Cửu U Long Giới

Chương 154: Ta tới rồi




- Đúng thế… Không biết thế nào mà lại tưởng mình là chiến thần thật, so sánh với đám rác rưởi đó có gì hay ho đâu… Không biết thế nào chứ chẳng lẽ thủ hạ của lão An Đức Liệt đó lại toàn là hạng người như thế này?

Lý Tầm Hoan cũng khinh thường nói.

- Ta nhìn không ra hắn… Ừm… Con người này… không đơn giản… chí ít thì… thực lực ở phía trên ta…

Rõ ràng là lời nói của Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan đều có lập trường rõ ràng, còn Độc Cô Chiến Thiên tỏ ra ngay thẳng hơn nhiều, lạnh lùng liếc nhìn An Đức Lỗ phía xa, ánh mắt rất hưng phấn nói.

Lúc này đương nhiên không chỉ có mấy người họ quan sát An Đức Lỗ, Bạch Khởi cũng đang quan sát gã. Kết quả quan sát không ngoài dự liệu, gã An Đức Lỗ này chỉ ở trình độ Cửu Tinh Đấu Linh, không cần phải hỏi, trong giới thanh niên, Cửu Tinh Đấu Linh tuyệt đối có thể xưng là thiên tài trong những thiên tài rồi, dù sao thì An Đức Lỗ cũng chỉ mới 28 tuổi, đạt được cấp bậc này trước 30 tuổi thì phải nói là đã rất hiếm trong lịch sử của Ba Phạt Lợi Á.

Phải nói là hiện tại An Đức Lỗ có quyền tự cao… Có điều, thực ra không phải Bạch Khởi xem thường An Đức Lỗ, gã này hồi 26, 27 tuổi vẫn chỉ là một Đại Đấu Sư, từ điểm này có thể thấy thiên tư của gã thế nào, chỉ trong một năm gã có thể từ Đại Đấu Sư đột phá lên Cửu Tinh Đấu Linh, đánh chết Bạch Khởi cũng không tin, ngay cả thiên tài thật sự như Độc Cô Chiến Thiên cũng không có bản lĩnh đột phá nhanh như thế, chứ nói gì đến gã này. Lúc nhìn thấy gã, Bạch Khởi đã gần như có thể đoán ra gã này đang được Liệt Diệm Tông cho dùng bí pháp.

Theo Bạch Khởi, Liệt Diệm Tông hơi quá nhỏ mọn, đã sử dụng bí pháp thì nên tìm một cao thủ kế thừa chứ, phải biết rằng sau khi kế thừa thì không thể tiếp tục thăng cấp nữa, chỉ tìm một Cửu Tinh Đấu Linh thì hơi quá hẹp hòi.

Nhưng nghĩ lại thì Bạch Khởi hiểu ra rằng, cấp Cửu Tinh Đấu Linh không cao không thấp, song trong giới thanh niên thì hoàn toàn xứng đáng là cao thủ rồi. Liệt Diệm Tông không phải không có cao thủ, để chúng tổn thất một, hai cao thủ giúp đỡ An Đức Lỗ tăng thêm thực lực cũng không phải không thể, song Liệt Diệm Tông đã muốn nắm giữ An Đức Lỗ với mưu toan khác, thì chúng sẽ không cho An Đức Lỗ thực lực quá cao, nếu không rất khó điều khiển, Cửu Tinh Đấu Linh không cao không thấp cũng tốt rồi.

- Cửu Tinh Đấu Linh… Chiến Thiên, ngươi có chắc chắn không?

Bạch Khởi chỉ khẽ hỏi một câu như vậy, nhưng đột ngột lôi cuốn ánh mắt của 3 người. Thực lực hiện tại của Bạch Khởi rốt cuộc mạnh thế nào họ đều không biết, song đại khái biết là hiện tại Bạch Khởi vượt trội ngày trước, lợi hại hơn ngày trước rất nhiều nhưng cụ thể là mạnh thế nào… đại khái thôi họ cũng không biết. Vốn đoán là chỉ ở khoảng Đấu Linh cao cấp, nhưng bây giờ xem ra thực lực của Bạch Khởi e là không chỉ có thế.

- Lẽ nào tên này đã đột phá đến cấp Đấu Tông?

Trong đầu 3 người bỗng nhiên cùng xuất hiện một dấu hỏi to đùng, vẻ mặt nhìn Bạch Khởi đều hơi kì quái.

- Á…

Cùng với tiếng kêu thảm, mấy người mới không tập trung vào Bạch Khởi nữa. Cao thủ trẻ tuổi quyết chiến với An Đức Lỗ đã bị An Đức Lỗ giải quyết bằng một đường kiếm. Lúc này An Đức Lỗ đứng trên "võ đài" mặt vênh váo, cười nhạt nói:

- Người ta đều nói Vương Đô nhân tài đầy rẫy, ta thấy cũng chỉ thế mà thôi.

Câu nói vừa dứt, mọi người xôn xao. Tuy đã có ba, bốn cao thủ bại dưới tay của An Đức Lỗ, nhưng lời của gã cũng hơi quá một chút. Lý Tự Minh – Quốc Vương Ba Phạt Lợi Á ngồi trên ngai, mặt tái mét, lần này có thể nói là mặt không còn một tia máu. Phái mấy cao thủ ra mà tất cả đều chết trong tay An Đức Lỗ, việc này khiến Lý Tự Minh cảm thấy mất hết thể diện.

- Còn ai dám ra chiến đấu…

Lý Tự Minh mặt tái mét, ngồi đó buông một câu như thế, tiếng nói không to nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy. Mọi người đều biết, lúc này vị Quốc vương Bệ hạ võ dũng này đang tức giận.

Song nói đi cũng phải nói lại, nếu là họ gặp tình cảnh thế này chắc cũng sẽ tức giận. Quốc vương Bệ hạ bị một gã tiểu tốt An Đức Lỗ quét hết sĩ diện, mà bị người của An Đức Liệt làm mất thể diện thì nào vui được. An Đức Liệt vốn là loạn thần tặc tử lộ rõ chân tướng, nếu không phải Vương Quốc hiện tại vẫn chưa sẵn sàng, e rằng với tính cách của Bệ hạ đã khai chiến lâu rồi…. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Để ta…

Một cao thủ trẻ tuổi lại nhảy ra, sắc mặt Lý Tự Minh mới hơi dễ coi hơn chút. Có điều cao thủ nhảy ra đó bị An Đức Lỗ hạ gục nhanh chóng. Việc này khiến vẻ mặt hơi dễ coi hơn chút của Lý Tự Minh lại trở nên khó coi… và còn u ám hơn nữa.

- Ha ha… Bệ hạ, ta thấy người đừng nên phái bọn ăn hại này ra nữa, nếu không, chỉ có thể trở thành vong hồn dưới kiếm của ta thôi. Lẽ nào các cao thủ ở Vương Đô lại chỉ có tí bản lĩnh này sao? Ha ha, nực cười. Ta còn tưởng Vương Đô có thể có cao thủ sánh vai được với ta cơ. Tuy ở đất phong của Đại Công Tước An Đức Liệt ta vẫn là cao thủ trẻ tuổi số 1, song ít ra phải có người có thể đối đầu với ta một trận mà không chết chứ… Ở đây… Ha ha…

An Đức Lỗ đứng đó vô cùng huênh hoang nói. Gã không sợ Lý Tự Minh, nói chính xác là bây giờ Lý Tự Minh không thể làm gì được gã, vì gã là một trong các sứ thần của Đại Công Tước An Đức Liệt. Gọi là hai nước đánh nhau, không giết sứ giả. Hơn nữa hiện tại Vương Quốc và Đại Công Tước An Đức Liệt chưa chính thức đối đầu nhau. Lý Tự Minh càng không thể làm gì gã, đặc biệt là sau khi gã đánh bại mấy cao thủ trẻ của Vương Đô.

Phải nói là, An Đức Lỗ vốn là người vô cùng tự phụ, đặc biệt là sau khi có được sức mạnh, gã càng như vậy, đối với những cao thủ trẻ cùng lứa gã chẳng xem ai ra gì từ lâu rồi. Có lẽ theo gã, ở Ba Phạt Lợi Á, trong đám cao thủ trẻ ở cả Đại lục Đông phương, gã có thể liệt vào vị trí số 1.

Pặp!

Lý Tự Minh vỗ mạnh một phát vào tay vịn trên ghế rồng bên cạnh, rồi gằn giọng nói:

- Lẽ nào lớp trẻ Vương Đô chúng ta không có cao thủ sao? Một An Đức Lỗ tép riu lại khiến các cao thủ của Vương Đô ta bó tay chắc?

- Việc này…

Đám quan viên ngồi xung quanh Lý Tự Minh ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói gì. Thực ra đối phó An Đức Lỗ không rắc rối, mấy đại quý tộc ai chẳng có mấy cao thủ? Nếu nói đơn thuần là phải giết chết An Đức Lỗ thì không khó, nhưng vấn đề là… cần cao thủ trẻ, cao thủ trẻ của Vương Đô tuy không ít, trong đó không thiếu cường giả, song bây giờ xem ra họ dường như đều không phải đối thủ của An Đức Lỗ.

- Bệ hạ, người quên… Độc Cô Chiến Thiên của Độc Cô gia rồi à… Nếu hắn ra tay…

Một lão thái giám khom người đứng bên Lý Tự Minh khẽ nói.

Nghe xong câu này, mép Lý Tự Minh nhếch lên một nụ cười gượng gạo, không phải không tin vào Độc Cô Chiến Thiên, người của Độc Cô gia đều biến thái, Lý Tự Minh tin rằng một khi Độc Cô Chiến Thiên xuất chiến, trong giới trẻ tuyệt đối không có ai là đối thủ của hắn, dù là gã An Đức Lỗ đang cực kì vênh váo phía trước….

Nhưng vấn đề là, tuy hắn là Quốc Vương nhưng hắn cũng không ra lệnh cho Độc Cô Chiến Thiên được. Nếu tên tiểu tử đó thực sự không nghe lời thì hắn cũng chẳng làm gì được. Lúc đó hắn muốn mời Độc Cô Chiến Thiên, nhưng sợ người ta không nể mặt thì chẳng phải càng khó coi sao?

Nụ cười gượng của Lý Tự Minh bị mọi người để ý, những đại thần quý tộc xung quanh đều hiểu ý của Bệ hạ, cũng hiểu Bệ hạ đang nghĩ gì. Nhưng khi nghĩ đến Độc Cô Chiến Thiên thì tất cả mọi người đều bất giác nhếch mép cười gượng gạo, ai mà có thể động đến tên đó? Chắc Bệ hạ cũng buồn phiền vì việc này….

- Bệ hạ… lẽ nào người quên… còn có người có thể đánh bại Độc Cô Chiến Thiên, người đó đánh bại được Độc Cô Chiến Thiên thì để hắn xuất chiến không phải tốt hơn sao? Tin rằng hắn đã có thể đánh bại Độc Cô Chiến Thiên thì chiến thắng An Đức Lỗ chắc cũng không thành vấn đề.

Lúc này Bối Long Lan Lăng - bố của Bối Tác Tư chen lên phía trước Lý Tự Minh, mỉm cười nói.

Câu này làm ánh mắt Lý Tự Minh sáng lên, đúng là hắn quên mất người được mệnh danh là cao thủ trẻ số 1 Vương Đô - Bạch Khởi. Tuy Lý Tự Minh cũng không hiểu rõ thực lực hiện nay của Bạch Khởi, song theo tin tình báo và suy đoán của các cao thủ bên cạnh thì có lẽ… Bạch Khởi đã đến cấp bậc đó rồi, nếu thế thật thì đối phó An Đức Lỗ tất nhiên không thành vấn đề.

- Bạch tướng quân, ngươi nghĩ… Bạch Khởi xuất chiến thì thế nào?

Nghĩ đến đây, Lý Tự Minh nhìn sang Bạch Kình Thiên ở phía bên trái, cách đó mấy chục mét, nói to.

- Bệ hạ… Thằng con nhà ta xuất chiến, chắc chắn không có sơ suất gì.

Bạch Kình Thiên biết rõ trình độ của Bạch Khởi, Cửu Tinh Đấu Tông cơ mà, đối phó một An Đức Lỗ không phải dễ như bỡn à? Đơn giản như thái rau vậy. Hơn nữa… lúc này Bạch Khởi xuất chiến, nếu thắng thì lợi ích Bạch Khởi có được tất nhiên không ít. Vì vậy Bạch Kình Thiên không cần nghĩ ngợi liền đứng ra nhận lời luôn. An Đức Lỗ ở đằng xa nghe thấy cái tên Bạch Khởi, bỗng nheo mắt lại rồi cười nhạt vẻ khinh thường.

- Được… Đã vậy thì lập tức truyền Bạch Khởi đến…

Lý Tự Minh nghe xong câu nói đó thì cười ha hả nói, vẻ mặt dễ chịu hơn nhiều.

- Không cần đâu… Ta đến rồi…

Tiếng Lý Tự Minh vừa dứt thì giọng Bạch Khởi vang lên, sau đó một cú nhún người từ xa vọt lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống vị trí trung tâm võ đài.

Lý Tự Minh ngây người ra, đánh mắt nhìn 3 người đám Bối Tác Tư ở đằng xa, vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, miệng nở nụ cười nghiền ngẫm, nhìn xoáy vào Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư. Hắn biết lúc này Bạch Khởi đến đây, có cả Độc Cô Chiến Thiên, hắn không dứt bỏ được quan hệ với hai tên tiểu tử khốn kiếp này, song bất kể chúng đến với mục đích gì, ít ra lần này chúng làm không sai, lại còn giúp đỡ hắn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.