Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 209: Tương tàn tương sát




“Trong đoạn thời gian đó, lục liên tách ra đi tới những địa phương khác nhau trên Xích Thổ Đại Địa, dùng phương pháp của mình để cải biến thế giới này, Hỗn Độn Thanh Liên ở Tây bộ Xích Thổ Đại Địa thành lập Tây Sa Quốc; Công Đức Kim Liên với phương Nam thống nhất thế lực các nơi xây dựng nước Hoàng Phủ; Luân Hồi Tử Liên tới phương bắc Xích Thổ thành lập Bắc Chi Tuyết Quốc; còn ta cũng không lật đổ thế lực Trung bộ, mà đến giúp đỡ thế lực vốn có ở Trung bộ thành lập Trung Thiên Quốc, Chí Thiện Bạch Liên, cũng chính là ngươi nghìn năm trước thì để âm thầm khống chế thế lực Trung bộ khi đó đã thành lập Hiền Môn hưởng ngợi ca của thiên hạ hôm nay, người đầu tiên đảm nhiệm chức vị môn chủ Hiền Môn, đó chính là ngươi Lâm Cửu.”
Kể tới đoạn lục liên tách nhau tự kiến quốc, Nghiệp Hoả Hồng Liên lẩm bẩm nói: “U Minh Hắc Liên đem tất cả thế lực rải rác khắp nơi nhập vào một quốc thổ khác mấy liên còn lại, Nam bộ thuộc về Hoàng Phủ Quốc, Bắc bộ là của Bắc Chi Tuyết Quốc, Trung bộ quy về Trung Thiên Quốc, mà trong thế lực tàn dư ở Tây bộ, U Minh Hắc Liên với Chí Thiện Bạch Liên vì thế đã có một vài vấn đề nhỏ.”
“Có liên quan tới Tội Ác Quốc Gia ở Tây Bắc ư?” Lâm Cửu hỏi.
“Ngươi cứ tiếp tục nghe tiếp thì sẽ biết, Tây Bắc với Tây Sa Quốc chỉ cách nhau một dãy Tuyết Sơn, nếu muốn sáp nhập nó vào Tây Sa thì có chút khó khăn, nếu đưa về phương Bắc thì lại cách cả một mảnh sa mạc rộng lớn, nói chung dù đưa về bất cứ đâu cũng đều khá bất tiện, sau cùng U Minh Hắc Liên liền trực tiếp khống chế người của thế lực Tây Bắc.” Trên mặt Nghiệp Hoả Hồng Liên lộ ra một tia cười khổ, ngoảnh đầu nói với Lâm Cửu, “Tính cách của U Minh cũng giống Diệt Thiên, tuyệt sát lãnh ngạo, từ trước tới giờ chưa từng đặt mạng người trong mắt, tuy hắn có ý nghĩ tuyệt thế, nhưng lại xem thường không dùng trí tuệ của mình để thống nhất một phương thổ địa.”
Lâm Cửu không khỏi cúi đầu nở nụ cười, lời Nghiệp Hoả Hồng Liên vừa nói, hình như quả đúng như vậy, Diệt Thiên ngày trước có thể thí sư, có thể nổi giận diệt không biết bao nhiêu người, còn về hậu quả, đại ma đầu kia từ trước tới giờ không thèm lo lắng, không tôn sùng trời, chẳng kính trọng đất, chỉ tôn bản thân, đó chẳng phải cũng là một loại phóng túng ư?
Tính cách Diệt Thiên hôm nay, hoá ra giống như đúc U Minh nghìn năm trước.
Mặc kệ là Diệt Thiên hay U Minh, đều là vẻ vô cùng đạm mạc, thứ bọn họ quan tâm chỉ có người và vật mình để ý, về phần những người khác, từ trước đến giờ U Minh chưa từng xem vào mắt, đại ma đầu kia vốn không thích phàm nhân, giờ đây còn muốn để U Minh hao tổn tâm trí mất công động não, lập mưu phát triển vì mọi người trên một phương thổ địa, đó quả thực là một chuyện hoang tưởng.
Lâm Cửu Tiếp tục nghe.
“Sau đó phát sinh chuyện gì, hẳn ngươi cũng đã đoán được, U Minh căn bản là lười đi quản lí khuếch trương Tây Bắc bộ, thế lực lưu lại Tây Bắc nhân cơ hội đó trắng trợn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, khiến cho người người oán trách, dù sao U Minh trên danh nghĩa cũng xem như là người thống trị khu Tây Bắc bộ, trong dân gian người dân Tây Bắc đã có nhiều lời ngầm oán hận, mắng mỏ không nhỏ với U Minh.” Nghiệp Hoả Hồng Liên tiếp tục nói.
Lâm Cửu hỏi: “Sau đó U Minh liền tức giận?”
Nghiệp Hoả lắc đầu, nói: “Ngay từ đầu U Minh cũng không tức giận, chỉ là giết chết một vài tên quan viên gây rối dưới mí mắt hắn để lắng lại sự phẫn nộ của dân chúng, chẳng qua sau khi giết người xong hắn cũng không quản chuyện gì nữa, U Minh vốn không thích bị người quấy rối, khi đó ngươi lại không ở bên, hắn liền một mình ngày ngày bế quan trong cung điện không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.”
“Về sau vài tên quan viên tung ra tin tức giả trong dân gian, nói là U Minh trúng tà mặc kệ chuyện triều chính, hiệu triệu thiên hạ lật đổ U Minh lập lại chính quyền, tên quan viên muốn nhân cơ hội này làm hoàng đế nào biết đâu rằng U Minh không phải người thường, chỉ vì người đột nhiên xuất hiện trở thành hoàng đế Tây Bắc này vô cùng chướng mắt, lòng tham của con người có đôi khi lớn đến đáng sợ, lớn đến nỗi có thể che kín hai mắt người ta.” Trong lời nói lộ ra vài phần khinh thường phàm nhân, Nghiệp Hoả Hồng Liên tiếp tục nói, “Dân chúng bị kích động, liền cùng nhau nổi loạn, ồn ào muốn đánh vào trong cung thay đổi triều đại.”
“Thật khéo làm sao, khi đó U Minh đang bế quan tu luyện.” Nghiệp Hoả Hồng Liên cười khổ, “Không phải ngươi muốn biết tại sao ngươi lại tự tay giết U Minh sao? Đây là ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện, loạn binh đánh vào trong cung ý đồ giết U Minh đoạt chính quyền, kết quả chính là đã quấy nhiễu đến U Minh.”
Chỗ không may nhất chính là tuy rằng U Minh thích bế quan tu luyện, nhưng ít ra trong lòng còn có một chút ý thức được mình là người thống trị Tây Bắc, vì vậy hắn cũng không thiết lập bất luận kết giới hay trận pháp gì bên ngoài chỗ tu luyện, thường ngày sẽ có một ít người có thể tiến vào thông báo với hắn thiên hạ có xảy ra đại sự gì hay không.
Ngay lúc U Minh bế quan tu luyện cần một ngày không bị người quấy rối, U Minh đặc biệt phân phó vào ngày đó không được cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy, chuyện này bị người trong cung biết, còn tưởng rằng tìm được nhược điểm của U Minh, có thể lợi dụng ngày đó U Minh gặp khó khăn nhân cơ hội giết hắn, nào biết đâu rằng lại vừa vặn phạm vào điều cấm kị của U Minh.
Động vào cấm kị của U Minh, thì dù có là mấy thần liên khác cũng không làm lắng được lửa giận của ma đầu, huống chi là một đám ngu dân ngu binh tay giơ đại đao, U Minh cảm thấy mình đã bị khinh nhờn nên nổi giận, một mồi lửa, thiêu trụi tất cả những người xông vào cung, hoả thế điên cuồng lan tràn, cho đến khi toàn bộ Tây Bắc trở thành đống tro tàn.
Ngày đó tận thế như phủ xuống Tây Bắc, trên bầu trời nộ hoả cuồn cuộn, người chết nhiều vô số kể, thành thị bị phá huỷ chiếm trên hai phần ba Tây Bắc, chỉ trong một đêm, đại Tây Bắc phồn hoa mỹ lệ tức thời biến thành nơi tử vong bị sa mạc mênh mông bao phủ, không người sống sót.
Chí Thiện Bạch Liên lúc này đã tiến thêm một bước hoàn thiện việc xây dựng Hiền Môn ở Xích Thổ Đại Địa, nghe được chuyện U Minh làm ở Tây Bắc thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, trong lòng lo âu luống cuống, nghĩ đến hàng nghìn hàng vạn bách tính vô tội đã chết, hồ nước rừng cây bị một mồi lửa của U Minh thiêu trụi càng thêm đau lòng không thôi, đối mặt với sai lầm người mình yêu nhất phạm phải, Chí Thiện cảm thấy tức giận thương tâm hơn bất cứ ai.
Mà cùng lúc đó, Công Đức Kim Liên, Hỗn Độn Thanh Liên, Luân Hồi Tử Liên ở các nơi xa cũng đã biết việc này, vội vàng chạy tới đại Tây Bắc giờ chỉ còn lại một mảnh hoang vu, Nghiệp Hoả Hồng Liên ngăn cản mấy người muốn đi vào tìm U Minh, ý bảo Chí Thiện hiện giờ đang ở cùng một chỗ với U Minh.
“Ngăn cản chúng ta làm gì, U Minh Hắc Liên đó theo ta thấy thì đã nhập ma tâm, sát hại thành tính, lạnh lùng như vậy, hôm nay hắn có thể vì một thời hứng chí mà huỷ đi đại Tây Bắc, ngày khác khó bảo toàn sẽ không huỷ đi toàn bộ Xích Thổ Đại Địa, lục liên chúng ta làm được gì cho nhân gian? Không chỉ không cải biến được thế cục chiến tranh hỗn loạn bây giờ trên Xích Thổ Đại Địa, trái lại trở thành tội nhân của toàn bộ thế gian!” Hỗn Độn Thanh Liên lạnh giọng quát, “Nghiệp Hoả Hồng Liên, nếu ngươi còn tiếp tục ngăn cản, chớ trách ta không thủ hạ lưu tình!”
“Thế nào, ồn ào đòi đánh phải không?” Khinh thường liếc nhìn Hỗn Độn Thanh Liên một cái, Nghiệp Hoả cười lạnh nói, “Ta thấy ngươi sớm đã muốn tìm cơ hội để giết U Minh, một mình đánh không lại, giờ còn định mượn cớ muốn lấy nhiều khi ít? Việc này còn chưa điều tra rõ, ngươi ở đây nháo nhào làm cái gì, dù U Minh có chết, Chí Thiện Bạch Liên cũng tuyệt đối không coi trong tên lỗ phu bá đạo nhà ngươi!”
Nhìn thấy Hỗn Độn Thanh Liên và Nghiệp Hoả Hồng Liên chuẩn bị gây gổ với nhau, Luân Hồi Tử Liên bất đắc dĩ đi ra làm người hoà giải.
“Được rồi, đừng ầm ỹ nữa, nếu Chí Thiện đã tới, việc này cứ để Chí Thiện đi trước xử lí, tất cả chúng ta đều biết thái độ làm người của Chí Thiện, chuyện này y sẽ không bao che cho việc làm của U Minh, chúng ta cứ tạm thời ở lại chờ trước đã.” Sau mấy lời khuyên bảo của Luân Hồi Tử Liên, Hỗn Độn Thanh Liên và Nghiệp Hoả Hồng Liên cũng không tiếp tục tranh cãi nữa.
Công Đức Kim Liên đột nhiên lên tiếng: “Chí Thiện tới.”
Mọi người nghe vậy vừa nhìn, bạch y nam tử cách đó không xa đang đi về hướng bọn họ quả đúng là Chí Thiện Bạch Liên, hàng lông mày nhiễm vẻ u sầu, khuôn mặt nam tử có chút tái nhợt hơn so với thường ngày, nụ cười lộ ra với bọn họ cũng rất miễn cưỡng, không đợi đám người Hỗn Độn Thanh Liên lên tiếng, Chí Thiện đã chủ động nói: “U Minh hắn đã động khí, có dấu hiệu nhập ma, hôm nay ta đã phong bế công lực của hắn, tạm thời hắn sẽ không gây ra chuyện gì nữa.”
“Lúc này U Minh đã phạm phải tội lớn như vậy…” Nói tới bên miệng, Chí Thiện dừng lại một lát thấp giọng nói, “Bản thân hắn hẳn là cần gánh chịu trách nhiệm mà hắn phải gánh, về phần nên khiển trách U Minh thế nào, chư vị có ý kiến gì?”
Nghiệp Hoả nhanh hơn một bước nói: “Việc này đợi chúng ta tìm hiểu rõ ràng rồi hãy quyết định, Chí Thiện, ngươi cứ đi nghỉ ngơi một chút trước đi rồi sau đó nói tiếp.”
Công Đức Kim Liên vẫn luôn trầm mặc ít lời cũng phụ hoạ: “Không sai, việc này còn đợi điều tra rõ ràng, chư vị ngồi xuống nghỉ ngơi trước lát sau bàn bạc lại.” Mấy người khác không có ý kiến.
Chí Thiện cười khổ, lia mắt nhìn quanh mọi người, trịnh trọng nói: “Ta biết trong lòng chư vị đang lo lắng quan hệ giữa ta với U Minh có thể có ảnh hưởng gì đến việc này hay không, nhưng cảm tình là chuyện của cảm tình, có liên quan gì đến việc này chứ? Chư vị giải quyết việc chung, chớ vì Chí Thiện mà ảnh hưởng tới quyết nghị trong lòng, mặc kệ chư vị làm ra quyết định thế nào, Chí Thiện…đều sẽ không có điều dị nghị.”
….
….
“Tâm tình lúc đó của Chí Thiện, nhất định là rất phức tạp nhỉ.” Nghe Nghiệp Hoả Hồng Liên kể chuyện của U Minh, Lâm Cửu cúi đầu nhìn đôi tay gầy gầy của mình, không biết từ lúc nào, đôi tay này đã gầy như vậy.
Tâm tình của Chí Thiện một nghìn năm trước, Lâm Cửu có thể tưởng tượng ra phức tạp cỡ nào, Chí Thiện là người có nhân tính nhất trong lục liên, mà chính bởi vì có nhân tính, tình cùng ái của Chí Thiện đối với U Minh sớm đã sâu đến cốt tuỷ, nhưng Chí Thiện lại là người yêu thương Xích Thổ Đại Địa nhất trong tất cả mọi người.
Chí Thiện không bất kính thiên địa như U Minh, Chí Thiện không ích kỷ tự ngạo như U Minh, Chí Thiện càng không không biết phân biệt thị phi thiện ác.
Trong lòng nam nhân này phức tạp rối ren như vậy, một bên là người yêu, một bên là luân lí thế gian phải đối mặt, việc Chí Thiện có thể làm, cũng chỉ có đợi, đợi những liên khác ra phán xét với U Minh.
“Bọn Luân Hồi Tử Liên định làm thế nào với U Minh vậy?” Nghe Nghiệp Hoả Hồng Liên thuật lại, Lâm Cửu cũng cảm thấy mình càng ngày càng “nhập hí”, mọi chuyện phát sinh nắm đó, dường như đang thực sự xảy ra ngay trước mắt y, giống như thân lạc vào cảnh giới kì lạ khiến cho tình cảm của y phập phồng.
Nghiệp Hoả Hồng Liên ngồi xuống, hạ tầm mắt trầm giọng nói: “Trước khi ma tính của U Minh chưa phá được phong ấn, để khiển trách U Minh tuỳ ý làm hại nhân gian, muốn đánh hắn vào địa ngục.”
Đánh vào địa ngục —— Lâm Cửu nhất thời sửng sốt, hoá ra năm đó vì chuyện này mới muốn đánh U Minh vào địa ngục phong ấn lại.
“Chỉ là lấy tính khí của U Minh, hắn có thể tự nguyện để Chí Thiện phong bế hành động của mình, nhưng tuyệt đối không nghe theo quyết định của mấy liên khác, không thể nghi ngờ, U Minh Hắc Liên cự tuyệt yêu cầu của các liên kia, rơi vào đường cùng, đám người Luân Hồi sợ ma tính U Minh đại phát tuỳ ý làm bậy liền liên hợp lại muốn áp chế, không biết áp chế đó ngược lại kích thích ma tính của U Minh, U Minh thoát khỏi ràng buộc Chí Thiện trước đó tạo ra, ma niệm nhập thể.” Nói đến đây, Nghiệp Hoả Hồng Liên liền ngừng lại.
Nghiệp Hoả vừa quay đầu liền nhìn thấy gương mặt tái nhợt dưới ánh trăng thảm đạm của Lâm Cửu, Lâm Cửu tiếp lời: “Sau đó, Chí Thiện vì để U Minh không thương tổn những người khác, liền…liền lựa chọn phản bội lời thề ban đầu giữa y và U Minh, tự tay đánh U Minh vào địa ngục phong ấn lại đúng không?”
“Nói đúng cũng phải, nói không đúng cũng phải.” Than nhẹ một tiếng, Nghiệp Hoả Hồng Liên tiếp tục nói, “Ma tính của U Minh thoát khỏi ràng buộc lộ ra ngoài, U Minh lúc này sớm đã không còn nghe theo lời Chí Thiện nói mà không gây thương tổn với mấy đoá thần liên khác, đám người Hỗn Độn Thanh Liên muốn phong ấn U Minh tại đại ngục, U Minh vốn đã không thích bọn họ, lúc này trong lòng lại càng không vui, cộng thêm trong lòng bị ma khí quấy nhiễu, từ đó liền có sát niệm.”
“Đám người Hỗn Độn Thanh Liên, thậm chí đến ta cũng cho rằng nếu như mấy đại thần liên liên thủ hẳn là có thể bắt U Minh, lúc đó mặc kệ là ai cũng không muốn để Chí Thiện xuất thủ, thế nhưng tất cả mọi người thật không ngờ U Minh ma tính tăng lên công lực cũng theo đó thăng cấp. U Minh vốn có lực công kích cực lớn của cực ma chi thể, lại thêm lực phòng ngự cực mạnh của cực thánh chi thể của Chí Thiện, chớ nói Công Đức Kim Liên, Hỗn Độn Thanh Liên, Luân Hồi Tử Liên liên thủ, dù cho có thêm ta vào nữa e là cũng khó mà bắt nổi U Minh, chỉ sợ kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương mà thôi.”
“Lúc này, có thể chế ngự U Minh, cũng chỉ có Chí Thiện…” Ánh mắt Nghiệp Hoả Hồng Liên có chút ảm đạm, thì thào nói, “Không muốn để cho Chí Thiện xuất thủ nhất, mọi người vốn định cùng đồng quy vu tận với U Minh, nhưng không ngờ Chí Thiện lại phát hiện ra chuyện đó, việc đã đến nước này, U Minh đã không thể dừng lại, Chí Thiện cũng đành xuất thủ.”
Nghiệp Hoả Hồng Liên chỉ chỉ vào ngực trái của mình, nói với Lâm Cửu: “Nếu ngươi còn chút xíu ấn tượng nào, có thể sẽ còn nhớ, ngay lúc đó ngươi, dùng kiếm từ phía sau đâm xuyên qua ngực trái của U Minh…”
Lâm Cửu đột nhiên nhớ tới, thảo nào, thảo nào, khi đó y chẳng qua chỉ không cẩn thận huých vào ngực trái của Diệt Thiên, mà phản ứng của nam nhân kia lại lớn như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.