Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 216: Ba người




Trong thành người đến kẻ đi vô cùng náo nhiệt, chủ quán bên đường rao mãi không ngừng, thương khách đến từ bốn phương tám hướng tụ tập ở Dực Châu bàn tán về mấy tin tức gần đây nghe được từ nơi nào đó.
Có người nói, Bắc Quốc với Đại Tây Bắc phía Tây hình như xảy ra chuyện, chết mất không ít người, dạo này có rất nhiều người từ vùng khác ào ào đổ vào các quốc gia, hình như đều là từ sa mạc phía Tây Bắc trốn tới.
Có người nói, trong Đại Tây Bắc xuất hiện ma quỷ, hơn nữa sau khi bọn chúng thôn tính Đại Tây Bắc rồi sẽ đến những nơi khác.
Có người nói, đều là tin đồn thất thiệt, dù cho đó có là sự thực, quốc sư của bọn họ cũng sẽ bảo hộ bọn họ.
Ngồi bên chiếc bàn trong một góc khách điếm, Vân Nhiễm cau mày nhấp một ngụm trà, nội dung câu chuyện của mấy vị khách nhân bên cạnh đều rơi vào tai y, bá tánh có thể lạc quan như thế là tốt, thế nhưng những người dân ở Trung Thiên Quốc này còn không biết rằng quốc sư của bọn họ cũng chính là Hiền Môn môn chủ Hoa Tư đã mất tích hơn một tháng nay.
Vân Nhiễm có chút lo lắng, Hoa Tư chưa trở về, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng chưa trở về, Lâm Cửu thì lại càng không thấy bóng dáng.
Mấy tháng trước lúc y xuất sơn đến Hoàng Phủ Đế Quốc, qua không bao lâu liền nhận được tin tức do tiên hạc truyền đến, sa mạc Tây Bắc xảy ra chuyện, hình như rất nghiêm trọng, rất nhiều chuyện khiến người ta không thể ngờ tới, trong đó có vài vụ còn vừa đúng với suy đoán và sầu lo của Vân Nhiễm, như là Diệt Thiên kì thực chính là Tiếu Thiên, là đại ma đầu tiếng tăm lừng lẫy chốn giang hồ.
Còn có một chuyện nữa vượt qua khỏi tưởng tượng của y, tỷ như Hoàng Phủ Thiên Niên chính là Công Đức Kim Liên chuyển thế, Hoa Tư là Luân Hồi Tử Liên, Tây Sa Thương Hải là Hỗn Độn Thanh Liên, Hoàng Phủ Thiên Hách không phải là Hoàng Phủ Thiên Hách mà là Nghiệp Hoả Hồng Liên đóng giả, mà đại ma đầu Diệt Thiên chính là U Minh Hắc Liên chuyển thế.
Còn Lâm Cửu ấy vậy mà lại là Chí Thiện Bạch Liên chuyển thế.
Vân Nhiễm vẫn cho rằng truyền thuyết về lục liên chỉ là truyển thuyết mà thôi, đâu ngờ rằng nó là có thật, hơn nữa ai nấy đều là những người y đã nghe qua, còn có một người ở chúng với y lâu như vậy.
Lâm Cửu thế mà lại là Chí Thiện Bạch Liên, thảo nào ba năm trước…không, phải nói là bốn năm trước xảy ra chuyện tử mà phục sinh, chỉ không biết quan hệ giữa Lâm Cửu và Diệt Thiên rốt cuộc là loại quan hệ gì, những tình huống xảy ra trước đây không lâu xem ra không phải là quá tốt.
Lần thứ hai Vân Nhiễm nhập thế đi tới Hoàng Phủ Đế Quốc tìm đến Hoàng Phủ Thiên Niên, Hoàng Phủ Thiên Niên ngoại trừ thẳng thắn nói cho y biết chuyện của lục liên ra thì cũng không nói thêm điều gì nữa, nhưng trước khi Hoàng Phủ Thiên Niên rời đi, Hoàng Phủ Thiên Niên còn nói cho y một chuyện, ví như nghìn vạn lần không được theo bọn họ đến Tây Bắc, nếu trong vòng một tháng bọn họ chưa trở về, thì hãy đến một khách điếm trong Trung Thiên Quốc đợi mấy người.
Từ lúc Hoàng Phủ Thiên Niên rời đi đến giờ, đã qua một tháng.
Từ lúc Vân Nhiễm tới khách điếm ở Trung Thiên Quốc này, cũng đã qua ba ngày rồi.
Ngày ngày Vân Nhiễm đều chờ ở khách điếm, nhưng không thấy những người như lời Hoàng Phủ Thiên Niên nói, không biết phải còn phải chờ bao lâu nữa đây.
Khẽ thở dài, trong lòng Vân Nhiễm mơ hồ lo lắng cho Lâm Cửu, nếu như Lâm Cửu trong những ngày này xảy ra chuyện gì, điều y lo lắng không phải là an toàn sinh mệnh của Lâm Cửu, mà là Lâm Cửu lúc trước yêu Diệt Thiên yêu đến đơn thuần lại khăng khăng một mực như vậy, trước hôm nay, không biết nam nhân kia đã phải chịu qua đau khổ hay không.
Mới chỉ có một năm, lại xảy ra nhiều chuyện y không biết đến vậy.
Trong lòng ngoại trừ Lâm Cửu ra, Vân Nhiễm khó tránh khỏi nghĩ tới một người, người kia lúc trước được y cứu, nam tử tên là Mặc Viêm, nghe nói sau khi y rời đi, Mặc Viêm cũng vô thanh vô tức biến mất, không biết bọn họ còn duyên tái kiến hay không.
Đang nghĩ vẩn vơ, một nam tử đứng trước bàn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm ngẩng đầu lên, chống lại một nam nhân lộ ra biểu tình kinh ngạc như y.
“Vân Nhiễm?”
“Mặc Viêm…”
Thế giới này luôn có nhiều chuyện trùng khớp vậy sao? Vân Nhiễm không biết, nhưng trong đầu y vừa nghĩ đến nam tử trẻ tuổi này, thì hắn đã xuất hiện trước mặt y, làm sao không phải một loại trùng hợp, làm sao không phải là một loại duyên phận chứ? Chẳng qua là không biết, duyên phận này có ý nghĩa gì.
“Hoàng Phủ Thiên Niên bảo ta tới đây, ngươi thì sao?” Trên bàn có thêm một bát một đũa, thêm một chén trà, bên cạnh bàn thêm một cái ghế, cũng thêm một người.
Mặc Viêm ngồi bên cạnh Vân Nhiễm, hắn cũng không ngờ lại gặp Vân Nhiễm, chí ít không phải trong thời gian ngắn như vậy, lại gặp lại nam nhân này lần nữa, trong lòng có chút vui vẻ, cũng có chút cảm giác không biết phải ở chung với nam nhân này thế nào, Mặc Viêm không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Vân Nhiễm, mặc dù hắn chính là Thú Vương không sợ trời không sợ đất.
“Tây Sa Thương Hải bảo ta tới, đến đây đã có hai người chúng ta, hẳn là còn thiếu một người nữa.” Mặc Viêm cười, nói, “Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt, hơn nữa là vì cùng một việc, cùng một người.”
Vân Nhiễm không khỏi nở nụ cười, hình như thực sự là có chuyện như vậy.
“Còn thiếu một người.” Vân Nhiễm nói.
Mặc Viêm gật đầu, hắn biết còn một người chưa tới: “Chờ một chút đi, nói không chừng sẽ tới ngay đó.” Mặc Viêm cũng không muốn người kia lập tức đến, trong lòng hắn nghĩ một chuyện, nghĩ chuyện này có nên nói cho Vân Nhiễm hay không, nhưng lúc này lại có một nam tử gương mặt chữ quốc, vận thanh sam, trên tay cầm cây quạt đi đến.
“Nhị vị, tại hạ là Cao Thanh.”
Mặc Viêm thầm mắng một tiếng, tới thật đúng lúc.
Từ một thành hai người, lại từ hai người thành ba người, sau khi Cao Thanh tới ba người liền đổi địa điểm, từ khách điếm ra ngoài theo Cao Thanh tới một căn nhà trong Dực Châu, toà nhà này rất lớn, nhìn có vẻ như trước kia có rất nhiều người ở, Cao Thanh quen cửa quen đường dẫn Vân Nhiễm và Mặc Viêm tới thư phòng.
Hai tay ôm quyền, Cao Thanh hướng về phía hai người thở dài, nói: “Không cố ý để nhị vị đợi lâu, tại hạ Cao Thanh, là người trong Hiền Môn, người Trung Thiên Quốc, cũng là bằng hữu của Hoa Tư.”
Mặc Viêm và Vân Nhiễm nhìn thoáng qua nhau, sau đó tự giới thiệu đơn giản vói Cao Thanh.
“Tại hạ Vân Nhiễm, đến từ Vọng Nguyệt Sơn trong quốc cảnh Hoàng Phủ Đế Quốc.” Vân Nhiễm nói.
Vừa nghe Vân Nhiễm là người Vọng Nguyệt Sơn, Cao Thanh vội vàng cười nói: “Thì ra là tiên hiệp a, thất kính thất kính, có tiên hiệp trợ trận, mọi việc chắc hẳn sẽ trở nên đơn giản hơn.”
Mặc Viêm bĩu môi, Cao Thanh này thực là đáng ghét, đang nghĩ ngợi thì lại thấy Cao Thanh nhìn về phía hắn, hỏi: “Không biết vị tiểu ca này là…”
“Mặc Viêm.” Thú vương đơn giản nói ra danh tự, thấy Vân Nhiễm và Cao Thanh nghi hoặc nhìn hắn, hắn lại nặn ra hai câu, “Tên đại hỗn đản Tây Sa Thương Hải kia bảo ta tới đây.”
Những cái khác, Mặc Viêm kiên quyết không nói, hắn vẫn không thể nói cho Vân Nhiễm biết kì thực ta là một đầu thú, vạn thú vương, còn nhớ không? Có một lần ở trong rừng ta đã đem ngươi làm cái kia đấy.
Sau lượt giới thiệu ba người coi như đã nhận thức nhau, sau khi nhận thức thì phải bàn chuyện chính sự.
“Ba người Hoa Tư bọn họ rời đi đã hơn một tháng, đến bây giờ vẫn chưa trở về chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều, mấy ngày trước ta ở Dực Châu thấy một vài lưu dân của đại Tây Bắc chạy về hướng Hoàng Phủ Đế Quốc, không biết Vân Nhiễm tiên hiệp có tin tức gì không?” Cao Thanh lễ phép hỏi.
Cao Thanh vừa hỏi như thế, Vân Nhiễm bắt đầu ngẫm lại.
“Cách đây không lâu có người cầm ngọc bội của Hoàng Phủ Thiên Niên đi tới Hoàng Phủ Đế Quốc, theo như bọn họ miêu tả, Đại Tây Bắc xuất hiện một tên đại ma đầu vô cùng đáng sợ, mà theo mô tả, thì đại ma đầu này hẳn chính là Diệt Thiên.” Vân Nhiễm nói ra chuyện sau khi y vào Hoàng Phủ Đế Quốc nghe được cho Mặc Viêm và Cao Thanh.
“Xem ra đối thủ chúng ta phải đối mặt không phải hạng bình thường,” Than nhẹ một tiếng, Cao Thanh khẽ nhíu mày phe phẩy cây quạt nói: “Còn có một việc ta phải nói với các vị, chuyện Diệt Thiên là Tiếu Thiên, Hoa Tư đã nói cho ta biết, không lâu nữa Hiền Môn có yến hội tổ chức một năm một lần, đến lúc đó văn nhân hiệp khách đến từ khắp nơi đều về đây dự tiệc, yến hội ngày trước đều có Hoa Tư ở đây, lần này thì…”
Mặc Viêm cắt ngang lời CaoThanh, không vui nói: “Đã là lúc nào rồi, Hiền Môn các ngươi chẳng nhẽ còn muốn làm yến hội nữa sao?”
“Mặc thiếu hiệp hiểu lầm rồi, ta muốn nói chính là Diệt Thiên có thể sẽ nhân cơ này lấy thân phận Tiếu Thiên Thánh Giả trở về Hiền Môn.” Cao Thanh tiếp tục nói, “Khoảng chừng một năm trước Tiếu Thiên từng nói qua hắn sẽ ở Bắc Quốc nghỉ ngơi một năm, sau một năm, cũng vừa đúng vào mấy ngày này hắn sẽ trở lại Hiền Môn, ta thấy hắn đã tính toán hết cả rồi, chỉ sợ lần này trở về, lai giả bất thiện a!”
“Ý của Cao tiên sinh là, ngươi cho rằng Diệt Thiên sẽ thừa dịp Hoa Tư không ở đây mà nhân cơ hội trở về Hiền Môn trọng chưởng đại quyền, muốn khống chế môn phái lớn nhất trên Xích Thổ Đại Địa, từ đó từng bước một thôn tính toàn bộ thiên hạ đúng không?” Sau khi nghe Cao Thanh nói Vân Nhiễm cũng nhíu mày, nếu thực sự là như vậy, bọn họ quả thực không biết phải ngăn cản Diệt Thiên thế nào.
Bọn họ biết Tiếu Thiên kì thực chính là đại ma đầu Diệt Thiên, thế nhưng người trong thiên hạ lại không biết điều đó, bằng lời nói một bên của bọn họ sao có thể khiến người trong thiên hạ tín phục.
Càng đáng sợ chính là địch nhân mà bọn họ phải đối mặt thực sự không nắm chắc, dù sao, Diệt Thiên đã không đơn giản chỉ là đại ma đầu thần bí nữa, mà đường đường là Cửu Thiên Thần Liên U Minh Hắc Liên chuyển thế, chỉ lấy lực lượng ba người bọn họ cũng không biết nên đối phó với Diệt Thiên thế nào.
“Đúng vậy.” Cao Thanh lắc đầu than thở, “Nếu có Hoa Tư ở đây thì tốt rồi, nếu có y thì tốt xấu gì chúng ta còn có thể chống đỡ được một ít, nhưng hôm nay Hoa Tư không ở đây, ai…chẳng hay nhị vị có diệu kế gì không?”
Mặc Viêm cười cười, hừ lạnh nói: “Nào có diệu kế gì, Diệt Thiên muốn tới vừa hay, khỏi mất công chúng ta đi tìm hắn!”
“Lúc đó khẳng định Lâm Cửu cũng sẽ đi theo, chúng ta nghĩ cách liên hệ với Lâm Cửu, cũng chỉ có nam nhân đó biết phải đối phó với đại ma đầu thế nào.” Mặc Viêm nói.
“Mặc Viêm, sao ngươi biết Diệt Thiên tới đây nhất định sẽ mang theo Lâm Cửu chứ? Ta nhận được tin tức, bây giờ Diệt Thiên và Lâm Cửu đã giở mặt, quan hệ đã không còn giống như trước kia nữa.” Vân Nhiễm có chút lo lắng, từ những tin tức mà y nghe được xem ra, hiện tại Lâm Cửu chỉ sợ là đang bị giam lỏng rồi.
“Các ngươi cứ yên tâm, lấy tính tình của thối ma đầu đó thì hắn đi đâu sẽ kéo Lâm Cửu đi theo đó.” Ma đầu đó dù có khôi phục kí ức cũng vẫn là cái dạng kia, tốt xấu gì Mặc Viêm cũng đã ở chung với Diệt Thiên một khoảng thời gian, cũng chứng kiến sự thân mật của Diệt Thiên và Lâm Cửu, hắn mới không tin Diệt Thiên sẽ bỏ được Lâm Cửu một mình chạy đến đây.
“Cứ cho là Tiểu Cửu thực sự đi theo Diệt Thiên tới Trung Thiên Quốc, chúng ta cũng rất khó dưới mí mắt Diệt Thiên nhìn thấy Tiểu Cửu a.”
“Cái đó thì có gì là khó, cứ giao cho ta là được rồi!” Vỗ vỗ ngực, Mặc Viêm cười cam đoan, “Còn lại những chuyện khác thì giao cho các ngươi quản!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.