Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 112: Hư thực khó dò




Thái phó của thái tử tuy chỉ là một hư chức không có thực quyền, nhưng mà trước khi rời đi cũng nên nói một tiếng với người trong cung, sau khi bàn giao xong hết công việc mới nhận được sự cho phép rời khỏi Hoàng Phủ Đế Quốc của hoàng đế.
Trước khi đến hoàng cung, Lâm Cửu về phủ Lâm tướng quân một chuyến, cũng may trước đây Lâm Cửu đã nói qua với người nhà chuyện sẽ cùng Diệt Thiên lên Bắc Quốc, lúc nghe Lâm Cửu nói ngày mốt sẽ đi, Lâm gia cũng không kinh ngạc quá lớn, thế nhưng hài tử mới vừa trở về mấy tháng đã lại muốn đi, người trong nhà cũng khó tránh khỏi có chút luyến tiếc.
Mấy vị mẫu thân từ trên xuống dưới vội vàng giúp Lâm Cửu chuẩn bị hành lí, căn dặn nhiều lần, dặn dò Lâm Cửu dọc đường đi phải nhớ chú ý đến thân thể, ba nữ nhân thành một cái chợ, Lâm Cửu đứng ở giữa liên tục gật đầu, trong ngực ôm một đống lớn đồ mấy vị nương đưa cho, bên tai ầm ầm, cũng không biết nên nghe cái gì, lúc này dù có là Lâm tướng quân đứng ra giải cứu cũng không có sức đột phá vòng vây giúp Lâm Cửu.
“Được rồi, được rồi, mấy người các nàng, Tiểu Cửu trên đường đã có Thánh Giả chiếu cố, không cần các nàng quan tâm, Tiểu Cửu, theo ta vào thư phòng.” Bỏ lại một câu, Lâm tướng quân đứng dậy li khai, Lâm Cửu vội đi theo, phụ tử hai người bước vào thư phòng.
“Đóng cửa lại.” Lâm tướng quân nói.
Lâm Cửu xoay người đóng cửa, Lâm tướng quân ngồi xuống cạnh thư trác rót hai chén trà, Lâm Cửu đi qua ngồi bên cạnh Lâm tướng quân, biết phụ thân có chuyện muốn nói với mình, Lâm Cửu im lặng chờ Lâm tướng quân mở lời.
Uống ngụm trà nóng nhuận nhuận yết hầu, Lâm tướng quân mở miệng nói: “Lâm Phong ta đánh trận nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị đánh bại trên chiến trường, nhưng ở nhà ta thực sự là một kẻ thất bại, lúc con còn nhỏ làm ra không ít chuyện xấu, đều do ta và mẫu thân con chiều chuộng mà ra…”
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, dù có là tướng quân kiên cường sắt đá, cũng không chịu nổi sự thống khổ như vậy, chuyện xảy ra hai năm trước Lâm Phong vẫn rõ rành rành trước mắt, cũng may đây đều đã là quá khứ, cũng may lúc đó lão không vội vã mai táng Lâm Cửu mà giao cho Vân Nhiễm sư đệ, hôm nay Lâm Cửu sống lại trở về, không chỉ không còn cái tính tự cao tự đại ngày xưa, mà còn trưởng thành nên không ít.
Tuy rằng Lâm Phong cực hiếm khi nói việc này với Lâm Cửu, nhưng bậc làm phụ thân có người nào không hi vọng nhi nữ thành long thành phượng, nhìn Lâm Cửu hôm nay đã hiểu chuyện lại nhu thuận, trong lòng Lâm Phong vô cùng hài lòng.
Chỉ là người quanh năm rong ruổi sa trường phần lớn đều có chút xấu hổ khi mở miệng, việc Lâm Phong có thể làm chính là ở sau lưng hảo hảo bảo vệ cả gia đình, không để Lâm Cửu phải vì gia đình mà bận tâm.
“Chuyến đi Bắc Quốc mặc dù có chút khổ, nhưng là một đấng nam nhi thì phải ăn khổ để rèn đúc, cha biết con hôm nay đã trưởng thành rất nhiều, nên làm nên nghĩ đều không tới phiên lão nhân ta giáo huấn con.” Lâm tướng quân thấm thía nói.
“Cha, hài nhi biết, con nhất định sẽ không để người phải thất vọng, con sẽ không càn quấy như trước kia nữa, tới Bắc Quốc con sẽ toàn tâm toàn ý đi theo sư huynh học tập.” Mũi hơi cay cay, Lâm Cửu nhẹ nhàng khụt khịt, khoé miệng vẫn có gắng tạo ra một nụ cười tươi tắn.
“Ân, cha cũng không còn gì nói với con nữa, nhanh vào cung chuẩn bị mọi việc, đừng để phải kéo dài hành trình.” Lâm tướng quân nói.
“Cha, vậy con trở về cung đây, cha và các nương nhớ bảo trọng thân thể, còn có thị nữ Tư Tư kia của con… con đã nhờ nương tìm một nhà tốt để gả Tư Tư đi.” Lâm Cửu nói.
“Ân, chuyện trong nhà con không cần lo lắng, mau mau trở về đi.” Lâm tướng quân nói.
Lâm Cửu đang đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Lâm tướng quân ở phía sau nhẹ giọng gọi: “Tiểu Cửu…”
“Cha, chuyện gì?” Tiểu Cửu vừa đi đến cửa xoay người lại hỏi.
“Con… sau khi con rời khỏi Vọng Nguyệt Sơn gặp phải Đại ma đầu, sau đó hắn có trở lại quấy rối con hay không?” Lâm tướng quân trong mắt hàm chứa vài phần dè dặt cùng vẻ sầu lo chợt hiện rồi biến mất.
Lâm Cửu lắc lắc đầu: “Không có, sau khi được đại sư huynh cứu, con không còn gặp qua Đại ma đầu nữa, cha, có chuyện gì sao?” Lâm Cửu thân thể hơi hơi căng thẳng, không biết vì sao phụ thân lại đột nhiên nhắc tới Diệt Thiên.
Lâm tướng quân mở mở miệng, làm như muốn nói lại thôi, nhìn thần sắc Lâm Cửu chỉ là phất phất tay, nói: “Không có gì, chỉ là lo lắng ma đầu đó có thể sẽ tìm con gây phiền phức, không có là tốt rồi, con mau mau hồi cung đi.”
“Oh.” Bán tín bán nghi, Lâm Cửu rời khỏi thư phòng của phụ thân, đi trên đường có chút không hiểu lắm cuộc đối thoại vừa rồi, có điều phụ thân hỏi như vậy cũng là bình thường, dù sao y cũng đã từng nói dối bị Đại ma đầu Diệt Thiên cưỡng ép, trước đó không lâu lại nháo ra việc Đại ma đầu giết người cứu y, khiến cho Đại ma đầu như là “tình hữu độc chung*” với y vậy, cũng khó trách phụ thân lại lo lắng.
Lâm Cửu nhịn không được bật cười, lại nói, Đại ma đầu đúng là đối y có “tình hữu độc chung” ha?
Diệt Thiên có thân phận Thánh Giả cũng tốt, nếu không Lâm Cửu cũng không biết sẽ phải nói với người ta về quan hệ giữa y và Diệt Thiên thế nào, thân phận Thánh Giả mạ vàng kiểu gì so với Đại ma đầu vẫn tốt hơn, tuy rằng Lâm Cửu tuyệt không để ý.
Rời khỏi Lâm gia, Lâm Cửu ngồi trên xe ngựa đi về hướng hoàng cung, ngay sau khi Lâm Cửu rời đi không bao lâu, Lâm tướng quân phủ đã đón tiếp một vị khách nhân lâu ngày không gặp.
Trong thư phòng, Lâm Phong lại một lần nữa rót chén trà nóng đặt trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tới ngồi đi, lén lút không phải là phong cách của đệ.”
“Sư huynh, đã lâu không gặp.” Trong phòng chẳng biết từ lúc nào lại nhiều hơn một người, thoạt nhìn mới chỉ ngoài hai mươi, trên thân khoác trường bào màu xanh, tiên tư nho nhã, mang theo một chút thanh lãnh, búi tóc vấn cao, đầu đội phát quan, trong tay cầm một cây phất trần.
“Hơn mười năm trước nhìn đệ là hình dáng này, hơn mười năm sau dáng vẻ không chút thay đổi, thậm chí xưng hô với ta cũng chưa từng biến, ta đã sớm không còn là người của tiên hiệp điện, đệ cần gì phải xưng ta là sư huynh.” Nhìn nam tử tuấn dật ngồi trước mặt mình, Lâm Phong nhịn không được cười nói.
“Vân Nhiễm, đệ thật đúng là…” Lâm Phong lắc đầu, than thở, “Chuyện Tiểu Cửu chết mà phục sinh đệ lại không hề đánh một tiếng với ta.”
“Nó ở trên Vọng Nguyệt Sơn sinh hoạt rất tốt.” Vân Nhiễm trực tiếp nói thẳng.
“Đúng vậy, phàm trần thế tục cũng chỉ là một cái chảo nhuộm.” Lâm Phong than nhẹ nhấc chén trà lên uống một ngụm, nhưng vì nước trà quá nhạt, ngước mắt vọng về quá khứ lại không thể so được với rượu đã uống, chỉ có thể phẫn nộ buông chén trà, nói với vị đã từng là sư đệ của lão: “Hai năm nay đa tạ đệ đã chăm sóc cho Tiểu Cửu.”
“Đừng cảm ơn, Tiểu Cửu là một hảo hài tử.” Khoé miệng Vân Nhiễm khẽ cong lên.
Lâm Phong cười cười, nói: “Sao bây giờ đệ mới xuất hiện, Tiểu Cửu đã nói với ta không ít chuyện nó ở trên Vọng Nguyệt Sơn, xem ra nó rất tín nhiệm đệ, lấy tính cách của đệ, chỉ sợ khi Tiểu Cửu vừa rời khỏi Vọng Nguyệt Sơn đệ đã đi theo phía sau nó a?”
Vân Nhiễm từ chối cho ý kiến chỉ gật đầu, nói: “Đệ vốn dự định âm thầm hộ tống nó đến Hoàng Thành, chỉ là trên đường Tiểu Cửu tham gia tứ phái luận võ đại hội, không ngờ ma đầu cũng ở nơi đó, thực lực ma đầu đó so với lời đồn tựa hồ mạnh hơn rất nhiều, có thể dưới mí mắt đệ bắt Tiểu Cửu mang đi.”
Vân Nhiễm khẽ nhíu nhíu mày, tựa như đối chuyện lúc đó rất không hài lòng.
“Hắn có Hắc Long, đệ muốn đuổi theo cũng không kịp.” Lâm Phong cười khổ một tiếng nói: “Ma đầu đó tham dự tứ phái luận võ đại hội, không chút che giấu khoe Hắc Long ra là muốn tuyên bố điều gì? Ta càng không rõ, hắn vì sao muốn cướp Tiểu Cửu đi, lẽ nào có quan hệ với việc Tiểu Cửu phục sinh?”
“Việc này… đệ không rõ.” Vân Nhiễm nhíu mày, nói: “Ma đầu đó từ trước đến nay làm việc không theo quy tắc nào, càng không bận tâm đến nguyên do, người ngoài căn bản không có biện pháp nhìn thấu nội tâm hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cũng may Tiểu Cửu tuy rằng bị hắn bắt đi, nhưng không bị thương tổn.”
“Đúng vậy.” Lâm Phong gật đầu tán thành, hơi khổ não đỡ cái trán nói: “Vân Nhiễm, vậy đệ có cái nhìn thế nào với Thánh Giả Tiếu Thiên – người đã cứu Lâm Cửu?”
“Đệ hoài nghi hắn và Diệt Thiên là cùng một người.” Vân Nhiễm trực tiếp nói thẳng ra nghi hoặc trong lòng.
Lâm Phong hơi sửng sốt, không nghĩ tới vị sư đệ này của lão qua nhiều năm lại thẳng thắn như vậy, cười khổ nói: “Ý nghĩ này thực sự lớn mật, nhưng cẩn thận cân nhắc cũng có thể phát hiện ra một ít đầu mối, một người muốn diệt thiên, một người lại can đảm tiếu thiên, một người ma, một người thánh, một người mười năm trước đột nhiên xuất hiện, một người lại tại mười năm đó tiêu thất vô tung vô ảnh, quả thực có mấy chỗ đáng nghi, thế nhưng mấy ai sẽ tin a?”
“Có thể là một sự trùng hợp.” Lâm Phong nhẹ nhàng lắc đầu, khi Tiếu Thiên ở tại Lâm phủ Lâm tướng quân âm thầm quan sát người nọ, nhưng không tìm ra một điểm khả nghi, huống hồ Thánh Giả uy danh rất lớn, mà Tiểu Cửu lại tín nhiệm đối phương như vậy, quan trọng hơn là…
Đối với quan hệ của Lâm Cửu với Tiếu Thiên, Lâm Phong tựa hồ có thể cảm nhận được đó không chỉ là sư huynh đệ đơn giản như vậy.
“Trực giác đi…” Nhìn ra ngoài cửa sổ, Vân Nhiễm thản nhiên nói.
“Nếu như trực giác của đệ là thật, chuyện này có thể sẽ trở nên rất phức tạp đó.” Lâm Phong lo lắng nói: “Tạm thời không nói đến thánh nhân lúc trước tại sao lại nhất niệm thành ma, nếu như Diệt Thiên thật sự là Tiếu Thiên, vậy vì sao hắn phải tiếp cận Lâm Cửu, cùng đi lên Bắc Quốc, cũng không biết Tiểu Cửu có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không.’
“Nếu mà Diệt Thiên quả thực là Tiếu Thiên, lại có mưu đồ gây rối Tiểu Cửu, bọn họ cần gì phải trở lại Hoàng Thành?” Lâm Phong cười khổ lắc đầu, “Mong rằng trực giác của con người là sai ha.” Lâm Phong tựa hồ cũng không đặt “trực giác” của Vân Nhiễm vào trong lòng.
Vân Nhiễm chỉ trầm mặc không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.