Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 165: Tâm ma




Giống như là rác rưởi bụi bặm, Nghiệp Hoả Hồng Liên không chút do dự ném tử liên bình trong tay cho Lâm Cửu, đứng tựa ở cửa chứ không tiến vào, chỉ là nhìn nam tử cẩn cẩn dực dực tiếp được tử liên bình, như là chiếm đươc trân bảo thế gian gì đó, khoé miệng khẽ cong lên một độ cung trêu tức.
“Hoá ra ngươi thực sự quan tâm hắn như thế, sao trước kia không nhìn ra a, còn hơn cả ta, ngươi mới là người thực sự biết nguỵ trang.” Nghiệp Hoả Hồng Liên thay đổi tư thế, hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt hứng thú nhìn Lâm Cửu nói: “Hiện tại ngươi định làm tiếp thế nào, thực sự muốn nuốt tàn hồn của Diệt Thiên vào sao?”
“Chớ quên mấy tháng trước ta đã từng nói với ngươi, tàn hồn của Diệt Thiên lãnh khốc đến cùng cực, một tàn hồn sẽ không đông chết ngươi, nhưng hai cái có thể khiến ngươi vô cùng khổ sở.” Nghiệp Hoả Hồng Liên nheo nheo mắt, cùng đợi động tác tiếp theo của Lâm Cửu, hắn đang nghĩ, Lâm Cửu thực sự sẽ làm vậy sao?
Cúi đầu nhìn tử liên bình trong tay, trên mặt Lâm Cửu trào ra nụ cười dào dạt ôn nhu hạnh phúc, thấp giọng nói: “Không nghĩ tới ngươi thực sự lấy được, như vậy ta có thể đến Tây Sa Thương Ưng Quốc tìm về tàn hồn cuối cùng của Diệt Thiên, so với Hoàng Phủ Thiên Niên, Tây Sa Thương Hải là một người khó có thể tiếp cận càng khó mà đối phó, ta cũng không nắm chắc mười phần có thể lấy được thanh liên bình mà còn có thể toàn thân trở ra.”
Ngẩng đầu, Lâm Cửu nhìn thẳng Nghiệp Hoả Hồng Liên, mỉm cười nói: “Ta không thể uổng phí toàn bộ công sức a.”
Nâng tử liên bình trong tay lên, ánh sáng tím quanh quẩn quanh liên hoa bình tựa nhự một món thần vật tràn đầy màu sắc, Lâm Cửu rất rõ, y chính là nơi gửi tàn hồn của Diệt Thiên an toàn nhất, coi như là y bị Tây Sa Thương Hải bắt được, người nọ phỏng chừng cũng sẽ không thực sự xé ngực y ra để lấy đi tàn hồn của Diệt Thiên.
Mà chỉ cần một ngày y còn sống, nhất định sẽ có biện pháp thu hồi ba tàn hồn trở về U Cốc.
Không hề do dự mở nắp bình, Lâm Cửu dốc tàn hồn của Diệt Thiên vào miệng, qua đầu lưỡi chảy xuống cổ họng, sau một trận đau đớn khó chịu, Lâm Cửu xác nhận tàn hồn Diệt Thiên trong tử liên bình đã tụ tập với tàn hồn vốn ở trong ngực y.
Cùng với đó, là sự lạnh lẽo gấp bội.
Mái tóc lông mi Lâm Cửu, cư nhiên lại xuất hiện một tầng băng mỏng, đôi môi tím tái, dường như tuỳ thời đều có thể biến thành một người băng, hàn lãnh phát ra từ nội tâm thiếu chút nữa phá huỷ y.
Tay gắt gao bưng lấy ngực trái, Lâm Cửu khẽ hít một hơi, cố gắng để mình quen dần với băng hàn thấu xương đột nhiên tràn đến, ngay lúc Lâm Cửu nhịn không được cả người lạnh run thì một cỗ chân khí ấm áp theo bờ vai nam nhân rót vào trong thân thể, mặc dù không có cách nào giải trừ được hết cái lạnh lẽo khổ sở bên ngực trái hầu như khiến y hít thở không thông, nhưng đã giúp Lâm Cửu thấy dễ chịu hơn.
Mở mắt ra, đập vào mắt Lâm Cửu chính là vẻ mặt đạm mạc của Nghiệp Hoả Hồng Liên.
“Đa tạ.” Ấm áp lan khắp toàn thân Lâm Cửu, ý thức của y cũng dần dần khôi phục lại rõ ràng.
“Đồ điên, ngươi muốn tự tử sao?” Sau khi truyền cho Lâm Cửu một nguồn chân khí cực nóng, Nghiệp Hoả Hồng Liên liền thối lui đứng một bên, khó chịu chỉ trích, “Tàn hồn của Diệt Thiên tuy rằng lạnh lẽo vô cùng, nhưng nếu là lấy công lực vốn có của ngươi cũng có thể áp chế một chút, chỉ tiếc là ngươi hiện tại vẫn chưa khôi phục lại kí ức kiếp trước, đến năng lực cũng không bằng một phần vạn trước đây, muốn triệt để áp chế tàn hồn cực hàn trong cơ thể ngươi là không có khả năng.”
Khẽ nhíu mày, Nghiệp Hoả Hồng Liên nói với Lâm Cửu: “Còn may thần thú Cửu Thiên Phượng Hoàng của ngươi ở đây, nhớ kĩ cứ cách bảy ngày, ngươi phải hấp thu hoả diễm trên người Cửu Thiên Phượng Hoàng, mới có thể khiến ngươi dễ chịu một chút.”
Tuy tàn hồn của Diệt Thiên là vật cực hàn, nhưng vừa rồi lúc thấy Lâm Cửu gần như biến thành một người băng Nghiệp Hoả Hồng Liên vẫn là có chút kinh ngạc, tàn hồn của Diệt Thiên từ bao giờ lại trở nên tàn nhẫn như vậy, có phải là ở trong địa ngục bị áp chế cả ngàn năm, trái lại khiến cho công lực của U Hinh Hắc Liên tăng tiến?
Hừ —— tên U Minh đó quả là một tiên biến thái —— Nghiệp Hoả Hồng Liên âm thầm cười cười, không khỏi thấy bội phục nam tử kia.
Mặc kệ là Chí Thiện Bạch Liên hay U Minh Hắc Liên, đều là những người khó có thể không khiến Nghiệp Hoả Hồng Liên thật tình kính phục, về phần ba người còn lại, không ở trong phạm vi hắn phải lo lắng.
Hoa Tư…
Cúi đầu dùng hai ngón tay nhéo nhéo mi tâm, Nghiệp Hoả Hồng Liên nhìn Lâm Cửu đã khôi phục thái độ bình thường lạnh lùng nói: “Đáng giá sao… ái tình cũng chỉ là vật lí tưởng dưới ngòi bút của phàm nhân, trong hiện thực này luôn luôn sẽ bị nghiền nát, thi nhân viết ra ái tình, ca ngợi ái tình, ngươi chưa từng thấy qua bọn họ thay đổi từng người lại từng người nữ tử sao.”
“Ái tình là cái gì, có cần phải đáng giá nỗ lực như vậy không?” Nghiệp Hoả không hiểu, càng không rõ, thậm chí chưa từng tin tưởng.
“Có đáng giá hay không, chỉ có bản thân mới biết được.” Lâm Cửu cười cười, coi như là hắn đang cảm động đi.
“Vậy sao ——”
Chí Thiện nếu như người kia không giống như ngươi nghĩ có thể không chỗ sợ nào sợ hãi bước ra… ha ha, sẽ có bao nhiêu người có thể tưởng tượng được ngươi và U Minh lại yêu đến oanh oanh liệt liệt, không chỗ nào cố kị như vậy a?
Nghĩ về điều này, Nghiệp Hoả rũ mí mắt xuống, trong lòng xẹt qua một chút hậm hực buồn phiền đau nhức, mà càng nhiều, là một loại trào phúng.
Lâm Cửu đột nhiên mở miệng hỏi: “Nghiệp Hoả, ngươi có người để yêu không?”
Lâm Cửu hiếu kì, nam nhân am hiểu nguỵ trang và lừa dối này, trong lòng có phải cũng cảm thấy cô đơn tịch mịch, có phải cũng từng yêu một người nào đó cũng từng vì tình mà thương tâm.
“Không có ——” Nam tử trả lời dứt khoát.
Nhưng Lâm Cửu lại nghĩ nam nhân này đang trốn tránh vấn đề, nhẹ giọng cười, than thở: “Một ngày nào đó sẽ có, sẽ xuất hiện một người có thể hoà tan được trái tim ngươi.”
Nghiệp Hoả không nói cho Lâm Cửu biết, những lời này, thật lâu thật lâu trước kia Chí Thiện cũng từng nói với hắn, một nghìn năm sau, Lâm Cửu lại nói một câu tương đồng.


Một vật thể ngăm đen to lớn áp lên người mình, mùi hương kì dị tràn ngập bốn phía, y không cách nào nhúc nhích, không cách nào dãy dụa, một đôi mắt đỏ như máu trong màn đêm loé ra dị quang gắt gao nhìn chằm chằm y, tràn ngập trừng phạt và trêu tức, dùng thứ kinh tởm khổng lồ, một lần lại một lần xé rách thân thể y.
Khóc hô, mặc cho nội tâm bị vỡ thành từng mảnh từng mảnh;
Giãy dụa, nhưng không ai đến giúp y.
Dần dần, xung quanh y xuất hiện một người lại một người quen biết y, bọn họ nhìn y bị dã thú xâm lược, trào phúng chỉ trỏ.
[Nhìn đi, đó chính là tiên hiệp, cư nhiên cùng dã thú…, thật sự là cực kì ghê tởm!]
[Ở dưới thân dã thú liên tục cầu xin tha thứ, thực sự là đáng thương đáng buồn!]
[Vân Nhiễm sư huynh, ngươi thực sự làm mất hết thể diện của tiên hiệp chúng ta!]
“Vân Nhiễm sư thúc, Vân Nhiễm sư thúc…”
“A ——” Ngồi bật dậy, sắc mặt nam tử tái nhợt đi, hai tay run run nắm chặt lấy vạt áo từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Lại nằm mơ nữa, giấc mơ kia, rõ ràng đã phát sinh ra, rõ ràng nói là phải quên đi, nhưng vì sao chuyện càng muốn quên thì lại càng để trong lòng, giống như dùng cây sắt nung in lại giấu ấn lên người, một lần lại một lần xuất hiện trong mộng, đã mấy tháng nay rồi.
Bàn tay cầm vạt áo dần nắm chặt lại, Vân Nhiễm hít một hơi thật sâu nhượng bản thân tỉnh táo lại.
“Vân Nhiễm sư thúc, người có ở đấy không?”
Bên ngoài gian phòng truyền đến tiếng nói của người khác, Vân Nhiễm chỉnh lí lại chút dung nhan, chỉ chớp mắt đã khôi phục lại dáng dấp thường ngày, trấn tĩnh mà thành thục, giống những vị trưởng bối khác trong Tiên Hiệp Điện.
“Ở đây, có chuyện gì?”
Mở cửa Vân Nhiễm bước ra ngoài liền thấy ngoài cửa có người dắt theo một con mãnh thú đen thui thật lớn, hai chân nam tử nhất thời đình tại chỗ không thể tiếp tục bước lên, Vân Nhiễm thoáng thất kinh cũng không bị những người khác nhìn ra.
“Đây là cái gì?” Khó chịu đè nặng trong ngực, Vân Nhiễm thuỷ chung không dám quay đâu nhìn về phía con mãnh thú đen thui đó.
“Vân Nhiễm sư thúc, đây là mãnh thú vừa tìm được trong núi, hình như nó bị thương, người xem chúng ta có thể lưu nó lại Vọng Nguyệt Sơn dưỡng thương không?” Tiểu tiên hiệp nọ cẩn cẩn dực dực hỏi, thường ngày thỉnh thoảng tiên hiệp điện sẽ chữa thương cho vài mãnh thú trong núi, nhưng hầu như chưa từng mang con nào vào.
Thấy Vân Nhiễm sắc mặt khác thường, tiểu tiên hiệp tưởng Vân Nhiễm nghĩ phiền phức khó giải quyết, sợ Vân Nhiễm không đáp ứng, tiểu tiên hiệp vội vàng nói tiếp: “Vân Nhiễm sư thúc, đã sắp vào đông rồi, Vọng Nguyệt Sơn rất lạnh, mà vết thương của nó cũng khá nặng, ta sợ nó không chịu nổi qua mùa đông này, người xem…”
Con này —— không phải là nó.
Con mãnh thú kia đôi mắt đỏ tươi như máu, nhưng mắt mãnh thú này là màu vàng, trong lòng y cần gì phải cảm thấy sợ hãi a, làm sao có thể vì một con mãnh thú mắt đỏ mà trác tội lên người những con mãnh thú khác.
Bất đắc dĩ thở dài, Vân Nhiễm lắc lắc tay nói: “Mang nó đên hậu sơn chữa thương đi, đừng quấy rầy đến tu hành của những tiên hiệp khác.”
“Vâng!” Được cho phép tiểu tiên hiệp cao hứng bừng bừng mang theo con mãnh thú mắt vàng rời đi, mãnh thú quay đầu lại nhìn Vân Nhiễm vài lần, đột nhiên xoay người sang chỗ khác chạy tới một nơi cách Vân Nhiễm không xa khẽ ngâm vài tiếng, thanh âm non nớt, hẳn là một mãnh thú vừa lớn.
“Ô ô ——”
Giống như cảm tạ Vân Nhiễm đồng ý thu lưu nó, mãnh thú có thông linh tính lắc lắc cái đuôi với Vân Nhiễm gầm nhẹ vài tiếng.
“Ha ha, sư thúc, nó đang cảm tạ người thu lưu nó a.” Tiểu tiên hiệp đứng bên cạnh cười, sau đó mang mãnh thú đi về phía hậu sơn.
Vân Nhiễm cười khổ lắc đầu, y hẳn là nên bế quan mười năm, xuất ra tâm ma, mới có thể buông xuôi tất cả chuyên tâm tu luyện, không thể bị mãnh thú kia rối loạn tâm, nhất định không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.