Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 79: Uyên uyên dục




Mới vừa rồi vẫn còn nắng chói chang, ngàn dặm không một bóng mây, vậy mà bây giờ lại đột ngột đổ mưa tầm tã, sau khi ở hoa viên hàn huyên với Hoàng Phủ Thiên Hách một lát chợt nghe thấy tiếng sấm rung trời, còn chưa kịp phản ứng lại, thì bầu trời đã đổ mưa xối xả như trút nước.
“Trời mưa rồi! Trời mưa rồi!”
Hét lớn lên, Lâm Cửu nhân cơ hội co cẳng bỏ chạy, tuy rằng bọn họ hiện giờ đang đứng ở trong một cái đình nơi mà mưa không đến mặt nắng chẳng đến đầu.
“Tiểu Cửu ——”
Nghe thấy thanh âm của Hoàng Phủ Thiên Hách truyền đến từ phía sau, Lâm Cửu chân như bôi mỡ, mở miệng hô: “Sét đánh rồi, trời mưa rồi, thu quần áo thôi… Vương gia hẹn gặp lại, bai bai!”
“Bái bái? Bái thiên sao?” Hoàng Phủ Thiên Hách đứng ở trong đình vắt óc suy nghĩ lời của Lâm Cửu: “Tiểu Cửu muốn chạy về thu quần áo? Chẳng nhẽ Tiểu Cửu lại tự mình giặt quần áo?!”
Vị vương gia nào đó ở trong đình kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhìn về hướng Lâm Cửu rời đi vừa kính nể vạn phần vừa phức tạp vạn phần.
Cô nam quả nam gì gì đó thật sự là cũng có thể khiến con người ta lãnh hội đầy đủ cái gì gọi là “Khó xử”, sau khi cùng Hoàng Phủ Thiên Hách về việc bẩm báo thối hoàng đế cùng với chuyện vạch trần thân phận, Lâm Cửu đã muốn chạy đi, thế nhưng Hoàng Phủ Thiên Hách vẫn mặt dày mày dạn lôi kéo y Đông đàm Tây xả.
Trở lại phòng của mình, Lâm Cửu xoay người đóng cửa nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi đội mưa chạy về, cả người đều ướt sũng, nếu quần áo đã ướt rồi vậy sẵn tiện ngâm trong nước ấm tắm luôn.
Tìm đến một bộ dục bào, Lâm Cửu nhỏ giọng ngân nga một điệu hát dân gian đi về phía dục trì bên trong phòng, vừa mới bước vào đã thấy làn khói trắng bốc lên nghi ngút, một cỗ nhiệt khí phả vào mặt, mà bên trong làn sương trắng nhàn nhạt kia giống như ẩn giấu một bóng người.
“Sao ngươi lại ở trong này?” Sau một lúc sửng sốt, Lâm Cửu mới nhìn rõ người ngâm mình trong dục trì kia cư nhiên là Thối ma đầu Diệt Thiên, cũng không biết Diệt Thiên đã dùng thứ gì để nhuộm mái tóc thành màu trắng, cho dù có ngâm trong nước cũng không bị phai màu.
Làn da tái nhợt như tuyết phối với mái tóc dài màu ngân bạch như sông, cả người đều toát ra một cỗ thánh khí trong trẻo, chẳng qua đoá hắc liên giữa trán lại giống như toả ra yêu khí phối hợp với làn khói trắng mênh mông, có một loại quỷ dị cùng yêu dã không nói lên lời.
“Tắm rửa.” Híp híp đôi mắt lại, ma đầu nào đó nhẹ nhàng khum tay vốc nước lên vỗ vào mặt, hai tay thuận thế vuốt mái tóc dài ra phía sau, từng giọt nước nhỏ xuống như trân châu tí tách tí tách rơi xuống, hỉnh ảnh này khiến cho người nào đó có một loại cảm giác khó hiểu.
“Đây… đây là phòng của ta a, trong phòng ngươi cũng có… dục trì.” Trông Diệt Thiên thư thư phục phục ngâm mình trong bồn tắm, Lâm Cửu nghĩ thầm bọn họ đã lâu không hợp tu a.
Nói không hoài niệm, kì thật là giả ——
Diệt Thiên không trả lời Lâm Cửu, chỉ nghiêng đầu khẽ liếc dục bào bạch sắc nam tử đang cầm trên tay, hắn vẫn luôn cảm thấy kì quái vì sao trong đầu Lâm Cửu lại hay nghĩ ra lắm ý tưởng như vậy, như là bàn chải đánh răng, như là dục bào.
Lâm Cửu đứng bất động tại chỗ, cặp mắt nhìn chăm chú mãnh liệt lại sỗ sàng, cho dù đã xem qua nhiều lần, dáng người của thối ma đầu đúng thật là…
“Nếu không ngại, có thể cùng nhau.” Ma đầu nào đó nghiêng đầu mỉm cười, khoé miệng nhếch lên đưa ra lời mời ái muội.
Rõ ràng biết rằng đi vào sẽ là bước xuống vực sâu nguy hiểm, nhưng khi nghe lời mời của ma đầu nào đó vẫn cầm không nổi mà tim đập bình bịch, cho dù lí trí nói với y không thể tiếp tục đi xuống, nhưng miệng lại không nghe sai sử mà trả lời: “Không ngại, không ngại…”
Tuy rằng y đã từng ở trước mặt ma đầu làm chuyện kia, chẳng qua là bây giờ đã bất đồng với ngày xưa, y lại càng chưa từng cùng người nào uyên ương dục, huống chi là uyên uyên dục!
Cởi, hay không cởi, là một vấn đề!
Tắm, hay không tắm, là một vấn đề!
Đi, hay không đi, là một vấn đề!
Không nên hỏi Lâm Cửu vì sao hiện tại y đã cởi, đã tắm, đã không đi, bởi vì mấy vấn đề này ở trước mặt Diệt Thiên đều không phải là vấn đề, nếu vấn đề không phải là vấn đề, vậy không là vấn đề.
Hơi có chút phức tạp, nhưng chỉ cần không để ý tới mấy chuyện râu ria gì đó là được —— Lâm Cửu chính là làm như vậy.
Ngoài phòng cơn mưa nặng hạt vẫn tiếp tục trút xuống, hạt mưa như những viên trân châu rào rào rơi xuống mái hiên ồn ào rung động. Dòng nước nhỏ dài trong veo từ mái hiên đổ xuống, giống như chuỗi vòng trân châu bị cắt đứt chỉ, tí tách tí tách rơi xuống mặt đất, trong vẻ thanh lãnh vang lên âm hưởng của một khúc nhạc phồn hoa.
Là gió, là mưa, là sương, đều không liên quan gì đến Lâm Cửu.
Y ở trong phòng nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài, cũng không nhìn thấy đám sương mù ngoài kia, càng không cảm thụ được gió thổi ào ạt, chỉ có dòng nước ấm áp như con rắn nhỏ quấn quanh người y, cổ tay y, cả mắt cá chân nữa, sương mù mịt mờ bốn phía, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian, lại giống như ảo cảnh chứa đầy bẫy rập.
Là tiên cảnh, hay ảo cảnh, đều chẳng liên quan gì tới Lâm Cửu.
Y ở trong trì tử, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào nam tử đang chợp mắt bên cạnh, tầm mắt từ trên trán nam tử dần dần di chuyển xuống phía dưới… xuống phía dưới… xuống phía dưới… Úh… xuống thêm chút nữa liền không thấy rõ nữa rồi.
Bĩu môi, Lâm Cửu nhắm mắt lại, thân thể dựa vào thành trì, trong lòng mặc niệm cả trăm lần: Cùng là nam nhân có gì không thể nhìn, có gì không thể nhìn, có gì không thể nhìn…
“Tiểu Cửu.”
“Ớ?” Nghe thấy thanh âm nam tử bên cạnh, Lâm Cửu đột ngột mở mắt, vừa rồi là y bị huyễn thính sao, thế nào lại giống như nghe thấy Diệt Thiên gọi y —— Tiểu Cửu?
Trong trí nhớ của y, Diệt Thiên vẫn luôn chỉ danh đạo tính*(gọi thẳng tên họ) với Lâm Cửu, từ bao giờ lại sử dụng biệt danh thân mật này.
“Sau khi nghe được một ít tin tức từ Trần Khôi, ta liền cùng y đi lên Bắc Quốc.” Diệt Thiên ngâm mình trong ao từ từ mờ mắt nhìn Lâm Cửu.
Trần Khôi chính là vị sư đệ kia của Diệt Thiên, nhưng mà không phải trước kia vẫn không thèm để ý đến người nọ sao, thế nào mà lại đột nhiên vô thanh vô tức ra đi cùng Trần Khôi.
Lâm Cửu vốc nước lên tạt vào mặt, làm như không có việc gì nói: “Oh, hoá ra là đi cùng hảo sư đệ của ngươi a, có điều ngươi nói cho ta biết làm gì, lại không liên quan gì đến ta.”
Không liên quan sao? Kì thật ở trong lòng Lâm Cửu đã điên cuồng mắng chửi không thôi: XXOO thối ma đầu nhà ngươi, cư nhiên cùng cái tên Khôi Trần hay Trần Khôi gì gì gì kia chơi trò bí mật bỏ đi, trước kia không phải không thèm để ý đến Trần Khôi sao, thế nào mà lại đột nhiên cùng người ta chạy, đã chạy rồi thì người cũng đừng trở về a!
Có điều… ta đây là đang ăn dấm chua sao?
Lâm Cửu bi thán, y đang ăn dấm chua, y ăn dấm chua, y cư nhiên ăn dấm chua, y cư nhiên ăn dấm chua của một người nam nhân, y cư nhiên vì thối ma đầu mà ăn dấm chua.
“Có quan hệ với ngươi.” Liếc mắt nhìn sắc mặt Lâm Cửu khẽ biến, Diệt Thiên nói.
“Có liên quan đến ta?” Vừa nghe Lâm Cửu ngay lập tức chuyển qua đó hỏi: “Có cái gì liên quan với ta?”
Diệt Thiên đúng là lạnh, cho dù có hoá thân thành Thánh Giả trên người vẫn toả ra cỗ thanh lãnh, nhưng mà lúc này, trên mặt hắn lại hàm chứa ý cười, một ý cười ấm áp.
Bàn tay từ trong nước nâng lên, giữa không trung những bọt nước như những viên trân châu rơi tí tách tí tách, Diệt Thiên vươn tay nhẹ nhàng vén lên vài sợi tóc tản mác trên bờ vai Lâm Cửu, nói: “Không phải ngươi vẫn muốn có một con huyễn thú tương xứng với Hắc Long sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.