Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 19:




Kéo tay của hắn ra, nàng chống lại ánh mắt của hắn, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào hắn nói: "Ta sẽ thử học theo ngươi, không cam chịu số phận, không chịu thua, dốc hết sức làm tốt những việc có thể làm.”
"Đúng, chính là như vậy."
Hắn lại học theo sư phụ xoa đầu của nàng, đáng tiếc hắn sẽ không chải đầu, chỉ biết giương hàm răng trắng sáng ra cười với nàng thôi.
Tương truyền Phó Cánh là bá chủ thương nhân, có bộ mặt như Diêm Vương, ánh mắt nhìn chỗ nào thì chỗ đó lạnh như tháng giêng, ai cũng sợ hắn, nói hắn khát máu, nói hắn một khi rút đao ra khỏi vỏ nhất định sẽ giết chết kẻ địch, nếu như bọn họ nhìn thấy Phó Cánh bây giờ, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của hắn, nhất định sẽ làm cho người ta sợ đến lồi mắt ra ngoài.
"Ngươi phải đi ngay sao?" Thi Mẫn có chút không muốn, trong mấy ngày này, mấy lần nói chuyện, nàng càng ngày càng khâm phục hắn, rất khâm phục, cũng sùng bái hắn.
"Đúng, chắc khoảng vài ngày nữa." Hắn không giấu diếm nàng.
"Tiếc thật, nếu không ta thật sựrất muốn học hỏi ngươi làm thế nào để buôn bán." Nhún nhún vai, trong lòng nàng hiện lên mấy phần mất mác đùa giỡn.
"Có muốn ta phái người đi tìm sư phụ dạy ta buôn bán hay không? Không tốt cũng không cần thiết." Hắn trước vừa mới đồng ý, sau đã vội vàng phủ định.
"Tại sao không cần?"
"Sợ nàng buôn bán thì không học được, lại học được một bụng xảo quyệt, nam nhân còn được, gian một chút cũng chẳng sao, nếu như nàng biến thành người như vậy, vốn đã khó để gả rồi, sau này ư còn có ai dám cưới nàng nữa." Hắn cười nói hai câu làm tổn thương nàng.
Nàng phồng má trừng hắn, nhìn đáng yêu như vậy, làm hắn không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt của nàng.
"Đói bụng không, mới đây mà đã trưa rồi, nói không chừng đại ca ngươi đã về nhà, chúng ta cũng trở về đi?"
Hắn đứng dậy, lòng bàn tay thật to đưa ra trước mắt nàng, chỉ liếc mắt, không có quá nhiều do dự, nàng giao bàn tay của mình cho hắn, tín nhiệm hắn, đã bắt đầu từ ngày hôm nay.
Phó Cánh giúp Thi Mẫn leo lên ngựa, hắn nhảy một cái, ngồi ở sau lưng nàng, hắn vòng qua nàng cưỡi ngựa, ngực dán vào lưng nàng.
Lúc tới vì quá thương tâm, không có phát giác tư thế ám muội này, bây giờ quay về nàng mới cảm thấy động tác này quá mức thân mật, nàng thử ngồi thẳng lưng, nghiêng về phía trước một chút để giữ khoảng cách với hắn, hắn phát hiện tâm tư của nàng, cười ôm nàng vào trong lòng.
"Không còn kịp rồi, nước mắt nước mũi của ngươi, đã sớm lưu lại chứng cớ trong lòng ta rồi."
Hắn đắc ý cười to, giục ngựa cất vó. Dọc theo đường đi, hắn dạy nàng rất nhiều pháp tắc buôn bán, làm cho nàng nghe đến mức si mê, quên cả lúng túng, từng câu từng chữ, sôi nổi bắt chuyện với hắn.
Ngựa quen đường nên tiến thẳng về nhà, nhưng mới được nửa đường, Trương thúc đã đánh xe ngựa đi ra ngoài tìm người, vừa nhìn thấy Thi Mẫn vội vàng hô to, "Cô nương, không xong, Mạc đại nhân tới cửa hưng sư vấn tội. . . . . ."
"Quỳ xuống."
Vừa vào đại sảnh, Thi Mẫn đã bị một tiếng quát mắng làm chấn động, nàng giương mắt, nhìn thấy bộ mặt tức giận của phụ thân và Giang di nương, bọn họ đang ngồi ở vị trí chủ nhà.
Mợ đứng ở một bên tiếp đãi, hai vị sư phụ đứng sau lưng mợ, giữ chức thị vệ, ca ca vào thanh xem kết quả chưa trở về, bà vú mong ngóng nhìn về phía cửa lớn, trên mặt đầy vẻ lo âu và sốt ruột.
Nàng hít sâu một hơi, vốn định tranh luận, nhưng mới nhìn thoáng qua, thấy Phó Cánh đưa mắt ra hiệu cho mình, liền thay đổi ý định, nàng quỳ xuống trước mặt phụ thân, khẽ gọi, "Phụ thân."
"Tốt, rất tốt, xem ra ngươi vẫn còn nhớ rõ người cha này." Giọng hắn lạnh lùng, mặt không chút thay đổi nhìn nữ nhi của mình.
"Nữ nhi không hiểu, việc gì khiến phụ thân tức giận vậy ạ.” Nàng dịu dàng khẽ nói, bộ mặt thản nhiên.
"Con trai của mình thi đậu kì thi hội, người làm cha như ta lại phải đợi tin vui báo tận nhà mới biết được con trai của mình có tham gia khoa khảo, các ngươi làm rất tốt, giấu diếm rất kĩ." Mỗi chữ đều mang theo ý châm chọc.
"Xin phụ thân tha lỗi, là nữ nhi và ca ca suy nghĩ không chu toàn, mới khiến phụ thân tức giận hiểu lầm. Năm ấy bệnh tình của ca ca chuyển biến tốt, vốn định viết thư cho phụ thân, nhưng Lăng Sư phụ lo lắngtình trạng của ca ca chỉ là nhất thời, sợ phụ thân hy vọng rồi lại phải thất vọng, mới tạm thời che giấu đi không nói."
Giang Mị Nương cười lạnh, đặt mạnh ly trà trên tay xuống, chanh chua nói: "Nói dễ nghe thật, từ tú tài, lên đến Tiến Sĩ, này cũng phải mất mấy năm, sao không có ai đến phủ thông báo một tiếng, phải đợi người ngoài khua chiêng gõ trống đến báo tin vui, mới biết được thì ra Mạc gia chúng ta có một đứa con rất giỏi, người là muốn lão gia mất hết mặt mũi đây mà?"
Giang Mị Nương không nói lời nào, Thi Mẫn còn có thể coi nàng như người chết, hiện tại. . . . . .
Đa tạ bọn họ mang tin tức tới, để nàng biết ca ca đã thi đậu, lo lắng trong lòng đã có thể đặt xuống.
Thi Mẫn nhếch môi cười một tiếng, mười tuổinàng còn cần phải khóc để tranh thủ tình cảm, để phụ thân ra mặt cho mình. Hôm nay, nàng có tiền, có gia sản, có sư phụ và người thân, còn có một ca ca luôn cố gắng vươn lên, trở nên xuất sắc, nàng còn sợ gì?
Cúi đầu, nàng uất ức nói: "Ở quê nhà giữ đạo hiếu ba năm, cuộc sống luôn khó khăn, ngay đến ăn cơm cũng là bữa có bữa không, không có dừng lại, trong tình huống như vậy, đâu ai biết ca ca còn có thể có cơ hội xuất đầu lộ diện như hôm nay? Nếu không phải Lăng sư phụ nể tình mẫu thân, thỉnh thoảng tới thăm ca ca, chữa bệnh cho ca ca, thì hôm nay ca ca vẫn còn bộ dạng kia."
Thi Mẫn không nói thẳng, nhưng cũng nhắc đến ba năm giữ đạo hiếu, đương gia Giang Mị Nương làm chủ ngay cả một xu cũng không cho hai đứa con của vợ cả, phải nhớ mẫu thân của nàng vẫn còn là tứ phẩm hạo mệnh phu nhân đấy, con cái lại gặp phải đối xử như vậy, truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị mọi người chê trách vì đã đối xử như vậy với hai đứa con số khổ này.
Lặng lẽ nhìn lên, nàng thấy trong mắt Phó Cánh thoáng qua tia tán thưởng, nhìn qua bên này, phụ thân hung hăng trừng Giang Mị Nương một cái, Giang Mị Nương không phục, tiếp tục nói, "Thiếp đã sớm nói rồi, một chút lương bổng đó không nuôi nổi cả nhà, là lão gia kiên quyết không chịu bán nhà cũ ở Tấn Châu."

"Hoàng Thượng ban thưởng cho Uyển Nương? Cũng đã vào trong túi của ngươi." Chỉ với hai câu, Mặc Lịch Thăng đã làm cho Giang Mị nương không nói được gì.
Thi Mẫn cúi đầu cười trộm, nàng còn không biết có chuyện này, nếu không, với bài thuyết giảng vừa rồi nàng ta đã có thể làm vợ cả rồi.
"Chúng con chỉ cảm thấy vui mừng khi mợ đau lòng vì Thi Mẫn và ca ca, mặc dù cuộc sống của mợ cũng không dư dả, mỗi tháng vẫn đưa bạc qua đây, còn mời thầy cho ca ca, ca ca thích đọc sách, nhưng đầu bị tổn thương, ai cũng không biết có thể khôi phục lại được hay không, lúc thi Tú Tài, ngay cả một câu ca ca nói cũng không đầy đủ, đâu ai ngờ tình hình của ca ca ngày một tốt hơn.
"Lăng sư phó cũng nói, hắn đã khám qua nhiều bệnh nhân như vậy, ca ca có thể khỏi hẳn, quả thực là kỳ tích, Thi Mẫn thầm nghĩ, nhất định là mẫu thân ở trên trời phù hộ ca ca, mới có thể đề tên trên bảng vàng như ngày hôm nay."
Nói đến đây, Mạc Lịch Thăng đã không còn tức giận đến không kiềm được như vừa rồi nữa, ông trầm giọng nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, hết hạn chịu tang ba năm, mợ hỏi chúng con có thể dời đến trang viên để bầu bạn với mợ hay không? Lăng sư phụ nói thân thể ca ca yếu, làm chút việc đồng áng để rèn luyện thân thể cũng không phải là việc xấu, mà Trang sư phụ nói trang viên gần kinh thành, nếu ca ca muốn thi tiến sĩ, đường xá cũng gần một chút, vì vậy Thi Mẫn liền viết một phong thư, xin ý kiến của phụ thân, phụ thân đã đồng ý."
"Trong lá thư kia, vì sao không đề cập tới chuyện Phương Mẫn đã đậu cử nhân?" Mạc Lịch Thăng chất vấn.
"Phụ thân, đây chính là điều Thi Mẫn và ca ca suy nghĩ không chu toàn. Sau khi ca ca rơi xuống nước thì trở nên ngốc nghếch, hai huynh muội con ở nhà trước giờ vẫn không được chào đón, bên ngoài lại bị người trong thôn cười nhạo, khi mẫu thân còn sống, cũng không cách nào giúp chúng con được, mẫu thân vì những thứ này mà luôn buồn bực trong lòng.”
"Ca ca không chịu khuất phục, nhất định phải đỗ đạt công danh, để bà con thân thích chấp nhận mới bằng lòng gặp người thân, cho nên chuyện này mặc dù không phải là cố ý, nhưng cũng không thể mang đi khoe khắp nơi. Đây là điều thứ nhất, thứ hai. . . . . ." Nàng do dự nhìn phụ thân một cái, cắn môi, muốn nói lại thôi.
"Thứ hai là gì?"
"Năm ấy, con tận mắt nhìn thấy Giang di nương đẩy ca ca xuống hồ nước, ca ca cũng nhớ chuyện này, mặc dù nương dạy chúng con chớ ghi hận chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn trở thành nỗi ám ảnh trong lòng, chúng con sợ, sợ phụ thân cho chúng ta hồi kinh, nếu lại gặp phải bất trắc. . . . . ."
Nàng không gọi Giang Mị nương là mẫu thân, điều này thể hiện rõ một điều, nàng ta trong mắt của nàngvĩnh viễn là"Di nương" , đây là điều mà Giang Mị nương để ý nhất.
Đầu tiên Thi Mẫn đâm một nhát vào trái tim hung ác của Giang Mị Nương, nhắc lại chuyện xảy ra vào năm đó.
Lời này khiến cho mặt của Giang Mị Nương lúc xanh lúc trắng, nghiến răng nghiến lợi, không thể tin được, vụ án đã nhiều năm như vậy, nàng còn dám la lối, nói ra một lần nữa. Giang Mị Nương bỗng chốc đứng lên, giận giữ chỉ vào mặt của Thi Mẫn.
"Chuyện này không có chứng cứ, ngươi chỉ nói miệng, ta có làm chuyện như vậy hay không, có rất nhiều người có thể làm chứng cho ta, ngươi đừng nghĩ đến chuyện đặt điều bậy bạ cho ta."
Nghe đoạn đối thoại của hai người, Vân nương giờ mới hiểu được, năm đó hai huynh muội đã trải qua những ngày tháng như thế nào. Được lắm, Hạ gia dùng kiệu hoa đưa con gái vào cửa chính của Mạc gia, kết cục lại là như vậy? Mạc Lịch Thăng quả thật là khiến Uyển Nương thất vọng.
Nàng đứng dậy, đi tới trước mặt Mạc Lịch Thăng, liếc mắt nhìn Thi Mẫn, cảm thấy vừa đau lòng vừa thương xót, khí thế của nàng không có nửa phần cao ngạo, nhưng cẩn thận tỉ mỉ, rõ ràng từng chữ.
Nàng nói: "Mạc đại nhân, đã mấy năm rồi, nếu như ngài thật lòng yêu thương huynh muội Phương Mẫn, Thi Mẫn, cứ cho như bản thân bận rộn, cũng sẽ sai người về quê thăm, vậy thì sao ngài có thể không biết thân thể của Phương Mẫn có dấu hiệu chuyển biết tốt hơn? Lại nói, thôn trang này vớiMạc phủ nói gần thì không gần, nói xa cũng chẳng xa, làm sao ngài lại bận đến nỗi không có thời gian rảnh đi thăm con trai con gái của mình lớn lên như thế nào? Chẳng lẽ không sợ người làm mợnhư ta đây ức hiếp bọn họ, bắt bọn họ làm hạ nhân để sai bảo hay sao?
Mấy năm nay, ngài không thèm ngó ngàng gì tới Phương Mẫn, Thi Mẫn, hôm nay bọn chúng còn có thể lớn lên với bộ dáng như vậy, một người thì thi đậu công danh, một người giỏi về kinh doanh kiếm sống, đó là ông trời có mắt, ngài nên cảm kích người muội muội số khổ của ta ở trên trời phù hộ, để cho Mạc gia của ngài có con cháu tài giỏi mới đúng. Làm sao mà, không những không thấy ngài có nửa phần cảm kích, còn nổi giận đùng đùng chạy đến nhà ta chất vấn? Thật không hiểu được, năm đó công công của ta làm sao có thể vừa ý người “con rể tốt” như ngài."
"Về phần ngươi, Mạc phu nhân, nhà cũ ở Tấn Châu? Ngươi có tư cách gì để nói đến chuyện mua bán? Ngươi bước vào Tấn Châu một bước, tiện tay bắt một người, cho dù là ai cũng có thể nói cho ngươi biết, căn nhà cũ của này của Mạc gia là nữ nhi của Hạ giata dùng đồ cưới mua! Cũng không phải là Mạc Lịch Thăng chảy máu chảy mồ hôi kiếm được , hơn nữa việc này cũng không có bất kì quan hệ nào với Giang di nương ngài."
Một câu Giang di nương khiến Giang Mị Nương giận đến tim nhói đau, đó là thân phận mà đời này nàng ta thống hận nhất, coi như sau lại được phù chánh, nhưng trên đầu vĩnh viễn bị đè ép bởi một Tứ Phẩm hạo mệnh phu nhân! Nàng ta trừng mắt về phía Vân nương. Cái quả phụ bỉ ổinày, nàng ta hận không thể đập ly trà vào mặt nàng.
Vân nương giận dữ, nhất thời xúc động không nhịn được mở miệng, nói một mạch không ngưng nghỉ, tay không ngừng run rẩy, nhưng nét tức giận trên mặt vẫn áp chế biểu tình cao ngạo của Mạc Lịch Thăng, làm ông ta phải nhắm mắt tự suy ngẫm lại.
Thấy nàng như vậy, Trang Bách Hiên lặng lẽ cười một cái với nàng, trông thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, nàng lại thấy khẩn trương, hít thật sâu.
Lời của Vân nương tuy quá khích, nhưng đều có lý, lời này nói ra, không ai có thể chỉ ra sai lầm, Mạc Lịch Thăng nghe xong, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
"Thiếu gia về rồi" bà vú hô lên.
Chỉ thấy Mạc Phương Mẫn mặc áo bào xanh đi giày đen vội vàng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy muội muội quỳ trên mặt đất, không nhiều lời, hắn đi tới bên cạnh muội muội, song song quỳ cùng nhau.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của muội muội, cho nàng một khuôn mặt tươi cười để nàng an tâm, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, mọi việc có ca ca ở đây."
Thi Mẫn gật đầu, khẽ mỉm cười.
"Phụ thân đại nhân, chuyện nhi tử gạt ngài tham gia khoa khảo, đều là lỗi của con, không liên quan đến muội muội."
Mạc Lịch Thăng giương mắt nhìn người con trai mặt mày trong sáng, tính tình dịu dàng, cùng với nữ nhi có tướng mạo xinh đẹp, khí phách rộng lượng, nhìn ông với thái độ đúng mực, lại nghĩ đến đứa con lớn suốt ngày cùng một đám bạn thân ở nhà chỉ biết chơi gà đấu chó, và con gái lớn kiêu căng tùy hứng. . . . . .
Haiz…, ông thở dài, tranh cái gì chứ ? Mị nương tranh với Uyển cả đời, cứ coi như Uyển nương không còn, nhưng chỉ với hai đứa con này, nàng đã thắng nàng ta gấp trăm gấp ngàn lần rồi.
Mạc Lịch Thăng cười khổ, mợ chúng nói đúng, ông có cái gì tốt để hận, đối với cặp nhi nữ này ông đã sớm coi là đồ bỏ, để mặc cho bọn chúng tự sinh tự diệt, hôm nay bản thân lấy lập trường gì để chất vấn chúng, huống chi, nếu không phải bọn chúng thay ông tận hiếu với cha mẹ, đại tang ba năm, có lẽ trong quan trường đã sớm không có nhân vật như hắn.
"Không nói chuyện này nữa, khi nào thì thi Đình?" Ông đổi đề tài hỏi.
"Dạ, còn hơn mười ngày." Mạc Phương Mẫn nhỏ giọng trả lời.
"Con đứng lên đi, mang tất cả hành lí, đưa muội muội con về nhà, cũng không thể một mực ở đây quấy rầy mợ các con ."
Thi Mẫn đột nhiên ngẩng đầu. Trở về? Tuyệt đối không!
Nàng muốn cãi lại, ca ca lại cầm tay của nàng, khẽ gật đầu với nàng, khiến nàng không thể không nuốt những lời sắp nói lại.
Mạc Phương Mẫn chấp tay nói với phụ thân: "Xin phụ thân tha thứ, nhi tử không thể tuân theo lời của phụ thân."
Hắn mới nói xong, Giang Mị nương lập tức quái thanh quái khí nói: "Đúng, như vậy mới là sáng suốt, đi theo mợ có tiền được ăn hương uống lạt , những ngày sau này sẽ rất mát mặt, nhìn một chút, nơi này viện lớn như vậy, người làm nhiều như vậy, cần gì trở về Mạc phủ nghèo kiết hủ lậu lụi bại đó, sống những ngày khổ cực.
Lời nói của Giang Mị nương làm cho cơn tức của Mạc Lịch Thăng bùng phát, hắn lạnh lùng nói: "Giỏi, đọc sách đọc đến nỗi hiếu đạo đều không hiểu, thật là giỏi mà."
Mạc Phương Mẫn cười một tiếng, cũng không có vì vậy mà bị chọc giận, hắn vẫn duy trì giọng điệu ôn hòa như cũ, nhẹ nhàng nói: "Xin phụ thân bớt giận, từ nhỏ nương dạy con và muội muội, chịu ơn người dù ít cũng nhất định phải trả lại bằng đại dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.