Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 257: Chỉ mành treo chuông




“Ngươi thực sự muốn Diệt Thiên chết vậy sao?” Trong mắt không hề lưu lại một tia đồng tình, trong mắt Lâm Cửu lúc này chỉ có chán ghét và băng lãnh, “Trần Khôi, hiện tại ta thực sự rất muốn nói với ngươi một câu.”
“Ha ha, vậy ngươi cứ nói a.” Trần Khôi khẽ cười không thèm để ý, đã bị tên gia hoả thông minh Lâm Cửu này phát hiện ra rồi sao? Nam nhân này thực sự là thông minh đến mức khiến người ta phát ghét.
Trần Khôi quả thực không ngờ pháp trận sư phụ truyền cho y lại hữu dụng, trước đó, y cũng không quan tâm xem pháp trận này có hữu dụng hay không, mang theo quyết tâm sẵn sàng chờ chết, Trần Khôi thiết lập một ván cờ đơn giản nhất, lợi dụng sự nhỏ bé như tro bụi không khiến người khác chú ý, lợi dụng tâm lí không đề phòng y của tất cả mọi người.
Y muốn làm cho Lâm Cửu và Diệt Thiên đều bước vào ván cờ nhìn tưởng chừng như đơn giản này.
Còn nhớ sư phụ đã từng nói qua, người đã tiến vào trận pháp này thì không thể nào đi ra, nếu trong tương lai có một ngày đại sư huynh của y nhập ma, thì hãy nghĩ biện pháp khiến Diệt Thiên tự mình bước vào pháp trận này, cả đời… đến tận lúc chết cũng không thể thoát ra.
Y cơ hồ không thể chờ đợi được muốn nhìn thử xem Diệt Thiên mắt mở trừng trừng nhìn bộ dạng nam nhân mình yêu nhất từng chút từng chút mất đi sinh mệnh, vậy mới bi thương thống khổ ra sao, lại khiến y cảm thấy hưng phấn kích động mức nào.
Đại sư huynh, đây đều là huynh nợ ta, là huynh phụ ta…
Lâm Cửu cười lạnh, khinh thường nói: “Ngươi là một kẻ thất bại hoàn toàn!”


Mặt nước biển và bầu trời màu lam tận biên giới xa xôi như chập thành một, dần dần không còn phân rõ ranh giới, dần dần khiến người ta bắt đầu hoài nghi thế giới này rốt cuộc đâu là trời xanh đâu là biển rộng.
Từng cánh hải âu trắng ngần quét qua mặt biển phẳng lặng, tiếng chim ngân nga xa ăm mà khoáng đạt, tiếng tiếng rung động.
“Uỳnh ——”
Mặt biển yên ả đột nhiên dâng lên một cơn sóng, xa xa nhìn lại thật giống như một nhân ngư hồng sắc từ trong lòng biển nhảy lên, đỏ rực đâm chói mắt người.
Đỏ đến cực hạn tô điểm thêm cho màu xanh lam vô hạn, túm chặt lấy Hoa Tư vẫn đang đứng lẳng lặng chờ Nghiệp Hoả.
“Ta tìm được rồi!” Trên mặt Nghiệp Hoả hiếm khi thấy xuất hiện biểu tình hưng phấn như vậy, trong tay cầm từng mảnh liên diệp trắng đen không trọn vẹn, tuy vừa mới rơi vào biển rộng, nhưng thân thể Nghiệp Hoả lại không dính chút nước.
Hắn vừa từ lòng biển đi ra lập tức đi tới bên cạnh Hoa Tư, đưa liên diệp của U Minh và Chí Thiện trong tay cho Hoa Tư xem, nhưng đến khi Nghiệp Hoả ngẩng đầu thì chỉ thấy Hoa Tư nhìn không chuyển mắt vào hắn.
Ngực mãnh liệt “thình thịch” một chút, đột nhiên Nghiệp Hoả lạnh mặt, hừ nhẹ nói: “Luân Hồi Tử Liên! Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao? Hay là lời ta nói ngươi căn bản không cần để trong lòng?”
“A… không, không có.” Ý thức được mình thất thố, Hoa Tư lập tức hồi phục lại tinh thần, nhánh chóng cúi đầu nhìn liên diệp trong tay Nghiệp Hoả, vội vội vàng vàng cảm thán, “Thật đúng là bị ngươi tìm được, xem ra địa điểm Chí Thiện nói cho ngươi cũng không sai, nếu đã tìm được chúng ta liền mau chóng trở về thôi.”
Thật lâu không nghe thấy thanh âm của Nghiệp Hoả, Hoa Tư cho rằng nam tử này còn đang tức giận, nhưng vừa mới ngẩng đầu, lại thấy Nghiệp Hoả đang nghiêng người, mân môi, một bộ dáng cố nén cười.
Hoa Tư lập tức hiểu ra, y đã bị Nghiệp Hoả Hồng Liên đùa bỡn.
“Ai, ngươi muốn hù chết ta sao?” Hoa Tư bất đắc dĩ cười khổ, y giật mình cả kinh như vậy, Nghiệp Hoả lại vui đến bất diệc nhạc hồ, bi tai! Bi tai!
Cái gọi là yêu trước thua trước, có lẽ cũng chính là thế này đây.
Nghiệp Hoả lườm Hoa Tư, u u cười nói: “Ngươi đường đường là Luân Hồi Tử Liên, sao có thể dễ dàng bị ta hù chết được chứ? Miễn đi, lần sau nhớ kĩ, lúc người khác nói chuyện với ngươi đừng có phân tâm, không được nhìn loạn, đây chính là bất lịch sự đó.”
“Cái này… ngươi cho rằng ta là kẻ sẽ tuỳ tiện nhìn ngươi nào đó phân tâm sao? Cũng bởi vì… ai ui, ngươi đá ta làm gì, ta là người thành thật, lời nói ra đều là lời nói thật a!” Hoa Tư lẽo đẽo bám theo Nghiệp Hoả, bay về hướng bờ biển.
Người thành thật? Nếu Hoa Tư mà là người thành thật, vậy trên đời này sẽ chẳng còn kẻ dối trá nữa.
Nghiệp Hoả không để ý tới Hoa Tư, bay thẳng về phía bờ, mấy ngày nay Hoa Tư cứ như một khối kẹo dẻo kề sát hắn không tha, nam nhân này nói cũng nhiều, thi thoảng còn vô duyên vô cớ nhìn hắn đờ ra, thực sự là rất đáng ghét.
Có đôi khi Nghiệp Hoả rất ghét Hoa Tư, nhưng có đôi khi lại cảm thấy nếu bên cạnh thiếu đi một người nói chuyện líu ríu liên mồm như thế, có lẽ sẽ có chút không quen, không quen yên tĩnh như vậy, cứ như chết vậy.
Thói quen, quả là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Trong những năm tháng dài dằng dặc lưu lại giấu vết của một người bên cạnh mình, người trên thế giới này rất nhiều, nhưng không phải ai cũng có thể thực sự lưu lại giấu vết không thể phai mờ trên người Nghiệp Hoả.
Trước đây, Nghiệp Hoả vẫn cảm thấy Hoa Tư thiếu dũng khí, thiếu nỗ lực tiến thêm một bước, mà hôm nay khi Hoa Tư thực sự tiến thêm một bước tới bên người thì Nghiệp Hoả đột nhiên lại cảm thấy, không chỉ mình Hoa Tư trước đây thiếu dũng khí, mà đến chính hắn cũng thiếu dũng khí mở rộng tấm lòng tiếp thu một người.
Hắn sợ, hắn sợ mình sẽ giống như Lâm Cửu và Diệt Thiên không giữ lại chút gì để yêu một người, nếu bị tổn thương, vậy chẳng phải cả đời đều không thể với tới được, nhưng khi nhìn thấy Diệt Thiên và Lâm Cửu trải qua gập ghềnh, Nghiệp Hoả đột nhiên nghĩ thông suốt, cuộc đời này nếu cứ bình thản không có ái hận tình cừu, thì chi bằng chết đi cho xong.
Sinh mệnh của hắn quá dài, dài đến mức một mình hắn không đủ dũng khí để tiếp tục.
Khoé miệng khẽ nhếch lên ý cười nhàn nhạt, Nghiệp Hoả quay đầu lại nhìn về phía sau, Hoa Tư không nhanh không chậm bám theo hắn, bám theo giấu chân của hắn chưa từng thay đổi phương hướng.
Từng ấy năm tới giờ, tựa hồ Hoa Tư vẫn luôn theo phía sau truy tìm tung tích của hắn như vậy, bọn họ đều chạy mệt mỏi rồi, hôm nay, có phải nên thả chậm tốc độ dừng lại thưởng thức một chút phong cảnh hai bên hay không?
Nghiệp Hoả từ từ ngừng lại, Hoa Tư theo sau.
“Đi thôi.” Hoa Tư kéo tay Nghiệp Hoả.
Từ trước đến giờ Nghiệp Hoả chưa từng nói với Hoa Tư, Hoa Tư là người đầu tiên kéo tay hắn, bàn tay Hoa Tư kì thực rất ấm áp rất rắn chắc.
Ta dục cầu gì? Giai lão bạc đầu
Bầu bạn đến già, không oán không hối.
Ẩn nơi sơn lâm, suối chảy róc rách
Sau này về đất, một huyệt cùng chôn
Cái gọi là cả đời, có lẽ cũng không hơn thế…


Nhân sinh ngươi truy ta cản cũng không phải chỉ phát sinh trên người Nghiệp Hoả và Hoa Tư, cũng không phải chỉ có tình ý miên miên, có đôi khi còn có thể phát sinh trong tranh đấu, liền giống như vài vị đang ở trong toà hoả sơn ở Băng Nguyên Cực Bắc lúc này, vẫn là ngươi truy ta cản, nhưng tình ý miên miên không có, mà tả tơi nhếch nhác không gì sánh được lại rất chân thực.
“Ngươi đánh với hắn a! Ngươi chạy cái gì mà chạy! Long thái tử ngươi chính là một thằng nhu nhược!” Thở hồng hộc, Tây Sa Thương Hải tức giận chửi ầm lên, y còn tưởng Long thái tử địa ngục thực sự sẽ vì y mà đánh nhau với đại ma đầu kia một trận, nhưng mới bắt đầu đấu võ chưa được bao lâu, địa ngục Long thái tử cư nhiên giảo hoạt dùng trò lừa gạt, đang đánh đánh bất chợt xoay người kéo theo Tây Sa Thương Hải bỏ trốn mất dạng.
“Ngạch… nhưng ta đánh không lại hắn a, mất nhiều khí lực như vậy mới có thể thoát khỏi địa ngục, nhân gian ta còn chưa chơi đủ, nếu cứ vậy mà bị đánh vào địa ngục thì thật thua lỗ.” Địa ngục Long thái tử ngượng ngùng trả lời, đồng thời mang theo Tây Sa Thương Hải liều mạng phi hành trên bầu trời Băng Nguyên Cực Bắc.
Thi thoảng có thụ quyền xẹt qua đỉnh đầu, doạ Tây Sa Thương Hải mặt cắt không còn giọt máu.
Trái ngược lại Diệt Thiên cực kì bình tĩnh đứng trên mình Hắc Long truy tìm khí tức của Long thái tử và Tây Sa Thương Hải, vừa mới không chú ý một cái mà đã để cho tên Long thái tử kia chạy thoát, nhưng mà hành vi “ta muốn liều mạng với ngươi” rồi sau đó lại đột nhiên bỏ chạy của Long thái tử không chỉ khiến Tây Sa Thương Hải thất kinh, mà cũng khiến Diệt Thiên kinh ngạc.
Quả là một tên vô lại, nhưng vô lại phối với vô lại, cũng rất hợp lí, Tây Sa Thương Hải cũng là vô lại.
“Ha ha… xem hai người các ngươi có thể chạy đến nơi nào.” Cười nhạt, Diệt Thiên đuổi theo hai người Tây Sa Thương Hải và Long thái tử, chẳng qua lúc này đại ma đầu không còn hứng thú tiếp tục chơi trò trốn tìm với hai người kia nữa.
Trong lòng Diệt Thiên có chút khó chịu mơ hồ, không thể nói rõ là cảm giác gì, có lẽ vì là tịnh đế song sinh với Lâm Cửu, đôi khi Diệt Thiên sẽ cảm thụ được cảm giác của một nửa kia, tuy rằng khó chịu lúc này không kịch liệt, nhưng cũng đủ khiến Diệt Thiên phải chú ý.
Lẽ nào Lâm Cửu xảy ra chuyện gì?
Ma đầu nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn hai người vút qua rừng cây, hắn không thể tiếp tục trì hoãn nữa, Hắc Long đột nhiên ngửa đầu hú dài một tiếng, từ trên bầu trời lao xuống như mũi tên. Cây cối rậm rạp cao lớn ầm ầm nghiêng ngả trước mặt địa ngục Long thái tử và Tây Sa Thương Hải.
“Muốn đi đâu vậy?” Diệt Thiên chậm rãi đứng trước mặt địa ngục Long thái tử và Tây Sa Thương Hải, đồng thời lòng bàn tay lại ngưng tụ ngọn hoả diễm hắc sắc.
Đang lúc chỉ mành treo chuông, trong không trung đột nhiên vang lên một hồi long ngâm khác, trên bầu trời xanh thẳm lóng lánh ánh vàng rực rỡ, một con kim long bay xuống phía đám người Diệt Thiên.
“Hoàng Phủ Thiên Niên?” Diệt Thiên khẽ nhíu nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.