Cứu Rỗi - Bất Dữ Yếm

Chương 1:




Tô Ngữ cảm thấy non nửa đời người này của mình, chuyện may mắn nhất là mùa hè năm trước, vào buổi chiều ngày mưa đó, cô gặp chàng trai kia, hơn nữa còn đưa dù cho cậu.
Buổi sáng hôm ấy trời vốn trong xanh, ai ngờ rằng đến chiều, sau khi Tô Ngữ dạo xong một vòng siêu thị thì trời bất chợt đổ mưa lớn. Cuối tuần, người tới siêu thị nhiều. Mắt thấy nơi bán dù chỉ còn lại hai cái, Tô Ngữ vội vàng đi tới mua một cái. Cô để điện thoại vào trong túi xách rồi đeo lên vai trái, tay trái cầm túi đồ, tay phải căng dù, sau đó đi vào màn mưa.
Tô Ngữ thuê chung phòng với một cô gái khác ở đối diện công viên trò chơi cũ đã đóng cửa, có thể xem là vùng ngoại thành. Nhưng bởi vì cách nơi làm việc khá gần nên cũng tính là tiện.
Xuống tàu điện ngầm, cô đi bộ về tiểu khu. Vừa đến trước cửa tiểu khu, cô nhìn thấy ở công viên giải trí đối diện có một chàng trai, không có mang theo dù, cứ vậy đứng trong cơn mưa, cực kỳ bắt mắt. Tô Ngữ nhìn cậu với ánh mắt kì lạ, nhưng cũng không dừng lại mà bước nhanh về nhà.
Sau khi về đến nhà, Tô Ngữ bắt đầu xử lý nguyên liệu để nấu ăn. Thật ra cô rất ít khi có thời gian rảnh rỗi, bình thường tan tầm đều sẽ ăn thức ăn nhanh. Bởi vì hôm nay nghỉ phép nên mới muốn làm đồ ăn ngon chiêu đãi bản thân một bữa. Cô ướp gia vị cho cá xong, sau đó cắt khoai tây thành miếng nhỏ, rồi cho sườn vào nồi hầm, sau cùng là bắp và cà rốt.
Cô rửa sạch tay, vừa đi vừa vươn vai đến chỗ ghế sô pha. Cô cầm điện thoại lên, phát hiện ra vẫn còn ở giao diện thuê dù, mới nhớ ra còn phải đi trả dù. Cô đi vào phòng bếp, vặn nhỏ lửa bếp hầm, sau đó lấy điện thoại và chìa khóa rồi cầm theo dù của mình đi ra ngoài.
Đến cửa tiểu khu, cô nhìn thoáng qua, vẫn thấy người kia còn đứng ở trước cửa công viên giải trí. Tô Ngữ cảm thấy hơi kinh ngạc, từ khi cô về nhà đến giờ ít nhất cũng đã nửa giờ. Người đó vẫn đứng trong màn mưa, nhìn vị trí dường như cũng không hề thay đổi.
Mưa không có xu hướng ngừng lại, Tô Ngữ nhìn chiếc dù trong tay mình, cô đi sang đường, đến gần người kia. Cô phát hiện ra người này rất cao, khoảng hơn một mét tám mươi, chất liệu quần áo rất tốt, giày cũng không phải hàng rẻ tiền. Nhìn qua chẳng hề giống người cần giúp đỡ. Tô Ngữ nghĩ mình cứ thế mặc kệ là được rồi.
Thế nhưng dáng người của người này tốt như vậy, Tô Ngữ hơi hy vọng rằng cậu ta có thể đẹp trai một chút. Cô lặng lẽ đi về phía trước vài bước, hơi nghiêng người, nhìn thẳng mặt cậu ấy. Tô Ngữ sửng sốt, làn da cậu trắng nõn mịn màng, ngũ quan gần như là hoàn mỹ, tuổi nhìn không lớn, nhưng vẻ mặt lại vô cùng tang thương tựa như rất đau khổ. Mái tóc cậu ướt nhẹp, xõa bừa trên trán, trông càng trở nên đáng thương hơn.
Người đẹp như vậy, Tô Ngữ bỗng động lòng trắc ẩn, cô đi tới che dù cho cậu: “Mưa lớn như vậy, bị ướt sẽ cảm đó. Cậu mau về nhà tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi đi.”
Cậu không hề để ý tới, cũng chẳng có phản ứng gì.
Tô Ngữ mím môi, lại nói tiếp, “Cậu muốn vào trong chơi sao? Công viên giải trí này đã đóng cửa từ hai tháng trước rồi.”
Cuối cùng cậu cũng có cảm ứng, quay đầu nhìn cô. Ánh mắt cậu sâu như không đáy, lông mi lại dài, khiến cho Tô Ngữ bỗng cảm thấy không được tự nhiên, “Cậu… Cậu… Nếu cậu muốn vào thì nói, tôi biết một đường có thể đi vào.”
Cuối cùng cậu cũng mở miệng: “Cảm ơn.”
Tô Ngữ hiểu cậu có ý muốn đi, vậy nên cô nâng nâng tay, ý bảo cậu cầm lấy chiếc dù. Cậu vươn tay nhận lấy chiếc dù, Tô Ngữ nhìn thấy tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, nhưng lại trắng đến mức lộ ra cả những mạch máu, đứng dưới mưa lâu như vậy hẳn là lạnh lắm.
Tô Ngữ đưa cậu tới tấm lưới sắt bên cạnh công viên giải trí, có lẽ hai tấm lưới đã bị đứt, được nối bằng một dây thép mà thôi. Tô Ngữ tháo dây thép ra, sau đó dẫn cậu đi vào bên trong.
Công viên giải trí không quá lớn, hơn nữa đa phần đều đã hư hỏng, chẳng có gì đẹp cả. Nhưng cậu lại ngắm nhìn rất nghiêm túc, tựa như là cuối cùng cũng được đặt chân tới nơi trong mộng của mình.
Dạo xong một vòng, Tô Ngữ nghĩ cậu đã ngắm xong rồi, hỏi: “Nhà cậu cách đây xa không?”
Không phải là Tô Ngữ muốn ghé thăm hay gì, chỉ là chiếc dù này… Cậu ấy cũng phải trả cho cô mà.
“Không có nhà.” Cậu cúi đầu nói. Kết hợp với chấp niệm của cậu đối với công viên giải trí, Tô Ngữ không thể không nghĩ tới mấy kịch bản trong TV: Mẹ đưa con đến công viên giải trí chơi sau đó thì bỏ đứa con ở lại.
Cô cảm thấy hơi thương cảm, có lẽ là do khi còn nhỏ bị mẹ vứt bỏ.
“Cậu ở đâu? Mưa lớn như thế này, mau về nhà đi. Đổi lại dù đi, cái này là của tôi nên cậu không cần trả lại.”
Tô Ngữ không nhắc đến việc vào nhà mình trú mưa, bởi vì điều kiện của cô cũng không tốt, hơn nữa đây còn là một chàng trai, có lẽ khoảng mười tám, mười chín tuổi.
Cậu không nói gì, chỉ phối hợp đổi lại dù.
“Tôi đi đây, tạm biệt.”
Tô Ngữ nói xong thì xoay người rời đi. Cậu ở phía sau nhìn theo bóng lưng cô, từ lúc cô qua đường, tiến vào tiểu khu, cho đến khi khuất bóng. Đứng yên một hồi, cuối cùng cậu lấy ra một chiếc điện thoại kiểu cũ, “Tới đón tôi, công viên giải trí Mặt Trời.” Nói xong thì cúp máy, tiếp tục nhìn về tiểu khu đối diện.
Sau khi Tô Ngữ về nhà, ăn cơm thu dọn xong xuôi thì lại cầm thêm một cái dù khác đi ra ngoài để trả dù. Thấy người kia đã không còn ở đối diện nữa, cô mỉm cười đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Ngày tháng cứ vậy mà bình đạm qua đi. Một tháng sau, vào ngày chủ nhật nào đó, Tô Ngữ lại được nghỉ phép. Buổi chiều cô đi siêu thị, mua thêm rất nhiều đồ ăn về nhà. Về đến cửa tiểu khu thì phát hiện người đứng ở công viên giải trí đang đứng ở cửa. Chỉ là hôm nay trời nắng, mà không phải một mình cậu, phía sau còn có thêm một người đứng cầm dù cho cậu. Cậu cũng không có nhìn vào bên trong công viên giải trí nữa mà nhìn cửa tiểu khu, nhìn Tô Ngữ…
Cậu chỉ nhìn chứ không tiến tới, chẳng có một hành động nào cả. Nếu người khác không có ý tứ muốn chào hỏi, Tô Ngữ cũng sẽ không tự mình đa tình. Dù sao thì đến tên của cậu cô cũng không biết, không thể nói là quen biết được. Tô Ngữ không có dừng lại mà xoay người đi vào tiểu khu.
Ngày hôm sau tan tầm trở về, Tô Ngữ lại gặp cậu, cậu vẫn đứng ở đó nhìn cô. Tô Ngữ không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi đi vào tiểu khu. Thật ra, nhìn bề ngoài Tô Ngữ bình tĩnh như vậy, nhưng bên trong lại chẳng hề bình tĩnh đến thế. Mặc dù chàng trai này mới khoảng mười mấy, hai mươi tuổi, nhỏ hơn cô vài tuổi, nhưng mà lớn lên đẹp trai như vậy. Bị người như thế nhìn chăm chú đến vậy, ai rồi cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng mà thôi. Mà Tô Ngữ vẫn luôn là người có chút tự ti, cô không biết cách xã giao, hai mươi ba tuổi rồi vẫn chưa từng hẹn hò, bạn bè cũng không nhiều lắm. Sâu trong nội tâm cô luôn nghĩ rằng mình sẽ chẳng thể thu hút những người ưu tú, có lẽ là do cô sợ bản thân mình không xứng với người đó.
Ngày thứ ba tan tầm trở về, Tô Ngữ lại gặp cậu, nhưng cậu không đứng ở đối diện mà là ở cửa tiểu khi, phía sau vẫn là một người đàn ông đeo kính đen.
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, khuôn mặt đẹp trai không có biểu cảm gì. Tô Ngữ do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi đi tới trước mặt cậu, hỏi: “Cậu vẫn luôn nhìn tôi, có chuyện gì sao?”
“Ôn Hoa.” Cậu cúi đầu, nhìn cô vô cùng chăm chú. Tô Ngữ đang chờ cậu trả lời, kết quả cậu lại nói ra hai chữ không đầu không cuối.
“… Là tên của cậu sao?”
Cậu gật đầu.
“Tô Ngữ… Tôi tên là Tô Ngữ.” Cô khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cậu.
Dường như Ôn Hoa cũng muốn cười, nhưng nụ cười của cậu có hơi kỳ lạ. Tô Ngữ cảm thấy hơi khó hiểu, cô hơi nhíu mày, nói:
“Cậu ở đây chờ cái gì sao?”
Thật ra cô muốn hỏi có phải là cậu chờ cô hay không, bởi vì cậu vẫn luôn nhìn cô. Nhưng nếu câu trả lời là không thì cô sẽ xấu hổ đến mức chẳng biết giấu mặt vào đâu.
“Chờ chị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.