Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 118: Thẳng thắn đối đãi nhau




Sâu trong yết hầu phát sinh ra tiếng nức nở nghẹn ngào, mái tóc dài bị mồ hôi thấm ướt rối tung trên y sam bất chỉnh sau lưng, cũng không biết vị chát bên khoé miệng là mồ hôi hay những giọt nước mắt bất tri bất giác chảy xuống.
Đầu chôn sâu trong tấm đệm như muốn đem chính mình ngạt chết, nam nhân khó khăn thở hổn hển, giống như phải chịu cực hạn thống khổ gắt gao cắn rách cả môi, vị rỉ sắt nhàn nhạt lấp đầy khoang miệng, ngực do khóc nức nở mà kịch liệt phập phồng lên xuống, y giống như một con cá mắc cạn, cả người vô lực nằm trên giường, trước mắt mông mông lung lung.
Tất cả những gì đã trải qua tựa hồ đã nhiễu loạn tâm thần Lâm Cửu, dần dần lạc trong chính tưởng tượng của mình không bắt được phần đuôi của hiện thực, y ở nơi nào, là kiếp trước chỉ có một mình y trong căn phòng trống không, hay là thế giới hoàn toàn xa lạ sau khi khiêu nhai, chất độc của sự cô độc đã thấm sâu vào cốt tuỷ y, ai có thể làm bạn bên người y?
Một chân bước vào dị thế, một chân bước vào vực sâu, đối mặt với thế giới mịt mờ, sự tồn tại của y rốt cuộc có ý nghĩa gì, có đôi khi y thậm chí còn nghĩ có khi kiếp trước y khiêu nhai bị chết mà cũng chả có ai biết, càng không có ai thay y đốt một nén nhang, nhớ đến y một chút.
Một người nếu như chết rồi cũng chẳng có ai để ý, vậy sống còn có ý nghĩa gì?
Y không muốn như vậy, không muốn một mình cô độc chết đi, lại càng không muốn mãi mãi sống trong thế giới vắng vẻ lạnh lẽo, nếu như ngay cả đên một người duy nhất trên thế gian có thể sưởi ấm cũng rời đi, vậy bản thân y nên ở nơi nào, sống thế nào trong thế giới xa lạ trần ngập hiu quạnh này.
“Diệt Thiên…”
Nhẹ nhàng gọi tên ma đầu, Lâm Cửu dần dần cảm thấy xung quanh an tĩnh đi, nam nhân phía sau tựa hồ đã ngừng lại, y muốn thử xoay người, đột nhiên, cả người bị nam nhân phía sau ôm vào trong lòng, cái ôm ấp áp thoải mái bao bọc lấy cả người Lâm Cửu.
Tấm lưng quang – loả dán vào ngực đối phương, từ từ nhắm lại hai mắt, Lâm Cửu cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cùng tiếng tim đập của đối phương, khí tức quen thuộc lần thứ hai lại vây quanh thân thể y.
“Ngô, để ta nhìn ngươi, để ta nhìn thấy ngươi, đừng đưa lưng về phía ta, ta muốn thấy ngươi…” Nắm lấy bàn tay đang quấn quanh ngực mình. Lâm Cửu run giọng khẩn cầu, gương mặt chưa khô lệ nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay của đối phương, chậm chậm, lại một lần nữa muốn quay người lại, lúc này đây, rốt cục y cũng làm được rồi.
Xoay người, nhập vào tầm mắt không phải ai khác, mà chính là người duy nhất trên thế gian có thể khiến y cảm thấy an tâm, chân mày lạnh lùng nghiêm nghị, khuôn mặt quen thuộc, Lâm Cửu lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, nhất thời lại không biết nên cười hay nên khóc, rõ ràng là mỉm cười, nhưng nước mắt lại không chịu được khống chế mà cứ thế rơi xuống.
Nước mắt tràn đầy lại một lần nữa che khuất tầm nhìn của Lâm Cửu, y không thấy rõ nam nhân trước mắt, không biết trên mặt đối phương là biểu tình gì, một chút uỷ khuất đột nhiên đánh vào ngực Lâm Cửu, buồn bực đến phát đau, y rất muốn mở miệng hỏi ma đầu, vì sao… vì sao lại tức giận, vì sao lại đối xử với y như vậy?
Bàn tay Diệt Thiên nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt nam nhân, bờ môi lành lạnh ôn nhu hôn lên vệt nước mắt trên mặt y, một chút cay đắng theo khoé môi tràn ra, từ đầu tới cuối chưa hề nói một lời, Diệt Thiên chỉ là nâng đầu Lâm Cửu lên đỡ người nọ ôm vào lòng.
Dựa vào cần cổ ma đầu, Lâm Cửu ôm lấy song chưởng của Diệt Thiên, tựa như phát hận một ngụm cắn lên vai hắn, dường như tất cả uỷ khuất trong ngực y đều bộc lộ hết ra, vừa hung hăng cắn vừa nhỏ giọng khóc, đến tận lúc hàm răng chạm vào thịt đối phương. Vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng.
Lông mày chưa hề nhíu dù chỉ một chút, Diệt Thiên chỉ nhẹ nhàng an ủi nam nhân thụ thương trong lòng, tuỳ ý đối phương gặm cắn bờ vai hắn, chốc chốc lại cúi đầu dịu dàng hôn lên mái tóc Lâm Cửu.
Cảm thấy có lẽ Lâm Cửu đã cắn đủ rồi, hoặc là người nọ đã mệt mỏi, Diệt Thiên mới nhàn nhạt mở miệng, nhẹ giọng nói: “Ngươi biết không? Nếu như lúc nãy ta không chút do dự xuống tay, nếu như không phải ta phát giác nhanh, ngươi đã chết rồi.” Lâm Cửu dựa vào vai ma đầu nhẹ nhàng thở dốc, lắng nghe đối phương nói.
“Ngươi muốn biết cái gì, ta đều có thể nói cho ngươi, không được phép tiếp tục tuỳ hứng như vậy nữa, ngươi đã từng nghĩ đến nếu như ngươi chết trên tay ta, tâm tình của ta sẽ thế nào chưa?”
Sẽ như thế nào a?
Lâm Cửu không dám nghĩ, nếu có một ngày Diệt Thiên chết trên tay y, vậy y có thể sẽ phát điên hay không, có thể phát cuồng hay không, có thể đến cả khí lực để chết cũng không có hay không.
Đối với Diệt Thiên mà nói, có lẽ cảm giác cũng giống vậy, cái cảm giác thiếu chút nữa ngoài ý muốn giết chết người mình yêu sâu đậm nhất, cơ hồ khiến ma đầu không cách nào khống chế được, nếu như việc này xảy ra, Diệt Thiên có thể sẽ thực sự nhập ma, có thể sẽ giết chết tất cả người trên thế gian này, bọn họ đã từng cô độc như vậy, số phận sao lại có thể bọn họ một người chết trên tay người kia. Tuyệt vọng cùng lãnh ý như vậy, cho dù chỉ thử suy nghĩ một chút cũng khiến cho con người ta hít thở không thông, huống chi lại thiếu chút nữa trở thành hiện thực.
Tức giận của Diệt Thiên, điên cuồng của Diệt Thiên, tuyệt vọng và sợ hãi không thể khống chế phát ra từ nội tâm, cho dù lí trí như hắn chung quy cũng chỉ là người có trái tim bằng thịt, nhìn nước mắt Lâm Cửu, nghe thanh âm của Lâm Cửu, nước mắt của nam nhân này còn nóng, nam nhân này còn có khí lực cắn hắn, người nọ đúng là vẫn sống sờ sờ ở đây.
“Không nên tiếp tục làm chuyện ngốc nghếch như vậy, ngươi muốn ta sống không bằng chết sao?” Ôm chặt lấy nam nhân trong lòng, ma đầu thường ngày lãnh tĩnh như băng thanh âm lúc này lại có chút run rẩy: “Lâm Cửu, rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm thế nào mới được đây, ta rốt cuộc nên bắt ngươi làm thế nào…”
“Xin lỗi…” Ôm chặt Diệt Thiên, Lâm Cửu nhỏ giọng nói, ma đầu khó có được một lần bộc lộ tâm tình, giọng nói bất dắc dĩ cùng sầu lo nhàn nhạt nhẹ nhàng châm vào trái tim Lâm Cửu, nhớ lại chuyện xảy ra trong hôm nay, tuy có chút hí kịch, nhưng không phải là không mạo hiểm. Cứ theo như lời Diệt Thiên, nếu như không phải Diệt Thiên kịp thu tay lại, có thể Lâm Cửu đã chết rồi.
“Vì sao lại muốn xin lỗi, người sai cũng không phải là ngươi.” Than nhẹ một tiếng, Diệt Thiên kéo nam nhân đang dựa vào vai hắn ra, nhìn bộ dáng tiều tuỵ tràn đầy lệ ngân của người nọ khẽ nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi bị cắn rách của Lâm Cửu, ma đầu cúi xuống dùng lưỡi tinh tế liếm qua: “Hận ta không?”
Lâm Cửu lắc đầu, nói: “Không hận…”
“Vĩnh viễn đều không được rời khỏi ta, dù là ngươi chết, ta cũng sẽ đem ngươi từ địa ngục trở về.” Tay nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Cửu lên, ma đầu nhìn sâu vào mắt Lâm Cửu, đạm mạc nói.
“Vì sao ta chết lại không lên trời a?” Lâm Cửu nín khóc mà cười, trong lòng lại có chút kinh ngạc, từ trong lời nói của Diệt Thiên y đã biết chấp nhất của ma đầu đối y sâu như vậy, ngày thường mặc dù hai người thân mật khăng khít, nhưng Lâm Cửu chưa từng nghe được tí gì từ Diệt Thiên mấy lời ân ái hay hứa hẹn.
Diệt Thiên mỉm cười: “Bởi vì ngươi là người của ta.”
“Còn đau không?” Một lần nữa ôm Lâm Cửu vào lòng, ma đầu khẽ vỗ về lưng nam nhân, từng chút chân khí theo lòng bàn tay chảy vào trong thân thể Lâm Cửu.
Lâm Cửu lắc đầu, nhìn cần cổ Diệt Thiên lưu lại giấu răng đỏ tươi, hỏi một câu tương tự: “Đau không?”
Diệt Thiên cười lắc đầu, nói: “Tiểu Cửu, có phải ngươi rất muốn biết ta rốt cuộc là người như thế nào, người vừa rồi gặp ta là ai, mà ta lại sắp sửa làm cái gì?”
Lâm Cửu gật đầu, y rất hiếu kì, bằng không cũng không nửa đêm theo dõi Diệt Thiên, chỉ là y không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế, phải thừa nhận khi y bị Diệt Thiên bóp chặt yết hầu y thực sự cho rằng mình sẽ chết, mà y cũng thực sự có thể thấy được một mặt khác của Diệt Thiên, thường ngày y căn bản không nhìn thấy mặt lãnh khốc tàn nhẫn này.
Toàn bộ chuyện của y đều nói cho Diệt Thiên, y không đòi hỏi Diệt Thiên chuyện gì cũng phải nói với y, chỉ là mùi vị bị người yêu thương nhất giấu diếm thường xuyên khiến Lâm Cửu cảm thấy bất an.
“Có thể nói cho ta biết không? Mặc kệ ngươi muốn làm chuyện gì, nếu như ngươi cho rằng ta là người ngươi có thể tín nhiệm, người có thể cùng ngươi đi khắp thế gian này, thì nói cho ta biết được không? Diệt Thiên, ta muốn cùng ngươi, dù cho sau này phải xuống địa ngục, ta cũng muốn cùng ngươi đi một chuyến.”
“Xuống địa ngục sao?” Diệt Thiên khẽ cười một tiếng, cúi xuống bên tai Lâm Cửu, nói: “Ta sẽ nói cho ngươi, nói cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn biết. Có cái gì muốn biết nhất không?”
Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Diệt Thiên, từng câu từng chữ nói: “Ta muốn biết ngươi làm thế nào tu luyện thành thân thể cực ma.”
Câu hỏi Lâm Cửu nói ra cũng không ngoài dự đoán của Diệt Thiên, hắn nhẹ nhàng nhu nhu cái trán Lâm Cửu, nói: “Đây là chuyện đã xảy ra thật lâu rồi, ta vốn không muốn nói cho ngươi, nhưng biết ngươi chắc chắn sẽ hỏi chuyện này, ngươi muốn biết, ta sẽ nói, có điều đây đều là những chuyện đã qua, nghe một chút là được không cần để trong lòng.”
Lâm Cửu dùng sức gật đầu, từ trong lòng Diệt Thiên ngồi xuống, vội vã giục nam nhân nói: “Ngươi nói đi.”
Nhìn gương mặt tiều tuỵ của Lâm Cửu, y sam bất chỉnh nhưng bộ dáng lại tập trung tinh thần tỉ mỉ lắng nghe, Diệt Thiên càm lấy một kiện ngoại y choàng lên người Lâm Cửu, rồi chậm rãi nói: “Năm đó một lần ra chiến trường ngẫu nhiên ngộ ra, vì để tu cực ma chi thể, ta đến sông băng ở phương bắc bế quan, đóng băng giác quan của bản thân, mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, miệng không thể nói, chỉ tinh tâm*(chăm chú), tiềm tâm*(chuyên tâm), diệt tâm, sau quả nhiên đạt thành, ta từng nỗ lực tìm kiếm người có cực thánh, nhưng đều không có kết quả.”
Nói đến đây, Diệt Thiên nhìn nam nhân tóc tai rối loạn, có lẽ tất cả đều là duyên phận, gặp được Lâm Cửu hoàn toàn là ngoài ý muốn.
“Hiện tại sẽ nói cho ngươi càng nhiều chuyện, về chuyện vì sao ta lại nhập ma, vì sao thí sát chưởng môn, gần đây đang chuẩn bị làm chuyện gì…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.