Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 106: Tu tu tu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cây cối sum suê, mênh mông một mảnh xanh biếc vô tận, nổi bật lên hình ảnh của ngọn núi cao ngất thẳng đứng như chọc thủng tầng trời, chim thú xôn xao không một bóng người.
“Làm lại lần nữa.” Thanh âm lành lạnh cứng rắn, thần sắc chưa hề biểu lộ thương tiếc, đây đã là lần thứ mười bốn Diệt Thiên nói với Lâm Cửu “làm lại lần nữa.”
Khó có được dịp xuất cung đi tới khu rừng rậm cổ kính phong cảnh tráng lệ thế, trèo lên huyền nhai cao sơn xuyên thấu trời xanh, Lâm Cửu còn chưa kịp thả lỏng thân thể và tinh thần để hưởng thụ thiên nhiên bao la hùng vĩ tươi đẹp đã bị Diệt Thiên lôi đi huấn luyện, vận chân khí xuống lòng bàn chân, nhảy từ đỉnh huyền nhai xuống.
Mỗi một lần, đều cần nắm bắt chính xác điểm dừng chân, giống như chiếc lá rụng phiêu dật mà nhu nhuận, vách đá thằng đứng trơn tuột như gương cơ hồ vuông góc với mặt đất, không cần thận còn có thể táng thân nới đáy cốc, người sao có thể từ nơi dựng đứng này nhảy xuống được, hơn nữa còn phải sử dụng chân khí bản thân, càng không thể triệu hồi huyễn thú.
Diệt Thiên dùng chính bản thân mình thí nghiệm chứng minh con người cũng có thể hành tẩu trên vách đá trơn bóng như gương, ma đầu lập tức đi tới huyền nhai, giống như phía trước là một con đường rộng lớn mà không phải vực sâu vạn trượng, bước xuống một bước, cả thân thể như một phiến lá rụng nhanh chóng rơi xuống, giống như những đám mây trôi lơ lửng quanh vách đá gần như vuông góc kia, mềm mại mà lại co dãn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai ba lần đạp chân giảm xóc, ma đầu kia đã bình yên xuống tới đáy cốc…
Ngoài việc phải nhảy xuống vực sâu vạn trượng sâu không thể nhìn thấy đáy kia ra, lại còn phải bò lên nữa, Lâm Cửu y lần đầu tiên đi lên là được Diệt Thiên mang lên, nhưng bây giờ cũng phải học ma đầu kia tự mình đi lên.
Nhảy xuống phía dưới có trọng lực tăng tốc độ, muốn đi lên thì phải nhờ hai cái đùi.
Nhìn ma đầu thân thể nhẹ nhàng như một đám mây, mỗi một lần nhảy lên đều là cả vài trăm thước, có điều lập tức từ sườn dốc để “đi” lên đỉnh, Lâm Cửu hoảng hốt, nhưng sâu trong đáy lòng cũng có chút nóng lòng muốn thử.
Hai ba lượt đầu, Diệt Thiên đều tự mình mang theo Lâm Cửu để người kia tỉ mỉ biết lưu động chân khí trong thân thể, làm thế nào vận dụng chân khí được tự nhiên, lại làm thế nào để phát huy sức mạnh của mình lên đến cực điểm, tuy rằng lúc bắt đầu có mấy lần bị trẹo bị thương ở chân, nhưng Lâm Cửu vẫn tiếp tục kiên trì, dù sao ở trong lòng y, y cũng không muốn Diệt Thiên lúc nào cũng giúp mình, sau lần bị tập kích ở Hoàng Thành, Lâm Cửu đã ngầm hạ quyết tâm phải tăng cường luyện công.
Mặc dù trong thân thể y có tiềm năng thật lớn, giống như là một khối ngọc thô cần không ngừng chau chuốt mới có thể phát huy vẻ rực rỡ nhất, cho dù chân khí của y vô cùng vô tận, những nếu không biết vận dụng, cũng chỉ là lãng phí mà thôi.
Mà Diệt Thiên dạy Lâm Cửu, chính là dùng tốc độ nhanh nhất biết cách khống chế chân khí, làm cho chân khí trong cơ thể chân chính trở thành một bộ phận của mình, giống như tay với chân có thể tuỳ ý vận dụng.
Sau hai ba lượt, Lâm Cửu phải tự mình khiêu nhai lại tự mình thượng nhai, mà hiển nhiên một buổi chiều này, mặc dù Lâm Cửu đã bị ma đầu mệnh lệnh nhảy xuống đến lần thứ mười tám, nhưng vẫn không nhận được sự thừa nhận của đối phương.
“Lần thứ mười chín.” Hổn hà hổn hển từ sườn núi đi lên, Lâm Cửu từng ngụm từng ngụm hít thở bẩu không khí loãng trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn vầng thái dương hừng hực vẫn không chịu khuất núi không khỏi âm thầm thở dài, nâng tay dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trên trán, tay áo tuyết trắng nay đã nhiễm một mảng nâu nâu, đây đều là bụi đất dính phải lúc khiêu nhai.
Y phục ô uế là không thể tránh khỏi, dù sao y phục của y đều bị nhánh cây tảng đá trên núi cắt phá rất nhiều, buổi sáng là thần tiên, tới buổi chiều lại thành tên ăn mày thối, y phục ô uế rách nát có thể đổi, nhưng quá trình luyện võ cực đoan như vậy, trên người luôn không thể không bị chút thương tích.
Có mấy lần nhảy từ trên đỉnh núi xuống nhất thời khống chế không tốt, chân liền bị trẹo, lại thêm nhiều lần xuống dưới đau đến mất tri giác, chỉ là cảm thấy gót chân sưng to như chiếc đại màn thầu đông bắc*, hài trở nên có chút chặt, lại khó chịu lại nóng bức, lòng bàn chân vô cùng không thoải mái.
*Hình em nó thế này đây:[​IMG]
Trừ bỏ cái chân bị trẹo y biết ra, những nơi khác có lẽ cũng bị nhánh cây tảng đá cứa ra mấy vết thương, nhưng lúc này cũng không nhàn rỗi để đi tìm hiểu xem trên người bị thương thế nào.
Lâm Cửu không hề lưu tâm luyện công, y cũng hiểu y phải cố gắng thêm một chút, không thể luôn dựa vào người khác, càng không thể luôn phóng túng tiếp nữa, chỉ là trong lòng có chút kì quái, vì sao Diệt Thiên lại đột nhiên nghiêm khắc lên như vậy.
“Làm lại lần nữa.”
Không ngoài dự đoán, lại nghe thấy bốn chữ này.
Vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc, Lâm Cửu cúi đầu nhắm mắt làm làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, từ sáng sớm tới giờ bọn họ liền một hạt cơm cũng chưa vào, một miếng nước cũng chưa thấm, y chưa, Diệt Thiên cũng chưa, Lâm Cửu không biết ma đầu kia bụng có thấy đói hay không, miệng có thấy khát không, nhưng y quả thật vừa đói vừa khát lại vừa mệt.
Cái này cũng giống như là khi ngươi ở dưới vầng thái dương, từ chân núi Thái Sơn bò lên lại nhảy xuống, lặp đi lặp lại gần hai mươi lần, không được uống nước không được ăn cơm cũng chẳng được nghỉ ngơi, nếu là người thường đã sớm mệt lả.
Lâm Cửu cũng hiểu mình có chút buồn cười, y tuy rằng sẽ không giống người bình thường đùa đùa lại cầu cầu tình, nhưng mở miệng yêu cầu một ngụm nước hẳn có thể đi, hy vọng ma đầu kia cũng chưa uống nước ăn cơm, người hiếu thắng sẽ không nguyện ý mở miệng, cố nín cố chịu, vẫn mãi không thể khiến đối phương vừa lòng, trong lòng Lâm Cửu lại muốn dốc toàn bộ sinh lực, muốn đạt được khen ngợi của Diệt Thiên.
Vì thế biết rõ mình đã đến cực hạn vẫn không muốn mở miệng nhận thua, vào lần nhảy xuống thứ hai mươi, còn chưa tới giữa sườn núi đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, dưới chân nhất thời chưa giẫm lên đúng điểm, thân mình liền ngã xuống vực sâu vạn trượng…
Cảm thấy thân thể đang rơi xuống phía dưới, lồng ngực Lâm Cửu kịch liệt phập phồng, thân bị vây trong trạng thái vô trọng lực không phải là một chuyện thoải mái, như thế này y có thể rơi tan xương nát thịt, tuy rằng biết ma đầu kia sẽ không có khả năng nhìn mình vỡ thành một mảnh lại một mảnh, nhưng mà, lúc này đây lại muốn chờ đối phương tới cứu sao?
Nhẹ nhàng cắn chặt răng, Lâm Cửu cố gắng mở mắt trở mình hướng mặt xuống dưới, hai tay đem chân khí còn dư trong cơ thể ra sức huy xuống phía dưới, dựa vào lực đạo phản lại làm cho tốc độ rơi của mình chậm đi.
Tri thức học được ở kiếp trước vẫn có chút tác dụng nha, trong lòng thầm nở nụ cười, Lâm Cửu liền giống như vận động viên nhảy dù chậm rãi rơi xuống, đến khi cách rừng cây rậm rạp chừng hai trăm thước, một đôi tay cuộn lấy thắt lưng nam tử đem người li không trung, hướng về phía thác nước phụ cận bay đến.
Ào ào ào ào ——
Bọt nước tinh mịn thành tầng tầng đám sương giữa không trung, dòng nước vuông góc đánh sâu vào hồ nước trong vắt rơi xuống đoá đoá bọt nước trắng xoá như tuyết, tiếng nước thật lớn trần ngập trong tai Lâm Cửu, cũng dần dần khiến nam tử thanh tỉnh, khẽ mở mắt, ánh chiều màu cam ấm áp khiến người ta cảm thấy ấm áp dịu dàng.
Khe khẽ quay đầu, mùi cỏ xanh nhàn nhạt cùng bùn đất quanh quẩn bên mình, y đang nằm trên cỏ sao? Còn chưa kịp đứng đạy xem xét bản thân đang ở nơi nào, chiếc khăn lụa thấm nước đã mơn trớn trên trán và má y, dịu dàng chà lau mặt y, xúc cảm lành lạnh xua tan đi nóng bức trên làn da, khiến Lâm Cửu muốn uống nước.
“Có nước không…” Nam tử khẽ mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn.
Dương quang ở đỉnh đầu tựa hồ bị người ta chặn mất, một cái bóng bao trùm xuống, bờ môi mềm mại lạnh lẽo chạm vào đôi môi khô nứt của y, trên môi dính chút lạnh lẽo, Lâm Cửu khẽ hé miệng muốn hấp thu càng nhiều lạnh lẽo và ầm ướt, dòng nước mát lạnh theo nụ hôn chảy vào miệng Lâm Cửu, làm dịu đi yết hầu khô khốc.
Chưa đủ liếm liếm môi, nam tử khép hờ con mắt, nỉ non nói: “Còn không?”
Cái bóng che trước mặt mình tiêu thất, không đến một lát lại che đi tầm mắt y, bờ môi mềm nhẹ dòng nước mát lạnh, sau khi lặp lại hai ba lượt như thế, Lâm Cửu mới cảm thấy yết hầu không còn khô nứt như bốc hết hơi nước nữa, tầm mắt cũng dần dần rõ ràng hơn.
Bọn họ đang ở bên cạnh một thác nước, mà Lâm Cửu vẫn còn đang ngủ trên tấm ngoại bào rộng trải trên cỏ, bên cạnh rải rác một phần y phục bị tàn phá, Lâm Cửu liếc mắt là nhận ra đó là của mình, mà lúc này vừa vặn bị một kiện áo choàng tuyết trắng rộng rãi thoải mái bao vây lấy, phía dưới tựa hồ cái gì cũng không mặc, Lâm Cửu cảm thấy sâu sắc lần sau nhất định phải chuẩn bị nhiều tiểu khố khố để mặc.
Khe khẽ động động thân thể, Lâm Cửu nhìn thấy Diệt Thiên ngồi ở bờ sông.
“Sau nửa canh giờ sẽ tiêu thũng.” Diệt Thiên quay đầu lại nhìn nam tử lấy tay cầm áo choàng lung lay sắp đổ, lộ ra một mảng lớn bả vai, tóc đen rối bời.
Lâm Cửu chớp chớp mắt, rốt cuộc thấy được cái chân bị trẹo của mình đang được ngâm dưới nước, chỗ sưng như bánh màn thầu có thể xưng là trò biểu diễn vi “cước” được Diệt Thiên nhấc ra khỏi nước đặt ở trong lòng, ngón tay tinh tế xinh đẹp quấn lên cái chân màn thầu của y một vòng lại một vòng băng vải trắng, động tác dịu dàng lại tỉ mỉ, thỉnh thoảng đầu ngón tay sẽ ma sát đến đầu ngón chân, ngưa ngứa.
Một màn này không biết vì sao Lâm Cửu cảm thấy có chút tư vị tình – sắc, hơi hơi xấu hổ muốn thu chân về, nhưng vừa động đã bị Diệt Thiên nắm lại.
“Đừng cử động.”
Lời nói của Diệt Thiên cứ như có ma lực, cuối cùng có thể cưỡng ép Lâm Cửu dừng lại động tác của mình nghe theo đối phương, nói không động sẽ không động, nhìn đối phương giúp y quấn băng lại giúp y đeo vớ trắng vào.
“Giận à?” Tiếp tục giúp Lâm Cửu băng bó cái chân màn thầu, Diệt Thiên cúi đầu không chút để ý hỏi.
“Ta yểu điệu như vậy sao?” Lâm Cửu cười lắc lắc đầu: “Chỉ là… ta cảm thấy có đôi khi mình thật vô dụng, rất nhiều chuyện đều làm không tốt, rõ ràng có vận khí cùng năng lực khiến người ta phải trông ngóng, nhưng lại không biết hảo hảo sử dụng, lần nào cũng phải chờ ngươi đến cứu.”
Thay Lâm Cửu đeo đôi vớ trắng vào, Diệt Thiên quay đầu nhìn Lâm Cửu, khoé miệng khẽ cong lên: “Lần sau khỏi cần khiêu nhai nữa, vào lúc cuối thể lực không thể chống đỡ nổi vẫn có thể nghĩ ra biện pháp kì diệu cản trở thân thể rơi xuống, ngươi thực là người thông minh. Ta bức ngươi luyện võ, chính là không muốn lúc ta rời đi, ngươi sẽ bị thương tổn gì.”
Cái này gọi là yêu cho roi cho vọt a, có lẽ cũng là do quá quan tâm.
Rời đi? Lâm Cửu nheo mắt, gập người bắt được cánh tay Diệt Thiên, vội la lên: “Ngươi muốn đi đâu?”
Theo bờ sông đứng dậy, Diệt Thiên kéo Lâm Cửu từ mặt đất dậy trực tiếp ôm ngang vào lòng: “Khó đảm bảo lúc ta có việc sẽ phải tạm thời rời khỏi ngươi, chớ quên giờ phút này người ôm ngươi chính là ma của thế gian, là địch của thiên hạ, cửu châu tứ hải không biết có bao nhiêu người muốn lấy tính mạng của ta.”
Nói đến đây, Diệt Thiên ngừng một chút, rồi sau đó nhìn nam tử muốn từ trong lòng hắn đứng lên, nói: “Tiểu Cửu, ngươi có sợ cùng một chỗ với ta mà trở thành đại địch trong thiên hạ không?”
Ôm lấy cổ nam nhân, Lâm Cửu ném cho hắn một cái nhìn khinh thường, nói: “Ta là loại người này sao? Những người đó nếu dám đến đánh ta, ta liền đánh bọn họ, chúng ta cùng nhau đánh bọn họ! Chỉ cần được ở cùng chỗ với ngươi, cho dù là rời khỏi Xích Thổ Đại Địa, đi đến chân trời góc biển ta cũng bằng lòng.”
“Tiểu Cửu.” Ma đầu ngày thường không thích nói chuyện, nhưng hôm nay lời nói có vẻ hơi nhiều, nhiều đến mức khiến Lâm Cửu sớm đem nỗi khổ ma luyện hôm nay ném ra sau đầu.
“Ân?”
“Ta vĩnh viễn là người đối đãi với ngươi tốt nhất, điểm này, ta hi vọng ngươi có thể ghi tạc trong lòng.” Có tính là tỏ tình không? Miệng Lâm Cửu đã muốn liệt đến tận khoé mắt rồi.
“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ vĩnh viễn tin tưởng ngươi.” Mặc kệ ngươi là ma, hay là thánh, chỉ cần ngươi vẫn là người đối ta ôn nhu hôm nay, cho dù ngươi là đại địch của thiên hạ, đại ma của thế gian, cho dù tương lai phải đi xuống địa ngục, ta cũng nguyện ý gánh vác tất cả cùng ngươi tồn tại.
Chân trời góc biển, rởi khỏi xích Thổ Đại Địa? Không, Diệt Thiên vĩnh viễn không phải là một nhược giả bị truy đuổi bị xua đuổi, nhìn xuống thiên hạ tứ phương, bày mưu nghĩ kế.
Hắn cũng không quan tâm để người khác biết hắn có nhược điểm, nếu chỉ bằng thế này mà có thể đánh bại hắn, vậy hắn cũng không cần làm ma đầu Diệt Thiên nữa, chẳng qua là không quan tâm, cũng không có nghĩa hắn vui vẻ để người khác biết sự tồn tại của Lâm Cửu.
Nhưng hắn cũng hiểu, chung quy sẽ có một ngày, sẽ có một vài người biết sự tồn tại của Lâm Cửu, Diệt Thiên tự tin chỉ cần Lâm Cửu ở bên người hắn ai cũng không dám động vào một cọng tóc của nam tử này, chỉ là thế gian này luôn luôn sẽ có một vài chuyện ngoài ý muốn, mặc dù không thể trong một thời gian ngắn khiến Lâm Cửu có được sức mạnh như hắn, nhưng ít ra muốn cho Lâm Cửu có năng lực tự bảo hộ mình.
“Ngày mai tiếp tục.”
“A, vẫn còn phải khiêu nhai a?” Lâm Cửu đau khổ.
“Không, ngày mai ngươi sẽ thử theo dõi ta mà không cho ta phát hiện.”
Ẩn núp, chạy trốn, cộng thêm sát chiêu Diệt Thiên truyền thụ cùng năng lực của bản thân Lâm Cửu, sau hôm nay cho dù có người muốn giết Lâm Cửu chỉ sợ cũng khó, huống chi Lâm Cửu người này cũng thật sự thông minh hơn người.


“Ha ha ha ha… ngươi giết ta là được rồi, đến a! Giết chết ta a! Hoàng Phủ Thiên Niên ngươi là đồ nhát gan, ha ha ha! Giết a, giết ta a! Sao, không dám? Đúng vậy, chính là ta đã giết Lệ phi cùng hài tử chưa xuất thế kia của ngươi, mau thay bọn họ báo thù a, mau a, ngươi không giết ta, ta sẽ giết sạch những người ngươi yêu quý!”
Trong cung điện của trưởng công chúa, nữ tử mấy ngày gần đây vẫn bị giam lỏng không được xuất môn, vẫn ăn mặc xinh đẹp động nhân như thế, lúc này, trưởng công chúa Hoàng Phủ Đế Quốc đang dựa vào tường, hai mắt hàm chứa nụ cười nhìn chằm chằm nam tử đang bóp chặt cổ nàng, người thống trị cao nhất của Hoàng Phủ Đế Quốc – Hoàng Phủ Thiên Niên, bào đệ của nàng.
“Ngươi đúng là một kẻ điên!” Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, Hoàng Phủ Thiên Niên gắt gao mím chặt khoé miệng, chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực, tính mạng của nữ tử này sẽ lập tức bị hắn bóp chết.
Hoàng cung thâm trầm như huyền nhai, quan hệ hoàng tộc loạn như ma.
“Hoàng đệ, ta là một kẻ điên, nhưng vì sao ngươi lại cứ muốn chọc vào kẻ điên này a?” Khoé miệng nữ nhân cong lên một nụ cười lạnh, ngẩng đầu đối diện trực tiếp Hoàng Phủ Thiên Niên: “Ngươi để ta đi hoà thân, có thể a, ta sẽ giết nữ nhân và hài tử của ngươi, để bọn họ làm của hồi môn cho ta, thật tốt a!”
“Nhìn ngươi tức giận, hoàng đệ gần đây tâm tình không tốt a, không biết bởi vì nữ nhân và hài tử của mình bị chết, hay là bởi vì nam nhân từng yêu ngươi yêu đến rối tinh rối mù nay đã đi yêu người khác, khiến ngươi không thoải mái, khiến ngươi ghen tị, khiến ngươi… Ựh…” Bàn tay trên cổ đột nhiên thít chặt ngăn chặn lời nói kế tiếp của nữ nhân, khó khăn hô hấp, sắc mặt nữ nhân dần dần tái nhợt, trào phúng nhìn Hoàng Phủ Thiên Niên, dùng khẩu hình nói ra bốn chữ – ngươi thua sạch rồi!
Ngoài phòng, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia sét, xé rách màn đêm.
Ngày hè mưa tuôn xối xả đến trong khoảnh khắc, “rào rào” cuồng phong hợp tấu với cây cối bên ngoài vang lên khúc nhạc rung động, trận gió lớn thổi tắt ngọn nến trong phòng, màn đêm tối đen, tia chớp nhoáng lên soi rõ cặp tỉ đệ tương tàn, dữ tợn mà tàn nhẫn.
“Hoàng thượng, đừng a ——”
Đại môn bị đẩy mạnh ra, thái hậu lảo đảo xách váy bước vào, bỗng nhiên nhìn thấy hai hài tử của mình thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, lớn tiếng kêu khóc, chạy qua liều mạng lôi bàn tay đang bóp chặt cổ Hoàng Phủ Thiên Hạ ra, ôm nữ nhi sắc mặt tái nhợt của mình khóc nỉ non không thôi.
“Hoàng thượng, nàng chính là thân tỷ tỷ của ngươi a, thân nhân cùng ngươi đi vào thế gian này, ngài sao có thể tàn nhẫn quyết tâm tới giết Thiên Hạ!” Thái hậu nhìn nữ nhi của mình từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Trọng ngực phập phồng kịch liệt, Hoàng Phủ Thiên Niên quát: “Tỷ tỷ… a! Nàng không chỉ xui khiến Lệ phi ám sát Lâm Cửu, thậm chí còn giết Lệ phi cùng hài nhi chưa xuất thế kia của trẫm! Trẫm… trẫm thật sự là có một tỷ tỷ tốt a!”
“Bệ hạ… Lệ phi đã mất, nhi tử cũng không thể sống lại, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết chết cả tỷ tỷ của mình nữa hay sao? Nàng… nàng suy cho cùng chính là nữ nhi duy nhất của ai gia a!” Tỷ dệ tương tàn, là loại bi thống cỡ nào, thái hậu khóc lóc không thôi, cầu xin nói, “Hoàng thượng, mùa xuân sang năm Thiên Hạ liền phải rời khỏi cố quốc, chỉ một đoạn thời gian thế này cũng không thể chịu sao?”
“A, trẫm chỉ sợ nữ nhân điên này sớm muộn gì cũng muốn giết trẫm!” Thấy thái hậu khóc mãi không thôi, Hoàng Phủ Thiên Niên lại tâm phiền ý loạn, mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát quay lưng bỏ đi.
“Hoàng thượng đừng lo lắng, ai gia đã thỉnh Thánh Giả đến đây, có Thánh Giả khuyên răn Thiên Hạ, Thiên Hạ, Thiên Hạ nhất định sẽ thực ngoan giống như trước đây.”
Chung quy Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không thể làm trò trước mặt thái hậu giết chết tỷ tỷ của mình, huống chi việc hôn nhân với Trung Thiên Quốc sớm đã định ra, đầu năm sau sẽ viễn giá đến Trung Thiên.
“Hy vọng như thế!” Trường tụ vung lên, Hoàng Phủ Thiên Niên xoay người giận dữ bỏ đi.
“Thiên Hạ a, con của ta, con… con sao lại khiến cho nương lo lắng thế này?” Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng Phủ Thiên Hạ, thái hậu thương tâm không thôi, nữ nhi này tuy rằng được nuông chiều từ nhỏ có chút vô pháp vô thiên, nhưng lúc này, thế nhưng chỉ vì trả thù Hoàng Phủ Thiên Niên liền giết chết Lệ phi đang mang thai, cũng khó trách Hoàng Phủ Thiên Niên lại tức giận như vậy.
Chẳng qua là trong mắt thái hậu, phi tử có thể tái nạp, hài tử có thể tái sinh, nữ nhi lại chỉ có một.
Hao hết trăm phương nghìn kế để Thánh Giả Tiếu Thiên ở lại trong cung, thái hậu cũng là vì nữ nhi này của nàng, Thánh Giả từng có thể cảm hoá hoa khôi, hiện giờ cũng có thể làm cho nữ nhân của nàng khôi phục bình thường.
Bậc làm phụ mẫu trong thiên hạ, làm sao tâm tư lại không giống nhau cơ chứ?
Sai người giúp công chúa rửa mặt chải đầu cung điện ảm đạm của trưởng công chúa một lần nữa sáng lên ánh đèn dầu, thái hậu lau nước mắt rồi rời khỏi phòng, sau một lát hướng về thánh nhân áo trắng thi lễ: “Thánh Giả, quấy rầy.”
“Tiếu Thiên đương nhiên sẽ cố hết sức.”
Sau khi bái biệt, nam tử bạch sắc nho bào theo tiểu tái giám khom đi vào hành cung của công chúa, hạt mưa tí tách rơi trên mái hiên, mỗi một chuỗi đều như một thác nước nhỏ tạo thành một bức mành mưa thiên nhiên, gió khẽ thổi qua liền nhẹ nhàng lay động…
“Thủ ở đây.” Đứng ở ngoài phòng trưởng công chúa, bạch bào nam tử tuỳ tiện phất tay với tiểu thái giám bên cạnh. Tự mình bước vào phòng, tiểu thái giám thấp giọng đáp lời, giống như một người cây gỗ không động, không nhúc nhích canh giữ ngoài cửa phòng, cúi đầu nhìn không rõ tướng mạo của cái bóng.
Trong phòng ánh nến rập rờn giống như màu máu, nữ tử ngồi trước bàn trang điểm nhẹ nhàng nhíu mày lại, nhìn dấu vết trên cái cổ thanh mảnh non mịn của mình tựa hồ vô cùng phiền muộn, trên gương đồng lộ ra một bóng trắng, khoé miệng nữ tử cong lên ý cười nhàn nhạt: “Ta diễn kịch không tồi ha, nữ nhân kia thực sự là sợ chết, để nàng tự sát không muốn, thế nào cũng phải để bản cung tự mình động thủ giúp nàng treo lên.”
Hoàng Phủ Thiên Hạ xoay người nhìn về phía Diệt Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.