Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 89: Đệ đệ Lâm Xung




Lâm gia công tử đã trở về, diện mạo không thay đổi, nhưng nghe người của Lâm gia nói Lâm Cửu lại như thay đổi hoàn toàn thành một con người khác, trước kia là một tên công tử chỉ biết ăn chơi trác táng, mỗi ngày đều trầm mê trong tửu sắc không chí tiến thủ, hiện giờ trở lại Lâm gia lần nữa, Lâm Cửu chẳng những cự tuyệt mọi người mở tiệc chiêu đãi, nghe nói còn trở nên rất cần mẫn, việc thích làm nhất hàng ngày chính là luyện võ và đọc sách.
Giờ đây người trong Hoàng Thành đều cảm thấy vô cùng hứng thú đối với nhất cử nhất động của Lâm gia đại thiếu gia, một nửa là vì câu chuyện chết mà sống lại li kì của Lâm Cửu, còn nửa còn lại là vị Thánh Giả nghe nói mỗi ngày đều bồi bên cạnh Lâm công tử kia.
Thánh Giả là thật hay là giả a? Chuyện này ngay cả người của Lâm gia cũng mơ hồ không rõ, Thánh Giả đại nhân ngày thường cũng không ra khỏi viện tử, thỉnh thoảng ra ngoài nếu không phải là đội nón thì cũng là chùm áo choàng, tràn đầy cảm giác thần bí, đừng nói là ngoại nhân mở tiệc chiêu đãi, Thánh Giả đại nhân ngay cả là Lâm gia mở tiệc cũng đều chối từ toàn bộ, hành động này trái lại có vẻ rất phù hợp với địa vị Thánh Giả, nhưng nếu chỉ lấy có vài thứ này để chứng minh sư huynh của Lâm Cửu là Thánh Giả không khỏi có chút quá võ đoán.
Người ngoài dù có đoán thế nào cũng vô dụng, dù sao tin tức cũng đã truyền ra ngoài, trong Hoàng Phủ Đế Quốc cũng có người của Hiền Môn, lúc này tin tức Thánh Giả tái hiện nhân thế có lẽ đã truyền tới Hiền Môn rồi đi, nói vậy không lâu nữa Hiền Môn hẳn sẽ có hành động, nghe nói tài nữ Trung Thiên Quốc, đồng thời cũng là người Hiền Môn – Vô Nguyệt cô nương hiện tại vẫn còn đang ở Hoàng Phủ Đế Quốc, nói không chừng Vô Nguyệt sẽ tự mình đến đây bái phỏng.
Nhắc tới Vô Nguyệt, người trong Hoàng Thành đột nhiên nhớ đến, vị Lâm Cửu Lâm công tử mới trước đó không lâu trên sông Ngọc Thuý tại Ân Đô đã lấy lại thể diện cho Hoàng Phủ Đế Quốc, mọi người nghĩ, Lâm công tử thắng là đương nhiên, luận theo cấp bậc, Lâm Cửu thân là sư đệ của Thánh Giả thì chính là sư thúc của Vô Nguyệt.
Chẳng qua cũng sẽ có người hỏi, chưởng môn tiền nhiệm của Hiền Môn chẳng phải đã chết rồi sao, thế nào mà lại có thể thu Lâm Cửu làm đệ tử?
Vấn đề trăm ngàn lỗ hổng này, Lâm Cửu cũng muốn hỏi Diệt Thiên, vị sư phụ kia của ngươi hồn đã về Tây Thiên, vậy quan môn đệ tử ta đây từ đâu chui ra?
Thì tính sao? Nói đến nói đi cũng chỉ một câu, Đại ma đầu người ta không thích làm sư phụ Lâm Cửu, ném cho Lâm Cửu mấy quyển sách của bản Hiền Môn coi như Lâm Cửu đã bái vị lão chưởng môn hồn sớm về Tây Thiên kia làm sư rồi.
“Lão đầu tử kia có đồ đệ như ta và ngươi coi như là đã tu phúc mười tám đời rồi.” Diệt Thiên nói như đúng rồi.
Lâm Cửu oán thầm: Phúc mười tám đời đâu chẳng thấy, nhưng người thì đã bị ngươi giết chết, nếu ta mà có đồ đệ như ngươi, hẳn là tích luỹ mười tám đời tội nghiệt mới đúng.
Chẳng qua là những lời này Lâm Cửu không dám nói ra, có đôi khi y cũng thật thấy hiếu kì về quá khứ của Diệt Thiên, như là Diệt Thiên vì sao lại giết sư phụ, vì sao lại rơi vào ma đạo…
Nhưng mà những người sa vào luyến ái đều là một đám ngốc tử, đạo lí của luyến ái người người đều hiểu rõ, chẳng qua có nói với mấy người chưa từng trải qua, thì mấy đạo lí này cũng chỉ là chuyện không đâu, lúc nên luyến ai nên ngốc thì cứ ngốc một lần đi.
Lâm Cửu vô cùng hài lòng với hiện trạng, nếu mãi cứ luôn như bây giờ cũng không tồi, y không thiếu tiền, cũng không có áp lực gì lớn lao, mỗi ngày đều ở trong Lâm gia cùng một chỗ với Diệt Thiên, nghe nam tử đầy bụng học thuật này giảng cho y nghe về chuyện của các quốc gia trên Xích Thổ Đại Địa, cùng nhau câu cá, cùng nhau chèo thuyền, cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau đọc sách, cùng nhau viết chữ.
Mà theo như lời người Lâm gia nói, Lâm Cửu hiện tại so vơi ngày trước thì ngoan và hiểu chuyện hơn nhiều lắm, nhi tử đã mất mà lại được phục lại, Lâm phu nhân cùng Lâm tướng quân đối với tình trạng hiện nay đều vô cùng vui tai vui mắt.
Mãn ý như vậy qua vài ngày, đệ đệ Lâm Xung của Lâm Cửu rốt cuộc đã từ bên ngoài trở về.


Bộ dáng của Lâm Xung có lẽ là nhỏ hơn Lâm Cửu tầm hai tuổi, tuy nói là cùng một người cha, nhưng gen di truyền thật đúng là không giống nhau, nhìn nam tử trước mặt cao hơn mình nửa cái đầu, vóc dáng khôi ngô, thể trạng cường tráng, giống như một con gấu hổ, Lâm Cửu âm thầm nhìn xuống thân thể nhỏ bé đáng thương của chính mình.
Kì thật y cũng không tính là lùn, lúc đứng cùng Diệt Thiên thấp hơn khoảng chừng một cái đầu, trước kia y quả giống một cây giá đỗ, nhưng mà mấy ngày gần đây y vẫn đều chăm chỉ luyện Hiền Môn chưởng pháp mà Đại ma đầu dạy, tố chất thân thể cũng coi như không tồi, muốn cơ bắp có cơ bắp, có điều so với bộ dáng ngũ đại tâm thô*(chỉ người cao lớn tô kệch) của Lâm Xung thì còn kém xa.
Trong trí nhớ của Lâm Cửu, đệ đệ Lâm Xung cùng y trước kia quan hệ không thể nói rõ là tốt hay xấu, ngày thường Lâm Cửu đều ở bên ngoài lông bông, còn Lâm Xung từ khi còn rất nhỏ đã đi theo phụ thân luyện võ, quan hệ giữa hai huynh đệ cũng thực lãnh đạm.
“Tiểu tử ngươi ăn cái gì, sao lại có thể cao như vậy!” Tính cả đầu đều sắp đến hai thước đi, kết hợp với khối thân thể này, sách sách sách, trên chiến trường thực vô cùng gây chú ý. Huống hồ hài tử này mới hơn mười tuổi mà thôi, đợi thêm hai năm nữa có lẽ có thể sánh với Diêu Minh* rồi. Lần đầu thấy đệ đệ của mình, Lâm Cửu tiến lên dùng sức ôm lấy Lâm Xung.
Lâm Xung tuy rằng là đệ đệ của Lâm Cửu, nhưng không có vẻ đẹp như của ca ca, dưới sự dạy dỗ của phụ mẫu, từ nhỏ đã là một muộn hồ lô biết nghe lời, tổng chỉ biết đi theo cha cùng sư phó luyện võ. Ước mơ chính là tương lai có thể lập công trên chiến trường làm vẻ vang tổ tông, làm cho cha nương cao hứng.
Mặc dù quan hệ giữa Lâm Cửu với Lâm Xung thật lãnh đạm, nhưng lúc Lâm Cửu chết vào hai năm trước Lâm Xung vẫn là khóc đến chết đi sống lại, hiện giờ nghe được tin tức từ gia đình, Lâm Xung lập tức ra roi thúc ngựa từ bên ngoài chạy về, vừa quay về đã thấy vị ca ca xinh đẹp của mình cho mình một cái ôm rắn chắc hữu lực.
Sống hơn mười năm, đây vẫn là lần đầu tiên ca ca ôm mình, Lâm Xung ngũ đại tam thô lập tức ứa ra nước mắt, ôm lại lấy Lâm Cửu nức nở nói: “Ca…”
Nói thật ra, lúc đầu Lâm Cửu còn sợ cùng người trong nhà không hợp nhau, nhưng hôm nay y không chỉ có cha nương thương yêu, lại còn có một đệ đệ khổng vũ hữu lực*( rất oai phong và có sức mạnh) lại còn ở ngay trước mặt y nước mắt ngắn nước mắt dài, đây mới đúng là gia đình ha. Ngay cả đôi bên đã từng xa cách, hiện giờ gặp nhau vẫn có huyết thống ràng buộc gắn bó không ngừng.
Lâm Xung vừa mới trở về trên người đầy bụi đất, đợi lau khô nước mắt, nhìn thấy quần áo trên người Lâm Cửu đều bị mình làm dơ, Lâm Xung mặt nghẹn đỏ bừng, vẻ mặt áy náy, thầm mắng mình là tên ngu ngốc, trong kí ức của Lâm Xung Lâm Cửu là nam tử rất thích sạch sẽ rất thích đẹp, hiện tại bị mình làm dơ quần áo, khẳng định sẽ rất ghét mình đi.
“Mau đi tắm rửa đi, nhìn đệ cả người toàn đất, đổi kiện xiêm y sạch sẽ, huynh đệ chúng ta sẽ cung nhau uống một chén.” Lâm Cửu dửng dưng như không nói.
“Quần áo của huynh cũng bẩn rồi… bị đệ làm dơ.” Lâm Xung thì thà thì thầm nói. Phối với hình thể cao lớn của hắn, thật là giống một con đại hùng ngốc ngốc.
Lâm Cửu nhịn không được cười nói: “Bẩn thì bần, đi tắm thay ra không phải là được rồi sao.”
“Huynh không giận đệ?” Lâm Xung chớp chớp mắt nhìn ca ca của mình.
“Chẳng lẽ ta lại là loại người keo kiệt như vậy sao?” Lâm Cửu liếc mắt xem thường, một quyền đấm vào khuôn ngực rắn chắc của Lâm Xung: “Đại nam nhân đừng lề mề nữa, đi nhanh về nhanh!”
Lâm Xung ngẩn người, sau đó khoé miệng vẽ ra một nụ cười thật tươi, sau khi ứng thanh liền hấp tấp trở về tắm rửa, trong lòng xuất hiện một niềm vui sướng không nói lên lời.
Lâm gia đại thiếu gia đã trở lại, mặc dù chuyện này trong Hoàng Thành đang vô cùng ồn ào huyên náo, nhưng Lâm gia lại có vẻ vô cùng yên ắng, Lâm Cửu cự tuyệt lời mời của mấy vị “hảo hữu” ngày xưa, Lâm Phong tướng quân cũng đóng chặt đại môn để chặn những kẻ đến bái phỏng ở bên ngoài, lí do cũng thực thoả đáng, Lâm Cửu bị mất trí nhớ, hiện tại không thích hợp gặp người, cần ở nhà an ổn tĩnh dưỡng.
Có điều vẫn ở nhà tĩnh dưỡng không khiến Lâm Cửu cảm thấy buồn bực, đang ở ngay trong đô thành lớn nhất Hoàng Phủ Đế Quốc mà lại không thể ra ngoài dạo chơi. Mời Diệt Thiên đi cùng? Đại ma đầu ban ngày căn bản sẽ không bước chân ra khỏi cửa, đối với cảnh trí bên trong Hoàng Thành Diệt Thiên cũng chẳng có hứng thú, Lâm Cửu cũng thức thời không yêu cầu Diệt Thiên đưa mình ra ngoài.
Hơn nữa, có Đại ma đầu, úc, hiện tại là Hiền Môn đại Thánh Giả đi theo bên người, kia quả thực có chút quá mức gây chú ý, nghĩ nghĩ, Lâm Cửu liền kêu đệ đệ Lâm Xung từ nhỏ đã sinh sống ở Hoàng Thành làm hướng dẫn viên cho mình, thuận tiện mang theo con Tiểu thối miêu gần đây không hiểu sao trở nên quá mức yên lặng không biết lại muốn nháo cái gì, cùng Tư Tư hiện giờ đang là thị nữ bên người y ra ngoài.
Nếu Hoàng Thành là đô thành của Hoàng Phủ Đế Quốc, vậy đồ trong Hoàng Thành hẳn sẽ nhiều hơn cũng trân quý hơn Ân Đô một ít, khắp nơi có thể thấy được đủ loại đồ vật đến từ rất nhiều quốc gia, nhưng mấy thứ như ngọc thạch mặc kệ là ở Hoàng Phủ Đế Quốc hay Xích Thổ Đại Địa đều vô cùng ít ỏi, trong túi Lâm Cửu còn một ít bảo thạch mang theo từ Vọng nguyệt Sơn xuống, bảo Lâm Xung đưa mình đến một cửa hàng trang sức nổi tiếng ở Hoàng Thành, để thợ thủ công nơi đó giúp y gia công một vài món trang sức xinh đẹp.
Một phần bảo thạch gia công thành trâm cài tóc và vòng cổ để tặng tỷ tỷ cùng các nương, một ít ngọc thì điêu khắc thành ngọc bội để tặng đệ đệ và cha, làm cho Tiểu thối miêu một cái lồng xinh đẹp, Tư Tư cũng làm chút trang sức, sau đó… Diệt Thiên thì thích cái gì a?
Đại ma đầu không thiếu tiền, tuy rằng trên người không phải một thân đen thì cũng là một thân trắng, nhưng chất liệu vải thì lại thuộc loại vô cùng hoa quý, hiện giờ khôi phục thân phận Thánh Giả, khối ngọc trên trán cũng không rẻ đi, thậm chí so với ngọc trên Vọng Nguyệt Sơn còn xinh đẹp hơn một ít.
“Ca, huynh từ đâu mà lấy được nhiều tiền cùng bảo thạch như vậy a?” Lâm gia không nghèo, nhưng Lâm Xung chưa từng thấy cha mình sảng khoái thoáng cái xuất ra vài khối bảo thạch và ngọc như vậy, còn có những tấm vàng lá loé sáng chói mắt như muốn làm mù mắt con người ta mà Lâm Cửu cầm trên tay kia, Lâm Xung thật hiểu được những thứ kia có bao nhiêu giá trị.
“Ca ngươi không trộm không cướp, mấy thứ này đều là được tiên nhân tặng.” Từ cửa hàng trang sức đi ra, Lâm Cửu ngồi trên xe ngựa ha ha cười nói. Mặc dù trong tay vẫn còn một ít tiền cùng bào thạch, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày miệng ăn núi lở*(ý là nếu chỉ ăn mà không làm thì có bao nhiêu rồi cũng hết).Nhìn đường phố phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, Lâm Cửu bắt đầu trù tính xem y có thể dùng kinh nghiệm kiếp trước và kiếp này làm cái gì đó để kiếm sinh ý đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.