàng Cực Lệnh mang tính trọng đại, cha con chúng ta phải nắm giữ nó trước, tuyệt đối không thể để người khác lấy đi. Cho nên chúng ta cứ ở đây đợi. Đúng rồi Tể Tướng, chuyện này người khác không biết chứ?

Lý Tự Minh nghe xong lời này sắc mặt trở lên hồng hào rất nhiều, nhìn Tể Tướng Bối Tác Ni một cái khẽ nói.

- Đương nhiên. Bệ Hạ người cứ việc yên tâm, những người đến đây đào bới đều là những tử sỉ ta chọn ra từ trong cung, bọn họ tuyệt đối trung thành với Bệ Hạ. Thân phận cũng không có vấn đề gì, trong mấy ngày này đều thông qua con đường bình thường tuyển vào cung trở thành thái giám, không người nào phát hiện ra bọn họ. Người hậu viện Hoàng cung biết thì càng ít. Thần đã kiếm một cái cớ phong tỏa cửa ra vào của Tàng Tú Cung, gần Tàng Tú Cung có lượng lớn thị vệ và cường giả, Bệ Hạ có thể tuyệt đối an tâm. Những người ở đây ngoại trừ Thần đều chưa đi ra ngoài lần nào, cho nên bí mật này người ngoài không thể nào biết được, ở đây rất an toàn.

Tể Tướng theo Lý Tự Minh cũng không phải là một hai ngày, tâm tư của Lý Tự Minh hắn hiểu rất rõ, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ là lặng lẽ gật đầu trả lời.

- Ân!

Đối với chuyện này, Lý Tự Minh tỏ ra tương đối hài lòng gật gật đầu, sau đó không nói gì thêm nữa.

Nhưng Lý Tự Minh không nói cũng không có nghĩa là Lý Tầm Hoan không hỏi. Lúc này Lý Tầm Hoan đứng bên cạnh Lý Tự Minh đã nhịn không được thấp giọng hỏi:

- Phụ hoàng, người nói Hoàng Cực Lệnh rốt cuộc là vật gì a? Tại sao lại thần bí như vậy?

Nói thật Lý Tầm Hoan đối với chuyện này rất hiếu kỳ. Thấy phụ thân mình tràn đầy lòng tin rằng vật này có thể giúp mình lật ngược tình thế đối phó Bạch Khởi, Lý Tầm Hoan biết vật này không đơn giản. Nhưng hắn vẫn nhịn không được hiếu kỳ hỏi, muốn biết rõ Hoàng Cực Lệnh rốt cuộc là vật gì.

- Hoàng Cực Lệnh? Nói đến Hoàng Cực Lệnh, thì phải nói đến Hoàng Cực Tông rồi. Lão Tam. Hoàng Cực Tông chắc là ngươi biết chứ?

Lý Tự Minh hiển nhiên tâm tình không tồi, Lý Tầm Hoan vừa hỏi như vậy, hắn đã bắt đầu giải thích cặn kẽ. Sau khi mỉm cười nhìn Lý Tầm Hoan một cái, Lý Tự Minh không chút phân vân nói.

- Hoàng Cực Tông? Cái đó con biết, khoảng năm trăm dặm phía Đông Đế Đô chúng ta có một Ngọc Hoàng Sơn. Nghe nói nghìn năm trước cực thịnh một thời, rất là lợi hại, là tông phái đệ nhất của Bất Diệt Hoàng Triều. Nhưng sau này từ từ suy vong, bây giờ bọn chúng chỉ co đầu rút cổ ở trên ngọn Ngọc Hoàng Sơn ấy, nắm giữ ba trăm dặm khu vực xung quanh, rất ít đi ra ngoài. Và nơi đó cũng là đất phong cha truyền con nối của bọn chúng cho nên không ai đến gần. Lúc trước địa bàn của bọn chúng bị Tây Bắc Liệt Diệm Tông, Trung Ương Sát Khí Tông, và gần đây là Đại La Phái, dựa vào sự ủng hộ của Bạch Khởi, liên tục quật khởi đồng thời nuốt chửng Tây Vực, thường đè ép liên tục, khiến tông phái không ngẩng đầu lên được. Bọn chúng đích thật là một Đấu khí Tông phái suy vong. Phụ hoàng nhắc đến bọn chúng làm gì? Chẳng lẽ Hoàng Cực Lệnh có quan hệ với Hoàng Cực Tông?

Lý Tầm Hoan không hiểu nổi, trong nhận thức của hắn, Hoàng Cực Tông chẳng qua chỉ là tông phái suy vong dựa vào uy thế tổ tiên, không đáng lo lắng.

- Tông phái suy vong? Ha ha…

Lý Tự Minh đối với chuyện này cười giễu cợt, hiển nhiên chẳng thèm ngó ngàng tới thông tin này, sau đó xoay người chăm chú nhìn Lý Tầm Hoan, thấp giọng nói:

- Lão Tam. Con nhớ cho ta. Hoàng Cực Tông không phải là tông phái suy vong, Hoàng Cực Tông là do tổ tiên gia đình ta hơn nghìn năm trước tạo ra. Thực lực của bọn họ tuyệt đối không như con nghĩ. Nghìn năm trước Đại Đế chết bất đắc kì tử, trong lúc mưa gió bấp bênh, Nhị thế Hoàng Đế chỉ mới ba tuổi, hắn có thể giữ vững triều chính, giữ lại Hoàng cung Ba Phạt Lợi Á, giữ lại Thành Hoa Hồng này, ngoại trừ sự ủng hộ của triều thần thế gia, càng quan trọng là bởi vì Hoàng Cực Tông này.

- Hoàng Cực Tông?!

Lý Tầm Hoan ngơ ngác.

- Đúng. Chính là Hoàng Cực Tông. Hoàng Cực Tông có vô số cường giả. Năm đó đã thâm bất khả trắc rồi. Tổ tiên Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên chiêu mộ cường giả các nơi, chiêu nạp mấy nghìn côi nhi, thành lập Hoàng Cực Tông, truyền đấu khí công pháp, làm thành ra Hoàng Cực Tông này. Lúc Đại Đế chết bất đắc kì tử, Hoàng Cực Tông đã đủ lông đủ cánh, vào lúc sóng gió Hoàng triều, đại sát bốn phương giữ vững Hoàng triều. Lực lượng Hoàng Cực Tông căn bản không phải là lực lượng con có thể tưởng tượng được. Mấy năm nay tuy rằng Hoàng Cực Tông không có phát triển gì, xem như là suy vong, thực ra không phải là vậy. Mấy nghìn năm nay, mỗi năm Đế Quốc đều bí mật cung cấp lượng lớn tiền tài và lương thực cho Hoàng Cực Tông, đồng thời mỗi năm tặng nơi đó năm nghìn cô nhi. Bây giờ lực lượng Hoàng Cực Tông đã lớn mạnh đến mức không thể tưởng tượng được. Theo ta biết, bọn họ ít nhất có một Đấu Đế, mấy chục Đấu Hoàng cường giả. Đây chỉ là điều ta biết, ta không biết có thể nhiều hơn…

Lý Tự Minh hai mắt lấp lánh có thần nói. Nhưng sau khó nói xong hắn rõ ràng có chút cuồng nhiệt.

- Hoàng Cực Tông lợi hại như vậy? Vậy sao nhiều năm như vậy con chưa nghe qua? Phụ hoàng tại sao không điều động bọn họ? Nếu điều động bọn họ, như vậy chúng ta sẽ không bị động như vậy nữa, sớm đã có thể áp chế Bạch Khởi rồi, và chúng ta cũng không cần dựa vào Bạch Khởi để khoa trương, vào thời điểm An Đức Liệt còn sống cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn a? Tại sao Phụ hoàng không dùng bọn họ?

Hoàng Cực Tông cường đại khiến cho Lý Tầm Hoan rung động, càng khiến cho Lý Tầm Hoan vô cùng nghi hoặc. Hắn rất hiếu kỳ là tại sao, lúc trước Lý Tự Minh không dùng những người này. Nếu sử dụng bọn họ, tin rằng Bất Diệt Hoàng Triều sớm đã hồi phục lại sự thống trị lãnh thổ trước đó, sớm đã tiêu diệt toàn địch nhân của mình rồi.

Lời của Lý Tầm Hoàn khiến cho Lý Tự Minh và Bối Tát Ni nhìn nhau cười khổ, sau đó Lý Tự Minh chỉ có thể buồn tẻ nói:

- Không phải không muốn mà là không thể a.

- Tại sao? Bọn họ không phải là lực lượng tổ tiên để lại cho chúng ta sao? Sao lại không thể dùng?

Lý Tầm Hoan lần nữa hỏi, vấn đề này đã khiến hắn có chút không thể lý giải rồi.

- Không sai Hoàng Cực Tông là tổ tiên sáng lập không sai, phục vụ Hoàng triều Lý Gia cũng không sai. Nhưng bọn họ chỉ nghe lệnh một mình Đại Đế, về phần người khác, bọn họ chỉ là đảm bảo hỗ trợ Bất Diệt Hoàng Triều ba trăm năm, suốt đời bảo vệ Hoàng tộc trực hệ Lý Gia ta không bị người khác ám sát. Muốn điều động bọn họ là điều không thể, bọn họ căn bản không nghe mệnh lệnh của ta. Nếu có thể, ta đã sớm điều động bọn chúng rồi, còn đến phiên An Đức Liệt kia khuếch trương? Ta sao lại có thể để tên Bạch Khởi công nhiên công kích ta sống đến bây giờ? Muốn điều động Hoàng Cực Tông nhất định phải có Hoàng Cực Lệnh. Đây là quy tắc mà đám Hoàng Cực Tông tự cổ chí kim truyền lại, ai cũng không thay đổi được, cho nên ta mới nóng vội muốn tìm được Hoàng Cực Lệnh, nếu không con cho rằng tại sao ta điều động binh lực, và làm bí ẩn như thế?

Lý Tự Minh cười khổ nói.

Hoàng Cực Lệnh a Hoàng Cực Lệnh, đây là tâm bệnh trong lòng lịch đại Hoàng Đế Lý Gia. Có được nó có thể khống chế lực lượng vô cùng to lớn của Hoàng Cực Tông, không giống như bây giờ trơ mắt canh giữ giùm tòa bảo sơn, lại không cách nào sử dụng, đây mới khó chịu làm sao.

Nhưng bây giờ vẫn còn tốt là Lý Tự Minh đã tìm được nơi cất giữ Hoàng Cực Lệnh, lập tức có thể đạt được. Ma chú dây dưa với lịch đại Hoàng Đế nghìn năm này cuối cùng cũng sắp mở ra rồi. Nghĩ đến mình sắp có Hoàng Cực Lệnh, Lý Tự Minh nhịn không được run run, hắn quá phấn khởi rồi, phấn khởi đến nỗi không cách nào tự khống chế.

- Kiếm được rồi. Kiếm được rồi. Chúng tôi kiếm được rồi.

Một tiếng kêu hưng phấn đột ngột vang lên, giây tiếp theo một hán tử thân đầy tro bụi và bùn đất từ trong địa động Tàng Tú Cung Trung Ương đại điện phía dưới bò lên, vẻ mặt phấn khởi nhìn Lý Tự Minh nói.

- Ở đâu?

Trong thoáng chốc, Lý Tự Minh, Bối Tác Ni, và Lý Tầm Hoan đều dời sự chú ý sang chỗ đó. Lý Tự Minh càng là bất thình lình hồi quang phản chiếu đứng dậy, vội nói.

- Ở đây, Bệ Hạ mời xem! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nói xong tên hán tử kia đi qua, mở một hộp gấm màu đen ra. Cái hộp này là dùng gỗ tử đàn chế tạo, nghìn năm không mục nát. Tuy rằng phía trên đã toàn là đất cát và tro bụi nhưng vẫn có thể phân biệt được, đó chính cẩm hộp đựng Hoàng Cực Lệnh mà trên bản đồ đã nói…

Lý Tự Minh đôi tay run rẩy nhận lấy cẩm hộp tràn đầy đất cát, không cũng để ý đất cát và tro bụi, sau khi cẩn thận cầm lấy cái hộp đặt lên đùi, run rẩy mở cẩm hộp ra. Giữa cẩm hộp có một kim bài được đặc chế bằng kim khí, hai bên điêu long khắc phượng, ở giữa có khắc ba chữ màu vàng "Hoàng Cực Lệnh".

- Là nó. Chính là nó. Không sai, không sai đây chính là Hoàng Cực Lệnh!

Lý Tự Minh tay run run lệ rơi đầy mặt, vị Hoàng Đế của Đế Quốc này tại giai đoạn cuối cuộc đời của hắn cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện của mình, nhịn không được bật khóc trước mặt thủ hạ. Nghìn năm nay hai ước mơ lớn của Đế Quốc đã được hoàn thành dưới tay hắn, hồi phục quốc thổ trước đây của Đế Quốc, tìm lại Hoàng Cực Lệnh. Hai nguyện vọng lớn này là lịch đại Hoàng Đế mong ước, bây giờ hắn hoàn thành rồi, e rằng xuống dưới suối vàng gặp liệt tổ liệt tông Lý Gia, hắn cũng không thẹn với lương tâm.

Hưng phấn qua đi, Lý Tự Minh lau nước mắt trên khuôn mặt già nua, sau đó hướng ánh mắt về phía gã thủ hạ đang quỳ dưới đất kia. Lần nữa nét uy nghiêm của Hoàng Đế lại hiện lên trên mặt, nhắm mắt trầm lặng mà nói:

- Ngươi làm không tồi! Còn bảo khố kia đâu? Các ngươi ở dưới chẳng lẽ không phát hiện bảo khố sao?

- Phát hiện rồi, Bệ Hạ phát hiện một tòa bảo khố. Nhưng trên đó không có vật gì khác, chỉ có một mặt của tấm bia đá. Chữ trên bia đá chằn chịt, chúng thần không hiểu đó là chữ gì. Trên Đại Lục từ trước đến giờ hình như chưa từng có chữ này, cho nên chúng thần chép lại, mời Bệ Hạ xem qua!

Tên thủ hạ sau khi nghe xong lời này, không dám giấu giếm lập tức dâng lên tấm vải trắng, trên đó quả nhiên có những chữ hình tứ diện chằn chịt như những lời y nói. Trên lịch sử Đại Lục chưa từng nghe nói qua, cho dù ba người trước mặt học phú ngũ xa cũng không xem hiểu tí tẹo nào.

Sau khi đưa mắt nhìn nhau, ba người thấy được sự mơ màng trong mắt đối phương. Sau đó Lý Tự Minh do dự một chút, sau khi gấp tấm vải trắng lại dẹp đi, nhàn nhạt nói:

- Đắp lại chỗ này, đừng để người khác biết. Tể Tướng ở đây giao lại cho ngươi. Lão Tam chúng ta về thôi.

Nói xong hai người lần lượt rời khỏi. Tể Tướng Bối Tác Ni kêu gọi những người này đắp cái hố to lại, sau đó trải đá lên, xem ra mọi thứ đã trở về như lúc đầu. Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Tể Tướng, sau đó ông đi ra ngoài. Mấy phút sau, một tiếng kêu thảm thiết từ Tàng Tú Cung truyền đến. Ngày thứ hai trong Hoàng cung truyền ra tin có thích khách đột nhập vào Hoàng cung, sau đó tàn sát hết tất cả mọi người ở Tàng Tú Cung.

Đối với mọi thứ đã xảy ra ở đây, tất cả mọi người đều không hề hay biết gì cả, ngoại trừ ba người Tể Tướng Bối Tác Ni và Lý Tầm Hoan, cùng với Lý Tự Minh, những người khác căn bản một chút cũng không biết

Nhưng nếu tinh ý, sẽ phát hiện ra một chuyện đặc biệt khác thường, đó là sáng ngày thứ hai, Thái Tử Lý Tầm Hoan dẫn theo hơn trăm người tâm phúc của mình ra khỏi thành, đi về hướng Đông.

o0o

- Đại nhân. Sáng sớm nay nhận được tin tức Thái Tử Lý Tầm Hoan dẫn theo ba trăm lẻ một người thân tín ra khỏi Đông môn, đi về hướng Hoàng Cực Tông rồi.

Lúc buổi sáng Bạch Khởi vừa mới ăn xong điểm tâm, Độc Cô Chiến Thiên đến bên cạnh Bạch Khởi, bẩm báo với Bạch Khởi những tin mà mình thu thập được.

Lúc này Bạch Khởi đang ở giữa đại sảnh trò truyện với Hải Đường một lần nữa đến phủ của mình. Nghe thấy tin tức này, tinh quang trong mắt lóe lên, phân vân nói:

- Xem ra lão Hoàng Đế muốn hạ thủ với ta rồi, phái Thái Tử đi đến Hoàng Cực Tông. Nhưng ta rất hiếu kỳ a! Tuy rằng Hoàng Cực Tông rất khổng lồ, nhưng theo suy đoán của ta, Hoàng Đế không thể nào khống chế Hoàng Cực Tông, chẳng lẽ chuyện này lại có sự biến đổi mới gì?

Nói xong nhìn về phía Hải Đường, bây giờ thân phận Hải Đường có chút khó mà dự đoán rồi. Bạch Khởi cũng không cách nào phán đoán người nữ nhân từng qua một đêm với mình rốt cuộc đứng về phía mình hay về phía Hắc Ám Thần Điện. Nhưng có một chuyện Bạch Khởi có thể khẳng định, đó chính là Hải Đường tuyệt đối còn liên hệ với Hắc Ám Thần Điện, và biết rất nhiều chuyện mà mình không biết.

- Không sai. Theo tin tức của Hắc Ám Thần Điện chúng tôi, Bất Diệt Hoàng Triều và Hoàng Cực Tông có mối quan hệ rất mật thiết. Mỗi năm đều bí mật cung cấp lượng lớn tiền tài lương thực cho Hoàng Cực Tông, và Hoàng Cực Tông cũng phụ trách bảo vệ bọn họ. Hoàng Cực Tông là do Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên nghìn năm trước xây dựng lên, bây giờ đã truyền thừa nghìn năm. Năm đó rất là giỏi giang, âm thầm phát triển nhiều năm như vậy, e là càng thêm đáng sợ. Nhưng Bất Diệt Hoàng gia không thể nắm giữ bọn họ. Nghe nói nắm giữ Hoàng Cực Tông phải có Hoàng Cực Lệnh. Không có Hoàng Cực Lệnh cho dù là ai cũng đừng hòng hiệu lệnh Hoàng Cực Tông. Nhưng khi có được Hoàng Cực Lệnh, ai cũng có thể nắm giữ Hoàng Cực Tông. Đây là thiết luật, hơn nghìn năm nay, Lý Gia luôn không ngừng tìm kiếm Hoàng Cực Lệnh nhưng đáng tiếc là không có thu hoạch gì. Cho dù là Hắc Ám Thần Điện bọn muội cũng không có chút tài liệu nào. Nhưng bây giờ xem ra hai người bọn họ đã tìm thấy vật đó rồi.

Thấy ánh mắt Bạch Khởi hướng về phía mình, Hải Đường không giấu giếm gì, nói ra hết những thứ mà mình biết.

Đây vốn không phải là bí mật gì, chẳng qua là tồn tại xa xưa khó mà điều tra. Nhưng nếu như Bạch Khởi thật sự muốn biết, chỉ cần phái người tra xét kĩ càng là vẫn có thể điều tra ra manh mối. Cho nên đối với chuyện này không cần thiết phải giấu giếm gì cả, song phương đã là liên minh rồi, sao lại vì chuyện cỏn con này mà tổn thương tình cảm được?

- Hoàng Cực Lệnh? Hoàng Cực Tông? Ha ha. Xem ra vị Hoàng Đế Bệ Hạ của chúng ta đã tìm được Hoàng Cực Lệnh rồi, nếu không sẽ không vội vả như vậy phái Tam Hoàng tử đi phương đông tìm Hoàng Cực Tông? Tin tức sáng nay nói là nội viện Hoàng cung có thích khách hành thích, chém chết hơn trăm người. Ta cũng cảm thấy kỳ lạ rồi. Trong Thành Hoa Hồng này có thích khách nào mù quáng chạy đến Hoàng cung gây phiền phức? Hoàng cung tuy rằng suy yếu nhưng cường giả vô số, còn có hai vạn tinh nhuệ đóng trú. Hơn trăm người không phải cường giả đi Hoàng cung hành thích, đây không phải là tự tìm cái chết sau? Bây giờ nghĩ lại, là vị Hoàng Đế của chúng ta muốn che giấu, giết người diệt khẩu rồi. Ha ha. Thú vị, thật là ngày càng thú vị rồi.

Bạch Khởi khẽ cười nói, về phần Hoàng Cực Tông hắn vốn không để trong mắt. Bây giờ lực lượng Bạch Khởi có thể nói ngang bằng rồi, lực lượng mà bây giờ Bạch Khởi nắm giữ có thể gọi là khủng bố, còn có một đám Hắc Ám Thần Điện bên cạnh giúp đỡ, thực lực bản thân đã đi vào Đấu Thánh cảnh giới, người Đại Lục chưa bao giờ nghe qua rồi. Người của Giáo Đình còn dám giết, chẳng lẽ lại sợ một Tông phái nhỏ nhoi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.