Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 220: Quốc Sắc Thiên Hương, chốn yên hoa




Y nghĩ, có lẽ Diệt Thiên bị điên rồi, chứ nếu không thì sao lại đưa y đến cái chốn yên hoa này.
“Hoàng Phủ Đế Quốc lấy đấu thú tràng để vang danh, ngươi có biết ở Trung Thiên Quốc ngoại trừ Hiền Môn ra thì còn cái gì nổi danh không?” Lúc ngồi trên xe, đột nhiên Diệt Thiên hỏi Lâm Cửu như vậy.
“Văn nhân thi sĩ?” Từ sau lần ở bờ suối bọn họ liền ngồi chung một chiếc xe ngựa, Lâm Cửu không biết điều này có phải mang ý nghĩa quan hệ giữa y và Diệt Thiên đã có xu thế dịu đi hay không.
Diệt Thiên lắc đầu, chỉ nói bốn chữ cho Lâm Cửu —— Quốc Sắc Thiên Hương.
Bốn chữ Quốc Sắc Thiên Hương này quả thực như sấm bên tai, tuy thời gian Lâm Cửu xuyên đến thế giới này mới chỉ được vài năm, từ Vọng Nguyệt Sơn hạ tới phàm trần cũng chỉ có hơn một năm, nhưng trong hơn một năm này vô luận Lâm Cửu đi đến đâu cũng đều nghe thấy chúng nam nhân nữ nhân trên Xích Thổ Đại Địa bàn luận về Quốc Sắc Thiên Hương.
Quốc Sắc Lâu, Thiên Hương Các, nơi hương diễm nhất trên Xích Thổ Đại Địa.
Lâm Cửu còn nhớ rất rõ, hồi y vừa từ Vọng Nguyệt Sơn xuống Lưu Tinh Thành đã nghe được không ít tin đồn về đại ma đầu Diệt Thiên từ người của tứ phái, trong đó có một tin liên quan tới Thiên Hương Các, kể là mấy năm trước đại ma đầu chẳng biết thế nào lại đến Thiên Hương Các, vị hoa khôi Thiên Hương Các cố ý trêu ghẹo đại ma đầu, nào ngờ Diệt Thiên lại thờ ơ như một khối băng.
Từ trước tới giờ nàng ta đều có rất nhiều nam nhân vây quanh thế nên có phần tâm cao khí ngạo, liền làm ra vài hành động không an phận với Diệt Thiên, có lẽ động tác hơi quá đà, khiến đại ma đầu phát hoả động thủ, chỉ trong nháy mắt, vị hoa khôi khuynh quốc khuynh thành nọ liền biến thành lão thái thái tám mươi tuổi.
Hành động không biết thương hương tiếc ngọc năm đó của Diệt Thiên thực sự khiến chúng nam nhân trong thiên hạ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng khiến bọn họ biết tên đại ma đầu này thực sự là một người lãnh khốc vô tình, tất nhiên, cũng có không ít người cố tình suy đoán, có phải là Diệt Thiên có chút “sự cố” hay không, chứ không thì sao lại không hề sở động với nữ nhân.
Về điểm này, Lâm Cửu có thể cam đoan rằng Diệt Thiên tuyệt không có bệnh gì không tiện nói ra, cùng lắm thì là có chút bệnh về tâm lý mà thôi.
Thế nhưng hồi Diệt Thiên vẫn còn là Tiếu Thiên, đại thánh nhân này cũng từng khuyên nhủ một nữ tử chốn yên hoa trở thành một thành viên trong Hiền Môn, Lâm Cửu vẫn thường nghĩ, Diệt Thiên cứ khi ma khi thánh thế này liệu có thể mắc bệnh tâm thần phân liệt hay không đây.
Quốc Sắc Lâu, Thiên Hương Các trải rộng khắp các nơi trên Xích Thổ Đại Địa, bên trong quốc cảnh Hoàng Phủ Đế Quốc, Bắc Quốc cùng với Tây Sa Thương Ưng Quốc đều có chi nhánh của Quốc Sắc Thiên Hương, nhưng nếu cứ nhắc chốn yên hoa, thì mọi người từ khắp nơi vẫn hướng về tổng bộ Quốc Sắc Thiên Hương đặt trong Trung Thiên Quốc, đơn giản là bởi vì nơi này có hai đại hoa khôi trú đóng.
Đạt quan quý nhân, văn nhân mặc khách, nam tử khắp thế gian đều bị hai vị nữ tử này làm cho khuynh đảo.
Quốc Sắc Thiên Hương, nơi mà nam nhân trên đời này muốn đi vào nhất, cũng là nơi mà nữ tử trên đời này thống hận nhất.
Suy cho cùng thì Diệt Thiên sẽ không vô duyện vô cớ mà dẫn Lâm Cửu tới địa phương này, đến đêm Diệt Thiên liền mang theo Lâm Cửu rời khỏi đội xe, cưỡi Hắc Long đi tới thủ đô Thiên Đế Thành của Trung Thiên Quốc, chiếc xe ngựa dưới ánh trăng mông lung mờ ảo chẳng biết đã được Diệt Thiên chuẩn bị từ bao giờ thẳng hướng đến Quốc Sắc Lâu.
“Chúng ta sắp đến Quốc Sắc Lâu?!” Tuy rằng y đã lớn chừng này, nhưng Lâm Cửu chưa từng một lần đặt chân vào kĩ viện – chốn yên hoa tràn ngập tà âm, không phải là không muốn đến, cũng không phải là thực sự rất muốn đi, nói trắng ra là, làm một nam nhân từ xã hội hiện đại xuyên qua y vẫn luôn thấy rất hiếu kỳ với chốn yên hoa trong truyền thuyết này.
Thế nhưng từ trước tới giờ Lâm Cửu chưa từng nghĩ rằng Diệt Thiên sẽ tự mình đưa y tới nơi này, càng không biết tại sao Diệt Thiên lại muốn dẫn y tới đây.
“Không phải ngươi muốn nữ nhân sao?” Diệt Thiên thản nhiên nói, trên mặt hoàn toàn không có bất cứ khó chịu hay miễn cưỡng gì, Lâm Cửu nhìn chằm chằm vào Diệt Thiên một hồi lâu cũng không thấy tí teo giấu vết trêu đùa nào từ trên gương mặt hắn.
“Ngươi đang nghiêm túc đó à?” Lâm Cửu có chút khó tin vào chính cái tai của mình, vẻ mặt hoài nghi nhìn Diệt Thiên, nói: “Ngươi xác định điều ngươi vừa nói không phải là đang giỡn ta đó chứ?”
“Ngươi nghĩ ta là loại người thích nói giỡn sao.” Diệt Thiên đáp.
Điều này cũng đúng, trong nhận thức của Lâm Cửu Diệt Thiên tựa hồ không phải là người hay thích nói giỡn, chẳng qua đại ma đầu này chỉ thỉnh thoảng thích đùa cợt người ta chơi mà thôi.
Lâm Cửu không thèm nói nữa, nếu Diệt Thiên đã muốn dẫn y đến Quốc Sắc Lâu thì cứ đến Quốc Sắc Lâu đi, đi xem thử một cái là được, trong lòng y cũng có một chút hiếu kì, hoa khôi Quốc Sắc Lâu trong truyền thuyết đẹp đến mức nào.
Bánh xe lăn tròn trên mặt đất vang lên tiếng “lộc cộc lộc cộc”, xuyên qua khung của sổ có thể thấy cảnh đẹp ban đêm ở Thiên Đế Thành, trên mặt sông trải dài những đốm lửa đỏ au dày dặc, âm thanh ti trúc huyền nhạc theo gió lan tràn trong không khí, kiều diễm tươi đẹp, tựa như một bức hoạ quyển chốn bồng lai tiên cảnh.
Trên mặt sông bập bềnh những chiếc thuyền lớn thuyền nhỏ, trên mui thuyền có thể thường xuyên nhìn thấy những nữ tử nhảy múa theo điệu nhạc, xinh đẹp mềm mại như từng cánh hồ điệp trong đêm.
Quốc Sắc Lâu chính là xây ngay bên bờ con sông này, một nửa ở trên bờ, một nửa xây trong nước, mặt nước lăn tăn sóng gợn phản chiếu lại ánh lửa lấp lánh, toà lầu cao cao, là để chúng nam nhân phải leo lên mà hái đoá đoá hoa tươi.
Quốc Sắc Mẫu Đơn, diễm tuyệt thiên hạ, làm cho biết bao nam tử tâm thần điên đảo, nam tử tầm thường nào có thể được nhìn thấy?
Ngay cả ngươi có gia tài bạc triệu, cũng không mua nổi nụ cười của mỹ nhân;
Ngay cả người quyền khuynh thiên hạ, cũng không đoạt được tình yêu của mỹ nhân;
Đại danh hoa khôi Mẫu Đơn của Quốc Sắc Lâm Cửu đã từng nghe qua, nhưng mà nghe nói, Mẫu Đơn từ trước đến nay đều muốn gặp ai thì gặp, nếu nàng không muốn thấy ngươi, thì dù ngươi có ôm gia tài bạc triệu đến cũng đừng mong nhìn thấy một góc áo của mỹ nhân.
“Ngươi có thể gặp Mẫu Đơn?” Xe ngựa từ từ ngừng lại, Quốc Sắc Lâu đã gần ngay trước mắt, Lâm Cửu biết từ trước tới nay không gì là Diệt Thiên không làm được, chỉ là y có chút hiếu kì mà thôi.
Diệt Thiên vẫn chưa trả lời Lâm Cửu, có người từ bên ngoài xốc mành xe lên, một cái đầu tròn tròn tiến vào, đôi mắt to tròn tròn cười híp lại thành hình trăng khuyết: “Ngẫu mễ đầu phát, sư nương mặc thật xinh đẹp, là đang chuẩn bị cũng sư phụ bái đường thành thân sao?”
“Tiểu hoà thượng.” Lâm Cửu nhếch miệng cười, đã lâu rồi y không thấy Ma Tăng vĩnh viễn không lớn này.
“Còn ở đấy làm gì?” Diệt Thiên khẽ trừng mắt với tiểu hoà thượng một cái, Ma Tăng cười hắc hắc, đem một kiện áo choàng màu xanh nhạt đã được gấp cẩn thận đặt vào, đưa về hướng Lâm Cửu cười nói: “Ngẫu mễ đầu phát, người xuất gia không thể vào chốn yên hoa, tiểu tăng không thể bồi sư phụ sư nương nữa, sư phụ sư nương chơi vui vẻ, tiểu tăng xin cáo lui.”
Tiểu hoà thượng tới vội vã mà đi cũng vội vã, lập tức không thấy bóng dáng đâu.
Lâm Cửu giũ chiếc áo choàng màu nguyệt bạch ra, nhìn qua giống loại Diệt Thiên vẫn thường mặc, còn kèm theo một cái mũ trùm to, Lâm Cửu đưa áo choàng cho Diệt Thiên, y cho rằng đây là đồ tiểu hoà thượng đưa cho Diệt Thiên, nhưng người nọ lại nhìn y một cái: “Ngươi mặc vào.”


Quốc Sắc Lâu không hổ danh là nơi tầm hoan đệ nhất thiên hạ, chỉ cần nhìn những chiếc xe ngựa đứng lân cận Quốc Sắc Lâu ở Trung Thiên quốc này liền hiểu được, trong thiên hạ có nhiều thứ muốn cầu còn không thể, vì vậy để tiến vào trong Quốc Sắc Lâu cũng trở nên khó khăn, thường phải hẹn từ trước mới có thể vào được.
Rất rõ ràng, Diệt Thiên và Lâm Cửu không hề có hẹn trước, thế nên bọn họ bị chặn ở bên ngoài.
“Thật ngại quá, nhị vị khách quan, không đặt hẹn trước thì không thể đi vào, ngài xem, phía sau còn xếp hàng dài như vậy, ta cũng không thể phá huỷ quy củ được.” Người canh giữ bên ngoài Quốc Sắc Lâu cười tít mắt nói, khẽ len lén nhìn trộm hai người, một người mái tóc màu bạc khí chất thoát tục không giống khách nhân bình thường, một người ẩn trong tấm áo choàng không nhìn ra diện mạo.
Lâm Cửu đứng phía sau len lén nhìn, hiếm khi thấy Diệt Thiên bị cự tuyệt không cho vào cửa, y lại muốn xem xem Diệt Thiên sẽ dùng cách gì để đi vào Quốc Sắc Lâu.
“Không đặt trước không thể đi vào, tên nhà quê này từ đâu tới vậy!”
“Đừng đứng ở đó chắn đường, mau tránh ra đi!”
Mấy người phía sau nhịn không được hô.
Diệt Thiên vẫn chưa nổi giận, chỉ lấy từ trong trường tụ ra một chiếc khăn tay, khăn tay màu tuyết trắng bên trên thêu đoá hoa mẫu đơn diễm lệ phú quý, lộ ra hương hoa nhàn nhạt trong gió: “Tới theo lời hẹn với Mẫu Đơn cô nương.”
Người đứng canh bên ngoài Quốc Sắc Lâu sửng sốt, khuôn mặt như diễn ảo thuật lập tức tươi rói, cũng kính cười nói: “Ai nha, thì ra là Tiếu Thiên Thánh Giả, cuối cùng ngài cũng tới, Mẫu Đơn tiểu thư đã sớm chờ từ lâu, nếu ngài không tới đây thì chắc là Mẫu Đơn tiểu thư sẽ tự mình đi tìm ngài mất, ai, bên này thỉnh, thỉnh ngài đi bên này!” Người nọ vội vã thỉnh Diệt Thiên và Lâm Cửu đi vào.
Đám người phía sau người người kinh ngạc không thôi, bắt đầu xì xầm.
“Sớm đã nghe đồn Mẫu Đơn cô nương tự mình mời Tiếu Thiên Thánh Giả, xem ra lời đồn là thật a! Ai, sao ta lại không có vận khí tốt như vậy chứ…”
“Thôi đi! Với cái bộ dáng này của ngươi, cũng không nhìn xem Thánh Giả người ta tướng mạo thế nào, đâu đến lượt những tên tục nhân như chúng ta.”
Lời bàn tán đó Lâm Cửu nghe thấy hết, thấy Diệt Thiên đã đi vào, y cũng nhanh chóng đuổi kịp theo, trong lòng khó tránh có chút tư vị khó nói, tên Diệt Thiên này từ khi nào mà nhận được khăn tay của hoa khôi người ta, vị Mẫu Đơn cô nương đó mời Diệt Thiên từ thủa nào, sao cái gì y cũng không biết.
Thế mà y còn cho rằng Diệt Thiên tìm nữ nhân cho y, té ra là người ta tới phó ước.
Trang trí trong Quốc Sắc Lâu cực kì được chú trọng, xa xỉ nhưng không thô tục, phóng mắt nhìn lộ vẻ mĩ nữ như mây, hương son phấn theo gió mà đến, thanh đạm nhã trí, hoàn toàn không giống nơi phong hoa tuyết nguyệt.
Lâm Cửu theo Diệt Thiên đi lên, không qua bao lâu sau khi dẫn bọn họ vào người nọ quay đầu lại, khom lưng cung kính nói: “Thực xấu hổ, Mẫu Đơn tiểu thư phân phó qua chỉ có thể để một mình Thánh Giả đi vào, vị công tử này nếu không ngại, tiểu nhân có thể an bài vị tiểu thư khác của Quốc Sắc Lâu chúng ta cho ngài, các nàng có dung mạo không chỉ đẹp tựa thiên tiên, mà còn biết làm thơ ca múa, chẳng hay ý công tử ra sao?”
Diệt Thiên đi tới bên tai Lâm Cửu nhỏ giọng nói: “Đừng chạy loạn, chờ ta trở lại.”
Lâm Cửu túm lấy Diệt Thiên, nhỏ giọng nói: “Ngươi bỏ mặc ta ở chỗ này, ta sẽ thật sự đi tìm nữ nhân đó!”
Diệt Thiên kéo Lâm Cửu ra, mỉm cười: “Nếu ngươi thích, đương nhiên có thể ở Quốc Sắc Lâu chọn nữ nhân ngươi thích.”
Sau khi nói xong với Lâm Cửu, đại ma đầu đó cư nhiên lại nói với người của Quốc Sắc Lâu: “Vị bằng hữu này của ta lần đầu tới đây, các ngươi nhớ tiếp đãi chăm lo tử tế.”
“Đương nhiên, đương nhiên! Xin Thánh Giả yên tâm, nếu đã là bằng hữu của Thánh Giả Quốc Sắc Lâu chúng ta nào dám chậm trễ nửa phần.”
Sau khi nói xong, Diệt Thiên liền lên thẳng lầu, lưu lại Lâm Cửu đứng tại chỗ một mình ngẩn ngơ, đại ma đầu này thực sự nhét y vào đây, Lâm Cửu ngẫm nghĩ, có phải là y cũng nên đi tìm chút thú vui hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.