Cứu Rỗi - Bất Dữ Yếm

Chương 11:




Một cô gái vô cùng xinh đẹp bị một cô gái khác kéo vào thang máy. Tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, nhưng cô gái bị kéo đi có nhan sắc xinh đẹp hơn một chút, chỉ là vẻ mặt buồn bã bất an. Còn cô gái kia thì cả người mặc đồ hiệu, lớp trang điểm trên mặt không hợp với tuổi cho lắm.
Từ sau khi Ôn Hoa trở thành người điều hành công ti, họ hàng thân thích tới lấy lòng không ít. Ba của Ôn Hoa là Ôn Lỗi vẫn luôn uy nghiêm, năm đó hai mươi bảy tuổi mới bắt đầu nắm thực quyền trong tập đoàn. Hơn chục năm trước vợ ông xảy ra tai nạn ngoài ý muốn dẫn tới hôn mê sâu, một năm sau có không ít người đưa mỹ nhân tới nhằm lấy lòng ông với cái danh mĩ miều là muốn ông bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng bọn họ lại khiến Ôn Lỗi ghê tởm, không cho phép tới nhà họ Ôn nữa. Thế nên bọn họ mới không dám làm càn trước mặt ông.
Nhưng Ôn Hoa không như vậy. Dù sao thì cậu cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi. Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng trạng thái tinh thần của cậu vẫn có không ít lời đồn đãi, chỉ là chưa được kiểm chứng mà thôi.
Bây giờ cậu xuất hiện ở bên ngoài, cậu nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của không ít người. Chỉ là sau khi bọn họ tiếp xúc thì mới phát hiện ra, Ôn Lỗi uy nghiêm nhưng vẫn còn phản ứng lại bọn họ, còn Ôn Hoa thì lạnh nhạt, không thèm đáp lời lấy một câu.
Nhưng bọn họ cũng phát hiện ra có một cô gái trẻ tuổi lúc nào cũng như hình với bóng bên cạnh Ôn Hoa. Sau khi điều tra tìm hiểu, biết được cô gái đó chỉ là con gái của một gia đình bình thường, khác nhà họ Ôn một trời một vực, lại có tính cách dịu dàng dễ sống chung, bọn họ nghĩ, có thể thông qua cô làm cho Ôn Hoa tiếp xúc với con gái.
Mặc dù tìm một người môn đăng hậu đối với Ôn Hoa hơi khó, nhưng người xinh đẹp thì tìm được không ít. Ví dụ như Dương Tiểu Tiểu, sinh viên trường Bắc Đại, mười chín tuổi. Cô ấy trở nên nổi tiếng sau một đêm nhờ tấm hình hoa khôi Bắc Đại. Ngay sau đó thì đóng vai trong bộ phim thần tượng học được. Phim nổi, người cũng nổi hơn, một phát bước chân vào hàng ngũ tiểu hoa đán. Đúng là vừa xinh đẹp lại vừa gặp thời.
Dương Tiểu Tiểu nhút nhát sợ hãi bị em họ của Ôn Hoa là Diêu Minh Châu kéo đi, mục đích tới đây vô cùng rõ ràng. Nhưng thật ra cô bé không tình nguyện lắm, chỉ là do công ty chủ quản của cô có cổ phần của ba Diêu Minh Châu. Người đại diện cuẩ cô là chị Diện Tôn nói, nếu không làm theo thì có khả năng cô bé sẽ bị đóng băng hoạt động. Hơn nữa, mặc dù ngoài miệng nói là dẫn cô đi gặp chị gái hơn mình năm tuổi, nhưng mục đích thật sự là tiếp cận Ôn Hoa – người vẫn luôn như hình với bóng với chị gái đó.
“Đó là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Hâm, cũng là con trai độc nhất của Ôn Lỗi! Em hiểu không? Nếu em có thể bám vào cậu ta, có thể khiến cậu ta say mê em, thì tương lai em sẽ có khả năng trở thành bà Ôn! Sẽ có một nửa tài sản trăm tỉ của nhà họ Ôn đó! Tất nhiên, chị hiểu bây giờ nói những chuyện này với em còn quá sớm, nhưng kiểu người như cậu ta rất khó tiếp cận. Hiện giờ có cơ hội thì phải năm thật chắc. Chị làm vậy là muốn tốt cho em thôi.”
Thấy Dương Tiểu Tiểu không nói lời nào, Diện Tôn vẫn không ngừng cố gắng: “Chị cho em xem ảnh chụp lén của cậu ta. Đây này, ảnh chụp lén thôi mà đẹp không kém gì các diễn viên nổi tiếng, thế thì em còn do dự gì nữa? Không chỉ vậy, gia cảnh nhà người ta cũng rất tốt. Bây giờ em vừa ra mắt mấy tháng đã nổi tiếng, nhưng người hâm mộ không phải là mãi mãi, sau này cũng sẽ có thêm rất nhiều người nổi tiếng khác, vậy không bằng gả vào nhà giàu. Em còn nhỏ, nghe lời người lớn không bao giờ sai!”
Dương Tiểu Tiểu nghe nhiều đến phát mệt, đành gật đầu. Sau đó cô bé xem lại bức ảnh: Đúng là người này có khuôn mặt lại có gia thế, nhưng bản thân cô cũng đâu có kém? Nếu không phải cá cược với người nhà sẽ là bông sen trắng trong giới giải trí thì cô cũng lười phải giả vờ là một cô gái nhát gan, đơn thuần.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cuối cùng Dương Tiểu Tiểu cũng nhìn thấy thiếu gia trong truyền thuyết – Ôn Hoa. Đúng là mặt mày như tranh vẽ, nụ cười vô cùng ngọt ngào. Đợi chút đã! Cười ngọt ngào? Sao chẳng giống trong ảnh chút nào vậy? Cô nghiêng đầu nhìn về phía ánh mắt cậu đang nhìn.
Mái tóc dài màu đen hơi xoăn, bởi vì đang cúi đầu nói chuyện với Ôn Hoa nên mái tóc che đi khuôn mặt của cô. Trên người mặc một chiếc áo khoác lông màu xanh nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng. Cô nghe thấy tiếng Diêu Minh Châu gọi “anh họ, chị Tô” thì nghiêng đầu nhìn về phía này.
Khuôn mặt cô còn vương ý cười, lúc nhìn qua đây thì cong môi cười khẽ, nhẹ nhàng gật đầu với Dương Tiểu Tiểu, sau đó lại nhìn về phía Diêu Minh Châu: “Minh Châu, sắp năm giờ rồi còn tới đây làm gì thế?”
Trong mắt Dương Tiểu Tiểu chỉ còn mỗi khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ngữ, thậm chí còn không nghe thấy câu trả lời của Diêu Minh Châu. Cô bé có cảm giác trái tim mình đập lỡ mất một nhịp. Chị Tôn chỉ nói rằng chị gái bên cạnh Ôn Hoa lớn hơn mình vài tuổi, chứ không hề nhắc đến chị gái đó xinh đẹp dịu dàng có khí chất như này!
Cô bé nhìn Tô Ngữ không chớp mắt ít nhất mười giây, sau đó cảm nhận được nhiệt độ không khí đang ngày càng thấp, tầm mắt cô bé chuyển hướng sang Ôn Hoa thì phát hiện vẻ mặt người ta lạnh lùng, ánh mắt như đang đề phòng nhìn chằm chằm cô, như là… nhìn tình địch.
Dương Tiểu Tiểu ngoài mặt giả bộ dịu dàng, ngoan ngoãn, nhưng nội tâm lại không đừng kêu gào: ** má chẳng nhẽ mình bị cong rồi sao!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.