Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 144: Tâm bệnh của ngươi dược của ta




Nhờ phúc của hoàng hậu, Lâm Cửu không chỉ có thể gặp được Hoàng Phủ Thiên Niên, mà còn có phương pháp càng hữu hiệu hơn việc hắt nước trà lên người hắn, nếu đã xem bệnh chữa bệnh thì khó tránh khỏi có sự tiếp xúc thân cận, cho dù là không tất yếu phải tiếp xúc, thì Lâm Cửu cũng phải vắt hết óc tìm biện pháp tiếp cận Hoàng Phủ Thiên Niên.
Tiểu thái giám dẫn Lâm Cửu đi gặp Hoàng Phủ Thiên Niên chính là Tiểu Xuân Tử mà hồi trước Lâm Cửu đã gặp ở trong Liên Sinh Điếm, Tiểu Xuân Tử một bên dẫn đường cho Lâm Cửu một bên nhỏ giọng dặn dò: “Hoàng thượng gần đây tâm tình không tốt lắm, thái phó nhớ cẩn thận, nghìn vạn lần chớ chọc hoàng thượng tức giận.”
Nói xong, Tiểu Xuân Tử cố ý quay đầu lại nhìn Lâm Cửu, nghĩ thầm: Vị Lâm thái phó này sao càng nhìn lại càng thấy đẹp a, trên trán còn đeo một khối ngọc, hẳn là rất đáng giá ha? Ai, Hiền Môn thật là thích, có tiền lại có địa vị, đâu giống những tên hoạn quan bọn họ, bị toàn bộ người trong thiên hạ khinh thường, bị nữ nhân ghét bỏ, bị nam nhân chửi mắng, nam không ra nam, nữ không ra nữ, sau khi chết đi cũng không biết sẽ luân hồi thành gì.
Đi tới bên ngoài Ngự Thư Phòng, Tiểu Xuân Tử ngừng lại khom lưng nói với Lâm Cửu: “Thỉnh Lâm thái phó đứng ngoài này chờ một lát, tiểu nhân đi vào bẩm báo một tiếng.”
“Làm phiền Tiểu Xuân Tử công công rồi.” Lâm Cửu vừa cười vừa nói, thấy Tiểu Xuân Tử ngẩn người, sau đó mới cười ha ha xoay người chạy vào Ngự Thư Phòng.
Hây, tiểu thái giám này thật đúng là thú vị.
Lâm Cửu cúi đầu khẽ cười hai tiếng, không đợi tâm tình y sáng lạn ra thì chợt nghe từ trong Ngự Thư Phòng truyền đến thanh âm bực bội phát hoả của Hoàng Phủ Thiên Niên, thanh âm đủ lớn, đến người ở bên ngoài như y cũng nghe được rõ rõ ràng ràng.
“Trẫm không bệnh! Các ngươi lẽ nào không nghe thấy trẫm nói sao?”
“Đi ra ngoài ——”
“Hoàng hậu?” Có lẽ là Tiểu Xuân Tử nhắc tới hoàng hậu, tức giận vào bực bội trong giọng Hoàng Phủ Thiên Niên lắng lại đôi chút, phỏng chừng lúc này lá gan Tiểu Xuân Tử đều sắp bị Hoàng Phủ Thiên Niên doạ hư rồi a.
Đoạn đối thoại sau đó Lâm Cửu cũng không nghe thấy nữa, Ngự Thư Phòng đột nhiên trở nên an tĩnh, Lâm Cửu không biết Tiểu Xuân Tử và hoàng thượng đang nói gì, nghe khẩu khí của Hoàng Phủ Thiên Niên tựa hồ không muốn gặp thầy thuốc, không lẽ để y đi không một chuyến a? Không lẽ để y đến cửa thư phòng rồi mà lại phải trở về a?
Lâm Cửu mặc kệ, cùng lắm thì y cứ xông vào là được, y mới không tin Hoàng Phủ Thiên Niên dám một đao chém y, tốt xấu gì y cũng là người của Hiền Môn, nói đến cùng thì Hoàng Phủ Thiên Niên và tên chưởng môn Hiền Môn Hoa Tư kia cũng là cùng một phe a.
Chốc lát sau, Tiểu Xuân Tử đi ra, đôi mắt nhỏ xíu cẩn cẩn dực dực nhìn chằm chằm Lâm Cửu một chút, trên mặt lại xuất ra một nụ cười xán lạn nịnh nọt, nhìn thấy mà cả người Lâm Cửu nổi hết da gà, đây là ý gì, tuy rằng y bộ dáng đẹp, nhưng cũng không phải núi vàng núi bạc, nhìn y như vậy làm gì?
“Tiểu Xuân Tử công công, hoàng thượng…” Lúc Lâm Cửu đang muốn hỏi, Tiểu Xuân Tử đã cướp lời y.
“Lâm thái phó thỉnh vào trong, hoàng thượng đang chờ ngài.” Tiểu Xuân Tử đối với Lâm Cửu không muốn bội phục cũng không được, trước nghe mọi người nói qua Lâm Cửu là một tên hoàn khố công tử không học vấn không nghề nghiệp chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp, hoàng thượng cũng đã sớm không thích người này rồi, nhưng hôm nay tất cả đều thay đổi, Lâm Cửu không chỉ có bộ dạng vẫn đẹp như xưa, lại khiến người ta có cảm giác rất thoải mái, đâu có tư thái vênh váo tự đắc của những vị đại thần kia, càng không có điệu bộ ỷ thế hiếp người.
Lâm thái phó hôm nay chính là đại nhân vật trong Hiền Môn, vừa rồi lúc Tiểu Xuân Tử đi vào thư phòng, hoàng thượng vừa nghe nói có người tới xem bệnh lập tức sinh khí, doạ Tiểu Xuân Tử phải lập tức lấy hoàng hậu ra làm lá chắn, ai biết hoàng thượng vẫn như cũ không chịu gặp, sau Tiểu Xuân Tử nói tên của Lâm Cửu, hoàng thượng lập tức gọi hắn dừng lại, chẳng được bao lâu đã bảo hắn đi ra gọi Lâm thái phó vào.
Hắc hắc, ai nói Lâm thái phó không được hoàng thượng thích vậy? Theo Tiểu Xuân Tử thấy, Lâm thái phó có tài có mạo, tương lai nhất định thành sủng thần của hoàng thượng! Hắn nên hảo hảo lôi kéo quan hệ mới đúng.
Lâm Cửu đương nhiên không biết tâm tư này của Tiểu Xuân Tử, nghe thấy Hoàng Phủ Thiên Niên cho y đi vào, trong lòng y dễ chịu hẳn lên, lăn qua lăn lại nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng được thấy Hoàng Phủ Thiên Niên rồi.
Vén vạt áo lên, Lâm Cửu bước qua hàng thủ vệ trùng điệp đẩy cửa Ngự Thư Phòng ra, đằng sau cánh cửa có vẻ có chút hôn ám không thấy rõ Hoàng Phủ Thiên Niên, nam nhân cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vi thần tham kiến hoàng thượng.”
“Ân, đóng cửa lại đi.” Thanh âm Hoàng Phủ Thiên Niên từ xa xa truyền đến, Lâm Cửu dựa theo lời nói làm việc xoay người đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn phía trước, hiếm khi nào thấy Hoàng Phủ Thiên Niên mặc một thân thường phục màu đen, ngồi trước một cái bàn lớn cúi đầu xem tấu chương, sắc mặt không tốt lắm, dưới sự phụ trợ của bộ hắc phục lại càng thêm vẻ tái nhợt.
“Hoàng thượng, hoàng hậu nhờ thần đến đây xem bệnh cho ngài.” Lâm Cửu đứng tại chỗ nhỏ giọng nói.
Hoàng Phủ Thiên Niên buông tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Cửu, con mắt hơi nheo lại, nhẹ giọng nói: “Bệnh của trẫm ngươi xem không ra, qua đây, đứng xa như vậy làm gì.”
“Vâng.” Lâm Cửu lập tức ước gì có thể nhảy ngay lên người Hoàng Phủ Thiên Niên lục lọi một phen, được sự cho phép, trực tiếp đi nhanh tới chỗ cách Hoàng Phủ Thiên Niên rất gần mới dừng lại.
Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không để ý, chỉ chỉ cái ghế, nói: “Ngồi xuống đi, ngươi trở về lúc nào, trẫm nghe nói sư huynh ngươi đang ở Bắc Quốc, sao ngươi lại một mình chạy về?”
“Hồi hoàng thượng, bốn ngày trước thần về đến Hoàng Thành, ngày đó thần còn nhờ người thông báo cho hoàng thượng.” Thấy bộ dạng Hoàng Phủ Thiên Niên thế này, rõ ràng là không biết y đã quay về Hoàng Thành.
Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ nhíu mày, nhấc chén trà nhân sâm trên bàn lên uống một ngụm.
Lâm Cửu tiếp tục nói: “Sư huynh vốn dự định để ta cùng ở lại Bắc Quốc, chỉ là thần nghĩ, thần dù sao cũng là người Hoàng Phủ, so với ở lại Bắc Quốc thì không bằng trở về Hoàng Phủ, hơn nữa… thần cũng có chút nhớ người nhà.”
“Ngươi thật có một tấm lòng trung hiếu.” Khoé miệng khẽ cong lên, Hoàng Phủ Thiên Niên đột nhiên nhìn Lâm Cửu, con ngươi bình thản như nước phản chiếu lại hình ảnh của Lâm Cửu, nhưng không biết trong đầu vị hoàng đế này đang suy nghĩ những gì, sao đột nhiên lại nhìn y, lẽ nào đối phương đã phát hiện ra thân phận của y?
Lúc này chắc chắn không được hoảng loạn, Lâm Cửu hơi cúi đầu tránh đi tầm mắt của Hoàng Phủ Thiên Niên, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, để thần chẩn trì bệnh cho ngài a, y thuật của thần và thái y có chút khác nhau, có thể chữa được bệnh cho hoàng thượng hay không cũng không dám chắc.”
Đáp lại Lâm Cửu chính là một mảnh im lặng, y vẫn cúi đầu nhưng có thể cảm giác được Hoàng Phủ Thiên Niên đang nhìn y, nhìn đến mao cốt tủng thiên, thối hoàng đế làm sao vậy, sau khi đi tranh ở Băng Nguyên Cực Bắc về bị điên rồi sao…
“Lâm Cửu,” Hoàng Phủ Thiên Niên rốt cục mở miệng nói, “Ngươi gỡ miếng ngọc bội trên trán xuống cho trẫm nhìn.”
“Ngạch?” Lâm Cửu một trận kinh hồn táng đảm, Hoàng Phủ Thiên Niên cư nhiên vừa thấy y đã bảo y gỡ ngọc bội, cũng may y đã sớm chuẩn bị, chỉ là không biết Hoàng Phủ Thiên Niên trên trán cũng có liên hoa ấn, nhưng đối phương giấu đi như thế nào?
“Vâng…” Thể hiện ra trên mặt có chút sửng sốt, Lâm Cửu cúi đầu tháo ngọc bội trên trán xuống, cái trán nhẵn bóng xinh đẹp lộ đầy đủ ra ngoài, đương nhiên cũng lộ ra liên hoa ấn đã được Lâm Cửu gia công qua, tự nhiên trong lành, lại mang theo thần thái yêu nhiêu thanh mị, trong nháy mắt khiến nam nhân tăng thêm một phần vị đạo.
Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn liên hoa ấn trên trán Lâm Cửu, ánh sáng trong mắt chợt loé rồi biến mất, theo sau đó là là sự tiếc nuối và thất vọng nhàn nhạt, nhìn miếng ngọc bội Lâm Cửu đưa cho hắn, Hoàng Phủ Thiên Niên chỉ nói: “Ngọc tốt, khi trẫm còn nhỏ cũng từng có một khối ngọc, đó là phụ hoàng đưa cho trẫm, trẫm năm đó rất quý trọng, sau có một ngày gặp được một người, trẫm lại đột nhiên mang khối ngọc đó tặng đi, chỉ là một loại cảm giác.”
Nghìn năm trước bỏ lỡ một đời tình duyên, nghìn năm sau ngẫu nhiên gặp lại, tại đấu thú tràng ở Ân Đô nhất thời do dự mà lại bỏ qua, trong tuyết sơn ở Băng Nguyên Cực Bắc lại lần thứ hai lỡ mất, thật đáng buồn chính là, đến tận lúc này sau nhiều lần bỏ lỡ mới để hắn dần dần khôi phục lại kí ức, duyên phận của hắn và y, lẽ nào chỉ là một lần lại một lần gặp thoáng qua thôi sao?
Hoàng Phủ Thiên Niên có chút cười không nổi, bệnh của hắn, là tâm bệnh, Lâm Cửu làm sao có thể trị được a, trên thế gian có loại dược nào có thể chữa được bệnh này?
“Hoàng thượng, bệnh của ngài…” Lâm Cửu lặng lẽ nhìn nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên, nói.
“Bệnh của trẫm?” Từ trong trầm tư tỉnh táo lại, Hoàng Phủ Thiên Niên giả ngọc bội lại cho Lâm Cửu, nói: “Ngươi đã nói ngươi có loại thuật chữa bệnh các thái y khác không có, vậy không bằng cho trẫm xem một chút, có thể chữa được bệnh của trẫm hay không.”
Nói ra miệng, Hoàng Phủ Thiên Niên mới thấy mình có chút buồn cười, biết rõ bệnh này Lâm Cửu không thể trị được, nhưng sao lại cứ để đối phương thử, thế nhưng mỗi khi thấy Lâm Cửu, hắn đều có chút khác lạ, rốt cuộc có cái gì khác lạ, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không suy nghĩ nhiều, trong lòng hắn nghĩ đến chính là một người, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới người trước mặt này chính là người hắn nghĩ tới kia…
“Vâng.” Trên mặt cố giấu sự vui mừng, Lâm Cửu vội vã lên tiếng trả lời.
Y thuật? Lâm Cửu đương nhiên không biết.
Y chỉ biết một vài kiến thức sinh vật cơ bản, như là phân đôi tế bào a, gen di truyền a, chứ để y thực sự vác súng thật đi học người ta xem bệnh thì y cũng chịu, nếu như để Lâm Cửu giống như các bác sĩ bình thường bắt mạch linh tinh, phỏng chừng với sự thông minh tài trí của Hoàng Phủ Thiên Niên liếc mắt là có thể nhìn ra Lâm Cửu là một tên thường nhân trăm phần trăm.
Mượn dùng một câu quảng cáo —— không đi con đường bình thường! Người xuyên qua há có thể theo khuôn phép cũ?
Đóng giả bác sĩ dùng một biện pháp hoàn toàn xa lạ, thì dù có là giả Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không biết, một cách khác sẽ tốt hơn nhiều việc cố gắng đóng giả cho chuyên nghiệp, trong đầu đã sớm chuẩn bị xong biện pháp, Lâm Cửu có khuông có dạng lấy đạo cụ ra —— ống nghe tự chế loại hàng sơn trại!
“Hoàng thượng, đây là ống nghe bệnh, có thể nghe được tiếng tim đập của ngài có tạp âm hay không, kiểm tra các bộ phận trong cơ thể ngài xem có mao bệnh gì không.” Lâm Cửu không có ý tốt lại nói: “Bởi vì thời gian gấp gáp, bên người thần lại không có sẵn ỗng nghe bệnh, cho nên không thể làm gì khác hơn là tự làm một cái.” Ông nghe bệnh do Lâm Cửu làm rất đơn giản, cũng rất đơn sơ, một ống gỗ rỗng ruột, dài 30cm, đường kính 0,5cm, hơn nữa còn có một cái như miếng da làm thành hình cái loa, hai tai nghe, thế là một cái ống nghe bệnh liền xuất hiện.
“Món đồ này lần đầu tiên trẫm thấy, Lâm Cửu, mấy thứ mới mẻ này của ngươi làm sao nghĩ ra được, còn cái ống nghe bệnh này lại làm ra thế nào?” Hoàng Phủ Thiên Niên tựa hồ rất hiếu kì với ống nghe bệnh Lâm Cửu vừa lấy ra, nhìn chằm chằm nửa ngày, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
“Đều là thần ở trên Vọng Nguyệt Sơn lúc rảnh rỗi thì làm ra, chắc bởi vì Vọng Nguyệt Sơn là một nơi tiếp cận với tiên giới, lúc thần ở nơi đó có lẽ được tiên nhân chỉ điểm, nghĩ nghĩ, liền làm ra mấy món đồ này.” Lâm Cửu đeo tai nghe lên, cầm ống nghe trong tay nói với Hoàng Phủ Thiên Niên, “Hoàng thượng, thần sẽ dùng cái này để lên ngực ngài mới có thể nghe được tim của người đập có khác thường hay không.”
“Nga…” Hoàng Phủ Thiên Niên gật đầu, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Vậy ngươi nghe đi.”
Thấy Lâm Cửu một bộ dáng muốn nói lại thôi, Hoàng Phủ Thiên Niên nhíu nhíu mày, nhẹ giọng quát: “Lâm Cửu, có chuyện cứ nói thẳng, trước mặt trẫm không cần che che giấu giấu, trẫm cũng không ăn thịt ngươi.”
“Vâng.” Lâm Cửu vội vàng tạ tội, nói: “Hoàng thượng, vậy thần xin nói, có thể thỉnh ngài cởi áo khoác ra không, cách y phục sẽ không nghe rõ tiếng tim đập lắm.”
Lời này của Lâm Cửu nói cũng không sai, cách y phục xác thực là khó nghe tiếng tim đập, hơn nữa, Lâm Cửu cũng không thể ở trong quần áo Hoàng Phủ Thiên Niên sờ tới sờ lui, y chính là đang hướng về phía vật phẩm thiếp thân của Hoàng Phủ Thiên Niên, nên tử hoàng đế này sống hay chết liên quan gì đến y a, phỏng chừng toàn bộ dân chúng của Hoàng Phủ Đế Quốc đều chết hết thì hoàng đế này vẫn sống khoẻ mạnh.
Công Đức Kim Liên chuyển thế, không phải cứ dễ dàng như vậy liền chết a?
Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ nhíu mày, nhìn Lâm Cửu có chút khẩn trương không nói gì, dĩ nhiên cũng dựa theo lời nói của Lâm Cửu cởi tấm áo choàng đen huyền ra, lộ ra nội y màu trắng bên trong, về phần Hoàng Phủ Thiên Niên vóc người thế nào, tốt hay xấu, Lâm Cửu cũng không có nhiều tâm tư để chú ý.
Lâm Cửu không muốn lãng phí thời gian, nhanh chóng tiếp cận, bởi vì Hoàng Phủ Thiên Niên đang ngồi, bênh cạnh cũng không dựa quá gần vào ghế, Lâm Cửu thẳng thắn nửa ngồi xổm bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Niên, dây của ống nghe bệnh cũng không dài lắm, cho nên bắt buộc bọn họ phải sát lại rất gần, Lâm Cửu cầm ống nghe đặt lên ngực Hoàng Phủ Thiên Niên, cả người cũng gần như dán lên Hoàng Phủ Thiên Niên rồi.
Một người xiêm y bán giải ngồi trên ghế, một người nửa quỳ thiếp thân thiếu chút nữa dựa vào lòng Hoàng Phủ Thiên Niên, nếu trong mắt người ngoài, tư thế này thực sự là có chút đen tối, có điều Lâm Cửu thân là đương sự cũng không có tâm tư suy nghĩ những việc này.
Ống nghe đặt lên người Hoàng Phủ Thiên Niên, tuy rằng cách lớp nội y, nhưng y vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ từ trên người đối phương truyền đến, có một chút nóng, tựa hồ cao hơn thường nhân một chút.
Xuyên qua cái ống nghe hàng sơn trại đơn giản này, Lâm Cửu thật đúng là nghe thấy tiếng tim đập của Hoàng Phủ Thiên Niên.
Thịch thịch thịch…
Thanh âm vang dội thanh thuý giống như tiếng trống như là đánh ngay sát tai y, tiếng đập một chút lại một chút vô cùng hữu lực, trừ tiếng đó ra, Lâm Cửu cũng không nghe thấy tạp âm gì, có thể thấy được Hoàng Phủ Thiên Niên kì thực thân thể rất khoẻ, nào có bệnh gì a, cũng chỉ là nhiệt độ cơ thể hơi cao chút mà thôi.
Mượn cớ xem bệnh, Lâm Cửu nhanh chóng cầm ống nghe sờ tới sờ lui trên người Hoàng Phủ Thiên Niên, ngực rõ ràng ở chỗ đó, nhưng y lại cầm ống nghe trực tiếp mò tới bụng.
Kì quái, sao cái gì cũng không có, Hoàng Phủ Thiên Niên rốt cuộc giấu hồn phách của Diệt Thiên ở đâu, không phải là lời Trần Khôi nói là giả đó chứ? Hay Hoàng Phủ Thiên Niên không để cái bình chứa tàn hồn của Diệt Thiên bên người, Lâm Cửu hơi phiền muộn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục làm hành vi lớn mật kia.
Sao tiếng tim đập của Hoàng Phủ Thiên Niên lại trở nên nhanh hơn, vừa rồi vẫn còn rất bình ổn mà. Mặc dù ống nghe bệnh không đặt trên ngực Hoàng Phủ Thiên Niên, nhưng do ống nghe có khả năng phóng đại, Lâm Cửu vẫn có thể nghe thấy tiếng tim Hoàng Phủ Thiên Niên đập, so với sự ổn định vừa rồi, hiện tại tiếng tim của Hoàng Phủ Thiên Niên hình như nhanh hơn một chút, một ít tạp âm cũng xông vào tai Lâm Cửu.
“Tim của trẫm ở chỗ này, sao ngươi chỗ nào cũng nghe qua.” Lúc Lâm Cửu còn đang nghi hoặc có thừa, Hoàng Phủ Thiên Niên đột nhiên vươn tay bắt được bàn tay đang sờ loạn của Lâm Cửu, trong thanh âm cất giấu một cảm giác áp ức không đổi.
Lâm Cửu rất thức thời mà dừng lại, Hoàng Phủ Thiên Niên có thể chịu để y sờ tới sờ lui như vậy cũng coi như không tồi rồi, nếu y tiếp tục sờ thêm nữa, phòng chừng đối phương sẽ nghi ngờ, dù không phải hoài nghi y trộm đồ, phòng chừng cũng sẽ sản sinh ra hiểu lầm không nên sản sinh, nếu như để Hoàng Phủ Thiên Niên hiểu lầm y có tâm tư ái luyến gì đấy, Lâm Cửu thật đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Hoàng thượng, bệnh của ngài ta chẩn đoán ra rồi.” Tay vẫn còn bị Hoàng Phủ Thiên Niên nắm không thả, Lâm Cửu cũng tiếp tục duy trì tư thế nửa quỳ ngửa đầu nói với hoàng đế.
“Nga, là bệnh gì, ngươi có thể nói cho trẫm nghe thử xem.” Trong mắt Hoàng Phủ Thiên Niên lộ ra chút hiếu kì.
Lâm Cửu chần chừ một lát, lập tức mở miệng nói: “Hoàng thượng, ngài kì thực không có bệnh gì cả, thần vừa dùng ống nghe nghe tiếng tim đập của ngài, phát hiên tiếng tim đập rất bình thường, không chỉ bình thường mà còn bình ổn hữu lực hơn cả thường nhân, có thể nói thân thể của ngài kì thực phi thường tốt, phi thường khoẻ mạnh.”
“Vậy vì sao ngươi lại nói trẫm bị bệnh?” Hoàng Phủ Thiên Niên cúi xuống nhìn Lâm Cửu, nghĩ lời nói của người này thực sự có chút kì quái.
“Thần nếu như nói gì đó khiến hoàng thượng tức giận, thỉnh hoàng thượng thứ tội.” Lâm Cửu trước mang ra một đạo miễn tử phù, thấy thần sắc Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Niên thật đúng là hiếu kì không biết Lâm Cửu định nói gì.
Hoàng Phủ Thiên Niên hùng hồn ban cho Lâm Cửu một đạo miễn tử phù: “Nói đi, trẫm sẽ không định tội ngươi.”
Nhận được ân chuẩn, Lâm Cửu lập tức nói, “Thần cho rằng bệnh của ngài là tâm bệnh, tim đập tuy rằng cường mà hữu lực, thế nhưng thiếu một tia sinh khí.” Nói xong, Lâm Cửu cúi đầu không nói nữa.
Hoàng Phủ Thiên Niên trầm mặc chốc lát, lúc muốn vươn tay lấy trà uống mới phát hiện mình vẫn còn nắm tay Lâm Cửu, khẽ sửng sốt, nam tử nhanh chóng thả tay Lâm Cửu ra, Lâm Cửu vẫn cúi đầu thoáng cái rụt lại, động tác linh mẫn quá phận khiến Hoàng Phủ Thiên Niên có chút nhịn không được bật cười, nam tử này sợ hắn như vậy sao?
“Còn có?” Nhẹ hớp một ngụm trà, Hoàng Phủ Thiên Niên nhàn nhạt nói: “Nếu như ngươi chỉ nghe ra tâm bệnh này của trẫm, vậy trẫm đúng là phải trị tội ngươi rồi.”
Thối hoàng đế không phải nói không định tội ta sao? Thực đúng là một tên hỗn đản nói không giữ lời a…
Thầm mắng trong lòng, Lâm Cửu cúi đầu tiếp tục nói: “Thần còn phát giác nhiệt độ thân thể hoàng thượng hơi cao, lúc này đang là lương thu, nhiệt độ cơ thể hoàng thượng lại cao hơn một chút so với người thường, thần cả gan muốn hỏi, hoàng thượng có phải bị cảm nắng hay không?”
“Lời này của ngươi nói ra rất mâu thuẫn, nếu lương thu thì sao lại còn bị cảm nắng?” Hoàng Phủ Thiên Niên nhỏ giọng cười nói, thấy Lâm Cửu vẫn cúi đầu, còn nói thêm, “Ngẩng đầu lên nói, cúi đầu thấp như vậy làm gì.”
“Vâng.” Lâm Cửu thẳng thắn thừa cơ hội này từ bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Niên đứng lên, đứng sang một bên thấp giọng nói, “Nếu không phải bị cảm nắng, vậy thần cho rằng có lẽ hoàng thượng bời vì nguyên nhân nào đó hoả khí trong cơ thể quá nặng, thần sẽ chế một loại đan dược cho hoàng thượng, nếu như hoàng thượng không chê, có thể thử một thần trừ hoả đan của thần.”
“Xem ra ngươi theo sư huynh ngươi cũng học được không ít y thuật, bệnh này của trẫm… quả thật là bị ngươi nói trúng rồi.” Khẽ cười một tiếng, Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn Lâm Cửu khúm na khúm núm, lông mày nhăn lại, có lẽ hắn đẫ lầm, trước sao lại nghĩ Lâm Cửu chính là Chí Thiện Bạch Liên a, còn kém nhiều lắm.
Một bên cài lại nút áo, Hoàng Phủ Thiên Niên nói: “Hoả có thể khu trừ, nhưng còn tâm bệnh thì ngươi có biện pháp nào a?”
Ta có thể có biện pháp nào, tâm bệnh y chữa không được.
Lâm Cửu cúi đầu nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên, đột nhiên nhãn tình sáng lên, lúc Hoàng Phủ Thiên Niên mặc y phục y đột nhiên thoáng nhìn thấy bên hông Hoàng Phủ Thiên Niên treo một kim liên bình…
“Hoàng thượng, để thần thử xem xem sao! Thần nhất định có thể chữa khỏi tâm bệnh…” Không chút do dự, Lâm Cửu thốt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.