Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 77: Cùng ma quyết đấu




Lâm Cửu mới một khắc trước còn hùng hùng hổ hổ thì một khắc sau đã như điện sập nguồn, lập tức đẩy cửa, chạy trối chết.
Nhìn Lâm Cửu đã biến biến mất không còn bóng dáng, đáy mắt Diệt Thiên hiện lên một ý cười nhàn nhạt ôn hoà hiếm hoi, phất tay một cái, cửa phòng lại đóng kín lại.
Trường tụ tuyết sắc vung lên, một con Tiểu thối miêu cả người đen xì xì từ không trung xuất hiện, bàn tay nam nhân áp chế trên người Tiểu thối miêu đang nhe răng trợn mắt, động tác nhìn như nhẹ nhàng lại ẩn giấu lực đạo cao thâm.
Tiểu thú tức giận phát cuồng đỏ mắt lên, hàng răng nanh sắc bén cọ sát ra tiếng, bộ lông đen bóng cơ hồ đều dựng thẳng, mỗi sợi đều giống như một cây châm màu đen sắc bén, hơi thở toát ra sự tàn sát cuồng bạo.
Nếu nhìn kĩ có thể phát hiện có một tầng hào quang hắc sắc nhàn nhạt bao quanh Tiểu thối miêu, giống như bị chiếc lưới giam chặt trong đó, một khi được giải thoát, sẽ thả ra một con tuyệt thế mãnh thú có thể huỷ thiên diệt địa.
“Tức giận như vậy sao?” Diệt Thiên sắc mặt lãnh đạm, lực đạo trong tay lại tăng thêm, vầng quang hoa hắc sắc vây quanh thân thể Tiểu thối miêu cũng theo đó mà dày lên một tầng, vừa rồi nếu không phải Tiểu thối miêu rục rịch làm ầm ỹ không thôi, chỉ sợ Đại ma đầu cũng sẽ không dễ dàng để Lâm Cửu chạy trốn như thế.
“Ô ô ô…” Phát ra tiếng gầm trầm thấp mà ngoan lệ, Tiểu thối miêu gắt gao nhìn chằm chằm đối thủ cường đại trước mặt, giống như ngay sau đó sẽ cắn giết Diệt Thiên.
“Ha ha —— muốn giết ta sao? Lấy năng lực hiện tại của ngươi còn kém quá xa, cho dù ngươi có khôi phục đỉnh cao phong độ cũng không phải là đối thủ của ta đâu.” Diệt Thiên nói: “Thôi đi, nếu giờ ngươi không thu sức mạnh lại sẽ hiện ra bổn thể, nếu như bị người của Tĩnh Vương phủ phát hiện thì sẽ có chút phiền toái đó.”
“Thú Vương, muốn quyết đấu với ta một trận không?”


Câu nói kia của Đại ma đầu là có ý tứ gì, nam nhân nguy hiểm?
Lâm Cửu miệt mài sải bước đi về phía trước nhẹ nhàng thở dốc, vừa rồi trong chốc lát y cơ hồ thở không nổi, hơi thở mang theo sự ấm áp của đối phương vẫn còn lưu lại bên tai, giống như dây leo buộc chặt, không ngừng quấn quanh lấy thể xác và tinh thần y.
Kì thật Diệt Thiên nói đúng, Đại ma đầu vốn là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm trên thế gian, mà Lâm Cửu y, lại bởi vì có chút cơ duyên xảo hợp mà trở thành người mà sự tồn tại cực kì nguy hiểm này không thương tổn, nhưng suy cho cùng người nọ vẫn rất nguy hiểm, lời nói tối nghĩa kia, giống như một quả chuỳ vừa to vừa nặng trong lòng y.
Vì chấn động đã chạy trốn, rồi lại không thể ức chế kích động trong nội tâm.
“Tiểu Cửu, ngươi vội vội vàng vàng như vậy là muốn đi đâu, cẩn thận không bị đụng.” Một thanh âm vang lên cách đó không xa, Lâm Cửu đang vùi đầu khổ tư mạnh mẽ dừng lại cước bộ ngẩng đầu nhìn lên.
“Vương gia?” Người tới chính là Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách, nhìn phương hướng Hoàng Phủ Thiên Hách đang đi, có lẽ là muốn đi tìm Lâm Cửu, từ trước đến nay vương gia đã muốn gặp người nào thì chỉ có người đó tự mình tiến đến, thủa nào mà Hoàng Phủ Thiên Hách cũng tự mình đến thăm, phần vinh dự này, Lâm Cửu sâu sắc cảm thấy không đảm đương nổi.
Thanh mai trúc mã thì như thế nào, tuyệt đại mĩ nhân lại ra sao, thị sủng mà kiêu mất hết cấp bậc lễ nghĩa, vượt qua uy nghiêm hoàng tộc, cuối cùng chẳng phải cũng là ba thước lụa trắng, một bộ xương khô, một nấm mồ ư.
Lâm Cửu bước lên phía trước thi lễ: “Vương gia, ta chỉ tuỳ tiện đi dạo một chút.”
“Tuỳ tiện đi dạo mà lại đi nhanh như vậy, thực là.” Hoàng Phủ Thiên Hách phất phất tay, thị vệ bên người đều lui ra, đám thị vệ vừa đi, Hoàng Phủ Thiên Hách liền tiến lên kéo lấy tay Lâm Cửu dẫn vào trong hoa viên: “Đi, ta có chuyện cần nói với ngươi.”
“Vương gia, không biết là chuyện gì?” Lâm Cửu nghi hoặc hỏi.
“Được rồi, nơi này cũng không có người ngoài, làm gì mà cứ một câu lại một câu 《vương gia》, từ trước đến giờ ngươi vẫn luôn gọi thẳng tính danh ta.” Hoàng Phủ Thiên Hách hình như có chút bùi ngùi nói.
Y nào dám a, cho dù y dám, việc gọi thẳng tính danh hay gì gì đó sẽ khiến y gặp không ít phiền toái, hơn nữa, hơn nữa đôi ta thân thiết như vậy sao? Lâm Cửu âm thầm le lưỡi.
“Tiểu Cửu, qua hai ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành quay về Hoàng Thành, trước đó có một việc ta cần nói với ngươi,” đưa Lâm Cửu vào trong đình, Hoàng Phủ Thiên Hách thoáng thở dài: “Chuyện người khởi tử hồi sinh ta không thể giúp người giấu diếm quá lâu, việc này… việc này nhất định phải bẩm báo lên bệ hạ.”
Hoàng Phủ Thiên Niên? Lâm Cửu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nếu phải quay về Hoàng Thành thì y cũng không định tiếp tục giấu diếm nữa, huống chi trong lòng y kì thực đã một dự định khác.
“Trong Hoàng Phủ Quốc không có chuyện gì có thể giấu được bệ hạ, mới vài ngày trước chuyện ngươi xuất thủ đẩy lui Thánh Nữ Trung Thiên Quốc đã xôn xao khắp các ngõ ngách trong Ân Đô thành, việc này chắc hẳn đã có người báo cáo với bệ hạ.” Hoàng Phủ Thiên Hách nói rất vòng vo, nói trắng ra chính là muốn nói cho Lâm Cửu rằng, kì thật bệ hạ đã biết chuyện ngươi sống lại, có điều đây cũng chỉ là suy đoán của Hoàng Phủ Thiên Hách mà thôi.
Lâm Cửu đương nhiên hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục gạt vị thối hoàng đế kia, chỉ sợ sẽ làm thối hoàng đế mắt hứng, trên đời này việc hoàng đế chán ghét nhất chính là thần tử muốn cùng hắn chơi trò trốn tìm.
Không giấu thì không giấu, Lâm Cửu cười nói: “Vậy làm phiền vương gia chiêu cáo với thiên hạ, nói rằng Lâm Cửu ta tử mà phục sinh, để người trong thiên hạ biết ngày đó ở trên sông Ngọc Thuý người thay con dân Hoàng Phủ làm vẻ vang đất nước chính là Lâm Cửu ta, là bế môn đệ tử của Hiền Môn, là sư đệ của vị Thánh Giả đã biến mất mười năm trước.”
Nếu giấu không được, vậy thì làm cho oanh oanh liệt liệt một hồi là được rồi, thanh danh trong người, có lẽ cũng có thể ngăn cản một ít chuyện phiền toái đi.


Cây Thiên Thương đại thụ cao khoảng hai ba mươi trượng, thân to ba người ôm không xuể đứng sừng sững trong rừng, vì thế tất cả mọi việc xảy ra trong khu rừng này nó đều dễ dàng chứng kiến được, đây là khu rừng rậm cổ đại ở ngay bên cạnh Ân Đô thành, xung quanh không một bóng người, yên tĩnh như màn đêm, thỉnh thoảng xuất hiện vài tiếng kêu to rõ khiến kẻ khác phải kinh sợ của vài con dã thú không biết tên nào đó.
Khu rừng rậm cổ này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, ẩn giấu không biết bao nhiêu hung hiểm, ngày thường căn bản không có ai dám bước chân vào nơi thần bí tráng lệ nhưng cực kì nguy hiểm này.
Một thân ảnh màu trắng đứng ở bên gốc cây đại thụ thô tráng, tay áo mặc dù không có gió nhưng vẫn lay động, hắn giống như đã cùng khu rừng này hoà hợp thành một thể, chỉ sợ dù có người đi ngang qua bên người hắn cũng sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Trường tụ nhẹ bay, một cái bóng màu đen nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, ánh sáng màu đỏ mãnh liệt bùng nổ từ cơ thể đó ra, tựa như ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên hơn phân nửa khu rừng.
Diệt Thiên tuỳ tay phất một cái, một đạo một vầng sáng màu đen giống như chiếc lưới lớn ngăn chặn hồng quang đang không ngừng trào ra: “Ngươi muốn toàn bộ người trong Ân Đô thành biết đến sự xuất hiện của ngươi sao? Thú Vương…”
Hồng quang chói mắt dần dần yếu đi, cho đến lúc hồng quang tan biết hết, một nam tử trẻ tuổi mái tóc đen phong cuồng, đôi mắt đỏ sẫm như máu đứng trên mặt đất.
Cái đuôi màu đen phía sau người không ngừng đong đưa, giống như chiếc roi quất lên phần phật trong không trung, trên mặt nam tử có một thú văn* (hoa văn hình thú) quỷ dị mà xinh đẹp, trên người cũng như thế, bị che kín bởi thú giới phù văn thần bí mỹ lệ.
“Hoá thành nửa người nửa thú sao?” Khoé miệng nhếch lên một ý cười đầy hứng thú, Diệt Thiên đồng thời xoay hai tay chưởng lên trên, bên trái xuất hiện một ngọn lửa trắng bạc, tay phải là một ngọn lửa màu đen tinh khiết: “Nửa ma nửa thánh thì lại thế nào?”
Cơn gió bão màu đỏ cùng ngọn lửa trắng đen cùng lúc va chạm, tiếng nổ lớn tựa như sét đánh chấn động cả Ân Đô thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.